CHƯƠNG 1 – SỰ MẤT TÍCH BÍ ẨN CỦA 200 TRIỆU
Khu tập thể B7 nằm nép mình giữa dãy phố cũ của Hà Nội, nơi những bức tường vàng nứt loang lổ và cầu thang sắt kêu lên ken két mỗi khi ai đó bước qua. Nắng chiều xuyên qua ô cửa nhỏ, rọi xuống căn phòng 25 mét vuông của vợ chồng Lan và Minh – nơi họ đã dành dụm từng đồng lương để mơ về một mái ấm khang trang hơn.
Ba năm trời, mỗi tháng trích từng chút từ tiền lương công nhân của Lan, thêm vào đồng lương kỹ thuật viên của Minh, chắt chiu từng khoản nhỏ. Họ nâng niu số tiền đó như báu vật – đúng 200 triệu, để sửa lại căn nhà bong tróc này thành một góc sống đàng hoàng hơn trước khi đón đứa con đầu lòng.
Số tiền được cất kỹ trong chiếc két sắt màu đen đặt trong góc tủ. Không ai ngoài hai vợ chồng biết mật mã. Và chưa bao giờ, chưa bao giờ Lan nghĩ sẽ có ngày chính cô đứng trước chiếc két ấy với trái tim như rơi khỏi lồng ngực.
Buổi chiều hôm đó trông yên ắng như mọi ngày. Lan đi làm về sớm, tay xách túi rau, vừa đi vừa nghĩ tối nay nấu món canh bí đỏ Minh thích. Cửa phòng khép hờ, lọn tóc mái của cô bay nhẹ theo gió. Nhưng khi đẩy cửa vào, Lan khựng lại.
Chiếc két sắt đang mở toang.
Lan đứng chết lặng. Cô nhìn quanh phòng – không dấu hiệu xáo trộn, không có đồ đạc rơi rớt, mọi thứ y nguyên như buổi sáng. Không có dấu hiệu đột nhập, cũng không nghe ai báo trong khu có người lạ.
Cô thở gấp, chạy đâm vào trong:
“Không… không thể nào…”
Lan lao đến chiếc két, tay run đến mức mở nắp cũng không nổi. Nhưng khi đôi mắt lướt qua bên trong, chân cô nhũn ra như muốn khuỵu xuống.
200 triệu – biến mất. Không một tờ còn lại.
Lan buông người xuống nền gạch lạnh, hơi thở nặng như có tảng đá đè lên ngực. Cô mất một lúc mới đủ sức cầm điện thoại gọi Minh.
“Anh… anh về ngay đi… két sắt…”
Tiếng Minh trong điện thoại hốt hoảng:
“Két làm sao? Em nói rõ xem nào!”
Lan không nói được. Cô chỉ nấc lên:
“Tiền… mất rồi…”
Minh lao về nhà như người mất hồn. Vừa bước vào cửa, anh quăng balo xuống đất, chạy thẳng vào góc phòng. Nhìn thấy chiếc két trống trơn, anh sững lại, mắt đỏ ngầu.
“Không thể nào… không thể nào… Mật mã chỉ có anh với em biết. Không ai vào nhà được…”
Lan lau nước mắt:
“Em cũng không hiểu… sáng nay em khóa cửa cẩn thận. Không ai ghé qua. Hàng xóm mà có đi ngang thì họ cũng nói rồi…”
Một cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong Minh. Anh vò đầu, đi qua đi lại. Hơi thở trở nên gấp gáp như bị bóp nghẹt.
Rồi anh quay sang Lan:
“Em… có lấy ra đưa ai không? Hoặc… lỡ đâu để quên ở đâu?”
Lan bật dậy như bị chạm vào điều xúc phạm nhất:
“Anh nghĩ em lấy à? Anh nghi em lấy 200 triệu đi đâu? Đi làm thuê cả đời chẳng gom nổi khoản đó, sao em nỡ làm vậy?”
