Min menu

Pages

3 năm trước, Ngọc chứng kiến bố cô bị người tình cũ – Trâm – hủy hoại hạnh phúc gia đình. Nhiều năm sau, Ngọc làm quen với vị hôn phu của Trâm, khiến anh ta phải lòng mình và dần tiến hành kế hoạch của mình...

Chương 1: Ngọn Lửa Trong Tim


Sài Gòn cuối thu, gió từ sông thổi qua mang theo mùi mặn của biển xa. Trong căn chung cư cao tầng ở quận 1, Ngọc đứng trước cửa sổ, tay siết chặt ly cà phê nóng, nhìn ra dòng xe cộ tấp nập. Lòng cô trào lên một cảm giác vừa hận vừa đau: ba năm trước, cô còn là một cô bé 18 tuổi, chứng kiến tất cả những gì tồi tệ nhất xảy ra với gia đình. Bố cô, vốn là người đàn ông trầm tĩnh và nghiêm khắc, đã bị người tình cũ – Trâm – cắm sừng, cướp đi hạnh phúc gia đình họ một cách tàn nhẫn. Ngọc chưa từng quên ánh mắt thất thần của ba hôm đó, khi bà Trâm thản nhiên bước ra khỏi nhà với nụ cười tự mãn, bỏ lại cả gia đình trong đổ nát.

Trong tâm trí Ngọc, hình ảnh Trâm – xinh đẹp, sang trọng, nhưng vô cảm – luôn hiện hữu như một vết sẹo không thể chữa lành. Cô biết rằng sự trả thù không thể chỉ bằng những lời nói hay sự căm ghét âm thầm. Nó phải tinh vi, khôn ngoan và khiến Trâm phải nhìn thấy chính sự thật tàn nhẫn về bản thân.

Ngày hôm nay, Ngọc đã lên kế hoạch. Cô sẽ tiếp cận vị hôn phu của Trâm – một chàng trai trẻ trung, lịch thiệp và hiền lành tên là Minh. Anh ta là doanh nhân thành đạt, đẹp trai, và theo nhiều người nói, là mẫu hình người chồng lý tưởng. Nhưng Ngọc biết, trái tim anh vẫn chưa thực sự hiểu Trâm, chưa thực sự yêu hay tin cô ấy hoàn toàn.

Buổi chiều, Ngọc mặc một chiếc váy màu kem trang nhã, tóc buông nhẹ nhàng, bước vào quán cà phê nơi Minh thường lui tới. Cô giả vờ ngồi một mình, đọc sách, nhưng mỗi cử chỉ đều được tính toán để thu hút ánh mắt anh. Khi Minh bước vào, ánh mắt anh lướt qua cô – bất giác dừng lại một chút, rồi nở nụ cười lịch thiệp.

“Chào cô, tôi có thể ngồi cùng không?” Minh hỏi, giọng ấm áp.

Ngọc mỉm cười, không trả lời ngay, chỉ gật đầu. Họ bắt chuyện, từ những điều bình thường về thời tiết, công việc cho đến những sở thích chung. Ngọc khéo léo để lại dấu ấn của mình: hiểu biết, dịu dàng, và đặc biệt là sự chân thành không giả tạo. Minh, dù đã đính hôn với Trâm, không thể phủ nhận sức hút lạ lùng từ cô gái này.

Cả hai hẹn nhau vài lần, mỗi lần Ngọc đều tìm cách khơi gợi sự nghi ngờ trong Minh. Cô kể khéo một vài câu chuyện “tình cờ” về Trâm: cách cô ấy hay bỏ qua cảm xúc của người khác, những lần Minh không biết Trâm thật sự hành xử ra sao. Mỗi chi tiết nhỏ đều được Ngọc nhấn nhá, khiến Minh dần cảm thấy băn khoăn.

Nhưng Ngọc không vội. Cô biết, để đạt được mục đích, phải bước từng bước chậm rãi. Cô cũng tự nhủ: “Mình không chỉ trả thù cho ba, mà còn chứng minh cho anh thấy Trâm không xứng đáng. Nếu Minh nhận ra sự thật trước hôn lễ, đó sẽ là cú sốc lớn nhất với Trâm.”

Một buổi tối, khi ánh đèn đường lung linh phản chiếu trên mặt hồ trong công viên, Ngọc và Minh đi dạo. Gió thổi qua, làm tóc Ngọc bay nhẹ, khiến Minh không khỏi chú ý.

