Chương 1 – “Dòng sông định mệnh”
Trời vẫn còn sớm khi đoàn xe từ thiện của Tập đoàn Thiên Phong lăn bánh vào một vùng quê nghèo ven sông. Những con đường đất đỏ bám bụi, những ngôi nhà lụp xụp, những ánh mắt trẻ con sáng rỡ chạy theo xe. Hơi sương còn đọng trên mái nhà, và mùi đồng quê ẩm ướt theo từng bước chân, tạo nên một không gian vừa bình dị, vừa cô đặc nỗi niềm xưa cũ.
Trong chiếc xe máy đi sau cùng, Trần Hải Phong, chủ tịch trẻ của tập đoàn, không mặc vest, không tài xế, chỉ khoác áo sơ mi cũ và đội chiếc nón lá rách cạnh. Anh thích sự bình dị này — nó khiến tim anh thấy nhẹ, gần gũi, và cũng là một cách để tìm lại chút gì đó đã bỏ quên. Ánh mắt Phong dừng lại ở những căn nhà tranh ven sông, nơi có những đứa trẻ chân trần nhảy nhót trên đường đất, hò reo rộn ràng.
“Hôm nay phát gạo xong, tôi muốn đi sâu hơn vào trong làng. Có một nơi tôi từng nghe nói… có thể tôi đã từng đến đó rồi,” Phong nói nhỏ với trợ lý. Giọng anh vừa nghiêm túc, vừa lạc lõng, như đang đi tìm một kỷ niệm đã lẩn khuất từ lâu.
Ngôi nhà tranh đơn sơ nằm bên mé sông — một ông lão gầy gò, tóc bạc như tro ngồi dưới gốc vú sữa già, đang đan giỏ. Khi Phong cúi người đặt bao gạo trước thềm, ông lão bỗng nhìn anh chăm chú. Một khoảnh khắc như ngưng đọng:
“Lôi… là con phải không?”
Phong giật mình, tim đập nhanh hơn.
“Dạ… gì ạ? Bác vừa gọi cháu là gì?”
“Lôi. Là cái tên bác đặt cho một đứa bé năm nào suýt chết đuối dưới khúc sông này. Nó trôi dạt vào tay bác… rồi lại rời đi… bỏ lại một cái hủ bi chai.”
Tim Phong khựng lại. Anh lặng nhìn ông lão, ký ức bỗng chồm dậy dữ dội. Năm ấy, khi mới sáu tuổi, anh trốn nhà đi tắm sông cùng mấy đứa trẻ lạ. Bị nước cuốn đi, anh tưởng mình sẽ không bao giờ sống. Rồi tỉnh lại ở căn nhà tranh, lạ lẫm, lạnh lùng, nhưng ấm áp bởi ánh mắt hiền từ của một người lạ.
“Bác… còn nhớ đứa bé đó có gì đặc biệt không?” Phong hỏi, giọng lạc đi.
Ông lão cười nhẹ, mắt mờ đục mà ấm áp:
“Người nhỏ xíu, tay đeo sợi dây đỏ bạc màu. Khi tỉnh lại thì khóc to, nói tên mình là ‘Phong’. Nhưng bác thấy tên ấy… mạnh quá. Bác gọi nó là ‘Lôi’ — như tiếng sấm rạch ngang mây mù.”
Phong lặng người. Hơi thở anh chùng xuống, nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực. Ký ức ùa về: cậu bé Phong năm ấy, sợ hãi, rơi nước mắt, và ánh mắt trong veo nhìn ông lão như tìm một bến bờ an toàn.
“Bác… còn giữ hủ bi chai ấy không?”
Ông lão không nói gì, đứng dậy lạch bạch đi vào trong. Không khí xung quanh bỗng yên ắng đến mức nghe thấy tiếng lá vú sữa khẽ xào xạc. Một lúc sau, ông mang ra chiếc hủ thủy tinh cũ kỹ, nắp gỉ sét, bên trong là vài viên bi thủy tinh màu xanh, đỏ. Phong run tay đón lấy, như thể cầm cả một phần tuổi thơ đã mất.
