Min menu

Pages

Con trai đi làm xa 5 năm chưa về nhà. Theo địa chỉ tôi tìm đến một nhà máy cũ. Nhìn thấy những người bên trong mà tôi khóc nghẹn.

CHƯƠNG 1 – HÀNH TRÌNH TÌM CON


Gió chiều thốc qua bến xe tỉnh lẻ, cuồn cuộn mang theo hơi đất ẩm và mùi xăng xe nồng nặc. Tôi siết chặt túi xách, tay run run bấu vào chiếc gậy gỗ để giữ thăng bằng. “Này bác ơi, để con đỡ lên xe nhé.” Cậu phụ xe nhiệt tình, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu.

“Tôi tự lên được… tôi phải mạnh mẽ thì mới gặp được con trai tôi.” – tôi nói, giọng nghèn nghẹn nhưng kiên quyết.

Đã năm năm rồi… năm năm trời nó không về nhà, không một cuộc điện thoại, không một lời hỏi thăm. Chỉ có những lá thư ngắn ngủi kèm ba triệu đồng gửi vào mỗi tháng. Tôi cứ nghĩ nó giận tôi vì câu nói lúc tức giận năm đó. Tôi cứ chờ, cứ hy vọng một ngày nó đứng trước cổng, gọi một tiếng: “Má ơi, con về rồi.”

Nhưng hàng xóm nói: “Trong thư có địa chỉ đó bà Hai, sao bà không tìm tới?”
Tôi run tay mở lại từng lá thư, đúng là có. Một địa chỉ lạ hoắc, kèm chữ viết quen thuộc của nó. Lòng tôi nôn nao. Và thế là tôi quyết định lên đường.

Xe dừng lại ở một khu vực vắng vẻ của thị trấn giáp núi. Tôi dò dẫm từng bước theo chỉ dẫn của người dân, đến khi trước mắt là một khu nhà xưởng bỏ hoang, tường loang lổ, mái tôn gỉ sét. Trong khuôn viên, vài bộ quần áo phụ nữ treo trên sợi dây mục cũ, đung đưa theo gió.

Tôi hô lớn:
“Có ai trong đó không?”

Không gian im ắng. Chỉ có tiếng lá khô bị gió cuốn xào xạc.

Tôi bước vào sâu hơn. Một tiếng động nhẹ vang lên sau lưng khiến tôi khựng lại.

“Cô đang tìm ai vậy dạ?”

Tôi quay phắt lại. Trước mặt tôi là một người phụ nữ… gương mặt quen thuộc đến mức tim tôi như ngừng đập.

“... con dâu?” – tôi thốt lên.

Cô ấy sững sờ, đôi mắt đỏ lên: “Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?”

Tôi bước đến, nắm lấy tay nó, cảm giác mừng mừng tủi tủi: “Tại sao… tại sao con lại ở đây? Còn thằng Tâm đâu? Sáu năm trước nó ly hôn con, rồi bảo đi làm dự án mới… nó chưa về thăm má lần nào. Má đến tìm nó…”

Con dâu tôi – Hạnh – cúi mặt, môi run run. Rồi bất ngờ, cô ấy quỳ xuống, bật khóc nức nở:

“Mẹ ơi… anh ấy mất rồi…”

Tôi như bị ai đánh mạnh vào ngực.

“Con nói gì? Mất? Không thể nào… nó còn trẻ… nó khỏe mạnh lắm mà…”

Cây gậy tuột khỏi tay tôi, rơi xuống nền xi măng khô nứt. Tai tôi ù đi, mắt tối sầm lại.

Nhưng tiếng khóc nghẹn ngào của Hạnh kéo tôi trở lại.

“Con xin lỗi mẹ… Con đáng lẽ phải nói sớm hơn… nhưng con sợ mẹ không chịu nổi.”

Tôi lắc đầu liên tục.

“Không… không thể nào… má vừa nhận thư nó tháng trước… nó vẫn gửi tiền cho má mà…”

Hạnh nghẹn lại:
“Thư… là con viết, mẹ à.”

Tôi chết lặng.

Hạnh lau nước mắt, giọng đứt quãng:
“Mẹ vào trong đi… để con nói cho mẹ nghe hết sự thật về sáu năm trước…”

Gió lao qua khung cửa vỡ, mang theo bụi mù mịt. Tôi đứng đó, run rẩy, cảm giác như mọi thứ xung quanh vừa sụp đổ.

