CHƯƠNG 1 – MỞ ĐẦU: LỰA CHỌN HY SINH
Chiều muộn ở thị trấn ven sông miền Tây luôn có một vẻ đẹp hiền hòa, nhưng hôm nay, những đám mây xám kéo xuống thấp khiến không khí như bị đè nén. Con đường đất trước nhà ông Tư vẫn còn vệt ướt của cơn mưa rào lúc trưa, từng chiếc lá khế trước sân vẫn còn đọng giọt nước, long lanh dưới ánh chiều tà. Căn nhà ngói ba gian của vợ chồng Hải và Lan vẫn toát lên sự ấm cúng thường ngày, nhưng dường như trong chiều nay lại phảng phất một điều gì nặng nề mà Hải không sao gọi tên.
Gia đình nhỏ ấy vốn êm đềm. Hải – người đàn ông gần bốn mươi, trầm tính, điềm đạm, làm phó quản lý cho một khu công trình ở thị trấn, luôn tự hào vì có một người vợ hiểu chuyện và một người cha già hiền lành. Lan – vợ anh – là giáo viên mầm non, nhỏ nhẹ, dịu dàng, nết na đúng kiểu phụ nữ miền Tây sông nước. Còn ông Tư, bố Hải, là một thương binh ngày xưa trở về từ chiến trường với đôi chân không còn lành lặn. Sau lần tai biến mấy năm trước, ông đi lại càng khó khăn, nhưng tâm tính thì vẫn hiền như đất, thương con thương cháu hết lòng.
Đầu năm nay, sức khỏe ông Tư xuống nhanh. Những cơn đau đầu, những đêm khó thở, rồi những lần đứng dậy phải vịn vào vách tường khiến Hải không khỏi lo. Anh đề nghị thuê người chăm, nhưng Lan lắc đầu, giọng nhỏ mà chắc:
“Người ngoài sao bằng người nhà được. Để em chăm ba, miễn anh ráng lo công việc.”
Câu nói đơn giản nhưng khiến Hải thấy ấm lòng vô cùng. Anh nhìn vợ, ánh mắt biết ơn xen lẫn thương cảm. Lan từ trước đến nay luôn là người chịu thương chịu khó, sẵn sàng hy sinh mà không bao giờ kêu ca. Nghỉ việc, bỏ lớp mầm non mà chị gắn bó gần mười năm không phải chuyện nhỏ, nhưng chị vẫn chọn làm. Hải nghĩ mình đúng là người đàn ông may mắn nhất khi có được một người vợ tận tụy đến vậy.
Những ngày sau đó, cuộc sống trôi đi trong guồng quay bận rộn. Hải lao vào công việc nhiều hơn vì vị trí phó quản lý khiến anh phải đi sớm về khuya, họp hành liên tục, đôi khi còn phải công tác xa huyện vài ngày. Mỗi lần thấy vợ gọi video về, anh thường tranh thủ liếc nhìn vào phòng ông Tư. Nhưng lần nào Lan cũng né ống kính, hoặc tắt camera hướng vào trong phòng, chỉ để lại khung cảnh mờ mờ của gian bếp hay chiếc bàn gỗ cũ.
“Ba ngủ rồi, bật đèn làm ba giật mình.” – Lan giải thích.
Hải chưa bao giờ nghi ngờ vợ. Lan dịu dàng, chân chất, sống từ ngày cưới đến nay vẫn luôn trọn nghĩa vợ hiền dâu thảo. Lời nói ấy với Hải là đủ.
Nhưng ngay cả người tin vợ nhất, thương vợ nhất như Hải, cũng không thể ngờ được rằng bên trong cánh cửa gỗ của căn phòng cuối vườn – căn phòng ít ai để ý đến – đang chứa một bí mật lớn mà người vợ hiền của anh đã giấu suốt nửa năm qua.
Một chiều mưa đầu mùa, công trình Hải phụ trách bất ngờ dừng sớm vì đường vận chuyển vật liệu ngập nước. Đó là chuyện hiếm, nhưng cũng mở ra cơ hội để anh về nhà sớm hơn thường lệ. Đang chạy xe trên đường về, Hải bỗng nhớ đến món chè đậu xanh mà ông Tư mê nhất mỗi khi trời mát. Anh ghé qua quán chè đầu chợ, mua một bịch lớn rồi gói thêm ít bánh cam Lan thích ăn. Trong lòng, Hải mỉm cười nghĩ đến cảnh vợ ngạc nhiên khi thấy anh về mà không báo trước.
“Lâu rồi chưa tạo bất ngờ cho bả.” – Hải nghĩ, thấy lòng nhẹ như gió.
Trời vẫn còn lâm râm khi anh dựng xe trước hiên. Mùi khế chín thoang thoảng khiến anh cảm thấy thân quen như bao chiều của tuổi thơ. Không báo trước, không nhắn tin, không gọi điện – anh muốn nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Lan khi bước ra từ bếp.
