Chương 1: Ngọn lửa âm ỉ trong nhà chồng
Buổi chiều mùa thu, ánh nắng nhạt hắt vào khoảng sân nhà chồng, khiến những viên gạch lát cũ kỹ trở nên lấp lánh. Tôi đứng ngoài hiên, nhìn những mảnh vườn vừa được mẹ chồng phân chia, lòng nặng trĩu. Hàng cây sấu già trước sân rụng lá lác đác, như muốn nhắc tôi rằng thời gian trôi qua, nhưng những bất công trong gia đình vẫn vẹn nguyên như những chiếc lá rơi.
“Nhìn cái mảnh đất ấy đi,” mẹ chồng nói, giọng khẽ gằn, mắt hướng về phía nhà tôi và chồng. “Đấy là phần của cô. Nhỏ, nhưng đủ để xây nhà. Còn mảnh đất kia, rộng hơn, đẹp hơn, dành cho con út. Cô thấy tôi ưu ái nó chứ?”
Tôi cắn môi, cố nuốt trọn sự bực bội. Từ trước đến nay, tôi đã đóng góp từng đồng, từng công sức để tu sửa lại căn nhà xuống cấp của mẹ chồng, biến nó thành nơi khang trang, ấm áp. Thế nhưng, bây giờ, tất cả như bị phủ lên một lớp bụi mờ của định đoạt gia trưởng.
Chồng tôi đứng bên, gương mặt nghiêm trang, nhưng đôi mắt tránh ánh nhìn của tôi. Anh nói: “Em ạ, mẹ cũng có lý… Cô ấy già rồi, việc phân chia như vậy là bình thường. Cứ nhường nhịn một chút đi, vẫn còn công việc làm ăn, kiếm tiền xây nhà riêng.”
Tôi nghẹn ngào. Không phải tôi tham lam, cũng không phải tôi không biết nhường nhịn. Nhưng việc chồng, người từng hứa sẻ chia mọi buồn vui, lại đứng về phía mẹ để ép tôi xin đất, xin tiền bố mẹ đẻ… điều đó khiến tim tôi đau nhói. Hình như tất cả nỗ lực của tôi đều trở nên vô nghĩa, như một màn sương sớm bị ánh nắng gay gắt xé tan.
“Nhưng… em đã bỏ công sức, tiền bạc xây nhà, lo từng viên gạch, từng bữa cơm… Sao lại không được phần đàng hoàng?” tôi nói, giọng run run nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh.
Mẹ chồng gằn giọng, nheo mắt: “Nhà xây trên đất của tôi, tôi có đóng góp chút ít. Cô kể công xây nhà chứ gì? Nếu cô có giỏi thì bê cái nhà này đi. Đất của tôi, chia cho ai bao nhiêu là quyền của tôi. Không vừa ý thì về nhà ngoại mà xin đất, xin tiền rồi thích mua chỗ nào thì mua.”
Tôi im lặng, cảm giác như bị tát mạnh vào mặt. Cái cơn giận âm ỉ bỗng bùng lên trong tôi, nhưng tôi biết mình không thể phản kháng. Không thể, vì pháp lý là của mẹ chồng, và chồng tôi cũng không đứng về phía tôi.
Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm im lặng, tôi lẻn lên phòng, ngồi trước cửa sổ nhìn ra sân vườn. Hai con tôi đang chơi với nhau, tiếng cười trẻ con trong trẻo nhưng cũng khiến tôi đau nhói. Tôi đã làm tất cả vì các con, vì gia đình, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình thật sự cô đơn giữa chính mái nhà mà tôi đã dốc lòng vun đắp.
Trong bóng đêm, tôi nhớ lại những ngày hai vợ chồng làm ăn trên thành phố, sống trong căn nhà thuê chật hẹp. Khi ấy, mọi khó khăn đều có anh bên cạnh, cùng chia sẻ. Nhưng bây giờ, anh đứng về phía mẹ, còn tôi thì… một mình. Tôi tự hỏi, từ lúc nào, tình cảm gia đình lại trở nên nặng nề đến thế?
