Min menu

Pages

Suốt 15 năm, người vợ nhặt rác nuôi con, mòn mỏi tìm chồng. Nhưng một ngày, cô phát hiện ra một bí mật sững sờ: người chồng bội bạc đã vì phú quý mà bỏ rơi vợ con.

CHƯƠNG 1 — CƠN MƯA NGÀY CŨ


Buổi chiều mưa tầm tã ngày ấy như xé toạc bầu trời. Mưa quật vào mái tôn lách tách, dội xuống con hẻm nhỏ ngập nước. Hạnh ôm chiếc áo mưa rách, ghì chiếc xe đạp phế liệu đứng nép dưới mái hiên. Chiếc xe cũ kêu cọt kẹt như than thở, còn chị thì run từ đầu tới chân. Chị đang cố phân loại đám chai nhựa ướt sũng trong cái rổ nhựa đã nứt méo thì bất ngờ nghe tiếng bước chân hối hả.

Nam – thằng bé 15 tuổi cao gầy – lao tới, áo sơ mi trắng bị mưa làm dính sát vào người. Nó ném cặp xuống đất, mặt tái đi vì khóc.

“Mẹ ơi… con nhớ ba quá…” – giọng nó vỡ ra trong tiếng mưa.

Hạnh khựng lại. Đã lâu lắm rồi Nam không nhắc tới Dũng. Không từ nào đâm sâu vào tim chị hơn câu đó. Tay Hạnh run lên, chai nhựa rơi xuống đường kêu lộp bộp. Chị kéo Nam vào lòng, hơi thở dồn dập.

“Ba… sẽ về thôi con. Ba con là người tốt mà.”

Nam ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, đầy tuyệt vọng.

“Nhưng mẹ… người ta nói… ba đi làm ăn giàu có rồi. Ba cưới vợ mới. Ba quên mẹ con mình rồi.”

Như sét đánh giữa trời, lời Nam khiến Hạnh tím tái. Nỗi sợ mà chị suốt hai mươi năm cố chôn sâu, nay bật tung như dây đàn bị kéo quá căng. Chị ôm mặt, nước mắt hòa vào nước mưa.

“Không. Không phải vậy đâu con… Ba không như thế…”

Nhưng câu nói ấy không đủ để dập tắt ngọn lửa đang cháy lan trong lòng chị. Những đêm mất ngủ. Những kỳ vọng mong manh. Những lời hứa năm nào còn vang bên tai: “Anh đi vài tháng thôi. Anh hứa sẽ trở về với hai mẹ con.”

Hạnh nhớ ngày đó rõ mồn một. Dũng nắm tay chị, xiết chặt như một lời thề. Vậy mà… anh biến mất. Không tin tức. Không thư từ. Không ai biết anh còn sống hay đã chết.

Cho đến buổi sáng định mệnh ấy…

Hạnh nhặt được một tờ báo nhàu trong thùng rác trước cổng trường Nam. Bàn tay cóng lạnh mở nó ra, rồi trái tim chị như ngừng đập. Một tấm ảnh nhỏ – người đàn ông ấy không thể nhầm vào đâu được – Dũng. Anh mặc com-lê sang trọng, khoác tay một người phụ nữ quý phái. Chú thích:

“Ông chủ tập đoàn bất động sản Bách Tín và phu nhân tại sự kiện ra mắt dự án mới.”

Tờ báo rơi xuống đất.

Hạnh ngã quỵ cạnh thùng rác, òa khóc không thành tiếng. Nam chạy tới, hoảng hốt đỡ mẹ.

“Mẹ ơi! Mẹ bị gì vậy?”

Hạnh bật khóc như đứa trẻ. Những năm tháng chịu đựng, chờ đợi, nâng niu hy vọng… hóa ra chỉ là tro tàn.

Đêm ấy, Hạnh thức trắng. Ngồi cạnh Nam đang ngủ say, chị vuốt tóc con, lòng đau nhói. Chị thì thầm:

“Con à… mẹ phải đi tìm câu trả lời cho con… và cho chính mẹ nữa.”