Nhưng ngay khi vừa đẩy cánh cửa gỗ cũ, Hải nghe thấy một âm thanh lạ.
Không phải giọng Lan. Không phải tiếng ông Tư.
Mà là tiếng ai đó… nghẹn ngào.
Anh đứng khựng lại. Lồng ngực bỗng siết lại. Giọng nói ấy phát ra từ phòng của ông Tư.
“Lạ…” – Hải nghĩ thầm, tim đập mạnh.
Anh đặt bịch chè xuống bàn, bước nhẹ. Chân anh chạm vào nền gạch ướt lấm tấm nước mưa, tiếng bước chân khe khẽ hòa vào hơi thở gấp gáp trong phòng.
Cánh cửa phòng ông Tư… khép hờ.
Một luồng gió từ ngoài thổi vào làm cửa khẽ rung. Bên trong có tiếng người di chuyển, rồi lại tiếng thở dốc của ai đó. Lan thì thào gì đó với giọng đầy lo lắng, nhưng Hải không nghe rõ.
Anh hít sâu.
Rồi đưa tay đẩy cửa.
Cánh cửa kêu một tiếng “cạch” nhẹ.
Và Hải… đứng chết lặng.
Cả căn phòng vốn lúc nào cũng tối – vì Lan hay tắt đèn mỗi khi ông Tư ngủ – nay chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ hẹp chiếu vào. Trong khung sáng đó, Lan đang dìu một người lạ – một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, dáng gầy rộc đến mức như chỉ còn da bọc xương. Mặt cậu ta tái nhợt, mắt trũng sâu, môi khô nứt. Cậu ta đang cố đứng vững nhưng run rẩy, hơi thở yếu đến mức nghe như tiếng gió rít.
Ông Tư thì ngồi trên giường, hơi thở nặng nề, ống thở oxy đặt ngay cạnh. Khuôn mặt ông xám lại nhưng đôi mắt… nhìn Hải với vẻ vừa lo, vừa buồn.
Một khung cảnh mà Hải chưa bao giờ tưởng tượng sẽ thấy trong chính nhà mình.
Máu trong người anh như ngừng chảy.
Lan quay phắt lại, đôi mắt hoảng hốt:
“H… Hải? Sao anh về giờ này?”
Nhưng câu hỏi của vợ không thể khiến Hải khỏi sững sờ. Anh bật đèn. Ánh sáng trắng sáng bừng cả phòng.
Nỗi khó hiểu trong lòng bùng lên thành lo lắng, rồi chuyển rất nhanh thành hỗn loạn.
Anh nhìn vợ.
Nhìn người thanh niên lạ.
Nhìn bố.
Và giọng anh bật ra, run run:
“Hai người đang làm gì ở đây?”
Không phải tiếng quát. Nhưng nó sắc lạnh, đủ để khiến Lan chết điếng. Người thanh niên cúi gằm mặt, hai tay bấu vào nhau như sợ hãi.
Lan mở miệng, nhưng giọng run rẩy:
“Anh… để em nói.”
Hải siết chặt tay. Cảm giác như có ai vừa khoét một lỗ vào ngực anh.
Lan nuốt nước mắt, cố bình tĩnh:
“Đây là Tâm… em trai cùng mẹ khác cha của em.”
Câu nói ấy làm Hải đờ người.
“Em trai…?” – môi anh mấp máy.
Lan gật đầu, nước mắt rơi từ lúc nào:
“Nó… bị suy thận giai đoạn cuối. Nó tìm đến em… từ nửa năm trước.”
Một khoảng lặng nặng như đá đổ xuống.
Tâm vẫn im, đầu càng cúi thấp. Ông Tư nhắm mắt, thở mạnh hơn như cố tìm hơi.
Hải quay sang nhìn vợ, trái tim nén lại:
“Em… giấu anh chuyện này… nửa năm?”
Lan khụm xuống như mất hết sức. Giọng chị nhỏ như hơi gió:
“Em xin lỗi… Em không biết phải nói sao… Mọi chuyện đến đột ngột quá…”
Hải đứng như tượng. Trong đầu anh hàng trăm câu hỏi muốn bật ra nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Lan lau nước mắt, cố kể nhanh:
“Tâm được mẹ em sinh sau khi mẹ đi bước nữa. Nó sống với ba dượng. Em theo mẹ lên tỉnh, còn nó ở quê với bên nội. Em và nó… gần như ít liên lạc từ nhỏ.”
Hải cảm giác không khí ngột ngạt, như càng nghe càng rơi vào mê cung.
Lan tiếp tục, giọng nghẹn đứt quãng:
“Gần một năm trước, Tâm tìm em. Nó bị ba dượng đuổi. Bệnh thì nặng… chạy thận tốn kém… Lúc đó mẹ em… cũng mất vì tai nạn. Em… không còn ai bên ngoại hết…”
Hải nhắm mắt lại. Mỗi câu nói của Lan như một nhát dao cứa vào niềm tin của anh – không phải vì nghi ngờ vợ, mà vì sốc vì… chị đã âm thầm chịu đựng quá nhiều mà anh không hề hay biết.