Ngày hôm sau, khi tôi đi kiểm tra cửa hàng, lòng vẫn nặng trĩu. Khách hàng đông, công việc bận rộn, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn những câu nói của mẹ chồng. Câu chuyện phân chia đất đã tạo ra một vết nứt sâu trong lòng tôi, và vết nứt ấy dường như lan rộng ra mọi mối quan hệ trong nhà.
Buổi trưa, tôi trở về nhà và thấy chị dâu út đứng cười nói với mẹ chồng trong bếp. Tôi khẽ dừng lại, nghe được vài câu cười cợt, mà trong lòng như bị dao cắt. Mẹ chồng ưu ái cô ấy đến mức nào, đến mức tôi, người đã bỏ công sức nuôi dạy con, chăm sóc gia đình, cũng bị xem như kẻ ngoài lề.
Tối đến, chồng tôi lại bàn chuyện tôi nên về nhà xin đất. Tôi lặng lẽ đi vào phòng, nỗi thất vọng dâng lên như sóng cuộn. Tôi tự hỏi: “Liệu mình có thật sự được coi trọng ở nơi này không? Hay tất cả chỉ là sự hi sinh vô ích?”
Đêm ấy, tôi không ngủ được. Tôi đi qua đi lại trong phòng, ánh đèn vàng nhạt soi bóng mình trên tường. Tôi nhớ lại những ngày đầu về nhà chồng, khi mẹ chồng còn khỏe mạnh, đôi mắt bà luôn rạng rỡ khi nhìn tôi. Bây giờ, những nỗ lực ấy không còn giá trị. Tôi bỗng thấy chính mình như con chim bị nhốt trong lồng, muốn bay ra nhưng mọi cánh cửa đều khép kín.
Sáng hôm sau, tôi đi ra vườn, nhìn những mảnh đất được phân chia. Mảnh đất của tôi nhỏ, nằm ở cuối vườn, không thuận tiện để xây nhà, cũng không đẹp bằng mảnh đất của chị cả hay chú út. Tôi cúi xuống nhặt một viên sỏi, nắm chặt trong tay, cảm giác giận dữ và bất lực hòa lẫn.
Chồng tôi bước ra, nhìn tôi: “Em yên tâm, cứ làm ăn, tiền của mình sẽ mua được nơi khác. Mẹ chỉ muốn giữ đất cho các con, không có ý gì đâu.”
Tôi nhìn anh, đôi mắt ướt nhòe, giọng run run: “Anh có thấy sao mọi thứ bất công quá không? Sao em lại phải chịu cảnh này, còn anh… đứng yên nhìn mẹ làm thế?”
Anh im lặng, mắt nhìn xuống đất. Tôi biết, từ đây, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa. Ngọn lửa âm ỉ trong lòng tôi đã bắt đầu bùng lên, âm ỉ và đầy hận thù, nhưng cũng là một quyết tâm: tôi sẽ không để mình bị lấn át mãi.
Và rồi, ngày hôm ấy, một chuyện bất ngờ xảy ra trong gia đình, khiến mọi người không ngờ tới…
Chương 2: Cơn bão bùng lên
Ngày hôm ấy, khi tôi đang sắp xếp lại cửa hàng, điện thoại reo lên. Là mẹ chồng. Giọng bà nghe nghiêm nghị:
“Chiều nay, về nhà gấp. Có chuyện quan trọng.”
Tôi biết, nếu mẹ gọi với giọng như vậy, chuyện chẳng hề đơn giản. Trái tim tôi nhói lên. Tôi kết thúc sớm công việc, vội về nhà, lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Vừa bước vào sân, tôi đã thấy cả gia đình tụ họp. Chồng tôi đứng cạnh mẹ, còn chú út cười nhạt. Chị cả thì có vẻ bối rối. Tôi nhận ra ánh mắt mẹ chồng đang nhắm vào tôi, sắc lạnh như lưỡi dao.