Giọng Lan nghẹn lại, nước mắt chảy dài. Minh im bặt. Nhưng im lặng ấy cũng như một nhát dao.
Tiếng hai vợ chồng cãi nhau lớn đến mức hàng xóm lác đác hé cửa nhìn. Những ánh mắt tò mò quét qua cửa phòng, bàn tán rỉ rả:
“Lại chuyện tiền bạc…”
“Trẻ mà tiết kiệm được từng đó là giỏi lắm. Mất cái rụp thì đau thật…”
Lan bị những tiếng thì thầm đó như nhát dao cắt vào lòng. Cô hét lên trong tuyệt vọng:
“Em thề với trời đất em không lấy! Anh muốn kiểm tra điện thoại, túi xách, quần áo, em đưa hết!”
Minh gục mặt xuống, mệt mỏi:
“Anh không nghi em… nhưng không thể có ai khác.”
Lan bấu vào tay áo chồng:
“Hay… hay anh mở camera xem lại? Em nhớ sáng nay trước khi đi em có bật chế độ ghi hình.”
Minh như bừng tỉnh. Anh lao đến góc phòng, mở chiếc điện thoại kết nối camera mini họ gắn trong nhà để trông phòng khi đi vắng.
Những khung hình tua chậm. Căn phòng yên bình. Không ai ra vào. Không dấu hiệu bất thường.
Cho đến khi…
Minh thở gấp. Lan đứng phía sau, tay bấu chặt vào vai chồng.
Một bóng người xuất hiện.
Một bóng dáng quen thuộc đến mức Minh gần như lùi lại.
Lan thì thào, giọng run rẩy:
“Là… mẹ…”
Trên màn hình, bà Thủy – mẹ Minh – bước vào phòng bằng chìa khóa phụ mà bà từng giữ lúc lên thành phố thăm vợ chồng con trai. Hình ảnh rõ ràng: bà đặt túi xuống gọn gàng, đứng trước két sắt một lúc. Rồi… bà mở két một cách thuần thục, lấy ra toàn bộ tiền, cẩn thận bỏ vào túi vải, khóa lại và rời đi.
Minh chết lặng.
Lan đứng trân người, cổ họng khô khốc:
“Bà… bà lấy hết. Nhưng… mẹ lấy để làm gì? Mẹ không nói với mình một lời nào…”
Không ai nói thêm được câu nào. Không khí trong phòng đặc quánh như bị bóp nghẹt.
Minh gọi cho mẹ. Nhưng điện thoại báo:
Thuê bao hiện không liên lạc được.
Lan hoảng, nói như hét:
“Chạy xuống bến xe xem! Có khi mẹ về quê rồi!”
Minh không kịp mang theo gì, chỉ khoác tạm chiếc áo và lao xuống cầu thang. Lan chạy theo sau.
Hai vợ chồng đi suốt quãng đường về quê bà Thủy trong trạng thái rối loạn. Đến nơi, căn nhà nhỏ của bà nằm khuất sau hàng cau. Nhưng cổng khóa ngoài. Cửa cũng khóa. Hàng xóm bảo:
“Mẹ cháu đi từ ngày kia, bảo là lên thành phố vài hôm. Mà lạ… bà đi gấp, không mang nhiều đồ.”
Lan nhìn Minh, lo lắng:
“Bà đi đâu? Đi với ai? Hay… bà gặp chuyện gì?”
Minh gọi liên tục. Vẫn tắt máy.
Một cảm giác bất an như có thứ gì đó vô hình đang kéo siết tim họ.
Cả đêm hôm đó, Lan và Minh không ngủ được. Họ ngồi giữa căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt lên tường. Minh chống tay lên trán, giọng khàn đặc:
“Nếu mẹ gặp chuyện thì sao? Nếu mẹ bị lừa? Hay… bà cần tiền để chữa bệnh? Anh không biết… anh không biết gì hết…”
Lan nhẹ nhàng nắm tay chồng. Lần đầu tiên sau cuộc cãi vã, cô mới thấy ánh mắt Minh tàn tạ đến vậy.