Tôi không biết rằng chuyến đi tìm con lần này… sẽ mở ra một bi kịch được giấu kín suốt nhiều năm.

CHƯƠNG 2 – SỰ THẬT ĐẰNG SAU NỖI ĐAU


Tôi ngồi xuống chiếc ghế cũ trong căn phòng tối, mùi ẩm mốc phảng phất. Hạnh rót cho tôi ly nước lọc, tay vẫn run rẩy. Tôi nhìn nó, nhìn căn phòng và cố giữ bình tĩnh.

“Nói cho má biết đi con… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thằng Tâm?”

Hạnh hít sâu, hai mắt đỏ hoe nhìn về một góc phòng:
“Sáu năm trước… anh ấy bắt đầu gặp biến cố. Các công trường anh phụ trách đồng loạt đóng cửa. Chủ đầu tư bỏ trốn. Nợ nần chồng chất. Anh ấy không dám nói với mẹ, cũng không dám nói với con.”

Tôi lặng người. Hóa ra những bữa cơm vui vẻ, những lần nó mua quà về… đều là lớp vỏ che giấu.

“Rồi… rồi sao nữa con?” – tôi hỏi, giọng nghẹn.

“Anh bắt đầu ho nhiều, mệt mỏi liên tục. Một lần con bắt gặp anh đau đến mức không đứng được, con đưa đi khám. Bác sĩ nói… gan anh bị tổn thương nặng, đã chuyển sang giai đoạn nguy hiểm. Nhưng anh không chịu chữa trị vì sợ tốn tiền.”

Tôi ôm đầu.
“Tại sao… tại sao nó không nói với má? Với con?”

Hạnh cười buồn:
“Anh ấy nói… không muốn ai phải lo lắng cho mình.”

Tôi rơi nước mắt. Thằng con trai cứng đầu… giống hệt cha nó ngày xưa.

Hạnh tiếp tục:
“Ngày anh bảo con ly hôn… con đã nghi anh có người khác. Con đau khổ lắm. Nhưng anh nói rõ ràng, nói anh không còn tình cảm. Mẹ biết tính con mà… con tin anh, nên con đồng ý.”

“Nhưng đó không phải lý do thật phải không?” – tôi hỏi.

Hạnh gật đầu, hai dòng nước mắt lăn xuống.

“Không mẹ à… tất cả chỉ là kế hoạch để con không phải nhìn anh đau đớn những ngày cuối. Anh sợ con khổ, sợ mẹ buồn… nên anh chọn rời xa.”

Tôi nắm tay Hạnh thật chặt.
“Rồi con tìm ra sự thật bằng cách nào?”

“Sau khi ly hôn nửa năm… con tình cờ gặp lại anh ở bệnh viện tỉnh khi con đưa con trai đi khám. Anh gầy đến mức xương nổi lên, mắt thâm quầng, da vàng… Con nhìn mà hoảng loạn. Lúc đó… anh không giấu được nữa.”

Tôi bật khóc, nức nở như đứa trẻ.

Hạnh kể tiếp, giọng vỡ ra:
“Con xin anh cho con ở bên… nhưng anh nhất quyết không. Anh bảo con hãy bắt đầu cuộc sống mới, lo cho con trai. Cuối cùng… anh dọn đến khu xưởng bỏ hoang này để tiết kiệm tiền gửi lại cho mẹ. Anh bảo… chỉ mong mẹ không thiếu thốn.”

Tôi nhìn bốn phía xung quanh: tường loang lổ, chiếc giường gỗ ọp ẹp, những vật dụng tạm bợ… nơi con trai tôi đã sống những ngày cuối cùng.

“Một buổi tối… anh mệt quá, nằm xuống rồi không dậy nữa.” – Hạnh nấc lên.
“Con là người phát hiện ra… Con lo hậu sự cho anh. Nhưng con sợ mẹ không chịu nổi nên con… con đã giả chữ viết của anh để gửi tiền và thư cho mẹ suốt năm năm qua.”

Tôi ôm lấy Hạnh, hai mẹ con khóc như mưa.

“Con dâu… con cực quá rồi. Lỗi của má… của má hết…” – tôi nghẹn ngào.

Hạnh lắc đầu:
“Không phải lỗi của ai cả mẹ ơi… Anh ấy chọn hy sinh. Con chỉ làm điều anh ấy muốn – đó là giúp mẹ không buồn.”

Tôi nhìn lên khoảng trời xám nhạt qua ô cửa sắt gỉ sét. Trong lòng tôi như có vạn nhát dao cắt vào tim.

