Min menu

Pages

Mẹ chồng tỏ ra yêu mến bé trai lạ mặt, tôi sốc nặng khi phát hiện ra thân phận thật sự của đứa bé

Chương 1: Bí mật phía sau nụ cười


Ánh nắng cuối thu len lỏi qua khung cửa sổ, phủ lên căn nhà phố nhỏ mà tôi đã gọi là “nhà chồng” suốt năm năm qua. Năm năm ấy, tôi từng nghĩ mình thật may mắn: có một người chồng hiền lành, gia giáo, luôn giữ được sự điềm tĩnh trong từng lời nói, từng cử chỉ với vợ con. Tôi vẫn thường tự nhủ, biết bao người vợ khác phải chịu đựng chồng nóng tính, mắng chửi, còn mình, dù ở chung với mẹ chồng khó tính, vẫn còn hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc ấy lại che giấu một sự thật mà tôi chưa từng ngờ tới.

Mẹ chồng tôi – một người phụ nữ có học thức, tỏ ra thanh lịch, đôi khi nghiêm nghị – từ lâu đã không dành cho tôi sự thiện cảm. Bà không la mắng, cũng không lớn tiếng trách móc, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười hờ hững đều khiến tôi cảm thấy lạnh lùng. Tôi đã cố gắng đủ mọi cách để làm vừa lòng bà: nấu ăn đúng ý, dọn dẹp theo cách bà thích, thậm chí đặt câu hỏi trước khi làm việc gì đó. Nhưng kết quả vẫn chỉ là những cái lắc đầu, những cái “ừ, được rồi” đầy miễn cưỡng.

Trong khi đó, tôi lại chứng kiến mẹ chồng đặc biệt quý mến một người phụ nữ khác – người bạn của em họ chồng tôi, hơn tôi chỉ hai tuổi, đang nuôi một đứa con trai. Bà hay đi xe đạp qua nhà chị ấy, thăm hỏi, trò chuyện thân mật, đôi khi còn dắt cháu đi chơi. Mỗi lần thấy cảnh tượng ấy, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác khó hiểu: tại sao một người như tôi, sống hết lòng vì gia đình, lại không nhận được sự quý mến tương tự, trong khi một người ngoài lại được bà ưu ái như vậy?

Sự tò mò, cùng cảm giác bị tổn thương, đã thúc đẩy tôi một ngày nọ đến thẳng nhà chị họ của chồng. Khi tôi vừa bước vào, chị ấy nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, rồi mặt tái mét. Chị hít một hơi sâu, ngồi xuống, và sau một hồi im lặng, thì thở dài:

“Em biết hết cả rồi sao… chuyện đứa bé đó là con riêng của chồng em.”

Tôi lặng người. Nghe những lời ấy, tim tôi như bị bóp nghẹt. Chồng tôi, người đàn ông tôi tin tưởng, người mà tôi đã tin tưởng trao trọn cuộc đời, lại có một đứa con ngoài hôn nhân mà tôi hoàn toàn không hay biết. Chị họ tiếp tục kể:

“Hồi đó, chị có giới thiệu bạn cho chồng em. Hai người có qua lại một thời gian, nhưng không hợp nhau. Khi chia tay, bạn chị mang thai, chồng em không chịu cưới vì phát hiện cô ấy đang có người yêu ở xa. Anh ấy chỉ chu cấp, còn mọi thứ khác… bỏ mặc.”

Mọi thứ trước mắt tôi bỗng chốc quay cuồng. Tôi bước ra khỏi nhà chị họ, lòng nặng trĩu. Đường về nhà chồng, những hình ảnh thường nhật – nụ cười mẹ chồng, ánh mắt chồng – bỗng trở nên méo mó, đầy ngờ vực.

Tối hôm đó, khi chồng tôi về nhà, tôi không nói gì. Tôi nhìn anh ăn cơm, uống nước, cười nói với mẹ – mà lòng tôi như bị dao đâm. Bao nhiêu năm qua, tôi sống chung nhà chồng, làm tất cả những gì có thể để được bà quý mến, thế nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa. Và trong khi đó, một đứa trẻ, một người phụ nữ khác, lại nhận được sự ưu ái mà tôi chưa từng có.

