Min menu

Pages

Dừng chu cấp cho bố mẹ vì một cuộc điện thoại. Để rồi 1 năm sau về thăm bố mẹ thì bật khóc khi thấy…

CHƯƠNG 1 – MỞ ĐẦU: NÚT THẮT GIA ĐÌNH


Buổi chiều muộn ở Sài Gòn, tiếng còi xe nối nhau thành những dải âm thanh dài như bất tận. Minh ngồi trong căn phòng trọ nhỏ chưa đầy mười mét vuông, quạt quay lạch cạch, ánh nắng cuối ngày hắt vào ô cửa sổ phủ bụi. Anh gục lưng xuống ghế, bàn tay còn dính xi măng từ công trình đang dang dở. Vừa kết thúc ca giám sát dài, cổ họng khô rát, mắt nặng trĩu sau những đêm tăng ca không nghỉ. Điện thoại bất ngờ rung lên. Màn hình hiện hai chữ “Bố gọi”.

Minh hơi khựng lại. Thường bố chẳng mấy khi gọi trực tiếp, trừ khi có việc gì quan trọng. Anh cố nuốt cơn mệt, đưa tay bắt máy.

“Dạ con nghe bố.”

Giọng bố anh vọng qua đầu dây, đậm chất miền Trung, khàn và hơi run:
“Minh à… con rảnh không? Cha nhờ con một chuyện nhỏ thôi.”

“Dạ bố nói đi.”

“Con tìm giùm cha cái gương soi nhỏ với chai dầu gội mới… Đợt ni cha đau lưng, mẹ con tay yếu, ra chợ khó…”

Minh khựng lại. Anh tưởng có chuyện lớn. Ai ngờ… chỉ là vài món đồ vài chục nghìn. Anh đáp ngay:

“Dạ để con đặt rồi gửi về.”

Nhưng vừa dứt lời, anh lỡ thở dài một hơi. Không phải anh than trách gì, chỉ là cả ngày mệt mỏi dồn lại, mọi thứ trút ra trong một tiếng thở vô thức. Anh không ngờ chỉ một âm thanh nhỏ ấy lại khiến mọi thứ đổi chiều.

Bố im lặng vài giây. Rồi đột nhiên giọng ông gằn xuống:

“Thôi, thôi khỏi! Việc cỏn con rứa mà mi cũng than. Để đó. Đừng gửi nữa. Cha mẹ sống được!”

Minh bật dậy như bị điện giật.
“Sao bố lại nói vậy? Con đâu có—”

Chưa kịp giải thích, mẹ chen vào, giọng buồn hiu hắt:

“Từ nay đừng gửi tiền về nữa. Cha mẹ không cần. Mi giữ mà cưới vợ.”

Minh choáng váng. Tim anh đập nhanh, đầu óc lùng bùng. Chưa bao giờ bố mẹ nói với anh bằng giọng như vậy.

“Mẹ… sao lại nghĩ vậy? Con chỉ… con chỉ hơi mệt… chứ có ý chi mô…”

Nhưng đầu dây bên kia lại im phăng phắc. Một khoảng lặng dài tưởng chừng dài bằng cả năm trời.

Rồi bố nói tiếp, dứt khoát, không cho anh một cơ hội giải thích:

“Không nhận nữa là không nhận nữa. Từ tháng này trở đi, mi lo cho bản thân đi. Cha mẹ không muốn làm phiền ai.”

Minh cứng người, cổ họng nghẹn nghẹn. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ luôn dạy anh sống tự lập, nhưng chưa bao giờ nặng lời hay lạnh lùng đến vậy.

“Mẹ, bố… con xin lỗi nếu làm hai người buồn. Con… con không có ý—”

Mẹ buông một câu khiến lòng Minh chùng xuống:

“Thôi khỏi xin. Từ ni cha mẹ không nhận đồng mô nữa. Mi giữ lấy mà lo chuyện riêng.”

Cốc!
Âm thanh cụp máy khô lạnh vang lên trong căn phòng chật.