“Cháu là đứa bé năm ấy, bác ơi…” — giọng Phong nghẹn lại, lạc đi giữa sông khói quá khứ.
“Bác biết. Bác nhận ra ánh mắt con ngay từ đầu. Bác già rồi, nhưng mắt bác vẫn chưa quên được một đứa nhỏ từng gọi bác là ông ngoại…”
Không khí như đông cứng lại. Trong căn nhà tồi tàn ấy, hai thế hệ đối mặt nhau bằng thứ ký ức đã vùi sâu gần hai mươi năm. Một sự im lặng nặng nề nhưng chứa đầy sức nặng của thời gian.
“Bác từng nghĩ… có thể cháu đã quên. Nhưng bác vẫn chờ. Bác giữ cái hủ này… như giữ lại một niềm tin…”
Ngày hôm sau, ngôi nhà tranh ấy biến thành một công trình nhỏ gọn, vững chắc, có điện, có nước. Bên cạnh là khu vườn thảo dược — ước mơ dở dang của ông lão ngày xưa. Phong đứng trước ngôi nhà mới, nắm tay ông lão:
“Bác từng cứu cháu khỏi dòng nước. Nay cho phép cháu đưa bác trở lại với dòng đời… lần này, không trôi dạt nữa.”
“Phong… không… Lôi của bác à. Bác không cần gì cả, chỉ cần con còn nhớ, còn quay lại…”
“Con không chỉ nhớ. Con biết ơn. Và con muốn bù đắp…”
Một năm sau, ông lão là người được mời lên sân khấu lễ kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Thiên Phong. Trước hàng trăm con người, ông xúc động phát biểu:
“Tôi không sinh ra nó… nhưng tôi đã từng giữ lấy sinh mệnh ấy trong tay. Giờ đây, nó là người gánh cả trăm nghìn con người khác. Nếu hỏi tôi thấy gì? Tôi thấy một đứa bé không quên gốc rễ.”
Phong bước lên sân khấu, ôm ông vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Dưới ánh đèn, chiếc hủ bi chai năm nào được đặt trên kệ kính như một minh chứng — rằng dù đi xa bao nhiêu, có một phần ký ức không bao giờ phai nhạt, một tấm lòng không bao giờ vơi.
Nhưng ngay giữa niềm vui ấy, một cuộc điện thoại đến khiến Phong đứng sững. Giọng một trợ lý run run:
“Anh… anh Hải Phong… chuyện này… rất nghiêm trọng… con trai anh… Lôi… không… không phải là con trai… mà là… một đứa bé khác… vừa tìm đến…”
Tim Phong như ngừng đập. Dòng máu trong cơ thể anh nóng lên, lạnh xuống, cuộn trào. Cái gì đang xảy ra? Ông lão năm xưa… và giờ đây… một bí mật chưa từng hé lộ, đang đứng trước mặt anh, chờ anh khám phá.
Bên trong hội trường lộng lẫy, giữa những tràng pháo tay và ánh đèn rực rỡ, Phong cảm thấy một cơn bão sắp nổi lên — và anh biết, tuổi thơ chưa từng yên bình của mình sẽ lại bị khuấy động.
Chương 2 – “Bí mật chôn sâu”
Phong bước ra khỏi hội trường, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Ngoài kia, ánh đèn vàng của phố phường nhấp nháy, nhưng đối với anh, mọi thứ đều mờ nhạt, nhường chỗ cho nỗi hoảng hốt và bối rối tràn ngập. Giọng trợ lý vẫn vang vọng trong đầu: “Anh… một đứa bé khác… vừa tìm đến…”
Phong ngồi phịch xuống ghế đá bên lề đường, cố kìm nhịp thở. Hơn hai mươi năm qua, anh đã tưởng rằng mình chỉ còn lại những ký ức đẹp và niềm biết ơn với ông lão cứu mình năm xưa. Nhưng giờ đây, một cánh cửa khác mở ra, hé lộ bí mật chưa từng nghĩ đến. Anh nhắm mắt lại, cố hình dung cảnh một đứa bé bước vào đời mình, lạ lẫm, nhưng mang lại cảm giác quen thuộc, một mảnh ký ức chưa trọn vẹn.