“Cô… có thực sự biết nhiều về Trâm không?” Minh hỏi, giọng có chút run.

Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhạt nhưng đủ để khiến anh cảm nhận được sự chắc chắn trong lời nói của cô: “Có chứ… và có những điều anh chưa từng biết.”

Minh im lặng, mắt lộ vẻ phân vân. Lòng Ngọc thầm mỉm cười. Kế hoạch đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Ngày đám cưới sắp đến, Ngọc biết mình phải chuẩn bị cho khoảnh khắc quyết định. Cô đã tìm hiểu kỹ từng chi tiết về Trâm – từ quá khứ, những hành vi mờ ám, cho đến cách cô ấy che giấu những mối quan hệ. Mọi thứ đều có thể được phơi bày đúng lúc, đúng chỗ, để Trâm không còn đường chối cãi.

Đêm trước hôn lễ, Ngọc ngồi một mình trong phòng, ánh đèn vàng rọi xuống khuôn mặt cô. Cô nhớ lại tất cả nỗi đau của gia đình mình, nhớ lại ánh mắt thất vọng của ba, và tự nhủ: “Ngày mai, mọi thứ sẽ thay đổi. Không chỉ cho ba, mà còn cho chính mình. Trâm sẽ không còn con đường quay lại cuộc sống của ba và hạnh phúc mà cô ta từng phá hủy.”

Ngọc nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Ngày mai, tất cả sẽ bùng nổ. Mọi kế hoạch, mọi toan tính đều đã sẵn sàng.

Bên ngoài, thành phố vẫn nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ như chứng kiến ngọn lửa âm ỉ trong tim Ngọc – một ngọn lửa của trả thù, của công lý, và cả của niềm hận thù đã ấp ủ bấy lâu.

Chương 2: Cận Kề Hôn Lễ


Ngày cưới của Trâm và Minh đang đến gần, không khí trong gia đình hai bên dần trở nên hân hoan và náo nhiệt. Trâm tất bật với váy cưới, trang điểm, lịch trình chi tiết cho từng khoảnh khắc của lễ cưới. Cô nàng vẫn tự tin với vẻ đẹp kiêu sa và nụ cười mê hoặc, hoàn toàn không nhận ra những nghi ngờ âm thầm đang len lỏi vào tâm trí Minh.

Ngọc đứng bên ngoài, lặng lẽ quan sát từ một khoảng cách an toàn. Cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi chi tiết cho màn trả thù của mình. Tất cả những cuộc trò chuyện trước đây với Minh giờ như những mũi tên nhắm trúng tim Trâm, gieo vào anh những hạt giống của sự nghi ngờ. Cô biết, một khi Minh nhận ra bộ mặt thật của Trâm, mọi thứ sẽ sụp đổ.

Sáng hôm đó, Ngọc đến sớm tại địa điểm tổ chức lễ cưới – một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Cô giả vờ là một người quen của gia đình, lịch sự, nở nụ cười chào đón khách. Mọi cử chỉ đều được tính toán tỉ mỉ, khiến những người xung quanh không hề nghi ngờ.

Minh xuất hiện, điềm tĩnh nhưng ánh mắt luôn tìm kiếm Ngọc giữa đám đông. Khi gặp cô, anh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lóe lên sự bối rối: “Cô… dường như biết nhiều về Trâm.”

Ngọc mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Có những điều anh cần biết trước khi quá muộn.”

Trong khi đó, Trâm tất bật chỉnh váy cưới, không hề hay biết rằng sự nghi ngờ đang nhen nhóm trong lòng vị hôn phu của mình. Cô trò chuyện, cười đùa với khách khứa, tạo ra bầu không khí hoàn hảo, nhưng chính sự hoàn hảo đó lại là con dao hai lưỡi.

Ngọc tiến lại gần Minh, hạ giọng: “Anh có nhớ lần cô ấy nói dối anh về công việc? Hay những lần cô ấy lén lút liên lạc với người cũ? Tôi có bằng chứng tất cả.”

Minh im lặng, lộ vẻ bàng hoàng. Những câu chuyện Ngọc kể như những mảnh ghép, từng chút một, làm sáng tỏ bộ mặt thật của Trâm. Anh chợt nhận ra những chi tiết nhỏ trước đây mình bỏ qua: cách Trâm né tránh câu hỏi, cách cô ấy thay đổi lịch trình bí mật, những tin nhắn bị xóa…

Buổi lễ bắt đầu. Khách mời hân hoan, nhạc nền du dương, nhưng không khí trong lòng Minh đã khác. Anh nhìn Trâm, không còn nụ cười hoàn toàn tin tưởng. Ngọc đứng ở một góc, quan sát từng động thái, chuẩn bị cho khoảnh khắc quyết định.