Minh ngồi bất động, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Căn phòng nhỏ càng trở nên tù túng, tiếng quạt vẫn kêu lạch cạch mà anh như không còn nghe thấy gì. Cảm giác bị từ chối, bị hiểu sai, bị kéo giãn thành một nỗi tủi buồn không nói thành lời.

Anh gọi lại. Không ai bắt máy.
Anh nhắn tin. Không ai trả lời.

Đêm hôm đó, Minh không ngủ được. Anh đọc lại từng cuộc hội thoại cũ với bố mẹ, xem dòng tiền chuyển khoản mỗi tháng, xem những tin nhắn dặn dò đầy yêu thương. Tất cả luôn ấm áp… cho đến hôm nay.

Anh tự hỏi mình đã làm gì sai?
Chỉ một tiếng thở dài… lại khiến bố mẹ phản ứng mạnh đến vậy?

Nhưng tự ái cũng trỗi dậy.
Nếu bố mẹ đã nói “không nhận nữa”, anh cũng không dám gửi về. Sợ gửi lại khiến họ buồn, khiến họ nghĩ anh cố chấp.

Những tháng sau, Minh vẫn gọi về nhưng bố mẹ thường nói:

“Cha đang bận tý.”
“Mẹ đi phơi lúa.”
“Cha mẹ khỏe, mi đừng gọi nhiều.”

Từ một gia đình nói chuyện mỗi tuần, giờ chỉ còn vài câu ngắn ngủn.
Khoảng cách như bị kéo ra từng chút, từng chút… đến mức chạm vào là thấy đau.

Có những tối Minh uống ly cà phê đen, nhìn dòng xe chạy ngoài đường rồi tự hỏi:

Hay mình thật sự làm bố mẹ phiền? Hay mẹ nói đúng… mình làm họ thất vọng?

Nhưng rồi anh lại tự trấn an:
“Thôi, bố mẹ khoẻ mạnh thì không sao. Mình đi làm rồi vài tháng nữa về thăm.”

Thế là một năm trôi qua, lặng lẽ như chưa từng có chuyện gì.

Không ai nhắc đến tiền nong nữa.
Không ai nhắc đến món đồ bố từng nhờ mua.
Không ai nhắc đến tiếng thở dài vô tình hôm đó.

Nhưng trong lòng Minh, nỗi áy náy âm ỉ vẫn cháy như than hồng bị vùi dưới tro — không nhìn thấy, nhưng chạm vào thì bỏng rát.

Anh không biết rằng… chính sự im lặng ấy đã mở đầu cho một sự thật đau lòng đang chờ anh ở quê nhà.

CHƯƠNG 2 – CAO TRÀO: SỰ THẬT ĐAU LÒNG


Cận Tết, khi những công trình tạm ngưng, công nhân lục tục trở về quê, Minh cũng quyết định xếp mấy bộ quần áo vào balo cũ. Anh đứng trước cửa phòng trọ một lúc lâu, như cố gom hết nỗi ngổn ngang trong lòng suốt một năm qua. Anh không biết bố mẹ sẽ đón mình như thế nào. Không biết khoảng cách vô hình đã giãn rộng ấy có thể khép lại được không. Nhưng anh vẫn muốn về, dù chỉ để nhìn lại mái nhà cũ, dù chỉ để nghe lại tiếng gió xào xạc bên hàng tre trước sân.

Chuyến xe chạy xuyên đêm, qua quốc lộ dài hun hút. Đến sáng, khi mặt trời vừa hắt lên đỉnh những rặng núi, Minh đã thấy bóng dáng quê nhà mình hiện ra: những mái ngói đỏ thẫm đã bạc màu theo thời gian, con đường đất gồ ghề từng theo anh suốt thời thơ ấu, mùi rơm khô thoảng trong gió. Anh xuống xe, vai nặng trĩu nhưng lòng lại nôn nao lạ thường.

