Min menu

Pages

Dù chồng đã qua đời, tháng nào tôi cũng nhận được 10 triệu tiền chu cấp nuôi con. Tôi đã tìm đến tận nhà anh để làm sáng tỏ bí ẩn, và ngã ngửa khi biết danh tính thật sự của người gửi.

CHƯƠNG 1 — BÓNG NGƯỜI SAU LÀN MƯA


Bầu trời xám xịt như bị ai đó phủ lên một tấm khăn voan màu chì. Những hạt mưa lất phất rơi xuống, đọng thành những vệt dài trên ô cửa kính quen thuộc. Hạnh ngồi co ro trên chiếc sofa cũ, vòng hai tay quanh đầu gối, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài trời. Từng tia chớp loé qua như xé toạc bầu trời, hắt lên khuôn mặt cô màu sáng mờ lạnh lẽo.

Hạnh thở hắt ra. Một hơi dài, nặng như đá.

Tám năm làm mẹ đơn thân, cô tưởng bản thân đã chai lì với buồn, đã quen với cô độc. Nhưng hôm nay, nỗi cô độc ấy ập đến theo một cách khác lạ – mạnh hơn, chua chát hơn, và nhất là… rất bất ngờ.

Hôm qua, cô nhận được tin: Tuấn – chồng cũ của cô – qua đời vì tai nạn giao thông.

Cô ngỡ như có tiếng gì đó rơi vỡ trong lòng mình. Không phải tình yêu. Không phải thương tiếc. Mà là một khoảng trống rất lớn, âm ỉ, khó giải thích.

Tám năm rồi cô và Tuấn không liên lạc. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi. Không một lời hỏi han con. Anh ta biến mất khỏi cuộc đời hai mẹ con như thể chưa từng tồn tại.

Cũng chính tám năm đó, Hạnh ép mình quên đi tất cả: quá khứ đẹp đẽ thời thanh xuân, những ngày đầu hôn nhân đầy hy vọng, rồi cả sự phản bội phũ phàng, ly hôn lạnh lùng. Tuấn không chỉ ngoại tình, anh ta còn bỏ bê gia đình đến mức Hạnh phải trải qua suốt thời gian ấy với cảm giác mình sắp sụp đổ.

“Mẹ ơi… mẹ buồn hả?”

Giọng Tít vang lên, trong trẻo như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Hạnh bừng tỉnh. Cậu bé tám tuổi đứng trước mặt cô, tay còn cầm chiếc ô tô đồ chơi.

Hạnh mỉm cười gượng gạo, kéo con lại gần.

“Không, mẹ chỉ nghĩ một chút thôi.”

“Mẹ nghĩ về bố hả? Bao giờ bố về vậy mẹ?” Tít ngước đôi mắt đen láy, hiền hậu, làm tim cô nhói lên.

Hạnh khựng lại. Tít suốt tám năm chưa hề biết sự thật: bố nó đã bỏ rơi nó.

Cô nuốt khan, rồi khẽ đáp:

“Bố… bố sẽ về sớm thôi con.”

Lời nói dối ấy giống như một chiếc gai đâm vào ngực cô.

Một tháng trôi qua sau đám tang của Tuấn. Cô tưởng mọi thứ sẽ lắng xuống. Nhưng không.

Một ngày, tài khoản ngân hàng của cô nhận được 10 triệu đồng, người gửi ghi tên: An.

Cô không biết ai tên An. Không có lời nhắn.

Một tháng sau, lại 10 triệu nữa, cũng từ An.

Hạnh bắt đầu thấy bất an. Một nỗi nghi ngờ len lỏi. Cô kể cho Lan – bạn thân của cô – nghe. Lan nghe xong trầm ngâm:

“Không chừng là người có liên quan đến… Tuấn?”

“Liên quan kiểu gì?”

“Biết đâu là… vợ mới của ổng?” Lan nói nửa đùa nửa thật.

Hạnh lạnh người. Cảm giác khó chịu chạy dọc sống lưng.

Để chắc chắn, Hạnh nhờ Lan – làm ở ngân hàng – kiểm tra. Một tuần sau, Lan gọi lại:

“Hạnh… người gửi đúng là An – vợ hợp pháp của Tuấn… trước khi anh ấy mất.”