“Mai mình sẽ tìm tiếp. Có thể… mẹ không biết làm sao để nói nên mới làm vậy.”
Nhưng Minh lắc đầu, mắt đỏ hoe:
“Dù lí do gì… mẹ cũng không thể biến mất như thế…”
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua rặng tre kêu xào xạc. Trong sự lặng thinh ấy, Lan cảm nhận được một nỗi bất an như linh cảm điều gì đó tối tăm hơn đang đến gần.
Mẹ chồng cô – người phụ nữ hiền lành, tiết kiệm và ít nói – lại mang theo 200 triệu rồi biến mất không dấu vết.
Tại sao?
Vì ai?
Hay vì điều gì bà đang giấu kín suốt nhiều năm?
Lan nhìn lên trần nhà, lòng nặng trĩu. Cô không biết rằng câu trả lời họ sắp nhận được… còn đau hơn cả mất tiền.
Và đó chỉ mới là khởi đầu…
CHƯƠNG 2 – LÁ THƯ VÀ SỰ THẬT ĐAU TIM
Ba ngày kể từ khi bà Thủy biến mất, căn nhà tập thể của Lan và Minh như ngừng thở. Không còn tiếng cãi cọ, không còn tiếng bước chân vội vã hay tiếng mở tủ lạch cạch mỗi sáng. Chỉ còn sự nặng nề như lớp bụi phủ lên mọi vật.
Minh mất ngủ triền miên. Anh dán mắt vào điện thoại suốt đêm, mong màn hình sáng lên vì cuộc gọi từ mẹ. Lan thì âm thầm dọn lại từng góc phòng, chạm đâu cũng thấy trống rỗng.
Sự mất tích của 200 triệu lúc này không còn quan trọng bằng câu hỏi đáng sợ hơn:
Mẹ đang ở đâu?
Mẹ có an toàn không?
Hay mẹ đang gánh chịu nỗi đau nào mà hai vợ chồng không hề biết?
Sáng ngày thứ ba, khi Lan vừa chuẩn bị đi làm thì điện thoại bàn reo lên – tiếng chuông cũ kỹ khiến cả hai giật bắn người. Minh lao ra nhấc máy trước.
“Alo?”
“Xin hỏi anh có phải là anh Minh… chồng chị Lan không ạ?”
Giọng nữ nhân viên bưu điện vang lên.
“Đúng rồi, có chuyện gì vậy chị?”
“Bưu điện bên em có một bưu phẩm được gửi đến theo tên hai vợ chồng anh chị. Người gửi… là bà Thủy.”
Lan đánh rơi chiếc muỗng đang cầm trên tay. Họ nhìn nhau sững sờ.
Minh cố kìm giọng run:
“Chị nói gửi từ đâu vậy? Bà ấy có nói gì không?”
“Dạ không, chỉ ghi địa chỉ người nhận. Bưu phẩm được gửi cách đây hai ngày. Anh chị có thể đến nhận trong sáng nay.”
Minh chưa kịp dứt lời cảm ơn thì đã chạy vào nhà thay áo. Lan hối hả theo sau. Hai người gần như không nói với nhau câu nào trên đường đến bưu điện – nỗi lo lắng bóp nghẹt từng nhịp thở.
Bưu điện phường sáng sớm khá vắng. Nhân viên đưa cho họ một gói giấy nâu được dán cẩn thận, góc trái có nét chữ quen thuộc của bà Thủy. Minh chạm vào lớp giấy bên ngoài, cảm giác như chạm vào chính sự thật đang đợi mình bên trong.
Anh mở lớp bọc, bên trong là:
Một phong bì cũ, đóng kín
Một sổ tiết kiệm ngân hàng, bìa sờn màu
Mặt Minh tái hẳn. Anh mở sổ tiết kiệm ra.
Lan ôm miệng nghẹn lại.
Số tiền trong sổ đúng 200 triệu.