“Em định nói với anh…” – Lan nói, nước mắt lại rơi – “Nhưng đúng lúc đó ba đổ bệnh nặng. Rồi anh công việc dồn dập… Em sợ anh lo quá. Sợ ba và mọi người trong nhà không chấp nhận có người lạ.”
Hải giật mình khi nghe đến chữ “người lạ”. Nhìn Tâm, Hải hiểu – dù là người nhà bên ngoại của Lan, nhưng đúng thật… với gia đình anh, cậu ta là một người chưa từng xuất hiện.
Lan lau mặt, nói tiếp:
“Em chỉ muốn lo cho ba, và giữ Tâm sống thêm… chứ em… em không nghĩ được gì khác.”
“Còn tiền anh đưa cho em lo cho ba…” – Hải hỏi, giọng trầm xuống đầy đau.
Lan cúi đầu:
“Em chia ra mua thuốc cho nó. Em xin lỗi… Nhưng nếu không có thuốc… nó không qua nổi.”
Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức ai cũng khó thở.
Hải quay sang ông Tư. Đôi mắt ông không trách, mà lại như… đã biết hết chuyện.
Ông Tư gõ nhẹ vào mép giường. Lan hiểu và giải thích:
“Ba bảo… ‘nó bệnh thì cứu’. Ba cấm em kể với anh… chờ khi anh bớt áp lực công việc.”
Trái tim Hải như bị bóp lại.
Một bên là vợ hiền – người giấu anh điều lớn nhất suốt nửa năm.
Một bên là cha – người đã bao năm dạy anh sống nghĩa tình, nay cũng chọn im lặng.
Còn trước mặt anh là một thanh niên bệnh tật, yếu đến mức đứng còn không nổi.
Không ai sai. Nhưng không ai nói thật.
Và sự thật chỉ hiện ra hôm nay… khi Hải vô tình về sớm.
Tâm đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước đến gần anh, giọng nhỏ như hơi thở:
“Anh Hải… em xin lỗi. Em… không dám phiền gia đình anh thêm. Để em đi.”
Cậu ta mới bước được hai bước thì khuỵu xuống. Lan hét lên:
“Tâm!”
Hải theo phản xạ lao tới đỡ.
Cơ thể Tâm nhẹ bẫng, nóng ran, hơi thở yếu như tắt. Một giây ấy thôi, trong đầu Hải hiện lên một điều rõ mồn một:
Đây không phải chuyện phản bội. Không phải chuyện lừa dối vì mục đích xấu.
Đây là chuyện của lòng nhân.
Và sự im lặng… vì sợ anh nặng gánh.
Cánh cửa phòng vẫn còn mở. Gió từ ngoài đưa vào mùi khế chín thoảng nhẹ. Nhưng căn phòng này, từ giây phút đó, không còn bình yên như trước nữa.
Hải nhìn Lan, nhìn Tâm trong tay mình, nhìn bố đang thở oxy…
Một cơn sóng lớn vừa cuộn lên, cuốn phăng cuộc sống vốn yên ổn của gia đình anh.
Và anh hiểu… đây chỉ mới là bắt đầu.
CHƯƠNG 2 – CAO TRÀO: SỰ THẬT KHÔNG NGỜ TỚI
Căn phòng bệnh viện tỉnh vào lúc chập choạng tối thường trở nên lạnh hơn bình thường. Tiếng máy đo nhịp tim kêu từng tiếng “tít… tít…” đều đặn, hòa với âm thanh bước chân của y tá đi lại ngoài hành lang. Dưới ánh đèn trắng nhợt, Tâm nằm bất động trên giường, gương mặt hốc hác vì mệt và thiếu máu, còn Lan ngồi cạnh, bàn tay run run nắm lấy tay cậu em trai mà chị mới gặp lại sau bao năm xa cách.
Hải đứng dựa vào cửa, nhìn hai chị em. Cổ họng anh khô khốc mà chẳng hiểu sao không thể thốt ra được câu nào. Bao nhiêu cảm xúc hỗn độn kéo đến cùng lúc: sốc, giận, thương, hoang mang… Mọi thứ chồng chéo làm đầu anh căng như có đá đè lên.
Ánh mắt Lan nhìn sang anh, ướt đầy nhưng không còn hoảng loạn như lúc ở nhà. Vẫn là sự ăn năn, vẫn là sự sợ hãi… nhưng còn thêm cả sự nhẹ nhõm khi mọi thứ đã buộc phải phơi bày.
“Anh… em xin lỗi thật mà.” – Lan nói nhỏ, như sợ âm thanh lớn sẽ khiến Tâm tỉnh giấc.
