Min menu

Pages

Giữa lúc hạnh phúc đang viên mãn, người chồng tôi đột ngột đòi ly dị. Nửa năm sau, khi tôi đưa con về thăm nhà nội, tôi đã khóc ngất vì không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng động trời đang diễn ra ngay trước mắt.

CHƯƠNG 1: VỠ TUNG HẠNH PHÚC


Trời tháng Giêng se lạnh, nhưng hơi ấm từ chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm mà anh tặng, cùng cái siết tay đầy tin tưởng của anh, khiến tôi quên đi cái rét của Hà Nội. Hôm đó là một ngày cuối tuần, ánh đèn vàng lãng mạn từ quán cà phê quen thuộc hắt lên khuôn mặt hiền hậu của Hoàng - chồng tôi, mối tình đầu của tôi, người đàn ông mà tôi đã nguyện cả đời trao gửi.

Chúng tôi kết hôn sau bốn năm yêu nhau từ thuở sinh viên. Tình yêu của chúng tôi không ồn ào, không phô trương, mà lặng lẽ như dòng sông, cứ thế bồi đắp từng ngày. Hoàng là người đàn ông tuyệt vời: sống tình nghĩa, chân thành, luôn đặt gia đình lên trên hết. Cái cách anh đối xử với bố mẹ tôi, với bạn bè, với cả những người xa lạ cần giúp đỡ, luôn khiến tôi tự hào. Ngày cưới, bạn bè ai cũng tấm tắc khen tôi "có phước" khi lấy được người chồng "vàng mười" như Hoàng. Mẹ tôi thì khóc nức nở vì mừng cho con gái.

Tôi nhớ như in cái ngày anh cầu hôn. Không phải một màn kịch lãng mạn như trong phim, chỉ là một buổi tối sau khi cả hai vừa tốt nghiệp, đang cùng nhau ngồi ăn tô mì gói trong căn phòng trọ chật hẹp. Anh nắm tay tôi, ánh mắt kiên định và dịu dàng:

"Lan à, anh không có gì nhiều, chỉ có một trái tim và một lời hứa. Lấy anh nhé. Anh hứa sẽ cố gắng, cố gắng hết sức để em có được cuộc sống vui vẻ nhất, không phải lo nghĩ gì."

Lời hứa giản dị ấy, còn quý giá hơn mọi kim cương hay hoa hồng. Tôi đã gật đầu không chút do dự, tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông này.

Và Hoàng đã giữ lời hứa. Sau khi cưới, cuộc sống tuy còn khó khăn nhưng tràn ngập tiếng cười. Anh làm kỹ sư xây dựng, tôi là giáo viên mầm non. Dù công việc bận rộn, anh vẫn luôn dành thời gian cho tôi. Anh không ngại vào bếp, không ngại giặt giũ, và luôn động viên tôi theo đuổi đam mê. Hạnh phúc của chúng tôi càng viên mãn hơn khi bé An chào đời.

Những ngày tôi mang thai, rồi sinh nở, Hoàng một tay lo liệu mọi việc, từ thay tã, pha sữa, cho đến thức đêm trông con. Anh chẳng bao giờ than vãn, chỉ cười xòa:

"Em đã vất vả lắm rồi. Anh làm được mà. Vợ anh, con anh, anh không chăm thì ai chăm?"

Tôi thường nhìn anh, đôi mắt rưng rưng vì xúc động, thầm nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Hạnh phúc ấy, nó ngọt ngào và ấm áp như mật ong.

CƠN BÃO KHÔNG BÁO TRƯỚC

Cho đến khi An được bốn tuổi, lúc con bé bắt đầu bi bô kể chuyện trường lớp, cuộc sống của chúng tôi vẫn là một bức tranh hoàn hảo. Nhưng rồi, những mảng màu tối bắt đầu xuất hiện, chầm chậm và khó nhận ra, như một đám mây đen kéo đến từ phía chân trời xa xăm.

Hoàng bắt đầu thay đổi.