Hạnh sững sờ. Tim cô đập thình thịch. Tại sao cô ta gửi tiền? Mục đích gì? Hay đây là một cái bẫy?

Không thể chịu đựng sự mơ hồ này, Hạnh hẹn gặp An.

Quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. An đến trước. Một cô gái khoảng 27 tuổi, trẻ hơn Hạnh chừng 5 tuổi. Gương mặt phúc hậu, không son phấn cầu kỳ. Ánh mắt lại mang theo chút buồn khó giấu.

“Chị là Hạnh ạ?” An mỉm cười nhẹ.

Hạnh gật đầu, lặng lẽ ngồi xuống.

“Em là An… vợ của anh Tuấn.”

Không khí trong vài giây chùng xuống.

An đặt hai tay vào nhau, giọng nhỏ nhưng rõ:

“Em biết em không có quyền làm phiền chị. Nhưng… em có một chuyện nhất định phải nói.”

“Chuyện gì?” Hạnh siết chặt tay vào nhau.

An hít một hơi dài rồi bắt đầu kể. Giọng cô đều đều nhưng có chút run:

“Thật ra… trong thời gian sống với em… anh Tuấn thay đổi nhiều. Không phải tốt hơn… mà là… buồn hơn. Anh ấy làm việc điên cuồng. Gần như không có ngày nghỉ. Nhưng em biết… anh ấy làm vì một lý do.”

An dừng lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Hạnh:

“Anh Tuấn bảo… anh ấy muốn dành một khoản tiền để lại cho con trai chị. Anh ấy nói… đó là điều cuối cùng anh ấy có thể làm đúng.”

Trái tim Hạnh như bị ai bóp nghẹt.

“Anh ấy nói… anh ấy biết chị sẽ không nhận… nên nhờ em gửi từng tháng. Tổng số tiền… khoảng 4 tỷ đồng.”

Hạnh hít mạnh, đôi tay run run dưới bàn.

An tiếp tục, giọng nghẹn ngào:

“Em không thay anh ấy biện minh. Em chỉ muốn làm đúng lời anh ấy dặn. Chị có quyền từ chối. Nhưng… số tiền này là dành cho Tít.”

Không khí trở nên im ắng như thể cả quán ngừng lại.

Hạnh lên tiếng sau vài phút nặng nề:

“Anh ấy… chưa từng gửi một đồng nào trong tám năm. Giờ chết rồi… lại muốn dùng tiền… để bù đắp?”

An cúi mặt.

“Em biết… nghe rất khó chấp nhận. Nhưng chị Hạnh… anh Tuấn thật sự ân hận.”

“Trễ rồi.” Hạnh nói lạnh lùng. “Quá trễ rồi.”

An không đáp. Cô chỉ nhìn Hạnh bằng ánh mắt buồn.

Sau một hồi im lặng, An nói khẽ:

“Em chỉ mong chị suy nghĩ thêm… vì Tít.”

Nhưng tình đời không bao giờ êm đềm như những gì Hạnh muốn.

Hai tuần sau, An gọi lại. Giọng cô run rẩy:

“Chị Hạnh… em xin lỗi… nhưng bố mẹ anh Tuấn biết chuyện. Họ muốn số tiền được chuyển cho chị… đúng theo ý của anh Tuấn.”

Hạnh tái mặt. Bố mẹ Tuấn? Những người từng quay lưng với mẹ con cô?

“Không. Tôi không cần.” Hạnh nói dứt khoát.

“Em xin chị… họ chỉ muốn được chuộc lỗi.” An năn nỉ trong tuyệt vọng.

Hạnh cúp máy, lòng như một mớ hỗn độn. Cái vòng xoáy quá khứ mà cô cố trốn tránh, giờ đang kéo cô vào.

Buổi tối, khi Tít vừa ngủ, Hạnh ngồi một mình trong bóng tối. Gió thổi nhẹ làm rèm cửa khẽ lay.

Cô nghĩ đến con.

Nghĩ đến những ngày hai mẹ con thiếu tiền, thiếu đủ thứ.