Hải không đáp. Anh bước vào gần giường, đứng đối diện Lan. Tâm vẫn thở nặng, hai mí mắt nhắm chặt như không còn sức mở. Hình ảnh đó khiến trái tim Hải vừa trĩu xuống vừa rối bời.
Cuối cùng, Hải hỏi, giọng trầm nhưng không còn căng như trước:
“Sao em không tin anh? Sao em một mình chịu đựng hết như vậy?”
Lan gục nhẹ đầu, bàn tay nắm tay Tâm siết lại:
“Em đâu phải không tin anh… mà em sợ. Sợ anh lại thêm áp lực. Anh đi làm từ sáng tới tối, có khi vài ngày mới được về. Ba thì bệnh nặng liên tục. Em nhìn anh mệt mỏi quá, em… không dám nói.”
Nói đến đây, giọng Lan chùng xuống:
“Em chỉ sợ… nói ra, anh gánh không nổi.”
Câu nói ấy như đâm thẳng vào ngực Hải. Anh lặng người trước nỗi sợ ấy – một nỗi sợ mà Lan phải ôm suốt nửa năm ròng rã.
Hải ngồi xuống bên cạnh, thở dài:
“Nhưng em có biết… giấu còn làm anh nặng nề hơn?”
Lan không trả lời. Chị cúi mặt, nước mắt rơi lên mu bàn tay Tâm.
Bác sĩ trực bước vào kiểm tra. Sau vài thao tác nhanh chóng, ông nói:
“Tình trạng cậu ấy tạm ổn, nhưng phải chạy thận đều. Bệnh như vầy… không thể tự chịu một mình được. Người nhà nên chuẩn bị tinh thần lâu dài.”
Lan gật đầu, Hải cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông ra cửa. Khi quay lại, anh thấy Lan khẽ chỉnh lại tấm chăn cho Tâm, ánh mắt chị dịu lại như thể mọi giông gió bên ngoài không còn quan trọng nữa.
Nhưng sự thật, giông gió mới chỉ bắt đầu.
Hải cần câu trả lời cho những điều chưa rõ.
Anh kéo ghế ngồi đối diện Lan:
“Tâm tìm em sao? Từ khi nào?”
Lan hít một hơi thật sâu, giọng chậm rãi:
“Từ… nửa năm trước. Lúc đó Tâm bị ba dượng đuổi ra khỏi nhà vì bệnh nặng quá. Cậu ấy đi làm thuê cũng không nổi. Người trong xóm thì thương nhưng ai cũng nghèo, không giúp lâu được. Nó lần mò đi tìm mẹ… nhưng mẹ em lúc đó đã đang bệnh nặng. Rồi vài tháng sau thì mẹ mất… Tâm không còn ai nên mới tìm em.”
Hải siết nhẹ tay lại. Bao nhiêu biến cố dồn dập đổ lên đầu Lan: mẹ mất, em trai bệnh, phải giấu trong phòng kho cuối vườn, lại còn chăm ông Tư đang yếu dần… Trong khi đó, anh mải mê với công việc, tưởng rằng vợ chỉ bận rộn như mọi ngày.
“Lúc đó,” Lan tiếp tục, “Em muốn nói với anh lắm. Nhưng anh đang chạy dự án mới, anh nhớ không? Hôm đó anh về nhà mà mặt mày mệt muốn xỉu. Em thấy vậy… đâu dám nói gì thêm…”
Hải im lặng.
“Em định chờ đến khi ba khỏe lại một chút… rồi em nói. Nhưng rồi ba bệnh nặng hơn. Rồi anh đi công tác suốt. Rồi Tâm yếu quá… Em một mình xoay không kịp.”
Lan nói đến đây thì nghẹn lại. Hải nhìn vợ, thấy đôi vai chị run lên từng nhịp.
Anh đưa tay nhẹ chạm vào tay Lan – hành động mà chính anh cũng bất chợt. Lan ngẩng lên, ngạc nhiên.
“Anh không giận em nữa.” – Hải nói khẽ – “Anh chỉ… tiếc là em đã một mình chịu lâu như vậy.”
Lan bật khóc, như được gỡ một phần gánh nặng đè lên suốt mấy tháng.
Đêm xuống dần. Trời tối hẳn khi đồng hồ điểm 9 giờ. Y tá đem áo ấm cho bệnh nhân, Hải đứng dậy đi mua ít cháo nóng. Khi trở lại phòng, anh thấy Lan đang kể cho Tâm nghe chuyện hồi nhỏ. Giọng chị rất nhẹ, như sợ cậu em đang mệt sẽ không nghe kịp.
Tâm mở mắt, cố gượng nhìn Hải:
“Em… xin lỗi anh. Em không muốn anh khó xử.”
Hải đặt tô cháo xuống, ngồi cạnh giường. Anh nhìn Tâm, rồi hỏi:
“Sao em không chịu vào bệnh viện ngay từ đầu? Để tình trạng tới mức này?”