Sáng hôm sau, Hạnh mang theo tờ báo nhàu, chiếc ảnh nhỏ và chút quần áo cũ. Mẹ con chị lên đường vào Sài Gòn.

Một chuyến đi dài như vô tận. Hai mẹ con đi nhờ xe tải, ngủ vật vờ ở trạm xăng, xin cơm nhà dân. Nam nhiều lần muốn khuyên mẹ quay về, nhưng thấy ánh mắt cương quyết của mẹ, nó im lặng nắm tay chị.

Sài Gòn đón họ bằng cái nắng như thiêu đốt. Trước mắt họ hiện ra một tòa tháp kính lấp lánh đèn led: “Tập đoàn Bách Tín.”

Hạnh đứng chết lặng.
Đây chính là nơi người từng hứa yêu chị suốt đời đang sống?

Họ bước vào sảnh. Người bảo vệ chặn lại:

“Chị tìm ai?”

Hạnh run run đưa tấm ảnh:
“Tôi… tìm người này… Anh ấy—anh ấy tên Dũng.”

Người bảo vệ nhíu mày:
“Ông chủ chúng tôi tên Dũng, nhưng là Dũng Nguyễn. Không phải người chị tìm. Xin đừng làm phiền.”

“Không! Đây chính là anh ta! Nhìn đi!” – Nam hét lên.

Tiếng cãi vã vang đến tận tầng trên. Một nhóm nhân viên xì xầm, chỉ trỏ. Cuối cùng, từ trong thang máy bước ra một người đàn ông mặc vest đen bước nhanh tới.

Dũng.

Hạnh đứng chết trân. Nụ cười anh từng dành cho chị nay biến mất. Thay bằng vẻ lạnh lùng của kẻ thành đạt đang đối mặt rắc rối.

“Có chuyện gì đây?” – anh hỏi.

Hạnh nghẹn giọng:
“Dũng… là em đây… Hạnh đây. Anh không nhớ sao?”

Dũng nhíu mày nhìn chị như nhìn người xa lạ.
Người phụ nữ sang trọng bước tới đứng cạnh anh – rõ ràng là vợ mới của anh.

“Tôi không biết cô.” – Dũng lạnh lùng.

Nam lao tới, gào lên:
“Ba! Sao ba bỏ mẹ con con? Ba nói đi!”

Dũng giựt tay ra, rồi tát thẳng vào mặt Nam.

“Thằng nhóc! Mày gọi ai là ba?”

Cái tát ấy vang lên giữa sảnh lớn như một nhát dao chém xuống ký ức của hai mẹ con. Nam sững người, rồi từ đôi mắt nó, thứ gì đó gãy vụn.

Dũng quay đi, ra lệnh:
“Đuổi họ ra ngoài.”

Hai bảo vệ kéo Hạnh và Nam ra khỏi cửa. Hạnh ngã xuống bậc thềm nóng rát. Trong khoảnh khắc ấy, chị hiểu rằng người đàn ông chị yêu suốt nửa đời… đã thật sự chết rồi.

(Chương 1 hết.)

CHƯƠNG 2 — SỰ THẬT PHƠI BÀY


Sau vụ việc náo loạn trước tòa nhà, cái tên “người đàn bà nhận là vợ cũ của chủ tịch” lan truyền khắp nội bộ Bách Tín. Mỹ Lan – vợ Dũng – bắt đầu nghi ngờ. Tối đó, bà nhìn chồng, giọng sắc lạnh:

“Anh giải thích đi. Người phụ nữ đó là ai? Cậu bé đó là ai?”

Dũng lảng tránh:
“Những kẻ bịa chuyện. Em tin lời họ à?”

Nhưng sự nghi ngờ của một người vợ thông minh nhọn như mũi kim. Bà không tin. Bà thuê người điều tra. Chẳng bao lâu, sự thật lộ ra. Toàn bộ quá khứ nghèo khó của Dũng, nơi anh sống trước kia, năm anh bỏ trốn khỏi nợ nần… tất cả hiện lên rõ ràng.