Số tiền vợ chồng họ để dành ba năm trời, giờ nằm nguyên vẹn trong cuốn sổ đứng tên chính bà Thủy. Lan cảm giác đầu ong ong, như mọi suy đoán mấy ngày qua bỗng sụp xuống.
Còn phong bì… Minh run tay mở nó ra.
Bên trong là một lá thư viết tay.
Chữ của mẹ anh.
Chữ khắc khổ, nghiêng nghiêng, nhưng từng nét như đâm thẳng vào tim.
“Gửi Minh và Lan,
Nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là mẹ đã đi xa khỏi Hà Nội rồi. Mẹ xin lỗi vì làm các con lo lắng.”
Lan thấy khóe mắt Minh đỏ hoe. Cô siết lấy tay anh.
“Mẹ biết mẹ không còn sống được bao lâu. Bác sĩ bảo khối u đã lớn.
Mẹ không muốn hai đứa mang gánh nặng vì mẹ.”
Lan sững người, bàn tay buông thõng xuống. Minh phải dựa vào bàn cho khỏi ngã.
“Mẹ lên Hà Nội mấy hôm là để khám lại. Bác sĩ bảo cần làm thủ thuật và nằm viện lâu dài. Mẹ biết điều đó tốn tiền.
Mẹ sợ nói ra sẽ khiến hai đứa lo, bởi hai đứa còn trẻ, lại vừa tiết kiệm được số tiền sửa nhà.”
Lan nấc nhẹ, nước mắt ứa ra.
“Mẹ lấy số tiền đó để đặt cọc viện phí và chuẩn bị hậu sự cho mình.
Nhưng nghĩ lại, mẹ không đành lòng dùng tiền các con dành dụm suốt ba năm.”
Minh cắn môi đến bật máu.
“Nên mẹ gửi lại sổ này.
Còn số tiền mẹ đã tiêu khi đi khám bệnh trước đó… mẹ sẽ đi giúp việc một thời gian để kiếm lại. Mẹ già nhưng còn khỏe, còn làm được việc.”
Lan lắc đầu liên tục, nước mắt rơi không dừng.
“Đừng đi tìm mẹ nữa.
Mẹ biết mình không đáng để các con phiền lòng.
Mẹ thương hai đứa nhiều lắm.
Mong các con đừng giận mẹ.
Thương,
Mẹ.”
Lan gập lá thư lại, tay run như sắp đánh rơi. Minh đứng đó, đôi mắt đỏ rực nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt nào.
“Mẹ bị bệnh… mà mẹ giấu bọn mình…”
Giọng anh khàn đặc.
Lan cố nói mà cổ họng tắc nghẹn:
“Mẹ còn nghĩ đi rửa bát thuê để kiếm lại tiền đã tiêu… Trời ơi…”
Minh nắm chặt sổ tiết kiệm, run đến mức Lan phải đỡ tay lại. Cảm giác tội lỗi đâm thẳng vào ngực anh:
“Ba năm trời, bọn mình tiết kiệm từng đồng. Mẹ biết nên mẹ không dám nói… Mẹ đau mà vẫn chịu một mình…”
Lan nhẹ nhàng ôm Minh:
“Mình phải đi tìm mẹ. Bà đang bệnh… mà còn một mình ngoài kia.”
Minh gật đầu, rồi lập tức quay đi.
Không còn chần chừ nữa.
Buổi chiều, họ đến bệnh viện tỉnh – nơi bà từng khám định kỳ khi còn ở quê. Nhân viên cho biết:
“Ba hôm trước có một bác lớn tuổi đến hỏi giá làm thủ thuật nhưng không ghi hồ sơ. Hình như bác ấy đi một mình.”
Minh cảm ơn rồi hỏi tất cả các phòng trọ quanh bệnh viện, từng quán cơm bình dân bà có thể ghé vào. Lan thậm chí còn in ảnh bà Thủy ra phát cho mọi người xem.
Không ai biết.
Trời tối dần. Lan vừa mệt vừa lo, chân đi mà run.