Con đường trước nhà đã khác xưa. Nó cũ hơn, lồi lõm hơn. Hàng rào trước cổng bị tróc sơn, từng mảng rơi lả tả. Minh kéo vali tiến vào, lòng chợt thắt lại khi thấy sân trống lạnh lẽo, cỏ mọc chen vào từng kẽ gạch. Không còn tiếng gà cục tác, không còn tiếng mẹ nói cười rộn ràng như những lần anh về trước đây.

Anh vừa đặt chân qua cổng thì một mùi dầu gió nồng xộc vào mũi. Rồi tiếng ho khan kéo dài từ trong nhà vọng ra—tiếng ho của ai đó đã yếu, mệt và kéo lê trong cổ họng.

“Bố mẹ ơi, con về rồi.”

Minh cất tiếng gọi, nhưng giọng anh lại khẽ run.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở. Mẹ bước ra. Chỉ một thoáng nhìn, Minh sững sờ. Mẹ gầy đi nhiều, hai má hóp lại, mắt trũng sâu, đôi tay vốn đã yếu giờ càng run rẩy hơn. Mẹ nhìn anh một giây rồi cười, nhưng nụ cười gượng gạo hơn bao giờ hết.

“Con… về rồi à? Đi đường có mệt không?”

Minh nghẹn họng:
“Dạ không… mà sao mẹ gầy vậy? Bố đâu rồi mẹ?”

Mẹ không trả lời mà chỉ đưa tay kéo vali vào nhà. Bước chân bà chậm chạp, nặng nề như đang cố che giấu điều gì.

Minh bước vào trong, tim như thắt lại khi nhìn thấy bố nằm trên giường tre ở góc nhà. Ông trùm chiếc chăn mỏng cũ mèm, tóc bạc nhiều hơn, gương mặt hốc hác, tay vẫn đặt lên thắt lưng như để xoa dịu cơn đau.

“Bố…”

Ông chỉ quay mặt lại một chút rồi gật đầu, giọng khàn đặc:

“Ờ… con về.”

Một câu chào ngắn ngủn, nhưng chất chứa biết bao điều.

Minh quan sát căn nhà kỹ hơn. Mọi thứ đều nghèo đi, cũ đi, trống trải hơn trước. Chiếc kệ gỗ nơi mẹ vẫn hay để đồ đã trống trơn. Gian bếp không còn đầy đủ như những lần Tết năm trước.

Anh mở tủ chén: chỉ có vài cái bát nhỏ, nhiều cái mẻ viền.
Anh mở nồi cơm: trống không.
Anh mở tủ lạnh: lạnh tanh, chỉ có một chai nước lọc.

“Sao nhà… trống trơn vậy mẹ? Bố mẹ ăn uống gì?”

Mẹ cười, cố tỏ ra nhẹ nhàng:

“Ờ thì… già rồi, ăn uống mô mà nhiều. Có chi đâu.”

Nhưng giọng bà run, mắt ươn ướt.

Minh đi thẳng xuống bếp. Anh mở từng ngăn, từng giỏ đồ. Tất cả chỉ còn lại vài gói mì, chai nước mắm vơi đến đáy, một ít gạo sót lại dưới đáy thùng, vài trái khoai đã mọc mầm.

Trong một năm qua, bố mẹ ăn uống đạm bạc đến mức này sao?

Anh quay ra sân sau. Khoảnh sân nơi bố từng để xe máy và đồ nghề lao động nay trống rỗng.
Không có xe máy. Không có bộ cuốc xẻng.
Cả góc chứa những vật dụng quen thuộc cũng đã biến mất.

Minh đưa tay chạm vào bức tường nơi chiếc xe máy của bố vẫn dựa vào mỗi chiều. Lớp bụi dày phủ kín. Chỉ còn dấu trống mờ mờ, chứng tỏ nơi đó từng có món đồ nặng.

Anh quay lại nhà, tim đập gấp.

“Bố… cái xe máy của bố đâu? Còn bộ đồ nghề… sao không thấy nữa?”