Nghĩ đến tương lai con có thể tốt hơn nhờ số tiền đó.

Cuối cùng, cô quyết định gọi lại cho An:

“Tôi sẽ nhận tiền. Nhưng… họ phải hứa không bao giờ xuất hiện trước mặt Tít.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới đáp:

“Em hiểu. Em sẽ nói lại.”

Và như thế, cuộc đời Hạnh bước sang một ngã rẽ mới – ngã rẽ cô không hề muốn đi, nhưng phải chọn… vì con.

(Hết chương 1)

CHƯƠNG 2 — SỰ THẬT KHÔNG THỂ GIẤU MÃI


Khoản tiền 10 triệu chuyển vào mỗi tháng là một sự thay đổi đáng kể trong cuộc sống của hai mẹ con. Không còn cảnh tính từng đồng từng cắc. Hạnh cho Tít học thêm tiếng Anh, đăng ký lớp bơi, lớp đàn. Nhìn con vui vẻ, khỏe mạnh, cô thấy lòng nhẹ đi phần nào.

Nhưng cô biết… bình yên này chỉ là tạm bợ.

Một buổi chiều mưa khác, khi Hạnh đang dọn lớp dạy thêm, điện thoại reo.

Là An.

“Chị Hạnh… em xin lỗi. Bố mẹ anh Tuấn… muốn gặp chị.”

Hạnh giật thót.

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn.”

“Nhưng họ chỉ muốn nói vài lời… với chị. Không phải gặp Tít. Chị hãy cho họ một cơ hội.”

Hạnh cắn môi. Cô muốn dứt điểm chuyện này. Nếu không gặp, họ sẽ tiếp tục làm phiền.

Cô thở dài:

“Được rồi… hẹn ở đâu?”

Quán cà phê nhỏ nằm cạnh công viên. Khi Hạnh đến, bố mẹ Tuấn đã ngồi chờ. Cả hai đều già đi nhiều, tóc bạc hơn, ánh mắt mệt mỏi.

Thấy Hạnh, họ đứng bật dậy.

“Hạnh… con…” – giọng mẹ Tuấn run rẩy.

Hạnh gật nhẹ, ngồi xuống.

Không ai nói gì trong vài giây.

Rồi mẹ Tuấn bật khóc.

“Hạnh, chúng ta xin lỗi. Chúng ta sai rồi. Năm xưa… chúng ta không đối xử tốt với con.”

Hạnh im lặng, hai tay đan vào nhau.

“Chúng ta… đã mất Tuấn rồi.” Bố Tuấn nói, giọng khàn đặc. “Giờ chúng ta chỉ còn cháu… chúng ta biết mình không xứng… nhưng… chỉ muốn làm điều gì đó cho nó.”

Những lời ấy khiến lòng Hạnh mềm đi một chút. Nhưng nỗi đau cũ vẫn còn.

“Con không muốn Tít bị tổn thương.” Hạnh nói chậm rãi. “Nó không biết sự thật. Và con muốn chuyện cũ… dừng lại ở đây.”

“Chúng ta hiểu.” Mẹ Tuấn gật đầu liên tục. “Chúng ta sẽ không đến tìm cháu… chỉ cần biết nó khỏe mạnh là đủ.”

Lòng Hạnh chùng xuống. Cô nhìn họ – những người già có lỗi lầm nhưng không phải người xấu.

“Được. Con đồng ý.”

Nước mắt bà mẹ tuôn như mưa.

Tưởng như mọi chuyện đã ổn, thì một người khác xuất hiện.

Linh – một người bạn cũ của Tuấn – gọi cho Hạnh.

“Chị Hạnh… em có chuyện muốn nói. Về anh Tuấn.”

Hạnh cố giữ bình tĩnh.

“Em… quen Tuấn thế nào?”

“Em làm cùng công ty.”

“Rồi? Em muốn nói gì?”

“Chị… đừng ghét anh ấy quá. Anh ấy… thật sự hối hận. Và… anh ấy muốn gặp Tít trước khi mất.”

Hạnh chết lặng.

“Gặp? Khi nào?”

Linh im lặng vài giây.