“Cô nghe đây,” mẹ chồng bắt đầu, giọng cắt từng chữ như muốn khoét sâu vào tim tôi. “Tôi đã suy nghĩ kỹ về chuyện đất đai. Cô về đây ở, đã được phân cho mảnh đất cuối vườn. Nhưng tôi muốn cô hiểu, đừng hòng nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi quyết định. Cô cứ làm ăn, nhưng đất nhà này… là của gia đình tôi, cô phải tôn trọng.”
Tôi nhẫn nhịn, nhưng lòng đã sôi sục. “Nhưng… tôi đã bỏ công sức, tiền bạc để xây nhà. Sao mẹ không xem xét lại?”
Mẹ chồng cười khẩy, giọng mỉa mai: “Cô nghĩ đóng góp là quyền sở hữu sao? Nhà này xây trên đất của tôi, tôi có quyền phân chia. Cô muốn hơn thì về nhà ngoại mà xin đất, xin tiền, thích mua đâu thì mua. Tôi không ép buộc.”
Chồng tôi bước tới, khẽ nắm tay tôi: “Em ạ, mẹ nói đúng, cô cứ bình tĩnh. Làm ăn vẫn quan trọng hơn.”
Lời anh nói như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi cảm thấy mình bị phản bội hoàn toàn. Hai tay tôi nắm chặt, tim đập dồn dập. “Anh… anh thật sự đứng về mẹ sao?” Giọng tôi run lên, vừa hờn dỗi vừa tuyệt vọng.
Anh im lặng. Chú út cười khẩy, bước tới: “Chị tính toán đủ thứ mà vẫn không chiếm được miếng đất đẹp hơn à? Thôi, nhường đi, ở cuối vườn cũng đâu có chết ai.”
Tôi cảm giác như cả thế giới quay cuồng. Lời nói của chú út vừa mỉa mai, vừa châm chọc, nhắc tôi nhớ rằng những nỗ lực bao năm qua coi như uổng phí.
Đêm đó, tôi ngồi trong phòng, nước mắt tràn mi, tim đau nhói. Tôi nghĩ đến các con, những đứa trẻ vô tư, đang lớn lên trong căn nhà mà giờ đây bị phân chia bất công. Tôi đã nuôi nấng, chăm sóc, hy sinh tất cả… nhưng bây giờ mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.
Ngày hôm sau, tôi quyết định đi ra ngoài, nói chuyện với một người bạn lâu năm, hy vọng tìm được lời khuyên. Trên đường đi, tôi bỗng gặp một người lạ, một vị khách hàng cũ của cửa hàng, anh ta nói với tôi những lời bất ngờ:
“Tôi nghe nói chuyện phân chia đất của nhà cô… Có thể tôi giúp được gì không?”
Tôi ngẩn người. Một người xa lạ, mà sao lại biết rõ chuyện nhà tôi? Nhưng ánh mắt anh ta nghiêm túc, khiến tôi không thể phớt lờ. Anh ta nói tiếp:
“Tôi làm trong lĩnh vực bất động sản, nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô tính toán để mua một mảnh đất tốt hơn, hoặc thương lượng quyền lợi hợp lý với mẹ chồng.”
Tôi chần chừ. Bao năm nay, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện “tranh đấu” với mẹ chồng, luôn nhẫn nhịn, chịu đựng. Nhưng giờ đây, khi đứng trước người đàn ông ấy, tôi nhận ra: mình vẫn có cơ hội. Một cơ hội để chứng minh bản thân, để không còn bị xem là kẻ yếu thế trong chính gia đình mình.
Trở về nhà, tôi cảm giác mọi thứ như thay đổi. Tôi không còn là cô dâu nhẫn nhịn nữa. Trong lòng tôi trỗi dậy một quyết tâm: phải có cách để bảo vệ quyền lợi của mình, và của các con.
Chiều hôm đó, khi mẹ chồng đi chợ, tôi gọi chồng ra ngoài, giọng nghiêm túc:
“Anh biết không, em không thể cứ nhẫn nhịn mãi. Nếu anh vẫn đứng về phía mẹ, em sẽ phải tự tìm cách bảo vệ quyền lợi của mình và các con. Anh có hiểu không?”
Anh lúng túng, im lặng. Đây là lần đầu tiên tôi nói ra với anh giọng sắc như dao. Anh hiểu rằng, từ giờ, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng.