Thì ra năm năm qua, tôi đã sống bằng hy vọng của một người đã rời bỏ cõi đời từ lâu…

CHƯƠNG 3 – NGƯỜI Ở LẠI


Chiều hôm đó, Hạnh dẫn tôi đi khắp khu xưởng. Mỗi nơi là một dấu tích nhỏ nhoi của con trai tôi: một chiếc áo cũ, một mảnh giấy ghi chú, một cuốn vở chi chít những dòng chữ dở dang.

“Đây là nơi anh ấy thường ngồi viết thư cho mẹ.” – Hạnh chỉ vào góc phòng có chiếc bàn gỗ cũ kỹ.

Tôi chạm tay lên mặt bàn. Bụi phủ dày nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của nó – đứa con trai mà tôi thương yêu, dù nó chưa từng nói ra.

“Tại sao… tại sao nó phải chịu đựng một mình như vậy?” – tôi run giọng.

Hạnh khẽ đáp:
“Vì anh nghĩ mình sẽ là gánh nặng. Anh sợ làm mẹ lo, sợ làm con tổn thương. Anh chọn cách rời xa để người khác bớt khổ… nhưng chính anh lại chịu hết.”

Những lời ấy cứa sâu vào tim tôi.

Tôi nói, giọng run:
“Con dâu… giờ con định sống thế nào?”

Hạnh mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng bình yên:
“Con sẽ đưa bé Bi về quê, thỉnh thoảng lại lên thăm mẹ. Con hứa với anh ấy là sẽ chăm sóc mẹ như mẹ ruột. Mẹ đừng buồn nữa, con vẫn còn đây.”

Tôi ôm Hạnh.
“Con… từ nay là con gái của má. Má mất con trai nhưng còn có con, còn có cháu.”

Hạnh gục đầu vào vai tôi, khóc như trút hết nỗi dồn nén suốt bao năm.

Trước khi rời xưởng, tôi đứng lặng hồi lâu. Gió chiều cuốn theo tiếng lá khô, mềm như tiếng thở dài.

“Tâm ơi… má đến rồi… nhưng con lại đi xa quá…” – tôi nói trong nghẹn ngào.

Hạnh đặt vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ:
“Đây là những gì anh ấy để lại. Con giữ giúp mẹ, nay xin trao lại.”

Bên trong là vài tấm ảnh cũ, một cuốn sổ nhỏ, và lá thư cuối cùng nó viết dang dở. Nét chữ run, mực nhòe, nhưng tôi vẫn đọc được:

“Má à, con xin lỗi vì đã không thể làm người con tốt hơn. Con chỉ mong má đừng buồn vì con nữa. Con thương má nhiều…”

Tôi ôm hộp gỗ vào ngực, nước mắt rơi lã chã mà không dừng được.

Con trai tôi… đến giây phút cuối vẫn nghĩ cho tôi.

Trên đường quay về, Hạnh dìu tôi từng bước. Tôi quay lại nhìn khu xưởng lần cuối – nơi đã cất giữ những bí mật đớn đau nhất của gia đình tôi.

Nhưng tôi không trách nó nữa. Tôi chỉ thấy thương.

Thương một đứa con trai yếu lòng mà giấu nỗi đau vào tận cùng.

Thương một người con dâu thủy chung, lặng lẽ gánh lấy tất cả.

Thương chính bản thân mình vì đã không kịp ôm con vào lòng trước khi nó ra đi.

Tối hôm ấy, tôi ngồi trước hiên nhà, gió lùa qua vách tre, mang theo hơi lạnh của đêm. Bé Bi chạy lại ôm chân tôi, cười giòn tan:

“Bà ngoại, mai bà kể chuyện cho con nghe nữa nha!”

Tôi xoa đầu thằng bé.
“Ừ, mai ngoại kể… chuyện về ba của con.”

Hạnh nhìn tôi, đôi mắt long lanh.
“Mẹ…”

Tôi nắm tay nó:
“Từ nay… nhà này là nhà của mẹ con mình. Tâm đi rồi… nhưng tình thương nó để lại, má muốn tụi mình giữ mãi.”

Hạnh gật đầu, môi run run nhưng nở nụ cười hiền.

Và tôi hiểu rằng… người đã đi xa thì không thể trở lại, nhưng người ở lại vẫn có thể tiếp tục yêu thương và bù đắp cho nhau.

Đó là cách duy nhất để trái tim nguôi ngoai.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.