Những bữa tối sum họp dần thưa thớt. Anh thường xuyên vắng nhà với lý do công việc đột xuất, họp hành kéo dài, hay đi công trường xa. Anh không còn hào hứng kể cho tôi nghe chuyện công ty như trước. Cái ôm vội vàng mỗi sáng, nụ hôn hờ hững mỗi tối, và đặc biệt là sự xa cách trong phòng ngủ, khiến trái tim tôi bắt đầu lạnh dần.

Tôi nhớ đêm đó, tôi chủ động ôm anh, cố gắng khơi gợi lại sự thân mật. Anh nằm im, người cứng đờ, rồi đột ngột đẩy tôi ra, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ:

"Em làm gì vậy? Anh mệt rồi, để anh ngủ đi."

Tôi chết sững. Cái lạnh buốt không phải từ nhiệt độ, mà từ thái độ xa lánh của anh, khiến nước mắt tôi chảy ngược vào trong.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu theo dõi. Linh tính của người phụ nữ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Tôi lén kiểm tra điện thoại anh khi anh ngủ, theo dõi lịch sử cuộc gọi, cố gắng tìm kiếm một tin nhắn lạ, một số điện thoại đáng ngờ. Nhưng vô ích. Điện thoại anh sạch trơn, lịch sử cuộc gọi chỉ toàn là đồng nghiệp và đối tác. Anh vẫn đi làm đúng giờ, vẫn gọi về hỏi thăm con, vẫn giữ vẻ ngoài của một người chồng mẫu mực.

Chỉ là, "mẫu mực" một cách xa cách.

Tôi đã hỏi anh, hàng trăm lần:

"Hoàng, anh có chuyện gì sao? Công việc có áp lực quá không? Hay em đã làm gì sai?"

Anh luôn trả lời lấp lửng, hoặc nổi giận vô cớ:

"Em đừng có suy diễn nữa! Anh bận công việc, em không thấy sao? Anh đã nói anh mệt, em cứ làm ầm lên!"

Sự tức giận đột ngột và khó hiểu của anh như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Người đàn ông điềm đạm, yêu thương tôi nhất mực ngày nào, giờ đây lại dễ dàng nổi nóng và tỏ ra khó chịu khi tôi gần gũi.

Tôi kiên trì níu kéo, cố gắng hâm nóng lại tình cảm. Tôi nấu những món ăn anh thích, mua vé xem bộ phim anh muốn xem, thậm chí là mặc lại chiếc váy anh khen đẹp nhất ngày xưa. Anh vẫn đón nhận, nhưng mọi thứ đều hời hợt, như một nghĩa vụ.

LỜI TUYỆT TÌNH CỦA HOÀNG

Cao trào của nỗi đau đến vào một buổi chiều mưa tầm tã. Tôi vừa đi đón An về, thấy Hoàng đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách. Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo và xa lạ, khiến tôi cảm thấy như đang đối diện với một người hoàn toàn khác.

Anh đặt một tờ giấy lên bàn, ngay bên cạnh hộp sữa của con. Tờ Đơn Xin Ly Hôn.

Tim tôi như ngừng đập. Cả thế giới quay cuồng.

"Anh... anh nói gì cơ?" Giọng tôi lạc đi, run rẩy.

Hoàng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, không một chút dao động:

"Ly hôn đi, Lan. Chúng ta không hợp nữa. Anh thấy mệt mỏi quá rồi."

Tôi quỳ sụp xuống, ôm lấy chân anh, nước mắt hòa với cơn mưa ngoài cửa sổ:

"Hoàng! Anh nói gì vậy? Em không làm gì sai cả! Nếu anh chê em, anh cứ nói! Anh muốn gì em cũng chiều! Chúng ta có An rồi mà anh... tình cảm bao năm chẳng lẽ không là gì sao?"