Tâm cười nhẹ, nụ cười yếu ớt như sắp tắt:
“Em… không có tiền. Về nhà ba dượng… ba đuổi ra. Mà em cũng không muốn ảnh lo. Rồi tìm chị… em chỉ mong gặp chị một lần thôi.”
Lan nghe vậy thì vội gạt nước mắt:
“Đừng nói vậy nữa. Chị còn đây. Em còn chị.”
Tâm lắc đầu:
“Nhưng em lại làm gia đình chị rối lên.”
Hải nhìn cậu thanh niên gầy gò trước mặt mình – một người mà Lan gọi là em trai. Lòng anh không nỡ trách.
“Em không phá gì cả.” – Hải nói, giọng chậm rãi – “Chỉ là… anh quá bất ngờ.”
Một khoảng im lặng nhẹ trôi qua, không còn nặng nề như lúc đầu. Bên ngoài, tiếng xe cứu thương hú lên rồi xa dần, hòa vào tiếng gió lùa qua cửa kính.
Hải quay sang hỏi vợ:
“Ba biết chuyện từ bao giờ?”
Lan thở dài, khẽ nhìn xuống bàn:
“Từ ngày Tâm ngất trong sân sau. Hôm đó… em béng đi mua thuốc. Khi về thì thấy Tâm ngồi bệt ngoài thềm, khó thở quá. Đúng lúc ba đi ngang, ba thấy nên đưa nó vào. Rồi ba hỏi. Em đành nói thật.”
“Ba… không giận?” – Hải hỏi, giọng chùng xuống.
Lan lắc đầu:
“Ba chỉ nói một câu: ‘Nó bệnh thì cứu’. Rồi ba dặn đừng kể với anh. Ba sợ anh đang áp lực công việc… nghe thêm chuyện này lại mệt nữa.”
Hải cúi đầu. Ông Tư cả đời sống nghĩa tình, thương người. Không khó để hiểu vì sao ông lại chọn bảo vệ một người bệnh tật, dù người ấy xa lạ. Nhưng điều khiến Hải nghẹn lại chính là việc cha thương anh đến mức giấu nhẹm để tránh anh lo.
Một cảm giác có lỗi trào lên: phải chăng anh đã mải mê công việc quá, khiến người nhà không dám dựa vào?
Đêm trong phòng bệnh kéo dài như vô tận. Lan ngồi thiếp đi bên giường Tâm. Hải khoác áo cho vợ rồi ra ngoài hành lang, dựa vào lan can nhìn xuống sân bệnh viện tối thui.
Anh nhớ lại hình ảnh lúc ở nhà: Tâm khuỵu xuống, Lan hoảng loạn, ông Tư thở oxy… Mọi khoảnh khắc đó như thước phim chạy qua đầu anh.
Anh từng nghĩ Lan giấu anh điều gì đó sai trái. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Lan im lặng không phải vì dối gạt, mà vì lo cho anh. Còn ông Tư im lặng vì thương anh.
Giây phút ấy, Hải hiểu ra điều khiến anh nhói nhất không phải là cú sốc vì bí mật, mà là cảm giác mình vô tình bị đặt ra ngoài những khó khăn của gia đình. Không phải bị phản bội, mà là… bị bảo vệ quá mức.
Ở một góc độ nào đó, điều đó cũng đau như nhau.
Sáng hôm sau, bác sĩ gọi Hải và Lan vào phòng tư vấn.
“Tình trạng của Tâm đang ở giai đoạn cuối. Nếu tiếp tục chạy thận, vẫn có thể duy trì một thời gian. Nhưng để lâu dài… thì tốt nhất là xem xét phương án ghép thận.”
Câu nói ấy khiến cả Lan lẫn Hải sững sờ.
Lan run rẩy:
“Bác sĩ… ghép thận… có khó không?”
“Rất khó. Và chi phí lớn. Nhưng quan trọng nhất là tìm được người phù hợp.”
Hải im lặng, nhưng ánh mắt anh tối lại. Bác sĩ nói tiếp:
“Người thân ruột thịt thường có khả năng phù hợp cao nhất. Chị em cùng mẹ vẫn có thể xem xét kiểm tra.”
Lan bối rối nhìn xuống:
“Em… sức khỏe em yếu. Bác sĩ trước đây có nói em không hiến được…”
Bác sĩ gật đầu:
“Vậy thì phải thử tìm người tương thích từ phía gia đình chồng… nếu ai đó muốn xét nghiệm.”
Lan lập tức quay sang Hải, đôi mắt ướt đầy:
“Không được. Anh không thể… anh còn ba, còn công việc. Anh…”
Nhưng Hải giơ tay ra hiệu cho vợ im.
Anh nhìn bác sĩ:
“Tôi sẽ xét nghiệm.”
Lan bật dậy:
“Anh đừng hồ đồ! Anh còn ba! Anh còn em! Nếu có chuyện gì thì sao?”