Ngay tối hôm ấy, tôi bắt đầu lên kế hoạch. Tôi thu thập giấy tờ, kiểm tra các khoản chi, và tìm hiểu pháp lý về quyền lợi đất đai. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy sức mạnh tiềm ẩn trỗi dậy, một sức mạnh mà tôi chưa từng nhận ra khi luôn nhẫn nhịn trước mẹ chồng.
Nhưng khi mọi thứ tưởng chừng như đang đi đúng hướng, một tin dữ bất ngờ ập đến: chú út – người luôn được mẹ chồng ưu ái – bất ngờ tuyên bố sẽ bán mảnh đất mà mẹ chia cho anh. Lý do anh đưa ra khiến cả nhà choáng váng: “Tôi muốn có tiền để đầu tư, đất này bán cũng được.”
Tin này như giọt nước làm tràn ly. Nếu mảnh đất của chú út được bán, giá trị sẽ tăng vọt, và mẹ chồng sẽ càng hối thúc tôi ra ngoài xin đất. Tôi cảm giác như cơn bão trong lòng đang vươn lên, cuốn theo tất cả những bức xúc, thất vọng và cả lòng hận thù âm ỉ bấy lâu.
Tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trước bàn làm việc, giấy tờ rải khắp. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt tôi, ánh mắt cứng cỏi nhưng chứa đựng quyết tâm cháy bỏng. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng, muốn sống yên ổn trong gia đình này, tôi không thể chỉ nhẫn nhịn. Phải hành động. Phải đấu tranh. Phải chứng minh giá trị của bản thân.
Và tôi biết, để làm được điều đó, sẽ phải đối đầu trực tiếp với mẹ chồng.
Ngày hôm sau, tôi sẽ bước vào một cuộc đối đầu không khoan nhượng. Một cuộc chiến âm thầm nhưng đầy kịch tính, nơi mà mỗi lời nói, mỗi hành động đều có thể thay đổi vận mệnh của gia đình…
Chương 3: Bão tố và ánh sáng cuối đường
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, lòng đầy quyết tâm. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn giấy, nơi tôi đã chuẩn bị mọi thứ: giấy tờ, sổ sách chi tiêu, hóa đơn xây sửa nhà, và một số tài liệu pháp lý liên quan đến quyền lợi đất đai. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình không còn là người bị động trong gia đình.
Khi bước vào phòng khách, mẹ chồng đang ngồi trên ghế sô-pha, sắc mặt nghiêm nghị. Chồng tôi đứng bên cạnh, mắt nhìn tôi dò xét. Tôi hít một hơi sâu, bước tới:
“Mẹ, hôm nay chúng ta cần nói thẳng với nhau. Tôi đã đóng góp rất nhiều cho ngôi nhà này. Không chỉ tiền bạc, mà cả công sức, tâm huyết. Giờ mẹ chia đất như vậy, khiến tôi và các con phải chịu thiệt thòi. Tôi muốn thương lượng công bằng.”
Mẹ chồng nhếch môi, giọng mỉa mai: “Cô muốn công bằng à? Nhà này là của tôi, đất này là của tôi. Cô làm gì có quyền tranh cãi?”
Tôi nắm chặt tay, giọng lạnh lùng: “Mẹ có quyền trên đất, nhưng công sức của tôi cũng đáng được tôn trọng. Tôi đã ghi lại mọi chi tiêu, mọi khoản tiền bỏ ra. Nếu mẹ muốn, chúng ta có thể nhờ luật sư hoặc người có chuyên môn chứng minh. Tôi không muốn gia đình mất hòa khí, nhưng cũng không để mình và các con bị thiệt.”
Chồng tôi lúng túng, nhưng tôi nhìn anh, ánh mắt sắc bén: “Anh cũng nên đứng về phía công bằng, vì các con và vợ anh. Anh không thể chỉ đứng về mẹ, bỏ mặc tôi.”