Anh rút chân ra, đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt mà tôi chưa từng thấy:

"Lan, em nhìn lại mình đi. Bao năm rồi em vẫn chỉ là cô giáo mầm non quẩn quanh với bỉm sữa. Em quá nhàm chán, quá dựa dẫm. Anh cần một người phụ nữ hiểu được công việc của anh, có thể sát cánh cùng anh trên con đường sự nghiệp. Em không xứng đáng với anh nữa."

Những lời nói tàn nhẫn, chua chát, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi. Người đàn ông hiền lành, tình cảm của tôi ngày nào, giờ lại có thể dùng những từ ngữ tổn thương đến thế. Tôi ngước nhìn anh, khuôn mặt xanh xao, gầy đi trông thấy, nhưng ánh mắt lại kiên quyết đến lạnh lùng.

"Anh nói thật lòng sao? Anh hết yêu em rồi ư?" Tôi cố gắng bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng.

Hoàng nhếch mép, một nụ cười cay đắng:

"Hết rồi. Anh đã có người khác. Một người thông minh hơn em, xinh đẹp hơn em, hiểu anh hơn em. Cô ấy có thể cho anh những thứ mà em không bao giờ cho được. Em níu kéo làm gì? Chỉ khiến anh thêm khinh thường."

Tôi buông thõng tay, tất cả sức lực như rút cạn. Hóa ra, những nghi ngờ của tôi là đúng. Anh có người khác. Nhưng tại sao anh không nói thẳng, mà lại dùng những lời lẽ hèn hạ, phủ nhận tất cả quá khứ của chúng tôi?

"Được. Nếu anh đã muốn như vậy," tôi đứng dậy, lau đi nước mắt, sự kiêu hãnh cuối cùng trỗi dậy. "Anh đã nói hết lời rồi chứ? Tôi ký."

Tôi ký vào đơn ly hôn mà tay run lên bần bật. Nét chữ xiêu vẹo, như chính cuộc đời tôi lúc này. Tôi nhìn anh lần cuối, ánh mắt chất chứa cả tình yêu, sự đau đớn và cả lòng hận thù.

"Hoàng, anh nhớ nhé. Anh đã chọn rời bỏ mẹ con tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ không để anh và gia đình anh gặp lại con bé nữa. Con bé không cần một người cha bội bạc."

Nói rồi, tôi ôm An vào lòng, chạy vụt ra khỏi ngôi nhà chất chứa bao kỷ niệm, bỏ lại sau lưng người đàn ông đang đứng lặng thinh trong cơn mưa chiều Hà Nội. Tôi không quay lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của anh khi đã đạt được điều mình muốn.

Tôi ly hôn. Cuộc hôn nhân tưởng chừng như cổ tích của tôi, đã kết thúc bằng một cơn ác mộng. Tôi mang theo con gái, bắt đầu cuộc sống mới, với vết thương lòng sâu sắc và lời thề không bao giờ tha thứ cho người chồng cũ.

CHƯƠNG 2: SỰ THẬT TÀN NHẪN

Nửa năm sau ly hôn, cuộc sống của mẹ con tôi đã dần ổn định. Tôi chuyển đến một căn hộ nhỏ gần trường, xin đi dạy thêm buổi tối để kiếm thêm thu nhập. Bé An vẫn vô tư, chỉ thỉnh thoảng hỏi: "Mẹ ơi, sao bố không về nhà nữa ạ?". Mỗi lần như thế, tôi lại phải nén nỗi đau, bịa ra một lý do nào đó để trấn an con.

Trong lòng tôi vẫn còn yêu Hoàng, nhưng tình yêu ấy bị che lấp bởi sự oán giận. Tôi trách anh bội bạc, trách anh đã phủ nhận tất cả những gì tốt đẹp giữa chúng tôi chỉ vì một người phụ nữ khác. Lời thề sẽ không cho anh gặp lại con vẫn còn vang vọng trong đầu tôi. Tôi nghĩ, anh là một người cha tồi, không xứng đáng với An.

