Min menu

Pages

Tôi cặp bồ nhưng sáng vẫn xin tiền vợ đổ xăng, thế cô ấy mới tin chồng nghèo ai theo

Chương 1: Bí mật sáng sớm


Sáng sớm ở một con phố nhỏ của Hà Nội, những tiếng xe máy rì rầm, tiếng người bán hàng rong khẽ vang lên trong không khí se lạnh cuối đông. Huy vội vã ra khỏi nhà, tay cầm chìa khóa xe, mắt liếc nhanh đồng hồ. Anh biết, nếu ra trễ vài phút thôi, sẽ bị vợ nhắc nhở như mọi ngày. Nhưng hôm nay, Huy có lý do riêng để vội: cuộc hẹn với Trang – cô đồng nghiệp trẻ, duyên dáng, luôn biết cách khiến anh say mê.

“Anh lấy hai trăm nghìn đổ xăng hộ em nhé,” chị Lan, vợ Huy, đang đứng ở cửa bếp, giọng dịu dàng.

Huy gật đầu, nụ cười nhẹ nhưng trong lòng thầm cười khẩy: vợ vẫn tin anh nghèo, vẫn nghĩ anh phải dè xẻn từng đồng, nên mới không nghi ngờ.

“Ừ, anh đi nhé. Nhớ cẩn thận đường sá,” Lan dặn, giọng ngập ngừng như có linh cảm gì đó nhưng rồi lại thôi, quen với thói quen của chồng bao năm.

Huy leo lên xe, tay cầm bóp, thừa biết trong đó có tiền anh sẽ chi cho bữa trưa sang trọng cùng Trang. Anh chạy xe qua những con phố quen thuộc, lòng hưng phấn lẫn lo sợ. Có một phần Huy cảm thấy tội lỗi, nhưng phần còn lại lại hào hứng: đây là khoảnh khắc anh được là chính mình, được chiều theo ham muốn, mà không phải lo nghĩ về tiền bạc hay trách nhiệm gia đình.

Quán cà phê nơi Huy hẹn Trang không xa. Đó là một quán sang trọng, kính trong suốt, bàn ghế gỗ bóng loáng, ánh đèn vàng ấm áp. Khi anh vừa bước vào, Trang đã đứng chờ, nụ cười rạng rỡ, tay cầm điện thoại.

“Anh đến rồi à?” Trang hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Huy cười, đôi mắt lấp lánh: “Ừ, hôm nay mình thử món mới nhé, nghe bảo ngon lắm.”

Họ ngồi đối diện nhau, gọi những món đắt tiền mà Huy biết vợ sẽ không bao giờ ngờ tới. Chút rượu vang đỏ, vài ly cocktail, tiếng cười, ánh mắt trao nhau… Huy cảm thấy tự do, thấy mình như một người khác, giàu có, quyền lực và hấp dẫn.

Nhưng bên ngoài quán cà phê, cuộc sống vẫn trôi chảy bình thường. Lan đứng ở bếp, nấu cơm, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, thấy bóng Huy khuất dần. Một phần trong cô nhói lên: “Sao hôm nay anh đi lâu vậy?” Nhưng cô chép miệng, tự nhủ: “Chắc đi làm sớm thôi, đừng suy nghĩ linh tinh.”

Sự kiện đẩy câu chuyện lên cao trào bắt đầu vào buổi chiều hôm đó. Lan tình cờ được mời dự buổi liên hoan cuối năm của trường. Cô bước vào hội trường, nơi các giáo viên trò chuyện rộn ràng, ly rượu vang đỏ trên tay, cười nói rộn rã. Giữa đám đông, một cô giáo mới xuất hiện – Trang. Lan giật mình, tim đập nhanh. Gương mặt và giọng nói quen thuộc đến mức cô không thể nhầm lẫn. Trang cũng nhận ra Lan, đôi mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thản.

Lan đứng lặng, nghe Trang trò chuyện với đồng nghiệp: “Hôm qua anh Huy mời đi ăn trưa, quán mới mở, đồ ăn ngon lắm…”

Lan cảm thấy máu dồn lên đầu. Trời đất như quay cuồng, lòng cô vừa tức giận vừa hụt hẫng. Huy – người chồng trung thành, tận tụy trong mắt cô bấy lâu – hóa ra lại sống một cuộc đời bí mật, đầy xa hoa với người phụ nữ khác.

Cô rời khỏi hội trường mà lòng nặng trĩu, không thể tin nổi sự thật. Về nhà, Lan lén theo dõi Huy, lần đầu tiên cô không còn thỏa hiệp, không còn tin tưởng. Điện thoại trong tay, cô ghi lại những lần Huy gặp Trang: xe mới, quán sang, tiếng cười rộn rã không dành cho cô. Mỗi bức ảnh là một nhát dao, cắt vào niềm tin và tình yêu cô dành cho chồng.

Đêm đến, Huy trở về nhà, vẫn nụ cười bình thản, vẫn giọng nói ấm áp: “Anh về đây. Ăn cơm chưa em?”

Lan đứng lặng trước cửa bếp, ánh mắt không giấu được sự căm giận và thất vọng. Cô nấu cơm, nhưng lòng rối bời. Khi bưng mâm cơm ra bàn, cô nhẹ nhàng nói:

“Anh có muốn nói gì với em không?”