Đến gần khu nhà trọ cũ kỹ phía sau bệnh viện, một cô bán hàng rong nhìn thấy ảnh thì nói:
“Hình như tôi thấy bác này rửa bát thuê cho quán cơm đầu hẻm. Nhưng bác ấy chỉ làm từ chiều hôm qua thôi. Hôm nay cũng đang làm đấy.”
Lan và Minh gần như chạy. Bụi đường bay theo gió chiều. Đến cuối hẻm là một quán cơm bình dân nhỏ, mái tôn thấp, khói nghi ngút. Tiếng nồi soong va chạm vang ra.
Minh bước nhanh vào, đảo mắt tìm.
Trong góc bếp…
Một dáng người gầy gò, lom khom trước chậu bát lớn.
Mái tóc bạc buộc gọn. Đôi tay nhăn nheo chìm trong nước rửa chén lạnh ngắt. Bà mặc chiếc áo cũ, ướt nhem vì dầu mỡ.
Là mẹ.
“Mẹ!”
Tiếng Minh vang lên như bật tung mọi thứ. Bà Thủy giật mình, quay lại. Ánh mắt bà trũng sâu, mệt mỏi, nhưng khi thấy Minh và Lan, bà hoảng hốt.
“Các con… sao lại đến đây? Không… không được…”
Minh lao đến ôm chặt mẹ. Toàn thân bà nhẹ bẫng đến mức anh thấy sợ. Bà cố đẩy Minh ra:
“Buông ra, bẩn lắm… mẹ đi làm thuê… kiếm lại tiền đã lấy… các con đừng tốn tiền vì mẹ…”
Lan chạy đến, ôm lấy vai bà, nước mắt rơi như mưa:
“Mẹ ơi… tiền có thể kiếm lại… nhưng mẹ thì tụi con chỉ có một!”
Bà Thủy đứng giữa hai đứa con, đôi mắt già nua ngấn nước. Bờ vai run lên.
“Nhưng… mẹ không muốn làm gánh nặng…”
Minh ôm mẹ chặt hơn:
“Mẹ là gia đình của bọn con. Bọn con đi làm bao nhiêu cũng không bằng mẹ mạnh khỏe.”
Chủ quán cơm đi ra, giọng hiền lành:
“Từ hôm bác đến xin làm thuê, tôi thấy bác yếu quá nhưng nhất quyết không chịu nghỉ. Giờ có con cháu đến rồi, bác về đi. Làm việc thế này không hợp sức đâu.”
Bà cúi đầu cảm ơn, rồi khẽ tựa vào vai Minh – lần đầu tiên sau nhiều năm bà để con trai dìu mình như vậy.
Lan khoác áo lên vai bà, nhẹ nhàng nói:
“Về nhà với tụi con nhé mẹ. Về đi…”
Bà nấc lên, đưa tay quệt nước mắt:
“Các con… đừng giận mẹ nữa…”
Lan lắc đầu:
“Tụi con chỉ sợ mất mẹ thôi.”
Trên đường về, Minh để mẹ ngồi giữa, vừa ủ mái đầu bạc của bà vào vai mình, vừa giữ chặt tay bà như sợ chỉ cần buông ra là mẹ lại biến mất lần nữa.
Lan nhìn qua gương chiếu hậu. Bà Thủy nằm im, đôi mắt nhắm lại vì mệt. Sau bữa làm việc rửa bát, đôi tay bà đỏ lên, nứt nẻ.
Lan nhìn mà rơi nước mắt.
“Mai mình đưa mẹ đi khám lại nhé anh.”
Cô khẽ nói.
Minh không trả lời. Anh chỉ siết tay bà hơn – như lời hứa.
Một lời hứa muộn màng nhưng chân thành:
Từ giờ, không gì quý hơn sự bình an của mẹ.
Nhưng họ chưa biết… chuyện sắp tới còn khiến họ nhận ra rằng 200 triệu chẳng là gì so với mấy chục năm tổn thương âm ỉ giữa mẹ chồng và nàng dâu – thứ còn cần chữa lành hơn cả bệnh tật.