Tuy nhiên, sau tất cả, dù lòng có trách giận, tôi vẫn là một người mẹ. Và tôi biết, An cần có một gốc gác, cần biết mình thuộc về nơi nào. Hơn nữa, bố mẹ chồng cũ, đặc biệt là mẹ anh - bà Mai, là người đã đối xử với tôi như con gái ruột. Bà là một người phụ nữ hiền lành, hiểu chuyện, luôn đứng về phía tôi trong mọi chuyện lặt vặt của gia đình.

Tôi nhớ lời bà Mai từng nói: "Dù thế nào đi nữa, con vẫn là con dâu của mẹ, An là cháu nội của mẹ. Mẹ con có thể ly hôn, nhưng tình thân thì không cắt đứt được đâu con ạ."

Bán tín bán nghi, nhưng nghĩ đến tình thương của bà dành cho cháu, tôi quyết định thực hiện lời hứa với chính mình. Tôi phải đưa An về thăm ông bà nội. Dù sao thì sau ly hôn, tôi chưa một lần về thăm bố mẹ chồng cũ.

CÁNH CỬA CỦA ĐỊNH MỆNH

Một buổi chiều cuối tuần, tôi chở An trên chiếc xe máy cũ kỹ, hướng về căn nhà quen thuộc. Lòng tôi nặng trĩu. Tôi không biết phải đối diện với bố mẹ anh thế nào, liệu họ có trách móc tôi đã buông tay Hoàng, hay họ có biết lý do thực sự khiến chúng tôi chia tay không.

Vừa bước vào sân, tôi đã thấy một không khí khác lạ. Căn nhà yên ắng đến đáng sợ. Không có tiếng chim hót lảnh lót, không có tiếng mẹ chồng tôi lúi húi làm vườn như mọi khi.

Tôi dắt An bước vào nhà.

Bố chồng tôi, ông Tài, đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, khuôn mặt khắc khổ và mệt mỏi. Vừa thấy tôi, ông giật mình đứng dậy.

"Lan đấy hả con? Sao con không báo trước để bố mẹ chuẩn bị?" Giọng ông Tài khàn đi, yếu ớt.

"Con xin lỗi bố, con chỉ định đưa An về thăm ông bà một lát thôi ạ." Tôi khẽ cúi đầu.

An chạy đến ôm chân ông Tài, bi bô: "Cháu chào ông ạ! Cháu nhớ ông bà lắm!"

Ánh mắt ông Tài ánh lên một tia sáng ấm áp khi nhìn thấy cháu. Ông cúi xuống ôm An, nhưng rồi đôi mắt lại ngước nhìn tôi, đầy vẻ ái ngại và đau khổ.

"Mẹ con... mẹ con đang ở trong phòng. Con vào thăm mẹ đi." Ông Tài nói, giọng ông chứa đựng một sự nén lại nặng nề.

Tôi thấy lạ. Mẹ chồng tôi ít khi nằm trong phòng vào giờ này. Tôi dắt An đi tìm bà Mai.

Vừa bước đến cửa phòng ngủ của bố mẹ chồng, một cảnh tượng đập vào mắt tôi khiến tôi sững sờ, tim đau nhói như bị bóp nghẹt.

Bà Mai đang ngồi bên giường, tay cầm một chiếc bát sứ, kiên nhẫn đút từng thìa cháo cho một người.

Người đó chính là Hoàng.

Anh nằm đó, gầy đến mức đáng sợ. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác, hai gò má nhô cao, đôi mắt trũng sâu. Dường như anh đã bị cơn bệnh rút cạn hết sinh lực. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, lộ rõ xương quai xanh mỏng manh. Anh không còn vẻ ngoài phong độ, khỏe mạnh của người kỹ sư xây dựng ngày nào.

Anh nhắm mắt, cố nuốt cháo một cách khó khăn, thỉnh thoảng lại ho khan từng tràng.

Tôi đứng chôn chân ở cửa. An nắm chặt tay tôi, ngước lên hỏi: "Mẹ ơi, sao bố gầy thế ạ? Bố ốm hả mẹ?"