Bầu không khí căng thẳng đến mức cả nhà im lặng. Chú út chen vào, giọng cười khẩy: “Chị định kiện mẹ hả? Thôi đi, nhà này mà kiện lên tòa thì mất hết tình cảm gia đình. Chị vẫn ở lại đây hay về nhà ngoại mà sống cũng được.”
Tôi hít một hơi sâu, giọng kiên định: “Tôi không muốn kiện ai cả. Tôi chỉ muốn mọi thứ rõ ràng và hợp lý. Nếu mẹ chồng không đồng ý, tôi buộc phải tìm cách bảo vệ quyền lợi cho các con. Đơn giản thôi.”
Mẹ chồng trợn mắt, nhưng thấy ánh mắt tôi cứng rắn, bà bỗng im lặng. Một khoảng lặng dài bao trùm căn phòng. Cuối cùng, bà thở dài, giọng nhạt hơn hẳn:
“Có lẽ… tôi đã quá cứng nhắc. Cô cũng đã vất vả nhiều năm. Nhưng mẹ vẫn muốn gia đình hòa thuận, không muốn tranh chấp lớn.”
Tôi cảm thấy trong lòng một luồng hy vọng nhỏ nhoi. “Vậy mẹ có thể xem xét chia lại phần đất hợp lý, hoặc ít nhất công nhận công sức của tôi trong việc xây sửa nhà, để các con tôi có chỗ ở ổn định không?”
Mẹ chồng ngẩng lên, ánh mắt có phần mềm mại hơn: “Được. Tôi sẽ tính toán lại. Cô cần gì thì nói rõ.”
Cả nhà yên lặng. Chồng tôi lúng túng, nhưng cuối cùng anh cũng nhìn tôi, nói: “Em thấy không? Chỉ cần em kiên nhẫn và thẳng thắn, mọi chuyện sẽ ổn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn trọng. Tôi biết, mọi chuyện chưa xong hẳn, nhưng đây là bước đầu tiên để giành lại sự công bằng và sự tôn trọng.
Một tuần sau, mẹ chồng gọi cả gia đình vào bàn. Bà đã quyết định: mảnh đất cuối vườn sẽ được mở rộng thêm một phần diện tích, đủ để tôi xây nhà ổn định cho các con. Công sức tôi bỏ ra được ghi nhận, các con sẽ có môi trường sống tốt, và gia đình không còn phải tranh cãi nhiều.
Chú út cũng được thuyết phục, không bán mảnh đất của mình, mà chỉ đầu tư thêm nơi khác. Chị cả mỉm cười nhẹ, không còn vẻ hờn ghen như trước.
Tối hôm đó, tôi ngồi trên hiên nhà, nhìn ánh đèn vàng rực rỡ, lòng bình yên đến lạ. Tôi tự nhủ, đôi khi nhẫn nhịn là cần thiết, nhưng đứng lên để bảo vệ bản thân và các con là điều không thể tránh.
Chồng tôi ngồi cạnh, nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Anh xin lỗi, trước đây anh không đứng về phía em. Giờ em đã làm được điều mà cả nhà phải tôn trọng. Anh tự hào về em.”
Tôi mỉm cười, cảm giác bao nhiêu nỗi buồn, thất vọng, và cả giận dữ như được xoa dịu. Hai con tôi chạy ra sân, cười đùa, chạy quanh mảnh vườn rộng hơn nhờ sự thay đổi của mẹ chồng. Tôi nhìn các con, tim đầy ấm áp.
Căn nhà giờ đây không chỉ là nơi ở, mà còn là biểu tượng cho sự nỗ lực, sự kiên cường và tình yêu thương mà tôi dành cho gia đình. Tôi nhận ra rằng, sống trong gia đình Việt Nam, nhẫn nhịn là cần thiết, nhưng đôi khi, cần có can đảm đứng lên để bảo vệ những gì mình xứng đáng.
Bão tố đã qua đi, và ánh sáng cuối đường dần rọi chiếu vào mái nhà, nơi tôi và các con có thể an yên sinh sống. Tôi mỉm cười, biết rằng dù phía trước còn nhiều thử thách, tôi đã học được cách làm chủ cuộc sống của mình, để không còn bị dồn ép hay tổn thương thêm nữa.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.