CHƯƠNG 3 – HÓA GIẢI MẤY CHỤC NĂM ĐÓNG LẠNH
Buổi sáng đầu tiên bà Thủy trở lại Hà Nội, trời đổ một cơn mưa phùn lất phất. Những giọt nước li ti bám vào ô cửa sổ phòng bệnh, mờ như một lớp sương. Lan đặt tô cháo nóng lên bàn, mùi hành phi bay lên thơm nức.
“Cháo bí đỏ hầm gạo lứt, mẹ ăn cho dễ tiêu.”
Lan nói nhẹ như sợ làm bà giật mình.
Bà Thủy nhìn tô cháo, rồi nhìn Lan. Ánh mắt bà chập chờn, vừa biết ơn, vừa áy náy.
“Tội nghiệp con… sáng nào cũng vào đây. Mẹ chỉ là người già, không đáng để con chăm như vậy.”
Lan đặt muỗng xuống, giọng kiên quyết:
“Mẹ là mẹ của con. Chỉ vậy thôi đã đủ để tụi con lo.”
Minh đứng cạnh giường, cầm khăn ấm lau tay cho mẹ. Anh nhẹ nhàng như đang sợ chạm mạnh sẽ làm bà đau.
“Mai mẹ khám lại, bác sĩ bảo có thể sinh thiết cuối cùng. Nếu lành tính thì chỉ cần mổ thôi.”
Bà nhìn Lan – người con dâu mà bà từng ngại gần, từng dè chừng, từng nói những câu khiến Lan tổn thương.
“Lan…”
Giọng bà nhỏ như tiếng gió.
“Dạ?”
“Ngày xưa… mẹ hay xét nét con. Mẹ sợ con tiêu hoang, sợ con làm Minh khổ… mẹ nghĩ nhiều nên… mẹ sai.”
Lan lắc đầu:
“Mẹ không sai. Con biết mẹ thương anh Minh nên mới lo. Con cũng có lỗi… con hay để bụng, mẹ nói gì con cũng để trong lòng.”
Hai đôi mắt nhìn nhau, nặng trĩu mà gần hơn bao giờ hết.
Minh khẽ thở phào. Anh biết, cơn “đóng băng” âm thầm giữa mẹ và vợ suốt những năm qua đang tan dần.
Kết quả sinh thiết cuối cùng trả về:
Khối u lành.
Chỉ cần phẫu thuật đơn giản.
Minh gần như bật khóc ngay trước cửa phòng bác sĩ. Lan đưa tay bịt miệng, chạy lại ôm chặt vai chồng. Bà Thủy ngồi bên cạnh cũng rưng rưng, nhưng nụ cười nhẹ nở trên môi – hiếm hoi, mỏng nhưng ấm.
“Vậy là… mẹ chưa khiến các con phải lo quá nhiều.”
Bà nói khẽ.
Minh xoa lưng mẹ:
“Dù có chuyện gì tụi con cũng lo cho mẹ được. Mẹ đừng nghĩ mình là gánh nặng nữa.”
Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi. Bà Thủy chỉ cần nằm viện vài ngày để theo dõi. Lan xin nghỉ phép cả tuần để chăm mẹ. Minh thì tan ca là chạy ngay đến, tối đến nằm ngả người trên chiếc ghế xếp cạnh giường.
Đêm thứ hai, bà Thủy nhìn hai vợ chồng thì thầm bàn chuyện sửa lại tủ bếp cũ, lòng bà xốn xang.
“Các con… về nhà đi. Trong viện có y tá. Mẹ nằm đây một mình cũng được.”
Lan khoát tay:
“Mẹ yên tâm. Có mẹ nằm viện một mình chẳng ai ngủ được.”
Minh gật đầu:
“Tủ bếp sửa lúc nào mà chẳng được. Nhà có thể chật, nhưng mẹ phải khỏe cái đã.”
Bà quay mặt đi, cố giấu giọt nước mắt vừa lăn ra.