Tôi không trả lời được. Cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng, quá khác biệt so với hình ảnh người chồng lạnh lùng, khỏe mạnh đã ký đơn ly hôn tôi sáu tháng trước.

Bà Mai nhìn thấy tôi. Đôi mắt bà đỏ hoe, nhưng bà khẽ lắc đầu, ra hiệu cho tôi giữ im lặng. Bà nhẹ nhàng đặt chiếc bát xuống, đứng dậy, bước nhanh đến bên tôi.

"Lan à, con... con về rồi." Giọng bà nghẹn lại.

Tôi buông tay An ra, nước mắt trào ra không kiểm soát.

"Mẹ... Hoàng bị làm sao thế ạ? Sao anh ấy lại ra nông nỗi này?"

Bà Mai nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi phòng.

"Bố cháu đâu? Bố đưa cháu đi chơi một lát đi con." Bà Mai vội vã nói với ông Tài.

Ông Tài gật đầu, bế An ra ngoài, để lại tôi và bà Mai trong phòng khách vắng lặng.

"Hoàng... nó bị bệnh, con ạ." Bà Mai thì thầm, như sợ ai đó nghe thấy.

"Bệnh gì ạ? Sao lại ra nông nỗi này?"

Bà Mai ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở. Nước mắt nóng hổi của bà thấm qua vai áo tôi.

"Ung thư dạ dày... giai đoạn cuối rồi con ơi! Bác sĩ nói... nói không còn hy vọng gì nữa..."

"Giai đoạn cuối!" Ba từ đó như một tiếng sét đánh ngang tai tôi. Tôi lùi lại, nhìn bà Mai, rồi nhìn về phía căn phòng vẫn còn ánh đèn mờ ảo. Không thể nào! Hoàng, người đàn ông khỏe mạnh, chỉ mới ngoài ba mươi tuổi...

"Không... không thể nào..." Tôi lặp lại, giọng run rẩy không thành tiếng.

SỰ THẬT ĐƯỢC GIẤU KÍN

Bà Mai lau nước mắt, kể cho tôi nghe sự thật tàn nhẫn ấy.

"Chuyện xảy ra hơn một năm trước. Lúc đó, con vừa mới sinh An được khoảng ba tuổi rưỡi. Hoàng bắt đầu thấy đau bụng, ăn không tiêu. Nó giấu không cho mẹ con biết, tự đi khám. Lúc có kết quả, bác sĩ nói đã ở giai đoạn muộn rồi. Vì nó chủ quan quá..."

Tôi ôm mặt khóc nức nở. Hóa ra, những lần anh vắng nhà, những lần anh nói đi công tác, không phải là đi với 'người thứ ba', mà là đi điều trị, đi gặp bác sĩ. Những thay đổi bất thường của anh, sự khó chịu khi tôi gần gũi, sự mệt mỏi và cáu gắt... tất cả đều là triệu chứng của căn bệnh quái ác đang giày vò anh từng ngày.

"Lan à," bà Mai nắm chặt tay tôi. "Hoàng nó không muốn ly hôn đâu con. Nó yêu con và An nhiều lắm. Nhưng nó... nó không muốn con và cháu phải chứng kiến cảnh nó đau đớn, phải lo lắng, phải chạy chữa cho nó. Nó nói, con còn trẻ, con cần phải có một cuộc sống mới, không bị gánh nặng này đeo bám."

Bà Mai nghẹn lại, rồi tiếp tục:

"Nó đã cố tình nói những lời tàn nhẫn, cố tình lạnh lùng, cố tình tạo ra vỏ bọc phản bội để con... để con hận nó, và dễ dàng buông tay nó hơn."

Trái tim tôi tan vỡ. Hóa ra, những lời nói tàn nhẫn ấy, không phải là lời nói của một người chồng bội bạc, mà là những lời nói đau đớn nhất của một người đàn ông đang cố gắng bảo vệ người phụ nữ mình yêu thương khỏi nỗi khổ. Anh đã phải đóng vai kẻ phản diện, chấp nhận mang tiếng xấu, chấp nhận để tôi hận anh, chỉ để tôi có thể tự giải thoát.