Mỹ Lan ném xấp hồ sơ xuống bàn:
“Anh lừa tôi.”

“Anh… anh chỉ muốn có tương lai tốt hơn…” – Dũng lí nhí.

“Tương lai dựa trên lừa dối thì sớm muộn cũng sụp. Tôi sẽ ly hôn.”

Dũng hoảng loạn. Anh mất hết: hôn nhân, uy tín, cả tập đoàn do phần lớn vốn là của Mỹ Lan và gia đình bà. Hội đồng quản trị họp khẩn. Anh bị tước chức.

Chỉ trong một đêm, Dũng từ một người đàn ông quyền lực thành kẻ trắng tay.

Anh trở về căn nhà cũ nơi từng sống với Hạnh. Cửa mục nát. Căn nhà lạnh lẽo. Ký ức xông về khiến ngực anh bóp nghẹt.

Anh đi tìm Hạnh.

Hạnh đang ngồi phân loại lon thì bóng Dũng xuất hiện. Nam đứng cạnh, bỗng bước chắn trước mẹ như bảo vệ.

Dũng nghẹn giọng:
“Hạnh… anh xin lỗi. Anh… anh sai rồi.”

Hạnh nhìn anh. Đôi mắt chị không còn oán trách, mà chỉ còn sự mệt mỏi.

Hạnh nói chậm rãi:
“Anh về làm gì?”

“Anh mất hết rồi. Anh nhận ra… gia đình mới là quan trọng nhất. Anh muốn… quay lại.”

Nam phẫn nộ:
“Ba muốn quay lại khi trắng tay? Khi mẹ con con không còn gì để mất? Ba nghĩ tụi con là gì?”

Dũng run bần bật. Anh quỳ xuống:
“Cho anh một cơ hội…”

Hạnh lùi lại, nói nhẹ như gió nhưng sắc như dao:
“Anh Dũng… anh đã chết trong lòng mẹ con tôi từ lâu rồi. Từ ngày anh bỏ đi. Từ ngày anh chọn tiền bạc thay vì gia đình.”

Dũng bật khóc.
“Anh biết anh sai rồi. Hãy để anh bù đắp—”

“Không cần.” – Hạnh dứt khoát. – “Tình cảm cũ… giống như phế liệu. Nếu không còn giá trị thì bỏ đi.”

Nam kéo tay mẹ: “Mẹ, mình về.”

Dũng đưa tay ra với theo, nhưng không chạm được gì ngoài khoảng trống.

Những ngày sau đó, Hạnh gom góp mở một cửa hàng tái chế nhỏ. Nam đi học nghề kiến trúc, càng ngày càng giỏi. Họ sống giản dị nhưng thanh thản. Những mảng tối của quá khứ bắt đầu phai dần.

Còn Dũng, anh thành kẻ lang thang. Sống trong góc ngõ ẩm mốc, xin cơm chùa, ngủ vỉa hè. Người ta nhìn anh – kẻ từng ngạo nghễ – với ánh mắt thương hại. Anh uống nước mưa, ăn mì gói, lặng lẽ nhìn những chiếc xe sang chạy ngang như một giấc mơ đã mất.

Đêm đêm, anh mơ thấy Nam gọi anh là “ba”. Mơ thấy Hạnh làm bữa cơm giản dị. Rồi tỉnh dậy trong màn đêm lạnh ngắt, nghe tiếng chó sủa và mùi ẩm mốc.

Một sáng nọ, Dũng đến cửa hàng của Hạnh từ xa. Anh nhìn thấy Nam cắt gỗ, đo bản vẽ, cười đùa với mấy người thợ. Hạnh đứng trong cửa hàng, ánh mắt hiền hậu, gương mặt đầy sức sống.

Dũng muốn lại gần, nhưng nhận ra bản thân không còn tư cách.