Khi MC giới thiệu đến phần trao nhẫn, Minh bất ngờ dừng lại. Anh nhìn Trâm, giọng run run: “Trâm… chúng ta cần nói chuyện trước khi làm gì tiếp theo.”

Trâm hơi sững, rồi cười trấn an: “Anh đang lo lắng gì vậy? Mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ càng.”

Minh lắc đầu, đôi mắt dần rực lên ánh sáng quyết tâm: “Không, anh không thể tiếp tục nữa. Anh… cần biết sự thật.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cặp đôi. Trâm bắt đầu tỏ ra hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngọc bước ra, giọng vang rõ: “Nếu anh muốn biết sự thật, đây là lúc.”

Cô rút từ trong túi ra một tập tin nhỏ, chứa đầy tin nhắn, hình ảnh, và chứng cứ về những lần Trâm lừa dối, che giấu mối quan hệ với người cũ. Cô kể lại tất cả, từng chi tiết một, không thiếu một khoảnh khắc. Từng lời nói của Ngọc như những mũi dao nhọn, xuyên thẳng vào mặt nạ mà Trâm dựng lên bấy lâu.

Khách mời sững sờ, một vài người thốt lên: “Không thể tin được… Trâm lại làm thế này sao?”

Trâm ngơ ngác, cố gắng cãi lại, nhưng không ai tin lời giải thích. Minh quay lưng, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi… không còn tin em nữa.”

Một cơn chấn động xảy ra, bầu không khí lễ cưới từ niềm hân hoan chuyển sang hỗn loạn. Khách mời bắt đầu ra về, một số thì bàn tán xôn xao. Trâm đứng đó, khuôn mặt trắng bệch, nhận ra kế hoạch của Ngọc đã hoàn hảo đến mức nào.

Ngọc lặng lẽ rút lui, cảm giác trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa thỏa mãn. Cô đã làm được điều mình muốn: hôn lễ tan vỡ, sự thật phơi bày, và quan trọng nhất – bố cô sẽ biết rằng người đã hủy hoại gia đình không xứng đáng được tha thứ.

Khi Ngọc gọi điện cho ba, giọng cô run run nhưng đầy quyết tâm: “Ba ơi… con đã làm xong. Con chứng minh cho ba thấy Trâm không xứng đáng.”

Ba cô, qua điện thoại, thở dài, nhưng trong giọng nói lộ rõ niềm nhẹ nhõm: “Con gái… ba tự hào về con.”

Đêm đó, Ngọc nằm trên giường, ánh đèn vàng rọi xuống khuôn mặt, lần này không còn cảm giác căm hận uất ức. Thay vào đó là sự thỏa mãn của một kế hoạch hoàn hảo, và một khởi đầu mới cho chính cô – tự do, thanh thản, và sẵn sàng bước tiếp.

Nhưng Ngọc biết, câu chuyện chưa kết thúc hoàn toàn. Trâm sẽ không để yên, và những toan tính tiếp theo của cô ta có thể trở nên nguy hiểm hơn.

Chương 3: Hậu Quả và Sự Trả Thù Hoàn Hảo


Sài Gòn những ngày cuối năm, ánh đèn đường lấp lánh soi bóng xuống những con phố nhộn nhịp. Nhưng với Trâm, mọi thứ bỗng trở nên tối tăm đến mức ngột ngạt. Hôn lễ tan vỡ không chỉ khiến cô mất mặt trước gia đình, bạn bè và khách mời, mà còn khiến Minh – người cô tưởng sẽ là chỗ dựa – quay lưng hoàn toàn.

Trâm ngồi một mình trong căn hộ sang trọng, ly rượu trong tay lạnh ngắt, tâm trí hỗn loạn. Mọi kế hoạch, mọi toan tính bấy lâu bỗng chốc sụp đổ. Cô gào thét trong lòng, hận Ngọc, hận chính bản thân, nhưng quan trọng hơn là cô hận những bí mật của mình bị phơi bày một cách quá hoàn hảo.