Ngày xuất viện, trời hửng nắng sau nhiều ngày u ám. Lan chuẩn bị bữa trưa ở nhà trước, dọn dẹp thêm chỗ cho bà. Minh chạy xe vào đón mẹ, chậm rãi từng đoạn đường.
Căn phòng tập thể vốn nhỏ, nhưng Lan đã kê lại đồ đạc, dọn một góc gọn gàng làm phòng riêng cho bà Thủy. Một chiếc giường đơn nhỏ, chăn sạch, thêm giỏ cam Lan mua đặt đầu giường.
Bà đứng ở cửa phòng, nhìn không gian mới – dù đơn giản nhưng đầy sự chăm chút – bà nghẹn giọng:
“Con… dọn cả phòng cho mẹ à?”
Lan cười:
“Dạ. Mẹ ở luôn cho vui. Nhà nhỏ nhưng tụi con sẽ xoay xở được.”
Minh đặt tay lên vai bà:
“Mẹ mà không ở đây, nhà này trống lắm.”
Bà bật cười, tiếng cười run run, lâu rồi mới nghe lại trong căn nhà. Đó là âm thanh chữa lành hơn bất cứ loại thuốc nào.
Buổi tối, cả ba ngồi ăn cơm. Lan cẩn thận đặt nồi canh cua nóng hổi trước mặt bà:
“Canh cua mẹ nấu vẫn ngon nhất. Nay con thử làm theo công thức mẹ dạy mấy năm trước.”
Bà Thủy múc thử một muỗng, gật đầu:
“Giống phết đấy. Mà lộ ra rồi, con nấu hợp khẩu vị mẹ từ lâu mà cứ giấu.”
Lan cười tủm tỉm.
Minh vừa ăn vừa nói:
“Hôm nay con báo công ty xin nghỉ thêm mấy hôm để ở nhà phụ Lan chăm mẹ.”
Bà lắc đầu:
“Không cần đâu, mẹ chỉ cần hai đứa ở cạnh là được.”
Lan nói:
“Mẹ ở đây, tụi con mới yên lòng.”
Bữa cơm ba người, tiếng bát đũa chạm nhau “lách cách”, tiếng bà kể chuyện xưa xen kẽ tiếng Minh trả lời, tiếng Lan pha trò – tất cả làm căn phòng như sáng hơn.
Có lẽ lần đầu tiên từ khi cưới Minh, Lan mới cảm thấy gia đình này… thật sự đầy đủ.
Tối hôm đó, Lan ra ban công phơi đồ. Gió nhẹ thổi qua tóc. Bà Thủy đứng cạnh, dựa vào lan can sắt cũ.
“Lan này…”
Bà cất tiếng, giọng ngập ngừng.
“Dạ?”
“Mẹ chưa nói với con hết mọi chuyện đâu.”
Lan quay sang.
Bà nhìn xuống khoảng sân tập thể dưới ánh đèn vàng:
“Mấy năm đầu Minh lấy con, mẹ thương nó cực khổ. Thấy hai đứa sống trong căn phòng nhỏ, đi làm về mệt rã mà vẫn phải tính từng đồng… mẹ lo lắm. Mẹ sợ con không chịu nổi cuộc sống vất vả này.”
Lan lắng nghe, không chen vào.
“Nhưng suốt ba năm, con dành dụm từng chút, chăm nhà cửa, chăm Minh… mẹ thấy hết. Chỉ là mẹ không giỏi nói ra.”
Lan mỉm cười:
“Con cũng đâu giỏi nói. Con chỉ mong mẹ hiểu con thương mẹ thật lòng.”
Bà Thủy quay sang. Ánh mắt bà ấm lạ kỳ:
“Bây giờ thì mẹ hiểu rồi. Và mẹ thương con như con ruột.”
Lan đứng im, bất ngờ đến nghẹn họng.
Câu nói ấy – từng mong mỏi suốt những năm làm dâu – cuối cùng đã đến. Không hoa mỹ, không ồn ào, nhưng bằng cả sự chân thành của một người mẹ đã mất quá nhiều thời gian chịu đựng nỗi cô đơn của riêng mình.