Tôi đã trách anh. Tôi đã hận anh. Tôi đã thề sẽ không cho anh gặp lại con. Tôi đã nghĩ anh là kẻ tồi tệ nhất trên đời này.

Nhưng người đàn ông đó, anh đã âm thầm chịu đựng nỗi đau thể xác và tinh thần một mình, chỉ vì muốn vợ con được hạnh phúc.

"Đêm nào nó cũng nằm khóc, gọi tên con và An. Nó bảo, nó xin lỗi con, nó xin lỗi An. Nó không muốn sống thêm nữa, nó thấy có lỗi với con lắm..." Bà Mai nấc lên.

Tôi chạy vụt vào phòng ngủ, nơi Hoàng đang nằm. Anh nghe tiếng động, mở đôi mắt trũng sâu nhìn tôi.

"Lan..." Giọng anh thều thào, yếu ớt.

Tôi quỳ sụp xuống bên giường, ôm lấy bàn tay gầy gò, lạnh lẽo của anh, khóc không thành tiếng.

"Tại sao... tại sao anh lại làm như thế? Sao anh không nói cho em biết? Anh có biết em đã hận anh thế nào không?"

Anh khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt, nhưng vẫn là nụ cười ấm áp, hiền hậu ngày nào của Hoàng.

"Anh... anh xin lỗi. Anh không muốn... em phải chịu khổ vì anh... Em còn trẻ, em phải sống thật vui vẻ... Anh đã hứa rồi mà..." Anh nói, đứt quãng, hơi thở mỏng manh.

"Em không cần sống vui vẻ mà thiếu anh! Em cần anh! Anh có biết là em vẫn yêu anh không? Em đã hận anh, nhưng em chưa bao giờ hết yêu anh! Anh là đồ ngốc! Đồ ngốc!"

Tôi gục đầu vào tay anh, nước mắt ướt đẫm. Nỗi hận thù tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự đau xót tột cùng. Tôi đã từng nghĩ mình may mắn khi có được anh, nhưng chính tôi lại là người vợ vô tâm, không nhận ra sự khác lạ của chồng mình. Tôi đã không đủ nhạy cảm, không đủ tinh tế để nhận ra cái ôm lạnh lẽo kia là sự chịu đựng, chứ không phải sự chối bỏ.

CHƯƠNG 3: NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG

Sau buổi chiều hôm đó, mọi thứ trong tôi đã thay đổi. Sự oán giận, hận thù tan biến hoàn toàn, thay vào đó là tình yêu thương vô bờ bến và sự hối hận muộn màng. Tôi không còn là người vợ bị ruồng bỏ nữa, mà là người bạn đời đang đứng trước những ngày cuối cùng của người mình yêu.

Tôi quyết định ở lại. Mặc kệ đã ly hôn, mặc kệ sự thật tàn khốc, tôi muốn được ở bên anh, chăm sóc anh trong những ngày cuối cùng của cuộc đời anh. Tôi không thể để anh một mình đối diện với nỗi đau thể xác và sự cô đơn tinh thần thêm nữa.

Bố mẹ chồng tôi, hay giờ đây tôi vẫn gọi thân thương là bố mẹ, đã vui mừng rơi nước mắt khi tôi quyết định ở lại. Bà Mai ôm tôi vào lòng, thì thầm:

"Mẹ biết, mẹ biết con vẫn còn thương thằng Hoàng. Cảm ơn con, con gái của mẹ."

ĐỔI VAI VÀ SỰ QUAN TÂM MUỘN MÀNG

Cuộc sống mới bắt đầu trong căn nhà cũ. Tôi xin nghỉ việc ở trường mầm non, nhờ mẹ tôi trông nom An, và dồn hết tâm trí vào việc chăm sóc Hoàng.

Tôi bắt đầu bằng cách dọn dẹp phòng, pha cho anh ly sữa ấm, và quan trọng hơn cả, nói chuyện với anh.