Sáng hôm sau, Phong lên đường trở lại làng, nơi ông lão vẫn sống. Dọc đường, những cánh đồng còn đẫm sương sớm, từng bầy trâu lặng lẽ gặm cỏ, nhưng trong lòng Phong, sự yên bình ấy chẳng còn chỗ cho niềm vui. Anh cần phải tìm ra sự thật.
Khi đến ngôi nhà cũ, Phong thấy một cậu bé đứng ngoài hiên, mắt ngơ ngác nhìn anh. Cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, tóc rối, quần áo lấm lem đất cát. Nhưng điều làm Phong cứng người là ánh mắt — ánh mắt ấy, trong trẻo nhưng đầy kiên định, khiến tim anh nhói lên một cách kỳ lạ.
“Con… là ai?” Phong hỏi, giọng run run.
Cậu bé lúng túng bước lại, giọng nhỏ nhẹ:
“Cháu… là Lôi… bác… nói với bố cháu…”
Phong khựng lại. Tim anh đập như muốn vỡ tung. Đây… không thể là Lôi, không thể là đứa trẻ mà ông lão từng cứu — đứa trẻ đó giờ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Ông lão xuất hiện sau cánh cửa, gương mặt nghiêm trọng hơn mọi ngày.
“Phong… chuyện này… lâu nay bác không nói, vì sợ… nhưng bây giờ… con phải biết sự thật.”
Phong hít một hơi dài, cảm giác như cả cơ thể anh đang chuẩn bị cho một trận động đất.
“Bác… nói đi…”
Ông lão đưa tay run run, chỉ về phía cậu bé:
“Đứa bé này… là con của Linh… mẹ cháu, người từng cứu bố cháu khỏi sông. Năm đó, bố cháu… không biết, nhưng mẹ cháu đã nhờ bác giữ giúp cháu. Giờ đây… cháu đã tìm đến bố.”
Phong đứng sững. Một phần ký ức mơ hồ hiện về: những đứa trẻ trong làng, tiếng cười, ánh mắt hiền từ của một người mẹ trẻ mà anh chỉ vô tình gặp một lần… và nỗi đau của mẹ ấy, cô đơn và tuyệt vọng, để lại một đứa con mà anh không hề hay biết.
“Con… sao biết bố?” Phong hỏi, giọng nghẹn lại.
Cậu bé cúi đầu, đôi tay nắm chặt chiếc áo:
“Cháu nghe mẹ kể… và bác nói… bố… sẽ biết một ngày nào đó. Cháu… muốn gặp bố…”
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm lá vú sữa xào xạc. Phong cảm thấy mình vừa trúng một nhát dao vô hình. Anh ngồi xuống, tay đặt lên trán, đầu óc quay cuồng.
Ông lão bước lại, đặt tay lên vai anh:
“Phong… cuộc đời này đôi khi ném chúng ta vào những lựa chọn khó khăn. Cháu bé này… cũng giống như ngày xưa con, nhưng lần này… con không thể bỏ lỡ.”
Phong im lặng. Anh nhớ lại hủ bi chai, nhớ lại những lần cứu sống bản thân, và giờ đây… liệu anh có đủ dũng khí để đối diện với một sinh linh mà chính anh đã vô tình bỏ lỡ?
Trong vài ngày tiếp theo, Phong bắt đầu tiếp xúc với cậu bé. Cậu bé tên Lôi — trùng tên cũ, nhưng là một Lôi khác, mang theo những câu chuyện của mẹ và cả nỗi cô đơn. Phong nhận ra rằng tình cảm với cậu không chỉ là trách nhiệm, mà còn là một sự bù đắp, một cơ hội để chữa lành những vết thương cũ.
Nhưng mọi thứ không hề đơn giản. Người mẹ, Linh, xuất hiện trong cuộc đời Phong sau nhiều năm gián đoạn. Cô là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, nhưng ánh mắt vẫn còn chút hoài nghi và nỗi sợ hãi.
“Anh… sao giờ mới biết?” Linh hỏi, giọng trầm nhưng đầy xúc động.
Phong cúi đầu:
“Anh… anh không hề biết. Nhưng giờ… anh sẽ không bỏ lỡ nữa.”