“Có một lần… cách đây ba tháng trước khi anh ấy mất. Anh ấy đứng rất xa… chỉ nhìn Tít đi học về… rồi quay đi.”

Hạnh ngồi phịch xuống ghế, tay run bần bật.

“Em nói dối.”

“Em không dám.” Linh nói, giọng thật thà. “Hôm đó anh ấy khóc… Em chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy.”

Tim Hạnh như bị ai bóp nghẹt.

Một người cha từng lạnh lùng đến thế… lại đứng từ xa nhìn con… rồi khóc?

Tối hôm đó, Hạnh không ngủ được. Hình ảnh Tuấn đứng từ xa nhìn con cứ quanh quẩn trong đầu.

Cô nhớ hồi còn trẻ, Tuấn là chàng trai hiền lành, vui vẻ, thương cô. Anh thay đổi sau khi mất việc lần đầu, sau áp lực gia đình, sau sự yếu đuối của chính mình. Anh không xấu từ bản chất – chỉ là không đủ bản lĩnh.

Một nỗi đau mơ hồ dâng lên.

“Anh… thật sự hối hận sao, Tuấn?”

Cứ thế, những ngày sau đó, Hạnh không hiểu sao lại bắt đầu nhớ về những chuyện cũ. Cô nhìn Tít – thằng bé mang đôi mắt đen láy giống hệt bố – và lòng cô chùng xuống.

Có đêm, khi Tít đang làm bài tập, bỗng ngẩng lên hỏi:

“Mẹ ơi… sao con không có ảnh của bố?”

Hạnh sững người.

“Vì… bố đi công tác mà con.”

Tít nghiêng đầu:

“Các bạn trong lớp ai cũng có ảnh chụp với bố. Con thì không…”

Giọng con buồn buồn. Hạnh cảm thấy tim mình vỡ vụn.

“Sau này… khi bố về… mẹ sẽ cho con chụp thật nhiều nhé.”

“Mẹ hứa nha?”

“…Ừ. Mẹ hứa.”

Nhưng cô biết… lời hứa đó không bao giờ thực hiện được nữa.

Một hôm, An nhắn tin:

“Chị Hạnh… em có chuyện muốn nói. Nhưng em sợ chị giận.”

“Hãy nói đi.”

“Anh Tuấn… trước khi mất… có viết một bức thư. Gửi cho chị.”

Hạnh lặng người.

Cái tên Tuấn, bài học quá khứ, vết thương chưa bao giờ lành… tất cả kéo cô về những ký ức đau đớn.

“Ngày mai… em mang đến cho chị.”

Hạnh thở dài, nhắm mắt.

Cô không chắc mình có đủ can đảm để đọc nó.

(Hết chương 2)

CHƯƠNG 3 — LỜI CUỐI CÙNG TRONG CHIẾC PHONG BÌ TRẮNG


Ngày hôm sau, An đến trước cửa nhà Hạnh. Trời nắng nhẹ, hiếm hoi sau những chuỗi ngày mưa. Cô gái trẻ cầm một phong bì trắng, đưa bằng hai tay như thể đó là vật gì đó rất quan trọng.

“Em gửi chị.”

Hạnh nhìn phong bì, tay run lên một chút.

“Trong đó… có điều mà anh Tuấn muốn nói với chị… và với Tít.” An nói, giọng nghẹn.

Hạnh cầm lấy. Cánh cửa khép lại sau lưng. Không gian yên ắng.

Cô ngồi xuống sofa. Nhìn phong bì như nhìn một mảnh quá khứ bị chôn vùi.

Cuối cùng, cô mở ra.

Bên trong là một lá thư viết tay, chữ Tuấn vẫn như ngày nào – hơi nghiêng, mềm mại.

“Hạnh,

Khi em đọc thư này… có lẽ anh không còn nữa.

Anh không biết bắt đầu như thế nào. Có lẽ anh không có quyền viết thư cho em. Nhưng anh muốn xin lỗi. Không phải để mong em tha thứ, vì anh biết em sẽ không bao giờ tha thứ được. Anh chỉ muốn em hiểu một điều:

Anh đã sai. Và anh hối hận.”