Mẹ chồng tôi ngồi bên cạnh, bình thản nói về việc sắp xếp công việc cho ngày mai. Ánh mắt bà hướng về tôi, nhưng không phải là ánh mắt ấm áp hay quan tâm. Nó là ánh mắt đánh giá, dò xét, khiến tôi thấy bản thân mình như một kẻ thất bại.

Tôi bàng hoàng, vừa tức giận vừa đau đớn. Tôi tự hỏi, bao nhiêu năm qua, mọi nỗ lực của tôi có ý nghĩa gì? Tôi tự hỏi, tình yêu mà chồng dành cho tôi, liệu có còn nguyên vẹn, hay chỉ là che giấu một sự thật mà tôi không bao giờ được biết?

Những ngày sau đó, tôi cố gắng quan sát mẹ chồng và chồng, hy vọng tìm thấy manh mối để hiểu rõ hơn. Tôi thấy mẹ chồng thường nhắn tin cho người phụ nữ kia, giọng điệu trìu mến. Chồng tôi đôi khi lén lút đi gặp con trai ngoài hôn nhân, ánh mắt có chút bối rối khi vô tình bị tôi nhìn thấy. Mỗi chi tiết nhỏ đều làm tôi căng thẳng, lòng đầy mâu thuẫn.

Một buổi chiều, tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại của mẹ chồng: “Cháu ấy ngoan lắm, mẹ sẽ giúp cháu… con dâu thì thôi, đừng để ý nữa.” Giọng nói dịu dàng, trìu mến, nhưng chỉ nhắm vào đứa trẻ ngoài. Lòng tôi như bị bóp nghẹt. Mẹ chồng – người tôi từng kính trọng, từng nỗ lực để được yêu quý – lại đặt trái tim mình vào người khác.

Tối hôm ấy, tôi ngồi trong phòng, nhìn con ngủ, lòng đau như cắt. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục sống trong nhà chồng, giữa một gia đình mà mọi cử chỉ, tình cảm đều được phân chia, và tôi là người thiệt thòi? Tôi có nên đối mặt, hỏi thẳng chồng, hay giữ im lặng để bảo vệ hạnh phúc mà tôi từng tin tưởng?

Câu trả lời vẫn lơ lửng, chưa ai đưa ra. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, tôi không còn thấy bình yên trong ngôi nhà của mình nữa. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói đều trở thành câu đố, một thử thách mà tôi phải đối mặt.

Một phần trong tôi muốn bỏ chạy, tìm nơi khác để bình yên. Một phần khác lại đấu tranh: liệu có thể giữ được hôn nhân này, giữa những bí mật và sự phản bội âm thầm?

Đêm đó, tôi thức trắng. Lòng dằn vặt, mắt đỏ hoe, tôi tự nhủ: “Phải tìm ra sự thật. Phải biết chồng mình thực sự nghĩ gì. Phải hiểu rõ mọi chuyện… trước khi quyết định bước tiếp hay rời đi.”

Ánh đèn vàng hắt xuống căn phòng yên tĩnh, nhưng trong lòng tôi là biển động, là bão tố chưa nguôi. Chương đầu tiên của sự thật vừa mở ra, và tôi biết, phía trước là một hành trình đầy cạm bẫy, đầy đau đớn, nhưng cũng là cơ hội để tôi tìm ra bản thân, để quyết định vận mệnh hôn nhân của mình.


Chương 2: Đối mặt với sự thật


Ngày hôm sau, tôi thức dậy với tâm trạng rối bời. Cả đêm qua, hình ảnh chồng tôi và đứa trẻ ngoài hôn nhân liên tục hiện về trong đầu, như những vết xước sâu. Tôi tự hỏi: liệu chồng tôi có yêu tôi thực sự, hay chỉ vì trách nhiệm, vì thói quen, mà giữ gia đình này lại?