Mẹ vẫn im lặng. Còn bố anh thì quay mặt vào tường, giọng nhỏ như hơi thở:

“Cha bán rồi…”

“Bán? Sao bố bán…? Bộ đồ nghề đó bố giữ bao năm mà…”

Mẹ lúc này không giấu được nữa. Bà lau nước mắt:

“Từ lúc tê… cha nhờ con mua mấy món nhỏ… cái gương với chai dầu gội đó. Khi con thở dài, mẹ nghĩ chắc con cực lắm. Chắc cha mẹ làm phiền con. Mẹ với cha bàn nhau… từ đó trở đi phải tự lo. Không muốn con tốn kém thêm.”

Minh lùi một bước như bị ai tát thẳng vào mặt.

“Nhưng… con đâu có… con chỉ mệt thôi mẹ… con không hề có ý… ”

Giọng bố đứt quãng:

“Cha mẹ làm răng biết được. Một hơi thở dài của con… làm cha mẹ suy nghĩ cả đêm. Nghĩ mình già rồi, yếu rồi… chỉ làm phiền tụi trẻ.”

Mẹ nấc nhẹ, rồi kể trong tiếng nghẹn:

“Cha con đau lưng, không đi làm được nữa. Mẹ cũng yếu. Hai đứa già rồi… nên gắng tiết kiệm từng đồng. Có hôm trong nhà chỉ có gói mì… cha mẹ chia đôi. Rồi bán bớt đồ… để tự trang trải. Không muốn gửi gánh nặng qua cho con trai nữa.”

Tay Minh run lên. Anh cảm giác như có ai bóp nghẹt lồng ngực.
Một năm qua… bố mẹ đã sống thế này sao?
Một năm qua… chỉ vì một tiếng thở dài của anh… họ nghĩ họ trở thành gánh nặng sao?

Anh khuỵu xuống, quỳ cạnh giường bố, giọng vỡ ra như đứa trẻ:

“Con xin lỗi… con sai rồi… con thật sự xin lỗi…”

Bố quay mặt lại. Mắt ông đỏ hoe.
“Cha đâu có trách. Cha chỉ… sợ làm con mệt.”

Mẹ vừa khóc vừa xoa vai anh:

“Cha mẹ già rồi, suy nghĩ hay tủi thân lắm. Chỉ cần con nói ‘con không sao’, cha mẹ đã yên lòng rồi…”

Minh cúi đầu chạm vào tay bố mẹ, lệ chảy ướt gối.

Căn nhà nhỏ tràn đầy tiếng nấc không kìm được.
Tiếng nấc của ba người — một vì hối hận, một vì thương con, một vì sợ làm phiền.
Những hiểu lầm nhỏ xíu như hạt bụi… nhưng tích tụ, lớn dần, trở thành bức tường vô hình ngăn cách họ suốt một năm trời.

Minh lúc ấy nhận ra:
Không phải bố mẹ giận anh.
Không phải họ cần tiền.
Họ chỉ sợ… một tiếng thở dài của con.

CHƯƠNG 3 – KẾT THÚC: HÓA GIẢI & ĐOÀN TỤ


Những ngày sau đó, Minh quyết định ở lại quê, không vội trở lại Sài Gòn. Anh muốn từng phút, từng giây được ở bên bố mẹ, bù đắp lại khoảng thời gian mà cả ba đã đánh mất vì hiểu lầm. Buổi sáng, anh dậy từ rất sớm, nghe tiếng gà gáy vang từ những nhà lân cận, nghe tiếng gió lùa qua hàng tre, cảm giác bình yên mà bao năm bôn ba xứ người anh chưa từng cảm nhận trọn vẹn.

Ngay hôm đầu, Minh đi một vòng quanh nhà. Anh ghi lại những chỗ dột trên mái, những mảng tường bong tróc, những kẽ nứt dưới nền xi-măng cũ. Từng góc nhà đều mang dấu vết của thời gian — và cả sự tiết kiệm đến mức khắc nghiệt mà bố mẹ đã phải trải qua.