"Hoàng này, anh có thấy khó chịu ở đâu không? Anh muốn ăn cháo hay súp? Em nấu canh dưỡng sinh cho anh nhé?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói đầy yêu thương mà bấy lâu nay tôi đã quên mất cách dùng.

Anh nhìn tôi, đôi mắt anh không còn sự lạnh lùng ngày nào, mà chỉ còn sự yếu đuối và biết ơn.

"Lan... em không cần làm thế đâu. Em cứ về với An đi. Anh... anh không sao đâu." Anh cố gắng cười, nhưng nụ cười ấy thật nhợt nhạt.

"Anh im đi!" Tôi mắng yêu. "Anh còn dám nói câu đó nữa, em sẽ giận anh thật đấy! Anh là chồng em. Em chăm sóc anh là điều hiển nhiên. Hơn nữa... An rất nhớ anh. Nó cần một người cha khỏe mạnh để chơi cùng nó."

Tôi biết mình đang nói dối. An không thể có một người cha khỏe mạnh nữa. Nhưng tôi phải dùng lời nói ấy để động viên anh, để anh có thêm ý chí chiến đấu, dù chỉ là một ngày.

Tôi cố gắng tìm hiểu về căn bệnh của anh. Tôi đọc sách, tìm kiếm thông tin về ung thư dạ dày, về chế độ ăn uống, về các loại thuốc hỗ trợ. Tôi cùng bố mẹ chồng thay phiên nhau chăm sóc anh, theo dõi từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng cơn đau của anh.

Những cơn đau của anh ngày càng dày đặc. Có những đêm, anh co quắp người lại, cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên rỉ. Tôi ôm anh vào lòng, vuốt lưng anh, nước mắt chảy dài.

"Đau thì cứ rên lên đi anh. Cứ khóc đi, em ở đây với anh rồi."

Anh ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác.

"Lan... anh xin lỗi. Anh không muốn... em thấy anh thảm hại như vậy..."

"Không! Anh không thảm hại! Anh là người hùng của em! Anh là người đàn ông dũng cảm nhất mà em từng biết! Anh đã chịu đựng một mình tất cả những điều này để bảo vệ em! Nếu anh không còn là người hùng nữa, vậy thì anh hãy để em được làm người hùng của anh. Em sẽ che chở, chăm sóc anh, cho đến phút cuối cùng."

NHỮNG KHOẢNH KHẮC CUỐI CÙNG CỦA MỐI TÌNH ĐẦU

Tôi biết, thời gian không còn nhiều. Tôi cố gắng tạo ra những khoảnh khắc đẹp nhất cho anh. Tôi đưa An về thường xuyên hơn, và cố gắng để con bé không biết về tình trạng thực sự của bố nó. An vui vẻ ngồi bên giường bố, kể chuyện trường lớp, hát những bài hát thiếu nhi.

Hoàng luôn mỉm cười khi nhìn thấy con. Nụ cười đó, dù yếu ớt, nhưng lại là liều thuốc tinh thần lớn nhất cho tất cả chúng tôi.

Một buổi tối, khi tôi đang đút cháo cho anh, anh nắm chặt tay tôi.

"Lan... em còn nhớ lời hứa của anh không? Anh hứa sẽ cho em một cuộc sống vui vẻ nhất..."

"Em nhớ," tôi nhẹ nhàng đáp. "Và anh đã giữ lời hứa rồi, Hoàng. Em đã có những năm tháng hạnh phúc nhất cuộc đời, nhờ có anh. Cảm ơn anh."

"Anh... anh biết em đã hận anh rất nhiều... lúc đó, anh chỉ muốn em ghét anh, để em có thể quên anh dễ hơn... anh không muốn em phải gắn bó với một người đàn ông bệnh tật... Anh xin lỗi, vì đã nói những lời tàn nhẫn."

"Em không hận anh nữa, Hoàng. Em hiểu rồi. Em chỉ giận bản thân mình, tại sao lại vô tâm đến thế. Anh... em xin lỗi. Em là một người vợ tệ."