Anh lặng lẽ quay đi.

(Chương 2 hết.)

CHƯƠNG 3 — NGƯỜI Ở LẠI


Nhiều năm trôi qua, Nam trở thành kiến trúc sư thực thụ. Cậu mua được một mảnh đất nhỏ vùng ven, dựng lên một ngôi nhà vừa tay, xinh xắn, chan hòa nắng. Ngày khánh thành, Nam dắt mẹ vào:

“Mẹ… đây là nhà của mẹ. Nhà thật sự.”

Hạnh rưng rưng. Cuộc đời chị từng tưởng sẽ chôn vùi bên đống phế liệu. Vậy mà giờ đây, chị có một mái nhà do chính con mình xây.

Nghe tiếng nước sôi trong bếp, tiếng gió lùa qua ô cửa kính trong suốt, Hạnh thấy tim mình được lấp đầy.

Nam ngồi cạnh mẹ ngoài hiên, hỏi:
“Mẹ hạnh phúc không?”

Hạnh cười:
“Mẹ hạnh phúc. Vì con đã lớn lên tử tế. Vì mẹ con mình vẫn còn nhau.”

Ở một góc phố khác, cuộc đời một con người đang dần đi tới đoạn cuối.

Dũng – người từng có tất cả – giờ chỉ còn một tấm chăn rách và cái túi nylon đựng vài mảnh bánh mì. Mưa đêm thấm vào da thịt gầy gò của anh. Anh nằm co ro dưới mái hiên nhà bỏ trống, mắt nhìn xa xăm.

Anh thì thầm một mình:
“Hạnh… Nam… ba xin lỗi…”

Không ai nghe.

Thời gian trôi, bệnh tật bào mòn anh. Một đêm lạnh nhất của mùa đông, anh ho sặc sụa, cố kéo chiếc áo mỏng không đủ ấm. Anh nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm:

“Giá như… anh đừng bỏ đi…”

Một giọt nước mắt lăn xuống rãnh má.

Sáng hôm sau, người ta thấy một người đàn ông nằm bất động. Trong túi áo anh, người ta tìm thấy một tờ báo cũ đã nhàu nát – đúng tờ Hạnh từng nhặt được năm xưa – và dưới tờ báo là mảnh giấy anh viết dở:

“Anh xin lỗi hai mẹ con… Nếu có kiếp sau… mong được gặp lại.”

Khi nghe tin, Hạnh lặng người. Không vui. Không giận. Chỉ là một nỗi buồn âm ỉ, mơ hồ như khói.

Tối hôm ấy, Hạnh đứng trước hiên nhà mới, nhìn ánh đèn vàng nhẹ tỏa ra đường. Nam đứng sau, buông giọng trầm:

“Mẹ… ba mất rồi.”

Hạnh chậm rãi gật đầu:
“Mẹ biết.”

“Con… có nên buồn không mẹ?”

Hạnh khẽ vuốt tay con:
“Buồn vừa đủ con ạ. Nhưng đừng đau. Vì mẹ con mình đã sống quá nhiều đau rồi.”

Nam dựa vào vai mẹ.
“Con thương mẹ.”

Hạnh mỉm cười, đôi mắt hướng về ngôi nhà sáng đèn.

“Con à… ai cũng có quá khứ. Nhưng quan trọng là người ở lại. Người biết yêu thương. Người không bỏ nhau.”

Nam siết tay mẹ, giọng chắc nịch:
“Con sẽ không bao giờ bỏ mẹ.”

Ngoài kia, tiếng xe Sài Gòn hòa vào tiếng gió, cuộc đời vẫn tiếp tục chảy. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấm áp ấy, hai mẹ con đã có thứ quan trọng hơn tất cả: một gia đình thật sự.

Và Hạnh, sau gần hai mươi năm chịu đựng, cuối cùng cũng được sống phần đời còn lại bằng ánh sáng – chứ không phải bằng những bóng tối của người đã rời bỏ.

(Kết thúc truyện.)

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.