Tuy nhiên, giữa ba con người, giữa quá khứ và hiện tại, một cơn sóng drama mới đang hình thành: những cảm xúc bị dồn nén bao năm bùng lên, xen lẫn giận hờn, nghi ngờ, và cả tình thương.
Một tối, khi Phong đang cùng Lôi dạo chơi ven sông, cậu bé bất chợt hỏi:
“Bố… bố có thương cháu không?”
Tim Phong như bị bóp nghẹn. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu bé, giọng run run:
“Anh… anh chưa bao giờ biết… nhưng bây giờ, anh… sẽ không để con rời xa nữa.”
Nhưng ngay lúc ấy, điện thoại Phong reo. Trợ lý báo: “Anh… chuyện với cổ phiếu tập đoàn… đang có nguy cơ bị lộ thông tin gian lận. Nếu scandal này xảy ra, uy tín và mọi nỗ lực của anh… có thể sụp đổ…”
Phong đứng sững, trái tim anh như vỡ ra. Cuộc sống tưởng như vừa tìm lại hạnh phúc gia đình, giờ đây lại đứng trước bão tố mới. Anh nhìn sang Lôi, ánh mắt cậu bé trong sáng, và tự nhủ: nếu anh sụp đổ, thì ai sẽ là bến bờ cho Lôi?
Trong lòng Phong, hai thế giới đang đan xen: một bên là ký ức tuổi thơ, một bên là trách nhiệm với con và người mẹ, một bên là áp lực của cuộc đời trưởng thành. Drama chưa bao giờ dừng lại — và cơn bão phía trước vẫn đang hình thành, âm thầm, nhưng dữ dội.
Và Phong hiểu rằng, để bảo vệ Lôi, để giữ được những gì quý giá, anh không chỉ phải đối diện với quá khứ, mà còn phải chiến đấu với những âm mưu, những bí mật và cả những lựa chọn đầy hiểm nguy mà thế giới trưởng thành đặt ra.
Những ngày sau đó, Phong bắt đầu nhận ra: tình cảm gia đình, dù chân thành đến đâu, cũng không thể tự nhiên mà bình yên. Nó cần được gìn giữ, bảo vệ, và đôi khi… phải đánh đổi bằng cả chính mình.
Chương 3 – “Về lại bến bờ”
Ngày hôm sau, Phong thức dậy từ rất sớm. Trong căn biệt thự nhìn ra sông, ánh nắng mai len qua khung cửa, nhưng trong lòng anh vẫn chưa yên. Cậu bé Lôi đang ngồi bên bàn ăn, chăm chú ăn bữa sáng đơn giản mà Linh chuẩn bị. Nhìn hai mẹ con, Phong nhận ra một điều rõ ràng: dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù bao sóng gió có ập đến, gia đình vẫn là nơi con người tìm về để được an toàn và yêu thương.
Nhưng trước mắt anh, thử thách vẫn còn đó. Vụ việc cổ phiếu tập đoàn chưa được giải quyết, những tin đồn thị trường đang nhắm vào anh, và áp lực từ giới đối tác càng làm Phong căng thẳng. Anh biết rằng, nếu không xử lý ổn thỏa, không chỉ uy tín cá nhân mà cả tương lai của Lôi sẽ bị ảnh hưởng.
Phong quyết định hành động. Anh bắt đầu trực tiếp gặp các cổ đông, kiểm tra từng con số, từng giấy tờ, đồng thời liên hệ luật sư để rà soát mọi khả năng gian lận. Những ngày ấy, anh gần như sống trong văn phòng, nhưng mỗi khi mệt nhoài, ánh mắt của Lôi và nụ cười hiền từ của Linh lại là động lực kéo anh đứng lên.
Một buổi chiều, Phong dẫn Lôi ra bến sông nơi anh từng suýt chết đuối năm xưa. Dòng nước lặng lờ, ánh nắng chiếu rọi lấp lánh trên mặt sông, như phản chiếu một phần ký ức cũ. Cậu bé nhìn dòng nước, rồi quay sang Phong:
“Bố… bố có sợ không?”