Hạnh đặt tay lên miệng, nước mắt bất giác trào ra.

**“Anh đã bỏ rơi em và con… khi em cần anh nhất. Anh nhu nhược, anh yếu đuối, anh kém cỏi.

Anh đã từng muốn quay lại tìm em và con. Nhưng mỗi lần đứng trước cổng nhà, anh không đủ can đảm gõ cửa.

Anh nhìn thấy em dắt con đi học. Tít lớn rồi, đẹp trai, giống em nhiều. Hôm đó… anh đã khóc.

Anh biết mình không xứng.

Anh chỉ còn biết làm một điều cuối cùng: để lại tiền cho con. Không phải để bù đắp. Không gì bù đắp được. Chỉ là… mong con có một tương lai tốt hơn.”**

Nước mắt Hạnh rơi xuống mặt thư.

**“Hạnh… cảm ơn em đã nuôi con thành người.

Nếu có kiếp sau… anh mong mình sẽ đủ tốt để yêu em lại từ đầu.

Tuấn.”**

Hạnh gập thư lại, úp mặt vào hai bàn tay, khóc như chưa từng được khóc suốt bao năm.

Tít từ phòng chạy ra:

“Mẹ ơi… sao mẹ khóc?”

Hạnh ôm con thật chặt, giọng nghẹn lại:

“Không sao đâu con. Chỉ là… mẹ nhớ một người.”

“Người đó… là bố con hả mẹ?”

Hạnh khựng lại. Không hiểu sao… lần này, cô không còn đủ sức để nói dối nữa.

“Ừ… là bố con.”

Tít ngẫm nghĩ rồi hỏi nhỏ:

“Bố con… có thương con không mẹ?”

Hạnh nghẹn lại, nước mắt rơi lã chã.

“Có con à… Bố thương con… nhiều lắm…”

Đó là lần đầu tiên, cô nói điều này mà không thấy mình đang phản bội chính mình.

Từ hôm đó, mọi thứ dường như thay đổi trong lòng Hạnh. Không phải là tha thứ hoàn toàn. Nhưng là sự chấp nhận. Sự buông bỏ.

Cô đưa Tít đến nghĩa trang vào một buổi chiều lộng gió. Không nói cho con biết sự thật đầy đủ, chỉ bảo:

“Con đến chào bố nhé.”

Tít đứng trước mộ, đặt bó hoa nhỏ, thì thầm:

“Con là Tít. Con học giỏi lắm. Con hứa sẽ cố gắng để mẹ vui.”

Hạnh đứng phía sau, tim như thắt lại.

Thời gian trôi qua. Cuộc sống vẫn tiếp tục. Hạnh làm việc chăm chỉ hơn, tâm hồn nhẹ hơn. An thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Bố mẹ Tuấn vẫn gửi tiền đều đặn nhưng giữ đúng lời hứa: không xuất hiện trước mặt Tít.

Một buổi chiều, khi Hạnh đang gấp quần áo, Tít nói:

“Mẹ ơi… con muốn sau này xây một căn nhà thật to. Để mẹ không phải làm nhiều nữa.”

Hạnh mỉm cười:

“Chỉ cần con sống tốt… là đủ rồi.”

“Nhưng con muốn mẹ vui.”

Hạnh xoa đầu con:

“Nhờ con… mẹ vui rồi.”

Sau nhiều năm, khi Tít đã lớn, cô sẽ kể cho con nghe mọi sự thật. Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ, điều con cần là tình yêu. Sự bình yên. Sự nuôi dưỡng.

Còn quá khứ… để người lớn giữ.

Đêm ấy, Hạnh mở lá thư của Tuấn lần nữa. Đọc chậm rãi. Mỗi câu chữ như một cơn gió thổi qua những vết thương cũ.

Cô nhìn lên bầu trời qua cửa sổ.

Trời trong. Sao sáng.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hạnh khẽ nói:

“Tuấn… anh yên nghỉ đi.”

Rồi cô tắt đèn, bước vào phòng con.

Hai mẹ con ôm nhau ngủ yên bình.

Một chương đời khép lại.

Nhưng hạnh phúc… đang mở ra.

(Hết chương 3 – Hết truyện)

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.