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Chồng tôi vẫn bình thản, chuẩn bị bữa sáng cho con, trao cho tôi nụ cười quen thuộc. Nhưng lần này, nụ cười ấy lại trở nên xa lạ, như một tấm màn mỏng ngăn cách chúng tôi. Tôi không còn nhìn thấy người đàn ông mà tôi từng yêu thương hết lòng.

Tôi quyết định sẽ đối diện. Nếu không, nỗi đau này sẽ dằn vặt tôi mỗi ngày. Khi chồng đi làm, tôi gọi chị họ của chồng đến, nhờ chị giúp tôi tìm hiểu thêm sự thật. Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng, như muốn cảnh báo tôi rằng bão tố phía trước không hề nhẹ.

Chị kể thêm: “Con trai chị ấy – đứa bé chồng em – lúc mới sinh, chồng em thỉnh thoảng mới đến thăm. Anh ấy luôn giữ khoảng cách, chỉ chu cấp tài chính. Mẹ chồng em biết chuyện từ lâu, và bà quý mến đứa bé cũng là vì thương anh ấy, không phải chỉ vì đứa trẻ.”

Tôi nghe mà lòng như bị bóp nghẹt. Mọi thứ như một mạng nhện rối rắm: mẹ chồng thương đứa trẻ, chồng có lỗi lầm mà tôi không hề hay biết, còn tôi, người vợ chung sống bao năm, lại đứng bên ngoài, như một người khách trong chính ngôi nhà mình.

Chiều hôm đó, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng. Anh về nhà, nhìn thấy tôi ngồi trong phòng khách, ánh mắt bối rối, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

“Em… có chuyện gì muốn nói à?”

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Anh… có con riêng, đúng không?”

Chồng tôi ngồi xuống, im lặng. Ánh mắt anh lướt qua tôi, rồi trầm xuống. Tim tôi như thắt lại, chờ đợi lời giải thích.

Anh thở dài: “Em… biết rồi sao?”

Tôi gật đầu, cố nén cơn giận: “Vậy thì anh có trách nhiệm như thế nào với đứa bé? Tại sao anh không nói với em sớm, để em hiểu anh hơn?”

Chồng tôi im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi: “Anh không muốn giấu em, nhưng… anh sợ mất em, sợ gia đình tan vỡ. Anh chỉ muốn giữ em và con chúng ta hạnh phúc.”

Những lời ấy khiến tôi vừa bực vừa đau. Bao nhiêu năm sống chung, tôi luôn tin tưởng vào tình yêu và sự trung thực của anh, nhưng giờ đây, mọi thứ đều lung lay. Tôi nhìn anh, mắt đỏ hoe:

“Anh nghĩ em có thể tiếp tục sống bình thường khi biết sự thật này sao? Anh nghĩ mẹ anh không thương em bằng đứa trẻ ngoài kia mà em có thể chịu đựng sao?”

Chồng tôi cúi đầu, im lặng. Anh biết rằng không một lời giải thích nào có thể làm dịu nỗi đau trong lòng tôi. Tôi cảm nhận được sự dằn vặt trong ánh mắt anh, nhưng nỗi dằn vặt đó không thể xóa đi cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi mà tôi đang mang.

Ngày hôm sau, tôi thấy mẹ chồng gọi tôi vào phòng. Bà ngồi đó, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc lạnh khiến tim tôi đập nhanh.

“Chị biết em biết chuyện con trai ngoài hôn nhân của chồng rồi,” bà nói. “Em nên hiểu, mọi thứ mẹ làm đều vì gia đình. Đứa trẻ đó… mẹ thương vì nó là máu mủ của con trai mẹ. Còn em… là con dâu, mẹ không ép buộc, nhưng mẹ cũng không cần giả vờ thân thiết.”

Tôi như bị đánh vào tim. Tất cả những cố gắng, những hy sinh, những nỗ lực để làm vừa lòng bà, giờ đây trở nên vô nghĩa. Tôi cảm thấy mình như một người khách trong chính ngôi nhà này.