“Bố mẹ để nhà xuống cấp thế này mà không nói với con một tiếng sao?” — Minh nói khi đang chắp tay đo lại phần xà ngang.

Mẹ đang rửa củ khoai ngoài sân ngẩng lên, khẽ lắc đầu:

“Cha mẹ sợ phiền con. Mi làm công trình cực rồi, cha mẹ không muốn thêm chi nữa.”

Minh không nói thêm, chỉ cúi xuống sờ lên từng vết nứt mà tim quặn lại. Anh tự hỏi: Tại sao bố mẹ luôn nghĩ mình sẽ làm phiền anh? Tại sao họ không hiểu rằng, anh sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để họ sống thoải mái hơn?

Buổi trưa, Minh ghé chợ. Người trong xóm nhận ra anh, ai cũng cười hiền:

“Ủa Minh đó hả con? Lâu ni mới thấy mi về nghen.”

“Bố mẹ khỏe không con?”

Minh chỉ cười trấn an, rồi mua đủ đầy thịt cá, rau củ, trái cây — những thứ mà cả năm qua bố mẹ anh chắc chắn không dám mua nhiều. Anh xách hai túi lớn về nhà trong khi gió thổi mát rượi. Cảm giác được chăm sóc bố mẹ bằng đôi tay của mình khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn.

Hôm ấy, bữa cơm đầu tiên sau nhiều tháng dài đằng đẵng mới có đầy đủ mùi vị gia đình. Mẹ nấu, anh phụ, bố ngồi nhìn hai mẹ con, cứ mỉm cười nhẹ mỗi khi Minh làm rơi đôi đũa hoặc nêm hơi mặn tay. Sự ấm áp từng bị bỏ lỡ đã quay lại, tràn ngập cả căn bếp nhỏ.

Đến chiều, Minh bắt tay sửa nhà. Anh leo lên mái thay lại từng tấm ngói đã nứt. Anh dùng vữa trét kín những khe hổng. Anh thay lại ổ điện, mua bóng đèn mới lắp khắp sân. Bố mẹ đứng trước hiên nhìn theo, không nói gì, chỉ có ánh mắt rưng rưng.

Buổi tối, cả ba ngồi trước hiên, nơi có chiếc bàn gỗ cũ và mấy chiếc ghế đẩu mà Minh từng ngồi hồi nhỏ. Trời tối dần, gió đồng thổi qua mang theo mùi lúa thơm dịu. Những con đom đóm nhấp nháy giữa bụi cây như ánh sáng nhỏ bé nhưng bền bỉ của tuổi thơ.

Mẹ khẽ lên tiếng trước:

“Minh… chuyện năm tê, nếu có làm con buồn, mẹ xin lỗi nghen. Nhưng cha mẹ già, dễ tủi thân. Chỉ nghe con thở dài là mẹ sợ con cực, sợ con mắc nợ cha mẹ quá nhiều.”

Minh đặt chén trà xuống:

“Con chưa bao giờ bị phiền đâu mẹ. Tại lúc đó con mệt quá… con không để ý. Nhưng bố mẹ không nên sống như vậy. Tiết kiệm đến mức bán cả xe, cả đồ nghề… sao bố mẹ không nói cho con biết?”

Bố anh khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cánh đồng tối mịt:

“Cha sợ con nghĩ cha mẹ trở thành gánh nặng. Mi làm xa, lương bổng được bao nhiêu. Sài Gòn tốn kém. Cha mẹ nghĩ… thôi không nhận nữa, để con còn lo về sau.”

Minh nghẹn lại.
Trong suy nghĩ của anh, bố mẹ luôn mạnh mẽ, giản dị, không bao giờ than vãn. Nhưng dù mạnh đến đâu, người già vẫn dễ suy nghĩ, dễ tổn thương chỉ bởi một hành động nhỏ của con.