"Không, em là người vợ tốt nhất. Và là người phụ nữ anh yêu nhất."

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Tôi ghé sát vào tai anh, thì thầm:

"Hoàng, anh phải cố gắng lên. Anh phải sống. Em và An cần anh. Anh hứa với em rồi mà, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em..."

Anh không đáp lời. Anh chỉ khẽ đưa tay lên, chạm vào má tôi, rồi tay anh rơi xuống.

GIỌT NƯỚC MẮT CUỐI CÙNG

Một tuần sau đó, vào một buổi sáng sớm mùa đông, khi tuyết bắt đầu rơi lất phất ngoài cửa sổ, Hoàng đã ra đi. Anh ra đi một cách nhẹ nhàng, không đau đớn, trong giấc ngủ, với bàn tay tôi vẫn đang nắm chặt lấy tay anh.

Tôi không khóc thét lên. Tôi chỉ ngồi lặng lẽ, nắm lấy bàn tay lạnh dần của anh. Bàn tay đã từng nắm lấy tay tôi trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, bàn tay đã từng lau nước mắt cho tôi, và bàn tay đã từng siết chặt tôi khi cầu hôn.

Bố mẹ chồng tôi òa khóc nức nở. Ông Tài ôm lấy bà Mai, cả hai tựa vào nhau mà gào khóc.

Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán anh. Nụ hôn cuối cùng.

"Ngủ ngon nhé, người đàn ông dũng cảm của em. Anh đã chịu đựng quá đủ rồi. Hãy yên nghỉ, và đừng lo lắng về em và An nữa. Em sẽ sống thật mạnh mẽ, đúng như anh mong muốn."

Tôi đã không thể giữ anh lại, nhưng tôi đã có thể ở bên anh trong những ngày cuối cùng. Đó là điều mà tôi có thể làm, để chuộc lại lỗi lầm vô tâm của mình.

Đám tang Hoàng diễn ra lặng lẽ. Bạn bè, đồng nghiệp đều bất ngờ. Họ chỉ biết anh đã ly hôn, và họ không hề biết về căn bệnh quái ác mà anh đã âm thầm chịu đựng. Họ vẫn dành cho anh những lời yêu thương, trân trọng, như cách anh đã sống: tình nghĩa và cao thượng.

Tôi mặc chiếc áo tang trắng, ôm An trong vòng tay, đứng trước di ảnh của Hoàng. Nụ cười của anh trong ảnh vẫn rạng rỡ, ấm áp như ánh dương.

Tôi đã mất người chồng, mất đi mối tình đầu, nhưng tôi đã tìm lại được sự thật và tình yêu. Tình yêu không cần phô trương, nhưng đã hy sinh tất cả vì người mình yêu.

Sau đám tang, tôi trở về với An. Tôi vẫn sống trong căn hộ nhỏ, vẫn là cô giáo mầm non. Tôi không đi bước nữa. Tôi mang theo tình yêu của Hoàng, sự hy sinh của anh, để nuôi dạy con gái.

Mỗi dịp lễ Tết, tôi vẫn dắt An về thăm ông bà nội, và không quên ra thăm mộ anh.

Tôi không còn hận anh nữa. Tôi biết ơn anh. Anh đã dạy tôi bài học về sự hy sinh cao cả, và đã cho tôi món quà quý giá nhất cuộc đời: con gái An.

Tôi nhìn An đang say sưa tô màu bức tranh về gia đình. Trong bức tranh đó, có mẹ, có con, và có cả bố. An vẽ bố rất khỏe mạnh, với nụ cười hiền lành.

Tôi mỉm cười, nước mắt rơi xuống. Dòng nước mắt này không còn là sự đau đớn và hận thù, mà là sự chấp nhận và tình yêu thương vô bờ bến.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và tôi biết, Hoàng sẽ luôn dõi theo mẹ con tôi, như một vì sao sáng trên bầu trời đêm.

HẾT

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.