Trong những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn mọi hành động của chồng và mẹ chồng. Mỗi khi chồng đi gặp đứa trẻ, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa lúng túng. Mẹ chồng thì luôn xuất hiện đúng lúc, ân cần quan tâm, nhưng ánh mắt bà khi nhìn tôi lại lạnh lùng, như nhắc nhở rằng vị trí của tôi ở đây không phải là trung tâm.

Một buổi tối, tôi thấy chồng lén lút nhắn tin. Dòng tin nhắn ngắn gọn: “Mẹ hỏi thăm, mọi chuyện ổn không?” Tôi cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt. Anh vẫn quan tâm, nhưng lại dành điều đó cho một người khác, cho đứa trẻ ngoài hôn nhân.

Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng, đối diện với chính bản thân mình. Tôi tự hỏi: liệu mình có thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này, giữa những bí mật và sự bất công? Liệu tình yêu của tôi có đủ mạnh để vượt qua mọi thứ, hay đây là lúc tôi phải dứt khoát, để tự cứu mình và con?

Tôi cảm thấy bối rối. Một phần trong tôi muốn rời đi, muốn tìm một nơi yên bình, nơi mà tôi và con có thể sống mà không bị áp lực bởi những ánh mắt lạnh lùng và những bí mật giấu kín. Nhưng phần khác lại muốn chiến đấu, muốn hiểu hết mọi sự thật, muốn thấy chồng mình thực sự là ai, và liệu chúng tôi có thể cứu vãn hôn nhân này hay không.

Đêm đó, tôi viết nhật ký, ghi lại từng cảm xúc, từng suy nghĩ, từng nghi ngờ. Tôi biết rằng, ngày mai, tôi sẽ phải đối diện với một quyết định quan trọng: nói chuyện thẳng thắn với mẹ chồng, buộc chồng chọn lựa, hoặc giữ im lặng và chịu đựng sự thật, sống trong nỗi đau âm thầm.

Ánh đèn vàng hắt xuống căn phòng, phản chiếu vào mắt tôi đang đỏ hoe. Bão tố trong lòng chưa dừng lại, mà chỉ mới bắt đầu. Tôi biết, phía trước là một trận chiến dài, đầy đau đớn và thử thách, nơi mà mọi lựa chọn đều có thể thay đổi số phận của tôi và con.

Chương 3: Quyết định cuối cùng


Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn mọi khi. Không khí trong nhà yên ắng, chỉ có tiếng chim hót bên ngoài và mùi cà phê thơm thoảng trong bếp. Tôi biết hôm nay sẽ là ngày định mệnh – ngày mà tôi phải đối mặt trực tiếp với mẹ chồng và chồng, để tìm câu trả lời cho tất cả những nghi vấn, những nỗi đau mà mình đã chất chứa suốt nhiều tuần qua.

Khi chồng vừa xuống nhà, tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Anh đoán được điều gì sẽ xảy ra, ánh mắt có chút lo âu, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đi thẳng vào vấn đề:

“Anh, hôm nay em muốn nói rõ mọi chuyện. Con riêng của anh… và cách mẹ anh đối xử với em, em không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa.”

Chồng tôi im lặng, ánh mắt lẩn tránh. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng tôi không thể lùi bước.

Ngay lúc ấy, mẹ chồng bước vào phòng, vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt đã không còn lạnh lùng như trước. Bà nhìn tôi và nói:

“Chị muốn nói gì thì nói đi. Mẹ sẽ nghe hết.”

Tôi nén cảm xúc, giọng run run nhưng rõ ràng:

“Mẹ… tại sao mẹ lại đối xử lạnh nhạt với em, trong khi lại đặc biệt quý mến con trai và bạn của mẹ? Em đã cố gắng làm tất cả mọi thứ, nhưng mẹ chưa bao giờ thấy em là người đáng quý trong gia đình. Trong khi đó, anh có con riêng, và mẹ lại dành sự quan tâm cho họ. Em không hiểu nổi… em cảm thấy bị bỏ rơi.”