Trong khi đó, Ngọc bình thản hơn bao giờ hết. Cô đi dạo trên bờ sông, gió cuối năm thổi tung tóc, lòng nhẹ nhõm. Những tháng ngày lên kế hoạch trả thù đã mang lại kết quả: Trâm bị lột trần, Minh nhận ra con người thật của cô, và quan trọng nhất – bố cô, người đã từng đau khổ vì Trâm, giờ đây nhìn cô với ánh mắt đầy tự hào và yên tâm.

Ngày hôm sau, Ngọc đến thăm bố. Ông đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra cửa sổ, gương mặt hằn rõ dấu vết lo lắng đã từng có. Khi thấy con gái, ông mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm tin và tự hào:

“Con gái… ba biết con đã làm đúng.”

Ngọc ngồi xuống, đặt tay lên tay bố, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn: “Con muốn ba biết rằng hạnh phúc của gia đình mình không thể bị một người như Trâm phá hủy nữa. Con đã làm tất cả để ba không còn phải chịu đau khổ.”

Ông thở dài, nhấn mạnh: “Ba biết. Và ba cảm ơn con rất nhiều. Con đã trưởng thành hơn nhiều so với ba nghĩ.”

Cùng lúc đó, Trâm cố gắng liên lạc với Minh, gửi tin nhắn, gọi điện, nhưng tất cả đều bị anh phớt lờ. Minh đã nhìn thấy quá nhiều, và anh không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo của những trò lừa dối. Sự nghiệp của Trâm cũng bắt đầu gặp trở ngại: đối tác, khách hàng nghe tin hôn lễ tan vỡ và bản chất thật của cô, bắt đầu xa lánh, khiến Trâm rơi vào trạng thái khủng hoảng không chỉ về danh tiếng mà còn cả tài chính.

Một buổi tối, Trâm tìm đến Ngọc với vẻ mặt căng thẳng, nụ cười giả tạo đã biến mất. “Ngọc… tại sao cô phải làm vậy? Tôi… tôi có thể thay đổi mà!”

Ngọc nhìn thẳng vào mắt Trâm, giọng lạnh lùng: “Thay đổi sao? Chỉ sau khi đã làm tổn thương gia đình người khác? Cô đã phá hủy hạnh phúc của bố tôi, và giờ đây, cô phải chịu hậu quả.”

Trâm lùi lại, nhận ra không còn đường thoát. Mọi kế hoạch của cô bị Ngọc phơi bày quá hoàn hảo, đến mức cô không thể phản kháng. Ngọc bước tới gần, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh: “Hãy nhớ rằng, không ai có quyền hủy hoại hạnh phúc gia đình người khác mà không trả giá. Đây là bài học cho cô.”

Thời gian trôi qua, Minh bắt đầu xây dựng lại cuộc sống, nhưng lần này với tâm thế cẩn trọng hơn. Anh cảm thấy biết ơn Ngọc – người không chỉ giúp anh nhận ra sự thật, mà còn bảo vệ anh khỏi những tổn thương lớn hơn. Mối quan hệ giữa Ngọc và Minh không tiến triển lãng mạn, nhưng xuất hiện một sự tin tưởng và tôn trọng sâu sắc.

Với bố, Ngọc cùng ông vun vén lại những mối quan hệ gia đình đã từng rạn nứt. Niềm tin, tình yêu và sự gắn bó dần hồi phục. Gia đình nhỏ của họ trở nên chặt chẽ hơn bao giờ hết, và Ngọc nhận ra rằng, trả thù không chỉ là để trừng phạt kẻ gây đau khổ, mà còn là cách để bảo vệ những giá trị quan trọng: tình cảm gia đình và lòng trung thực.

Trâm, sau tất cả, đứng giữa những đổ nát của cuộc sống mà cô từng tự tin kiểm soát. Danh tiếng, hôn nhân, và cả sự tự tin đều sụp đổ. Cô nhận ra rằng, những gì gieo trước đó, giờ phải gặt hậu quả.

Ngọc nhìn thành phố từ ban công, ánh đèn lung linh dưới bầu trời đêm. Trong lòng cô, không còn ngọn lửa căm hận, chỉ còn sự thanh thản, và niềm tin vào công lý tự nhiên. Cô mỉm cười, nhắm mắt, cảm nhận sự bình yên – thứ mà bấy lâu cô luôn khao khát cho gia đình và chính bản thân mình.

Câu chuyện kết thúc, nhưng bài học vẫn còn đó: hạnh phúc và niềm tin không thể bị phá hủy mà không trả giá. Và ai gieo nhân nào, sẽ gặt quả nấy.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.