Hải nhìn thẳng vào mắt vợ, lần đầu tiên trong hai ngày qua ánh mắt anh bình tĩnh đến lạ:
“Anh chưa quyết định gì cả. Chỉ là… xét nghiệm trước. Em đừng lo.”
Lan bấu lấy tay áo anh:
“Nhưng anh… anh đã chịu đủ rồi…”
Hải nhẹ nhàng gỡ tay vợ ra:
“Anh không chịu đủ gì hết. Người chịu đủ chính là em.”
Lan sững lại. Bác sĩ hiểu ý, nhẹ nhàng nói:
“Xét nghiệm là bước đầu thôi. Quyết định hiến hay không là quyền của anh.”
Lan quay sang bác sĩ:
“Bác sĩ… làm ơn đừng để ảnh làm chuyện dại dột…”
“Lan!” – Hải gọi, giọng anh hơi sắc nhưng không nặng.
Lan im bặt, nước mắt lã chã.
Ngay lúc đó, bà y tá bước vào báo:
“Bệnh nhân Tâm tỉnh rồi.”
Lan chạy vào ngay. Hải đứng lại vài giây, nhắm mắt thật lâu.
Trong vô vàn cảm xúc đang xáo trộn, anh biết một điều: dù giận, dù thất vọng vì bị giấu, nhưng tận sâu trong lòng – anh không trách Lan. Mọi thứ, tự bản chất, vốn không thuộc về sự giả dối. Nó thuộc về sự lựa chọn hy sinh.
Khi Hải bước vào phòng, Tâm ngước lên nhìn anh, mắt vẫn mờ nhưng có chút sáng:
“Anh… đừng lo cho em. Em biết… em không sống được lâu. Anh đừng làm gì quá sức…”
Lan nghe vậy thì lay vai em:
“Đừng nói vậy nữa! Em vẫn còn người thân mà!”
Tâm lắc đầu, giọng như sợi chỉ đứt:
“Em không muốn… anh chị rối thêm. Em chỉ… muốn chị đừng buồn thôi.”
Hải nhìn cậu em trai của vợ thật lâu. Sự yếu đuối, sự cam chịu, sự im lặng chấp nhận… tất cả khiến lòng anh mềm ra.
Anh nói, chậm rãi:
“Em không làm rối gì hết. Từ giờ, chuyện của em… cũng là chuyện của gia đình anh.”
Tâm nhìn Hải, môi run run.
Lan nhìn Hải, nước mắt rơi nhưng ánh mắt đầy biết ơn.
Còn Hải… lần đầu tiên thấy lòng mình nhẹ đi một chút. Dù khó khăn còn trước mắt, nhưng ít nhất… sự thật đã rõ. Không ai đơn độc nữa.
CHƯƠNG 3 — NGÀY TRỞ VỀ, NGÀY NƯỚC MẮT RỚT XUỐNG
Trời tháng Chạp ở miền quê lúc nào cũng bảng lảng sương sớm. Con đường đất dẫn về xóm Cửa Làng vẫn vậy, nhưng dường như nhỏ lại, hẹp hơn, cũ hơn. Những vạt cỏ bên đường xao xác gió làm Khang có cảm giác như mình vừa đi lạc vào một miền kí ức, nơi từng bước chân đều dẫn đến điều mà suốt một năm qua anh cố tránh đối diện.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà. Cánh cổng gỗ năm nào cha anh tự tay đóng, nay mục một bên, chỉ cần đẩy nhẹ là mở. Khang đứng im, tay nắm quai balo, tim đập mạnh như thể mỗi nhịp là một câu hỏi: “Cha mẹ còn giận không? Họ có khỏe không? Một năm rồi… mọi chuyện sẽ ra sao?”
Cánh cửa nhà khép hờ. Ánh đèn vàng hắt ra, không sáng lắm, như thứ ánh sáng buồn của người già.
Anh bước vào.
Trong nhà, mẹ anh – bà Nga – đang ngồi trên chiếc ghế mây ở góc phòng. Tóc bà bạc đi nhiều, lưng khòm xuống, dáng người nhỏ thó và mệt mỏi hơn hẳn so với trước khi anh quyết định dừng chu cấp chỉ bằng một cuộc điện thoại đầy nóng nảy.
Khang đứng khựng.
Cổ họng nghẹn cứng.
Bà Nga ngước lên. Không ngạc nhiên, không mừng rỡ, chỉ một ánh nhìn lặng lẽ, sâu như những đợt gió mùa đông.
– Con… về rồi à?
Giọng bà run nhưng bình thản.
Khang cúi đầu thật thấp.
– Dạ… con về thăm cha mẹ.
Một khoảng im lặng dài. Bên ngoài, gió rít qua mái hiên nghe như tiếng thở dài kéo theo cả trời buốt giá.
Anh mở lời, hơi run:
– Mẹ… mẹ có khỏe không ạ?