Mẹ chồng nhìn tôi, im lặng một lúc lâu, rồi thở dài:

“Chị… mẹ thương đứa trẻ đó vì nó là máu mủ của con trai mẹ. Mẹ quý nó, không phải vì ghét bỏ em. Em là con dâu, mẹ không ép buộc tình cảm, nhưng mẹ cũng không cần giả vờ thân thiết. Mẹ mong em hiểu rằng mọi hành động của mẹ đều vì tình cảm và trách nhiệm.”

Tôi hít một hơi thật sâu. Lời bà nói khiến tôi vừa tức vừa đau, nhưng cũng phần nào hiểu ra động cơ. Tôi quay sang nhìn chồng:

“Anh… anh yêu em thật hay chỉ vì trách nhiệm mà giữ gia đình này? Anh nghĩ em có thể chịu đựng việc anh có con riêng sao?”

Chồng tôi cúi đầu, giọng run run:

“Anh yêu em, và anh xin lỗi vì đã giấu em suốt thời gian qua. Anh không muốn mất em, không muốn gia đình tan vỡ. Anh thừa nhận sai lầm, nhưng tình cảm anh dành cho em là thật. Anh muốn tiếp tục sống với em và con, nếu em đồng ý.”

Tôi lặng im, tim đập dồn dập. Nỗi đau, sự thất vọng, nhưng cũng là tình yêu và trách nhiệm – tất cả quấn chặt lấy nhau. Tôi nhận ra, đây không chỉ là chuyện của chồng và mẹ chồng, mà còn là quyết định của chính tôi – liệu tôi muốn tiếp tục sống trong ngôi nhà này, hay rời đi để tìm tự do và bình yên.

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng chắc nịch:

“Em cần thời gian để suy nghĩ. Chúng ta sẽ cùng sống, nhưng mọi thứ phải minh bạch. Anh và mẹ phải tôn trọng em, không che giấu bất cứ chuyện gì nữa. Nếu em thấy không thể tiếp tục, em sẽ rời đi.”

Chồng gật đầu, mắt rưng rưng:

“Anh đồng ý. Mọi chuyện sẽ minh bạch. Anh không muốn mất em.”

Mẹ chồng im lặng, nhưng ánh mắt bà có vẻ dịu đi. Bà hiểu rằng, từ nay trở đi, mối quan hệ trong gia đình phải thay đổi. Không còn những bí mật, không còn những ưu ái riêng lẻ. Mỗi người đều phải tôn trọng vị trí của nhau.

Trong những tuần tiếp theo, mọi thứ dần thay đổi. Chồng tôi công khai gặp con trai riêng, nhưng luôn đảm bảo không để chuyện đó ảnh hưởng tới gia đình hiện tại. Mẹ chồng cũng bớt lạnh nhạt với tôi, dù chưa hoàn toàn thân thiết, nhưng đã tôn trọng sự hiện diện và vai trò của tôi trong gia đình.

Tôi học cách cân bằng cảm xúc, không còn sống trong nỗi đau hay sự nghi ngờ. Tôi cũng hiểu rằng, hôn nhân không chỉ dựa vào tình yêu, mà còn dựa vào sự trung thực, tôn trọng và trách nhiệm. Tôi chấp nhận sự thật, không hận thù, mà dùng nó làm bài học để trưởng thành hơn.

Một buổi tối, khi ngồi bên con, tôi nhìn con ngủ và mỉm cười. Tôi tự nhủ:

“Dù mọi thứ không hoàn hảo, nhưng em sẽ sống cho mình, cho con, và học cách yêu thương đúng nghĩa. Hạnh phúc không chỉ là không bị phản bội, mà là biết cách vượt qua mọi thử thách, giữ được sự bình yên trong tâm hồn.”

Câu chuyện kết thúc không hoàn toàn trọn vẹn, nhưng có hậu. Gia đình vẫn còn nguyên vẹn, tình cảm vẫn được hàn gắn, và tôi đã học được cách đứng lên, đối mặt với sự thật, và lựa chọn cho chính mình một cuộc sống tôn trọng bản thân.

Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ của phòng khách, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dù bão tố đã qua, nhưng bài học về lòng tin, tình yêu và sự trung thực sẽ luôn ở lại, dẫn lối cho tôi và con trên những chặng đường phía trước.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.