Phong cười, giọng trầm ấm:
“Anh… từng sợ… nhưng bây giờ, anh chỉ sợ bỏ lỡ con.”
Lời nói ấy khiến cậu bé mỉm cười. Chỉ một nụ cười, nhưng trong tim Phong, nó xua đi mọi nỗi lo sợ, mọi giận hờn, mọi nghi ngờ từng chất chứa bấy lâu.
Trong khi đó, Linh âm thầm quan sát. Cô nhận ra rằng Phong không chỉ thay đổi vì công việc hay danh tiếng, mà còn thay đổi vì trách nhiệm và tình cảm thật sự dành cho con trai cô. Ánh mắt cô dịu lại, đôi môi khẽ mỉm cười: đây là người đàn ông xứng đáng để cô trao niềm tin.
Đêm hôm ấy, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, Phong đưa ra một quyết định quan trọng:
“Anh đã xem xét mọi thứ… về tập đoàn, về quá khứ… về con. Anh biết mình phải làm gì. Anh muốn đảm bảo rằng… không điều gì trong cuộc đời con sẽ bị rơi vào nguy hiểm. Anh cũng muốn… được cùng Linh và Lôi xây dựng một gia đình, từ từ, thật sự.”
Linh im lặng, rồi giọng cô run run:
“Anh… anh không biết trước đây anh từng… sao giờ mới nhận ra?”
Phong nắm tay cô:
“Anh… anh không biết… nhưng giờ thì biết rồi. Và anh sẽ không để con và em phải cô đơn thêm nữa.”
Cả ba người, trong ánh sáng ấm áp của đèn nhà, nắm tay nhau. Cậu bé Lôi nhảy lên lòng Phong, ôm chặt. Phong cảm nhận được sự kết nối chặt chẽ giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Mọi đau khổ, mọi bí mật, mọi sóng gió đều có thể vượt qua, nếu tình yêu và trách nhiệm đủ lớn.
Về phía tập đoàn, sau nhiều cuộc họp căng thẳng và minh bạch thông tin, vụ việc cổ phiếu được xử lý ổn thỏa. Phong không chỉ cứu vãn uy tín mà còn khẳng định được vị thế lãnh đạo bằng chính sự minh bạch và trách nhiệm. Anh nhận ra rằng, những thử thách tưởng chừng là áp lực, thực ra lại là cơ hội để trưởng thành và chứng minh bản lĩnh.
Một tháng sau, ngôi nhà bên sông được sửa sang lại hoàn chỉnh. Vườn thảo dược của ông lão xưa nay trở thành khu vườn nhỏ trong sân nhà mới của Phong, nơi Lôi có thể chơi đùa, học hỏi và tìm hiểu những câu chuyện về dòng sông và quá khứ.
Phong đứng nhìn cậu bé chạy nhảy, ánh mắt Linh dịu dàng nhìn theo, lòng anh chợt lắng lại. Một phần ký ức của anh, tưởng chừng đã bị bỏ quên, giờ đây được nối liền với hiện tại và tương lai. Anh nhận ra rằng: dù số phận có thử thách thế nào, nếu con người biết trân trọng và dám đối diện, thì tình cảm, gia đình và hạnh phúc vẫn có thể nảy nở.
Đêm ấy, khi cả nhà yên giấc, Phong ngồi bên bờ sông, đưa tay chạm mặt nước lấp lánh. Anh thì thầm:
“Phong của ngày xưa… và Lôi của hiện tại… tất cả đều là một phần cuộc đời anh. Anh sẽ không bao giờ để chúng trôi đi nữa.”
Dòng sông lặng lẽ trôi, nhưng trong lòng Phong, mọi ký ức, mọi tình cảm, mọi trách nhiệm đều chảy về cùng một hướng: về bến bờ bình yên, nơi có gia đình, có tình thương và có niềm tin không bao giờ tắt.
Và như thế, từ những phút giây nguy hiểm, những bí mật được hé lộ, đến những sóng gió thử thách cuộc đời, Phong cuối cùng cũng tìm được sự cân bằng: tình yêu, trách nhiệm và hạnh phúc thật sự — không chỉ cho mình, mà còn cho những người anh yêu thương nhất.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.