Bà chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn ra sân:
– Già rồi… còn khỏe đâu mà khỏe.
Câu nói nhẹ nhàng thôi, nhưng đâm thẳng vào lòng Khang như một nhát cắt. Anh siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh.
– Còn… cha con đâu ạ?
– Trong buồng. Mấy tháng nay, cha con yếu lắm. Già cả rồi, bệnh vặt cũng thành bệnh lớn.
Trái tim Khang chùng xuống. Anh bước nhanh về phía buồng ngủ. Cánh cửa mở ra, bóng dáng cha anh nằm nghiêng trên giường, thân người gầy đi trông thấy, mái tóc bạc trắng. Cha từng là người đàn ông vững chãi, nói một câu là cả nhà nghe theo, giờ chỉ còn là một thân hình mỏng manh đến khó tin.
Khang quỳ xuống, giọng nghèn nghẹn:
– Cha… con về rồi.
Ông Lâm mở mắt, nhìn anh hồi lâu.
Khang chờ một lời trách móc, một câu giận dữ, hay ít nhất cũng là một cái quay mặt đi.
Nhưng ông chỉ nói một câu:
– Về… là tốt rồi.
Nước mắt Khang ứa ra ngay lập tức.
Buổi trưa hôm ấy, anh phụ mẹ nấu cơm. Trong căn bếp, hơi lửa ấm nhưng mùi khói cay làm mắt anh đỏ hoe không biết vì khói hay vì lòng.
Mẹ anh đang cắt rau, đôi tay run run vì khớp hành hạ. Khang nhìn đôi tay đó, chợt nhớ những ngày đi làm xa xứ, mẹ cứ sợ anh thiếu thốn, gửi từng củ khoai, con cá khô. Vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại cãi vã, anh cắt đứt chu cấp, bỏ mặc cha mẹ tự chống chọi với tuổi già.
– Mẹ… – anh cất giọng nhỏ – con… xin lỗi.
Dao trên tay bà Nga dừng lại.
Bà không nhìn anh, chỉ nói:
– Thôi… mỗi người đều có tính toán riêng. Mẹ không trách. Nhưng già rồi… tụi mẹ đâu còn đủ sức để chờ đợi hay giận hờn lâu. Chỉ mong… con hiểu buồn vui của gia đình cũng quan trọng như công việc, tiền bạc ngoài kia.
Khang cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống nền gạch:
– Con sai rồi mẹ ơi… con sai thật rồi…
Bà quay sang, đặt tay lên vai anh:
– Ừ thì biết sai là được. Quan trọng là sau này… đừng để mình phải hối hận.
Buổi tối, cha anh được mẹ dìu ra hiên ngồi uống trà. Gió thổi nhẹ, lành lạnh nhưng bình yên lạ lùng.
Khang bước ra, ngồi kế bên.
Ông Lâm nhìn anh, không trách móc, không nhắc lại chuyện cũ.
– Dạo này công việc sao? – ông hỏi, giọng khàn.
– Dạ… vẫn ổn. Con… bận nhiều quá, rồi căng thẳng… nên sinh ra nóng nảy. Con… làm cha mẹ buồn.
Ông Lâm thở dài:
– Làm cha mẹ… nào có đòi con cái nuôi dưỡng, tiền bạc gì. Chỉ cần mạnh khỏe, bình yên. Nhưng già rồi, mỗi lần nghe tiếng cãi nhau qua điện thoại… lòng nó đau lắm. Không phải vì tiền. Mà vì… thấy con mình không còn xem nhà là nơi để trở về nữa.
Khang rùng mình.
Câu nói ấy như mũi dao xoáy sâu vào ngực.
– Cha… con sai rồi. Con xin lỗi. Từ giờ… dù bận đến mấy con cũng sẽ về, sẽ quan tâm cha mẹ hơn.
Ông Lâm nở nụ cười hiền, nhưng đôi mắt thâm quầng hằn rõ sự mệt mỏi:
– Con về… là cha mừng rồi.
Đêm xuống.
Khang nằm trên chiếc giường cũ của mình, tấm chăn mẹ giặt thơm mùi nắng. Tiếng gió luồn qua mái lá, tiếng chó sủa xa xa, tiếng mưa bụi rơi nhẹ trên mái tôn. Tất cả quen thuộc đến mức đau nhói.
Đêm nay, không phải ánh đèn thành phố, không phải âm thanh ồn ào của công việc, không phải cuộc họp, hợp đồng, chỉ tiêu.
Chỉ là quê nhà.
Và hai người cha mẹ già vẫn chờ anh, dù từng bị anh làm tổn thương.
Hai hàng nước mắt lăn xuống.
Anh thấy rõ… một năm qua, mình đã mất nhiều hơn nghĩ.
Sáng hôm sau, Khang dậy sớm dọn lại sân, sửa cánh cổng, thay bóng đèn ngoài hiên, nấu bát cháo nóng cho cha. Mẹ anh nhìn, chỉ cười hiền:
– Lâu rồi mẹ mới thấy con như vậy.