Lan ôm lấy bà, nhẹ như ôm đứa trẻ:
“Mẹ ở đây với tụi con, đừng đi đâu nữa.”
Bà gật đầu, khẽ tựa vào vai Lan.
Một tuần sau, sức khỏe bà hồi phục gần như hoàn toàn. Minh đi làm lại, Lan bắt đầu dọn dẹp kế hoạch sửa nhà mà trước kia hai vợ chồng dồn hết tiền bạc vào.
Một buổi chiều, Lan mở cuốn sổ tiết kiệm 200 triệu ra xem lại. Minh đi vào, tựa tay lên cửa:
“Hay mình dùng lại số tiền này sửa nhà như ban đầu?”
Lan mỉm cười, lắc đầu:
“Em nghĩ mình không cần nữa. Phòng chật nhưng ấm. Mà em muốn để tiền này làm vốn dự phòng cho mẹ… cho mọi người.”
Minh bước lại, nắm tay vợ:
“Em lúc nào cũng nghĩ cho gia đình. Anh may mắn vì có em.”
Lan bật cười.
Từ phía bếp, bà Thủy lên tiếng:
“Hai đứa tình cảm vừa thôi, mẹ nghe hết đấy nhé!”
Tiếng cười bật ra từ cả ba người. Bà đang cầm rổ rau, bước ra với nụ cười hiền hậu.
“Để mẹ nấu bữa nay. Canh cua, đúng món Minh thích.”
Minh thốt lên:
“Con thích nhất khi mẹ nấu!”
Bà Thủy giả vờ lườm:
“Mồm mép dễ sợ. Nhưng nghe cũng thấy vui.”
Lan nhìn hai người – một người mẹ già cố tỏ ra nghiêm nhưng mắt long lanh, một người chồng vui như trẻ con khi có mẹ ở cạnh – trái tim cô mềm như nước.
Căn nhà tập thể nhỏ bé ấy, cuối cùng cũng có tiếng cười thật lòng.
Bữa tối kết thúc bằng ly trà nóng. Minh pha trà cho mẹ, Lan xếp lại chén bát. Trên tường, chiếc két sắt ngày nào từng làm gia đình rung chuyển vẫn nằm đó, nhưng như một câu chuyện cũ đã được khóa lại vĩnh viễn.
Bà Thủy uống một ngụm trà, rồi nhìn hai con:
“Có lẽ… số tiền đó khiến cả nhà mình rơi vào sóng gió. Nhưng cũng nhờ nó mà mẹ hiểu, con cái lúc hoạn nạn mới biết ai thật lòng.”
Lan nhẹ nhàng đáp:
“Không phải vì tiền, mà vì mẹ thôi.”
Minh mỉm cười, đưa tay ôm vai mẹ:
“Từ giờ ba mẹ con mình sống với nhau, không để chuyện gì khiến mình xa nhau nữa.”
Bà Thủy khẽ gật đầu. Ngoài trời, tiếng trẻ con nô đùa dưới sân tập thể vọng lên. Làn gió mang theo mùi hoa sữa cuối mùa len vào phòng, dìu dịu và bình yên.
Lan nhìn cả hai người mà mình yêu thương nhất – không ai còn giữ sự phòng vệ, không còn những lời nói vô tình gây tổn thương, chỉ còn lại sự thấu hiểu, sự yêu thương trưởng thành sau những ngày tưởng như mất nhau.
200 triệu từng khiến gia đình họ tưởng chừng tan nát.
Nhưng chính nó lại trở thành điểm khởi đầu cho một sự chữa lành đẹp đẽ.
Trong căn nhà cũ kỹ ấy, dưới ánh đèn vàng dịu, ba người ngồi cạnh nhau, tiếng cười vang lên – ấm đến mức xua tan cả những tháng năm lạnh lẽo.
Và đó… mới chính là kho báu thật sự của một gia đình.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.