Anh nói chậm rãi, từng chữ như muốn in vào lòng bố mẹ:

“Tiền bạc con gửi về… không phải vì bố mẹ bắt buộc. Mà vì đó là trách nhiệm. Con không bao giờ sợ mệt vì bố mẹ. Điều con sợ nhất… là bố mẹ im lặng.”

Mẹ khẽ cười, nói bằng giọng nhẹ như hơi thở:

“Tiền thì cha mẹ không muốn nhận hoài… nhưng tình thì phải giữ. Con chỉ cần thường xuyên gọi về, rảnh thì về thăm… là cha mẹ vui rồi.”

Bố gật đầu đồng tình.
“Cha già rồi, có chi cũng không dám nói. Nhưng… còn được thấy con về nhà… là cha đủ rồi.”

Minh nhìn gương mặt hốc hác của bố, đôi mắt thư sinh nhưng đã bạc đi vì bao năm lam lũ, anh không cầm được nước mắt. Anh vươn tay nắm lấy tay bố mẹ — bàn tay từng nuôi anh lớn, từng nâng đỡ anh qua bao ngày thơ ấu.

Ba người ngồi im như thế, giữa tiếng gió, tiếng côn trùng rả rích và hơi ấm lan qua từng cái nắm tay. Một năm hiểu lầm phiền muộn cuối cùng cũng tan biến như mây sau cơn giông.

Tối hôm đó, Minh đứng trước sân, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh. Ánh trăng rót xuống mái ngói cũ, xuống những luống rau mới trồng, xuống cả khoảng sân đã được anh quét sạch từ chiều. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên len vào từng kẽ phổi.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh nhận ra…
Điều bố mẹ cần không phải là tiền.
Không phải vật chất.
Không phải sự chu cấp đều đặn mỗi tháng.

Điều họ cần nhất — là cảm giác được con mình trân trọng.
Là biết rằng, dù con đi xa đến đâu, trong trái tim nó vẫn còn một chỗ dành cho gia đình này.

Từ hôm sau, Minh mua một chiếc giường mới đặt vào phòng bố mẹ. Anh thay lại tấm rèm cửa, mua nồi cơm điện mới, mua áo ấm cho mẹ, mua thuốc xoa bóp lưng cho bố. Mỗi việc nhỏ anh làm đều khiến bố mẹ ngại ngùng nhưng vui như trẻ nhỏ.

Trước ngày lên lại Sài Gòn, Minh nói trước hiên nhà, giọng chắc nịch:

“Con sẽ về thường xuyên. Không phải để gửi tiền, mà để ở bên bố mẹ. Con hứa.”

Mẹ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp:

“Mi nói được là làm được nghen.”

Bố chỉ vỗ nhẹ vai anh, như năm anh còn bé:

“Về là vui rồi. Bao nhiêu cũng được.”

Minh ôm bố mẹ lần nữa. Cái ôm dài, chặt mà ấm đến mức làm anh muốn khóc.

Khi xe rời khỏi cổng nhà, Minh ngoái lại nhìn lần cuối. Mẹ đứng dưới hiên, tay che nắng vẫy theo. Bố đứng bên cạnh, lưng hơi còng nhưng ánh mắt sáng. Hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí anh, thành một lời nhắc nhở dịu dàng:
Dù có đi đâu, dù có bận thế nào, cũng phải nhớ về nhà.

Từ đó trở đi, tháng nào Minh cũng về quê một lần. Không phải để đưa tiền cho bố mẹ, mà để đem theo tiếng cười, sự đồng hành, những câu chuyện nhỏ. Anh dọn vườn, sửa lại chòi, cùng bố mẹ nấu bữa cơm đạm bạc nhưng ấm tình.

Và anh hiểu…
Tình yêu cha mẹ không bao giờ đòi hỏi sự trả ơn.
Điều duy nhất họ mong — là con cái nhớ đến họ, trân trọng họ, và trở về nhà bằng chính trái tim mình.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.