Anh gãi đầu ngượng nghịu:
– Con trước giờ… chỉ biết làm việc ngoài kia, mà quên mất việc nhà còn đáng làm hơn.
Cha anh ăn cháo, tay run run nhưng ánh mắt ấm áp:
– Ừ, vậy là được rồi. Có mặt khi gia đình cần… đó mới là điều quan trọng.
Khang ngồi xuống cạnh cha.
Một lần nữa, anh nắm tay ông – bàn tay gầy guộc, lạnh, đầy vết đồi mồi.
– Cha mẹ cho con một cơ hội nữa… được không?
Bà Nga từ trong bếp đi ra, vỗ nhẹ vai anh:
– Con về rồi. Cơ hội… ở ngay đây này.
Buổi trưa, Khang xin phép cha mẹ cho anh dọn lại căn nhà, sửa bếp, ráp lại cánh cửa sắp gãy. Cha mẹ anh ban đầu ngăn, bảo tốn kém, nhưng anh chỉ cười:
– Không sao đâu cha mẹ. Con làm vì con muốn nhà mình tốt hơn. Con muốn cha mẹ sống thoải mái hơn.
Ông Lâm nhìn vợ, rồi nhìn con trai, nghèn nghẹn:
– Tùy con. Miễn con vui.
Khang đứng giữa sân, gió thổi tung áo, ánh nắng chiếu xuống nửa khuôn mặt – một vẻ bình yên mà lâu lắm rồi anh chưa cảm nhận.
Anh nhận ra:
Tiền bạc kiếm cả đời không hết, nhưng thời gian dành cho cha mẹ thì càng ngày càng ít.
Một khi bỏ lỡ rồi… sẽ chẳng lấy lại được.
Buổi chiều, khi nắng đã dịu, bà Nga lấy trong tủ ra một chiếc hộp gỗ. Bà đưa cho Khang.
– Mẹ giữ cái này lâu rồi. Giờ… trao lại cho con.
Anh mở ra.
Bên trong là những tờ tiền lẻ, gói kỹ, xếp ngay ngắn, và một tờ giấy cũ.
– Đây là…?
Bà mỉm cười:
– Là tiền con gửi cho mẹ bao năm qua. Mẹ không xài. Mẹ để dành. Mẹ luôn nghĩ… mai mốt lỡ con làm ăn khó khăn, mẹ có cái này đưa lại cho con.
Khang sững người.
Tim anh thắt lại.
Cả đời anh cứ nghĩ cha mẹ ở nhà cần anh chu cấp.
Nhưng thật ra…
Họ chỉ cần anh về.
Anh ôm mẹ thật chặt.
– Mẹ… con xin lỗi…
– Khờ quá. Trên đời này… chỉ cha mẹ là luôn muốn giữ phần tốt nhất cho con thôi.
Chiều tàn.
Cha mẹ ngồi bên nhau trước hiên, Khang ngồi bên phải, đầu tựa nhẹ vào vai cha như lúc còn nhỏ.
Con đường quê phía xa phủ lớp sương mỏng.
Khói bếp nhà ai bay lên nghi ngút.
Tiếng gà gọi nhau về chuồng.
Tất cả bình yên quá đỗi.
Ông Lâm nắm tay con trai:
– Con biết không… Già rồi, chỉ cần con bình yên… là cha mẹ yên lòng.
Khang nuốt nghẹn, nước mắt một lần nữa rơi xuống bàn tay cha:
– Con sẽ không đi lâu như trước nữa. Con sẽ về thường xuyên. Con hứa.
Ông Lâm gật đầu:
– Cha tin.
Bà Nga cũng mỉm cười:
– Nhà này lúc nào cũng có cửa mở chờ con.
Đêm cuối trước khi trở lại thành phố, Khang ngồi ngoài hiên thật lâu. Ngọn đèn vàng hắt lên gương mặt anh – một gương mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm, hối lỗi và quyết tâm thay đổi.
Anh khẽ nói, như để gió mang đi:
– Từ nay… con sẽ không để cha mẹ buồn thêm lần nào nữa.
Gió đêm mát lạnh.
Trăng lơ lửng giữa trời.
Tiếng côn trùng rả rích như khúc hát làng quê ru con người ta trở về đúng nơi mình thuộc về.
Cuối cùng, sau bao năm rong ruổi, sau một năm xa cách đầy tổn thương…
Khang cũng hiểu rằng:
Hạnh phúc lớn nhất đời người không phải là sự nghiệp, tiền bạc, thành công, mà là còn được trở về và thấy cha mẹ vẫn khỏe mạnh, vẫn chờ mình mở cửa bước vào.
Và trong khoảnh khắc ấy, anh biết:
Dù đi đâu, quê nhà và gia đình luôn là nơi an yên nhất để trở về.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.