Huy sững lại. Một phần trong anh biết, mọi bí mật đã bị phát hiện. Nhưng phần khác vẫn cố gắng bình tĩnh, nụ cười vẫn treo trên môi: “Sao vậy em?”

Lan đặt điện thoại lên bàn, mở từng bức ảnh, từng video mà cô vừa ghi lại. Giọng cô lạnh lùng, không một chút run rẩy:

“Anh nói anh nghèo, anh muốn em tin anh khó khăn, nhưng đây là anh. Anh đưa cô ấy đi ăn, đi chơi… Anh muốn em tin anh nghèo để… để làm gì, Huy?”

Huy im lặng. Bỗng dưng căn phòng nhỏ bé này trở nên chật chội, ngột ngạt. Anh không còn lý lẽ nào để giải thích. Tất cả những kế hoạch, tất cả sự che giấu, giờ đây sụp đổ.

Lan không nổi giận, cũng không hét lên. Cô chỉ đứng đó, đôi mắt trầm buồn, như nói: “Anh tự đánh mất tất cả rồi.”

Huy cúi đầu, lần đầu tiên cảm nhận sự cô đơn tột cùng ngay giữa chính ngôi nhà mình. Sự lo sợ, hối hận và trống trải đan xen, tạo nên một nỗi đau tinh thần mà anh chưa từng trải qua.

Chương 2: Sự thật vỡ vụn


Sau đêm đối chất căng thẳng, căn nhà nhỏ của Huy – Lan trở nên im lặng lạ thường. Không còn tiếng cười, không còn những câu hỏi xã giao, chỉ có hơi thở nặng nề và khoảng cách vô hình giữa hai người.

Huy không ngủ được. Anh ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly nước mà không uống. Hình ảnh Lan với ánh mắt buồn bã, im lặng trước sự phản bội của anh, cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Lần đầu tiên, anh cảm thấy hối hận thật sự. Những bữa trưa sang trọng, những buổi hẹn hò lén lút, từng nụ cười và cái chạm tay tưởng là thú vị, giờ đây biến thành gánh nặng, như những mũi dao nhọn cứa vào lòng.

Sáng hôm sau, Huy vẫn đi làm, nhưng lần này anh không dám ghé cây xăng xin tiền vợ. Thói quen đã thành bản năng bấy lâu bỗng dưng trở nên xa lạ. Trên đường đi, anh nhớ đến những lời Lan nói đêm qua: “Anh tự đánh mất tất cả rồi.” Câu nói ấy không chỉ làm anh sợ hãi mà còn khiến anh nhận ra, sự nghiệp hay tiền bạc không thể bù đắp tổn thương tình cảm.

Lan thì khác. Cô quyết định không để mình bị đè nặng bởi cảm xúc tiêu cực. Buổi sáng, cô vào bếp nấu cơm, miệng nhai nhẹ, mắt chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Nhưng trong lòng, cô bắt đầu tính toán. Lan hiểu rằng, nếu Huy muốn giữ mái ấm này, anh phải chứng minh bằng hành động, bằng sự thay đổi thực sự. Còn nếu không, cô sẽ bước đi, không nuối tiếc.

Vấn đề càng trở nên phức tạp khi Trang, vô tình hay cố ý, xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống Huy. Một buổi chiều, Huy nhận tin nhắn:

“Anh rảnh hôm nay không? Mình đi cà phê nhé.”

Anh nhìn điện thoại, tay run nhẹ. Lần đầu tiên, anh thấy sợ mất tự chủ, thấy lo lắng về hậu quả của những lựa chọn trước đây. Nhưng bản tính tham vọng, ham muốn vẫn thôi thúc: anh trả lời vội vàng: “Ừ, 3 giờ chiều nhé.”

Lan tình cờ nghe Huy nhắn tin, lòng như bị lửa đốt. Cô không hỏi, không trách móc, nhưng ánh mắt đen lại như muốn nuốt chửng Huy ngay tại chỗ. Cô hiểu, anh vẫn chưa từ bỏ Trang. Và chính vì vậy, quyết định của cô sắp tới sẽ là bước ngoặt của cả cuộc đời.

Chiều hôm đó, Huy đến quán cà phê gặp Trang. Nhưng khác với những lần trước, trong đầu anh liên tục vang lên hình ảnh Lan – ánh mắt, nụ cười, sự dịu dàng và cả sự thất vọng. Khi Trang mỉm cười, anh cảm thấy lúng túng. Cái cảm giác hào hứng trước đây biến mất, thay vào đó là một nỗi lo sợ không thể diễn tả.

“Anh sao hôm nay trầm tư vậy?” Trang hỏi, đặt tay lên cánh tay anh, như thể muốn trấn an.

Huy buông tay ra, giọng run run: “Mình… hôm nay anh không muốn gặp đâu.”

Trang nhíu mày, vẻ ngạc nhiên xen lẫn thất vọng. “Sao vậy? Em tưởng anh thích gặp em mà.”

Huy không trả lời, chỉ cúi đầu. Lần đầu tiên, anh nhận ra, sự lừa dối không còn mang lại hứng thú nữa mà chỉ còn lại cảm giác tội lỗi và trống rỗng.

Trong khi đó, Lan quyết định hành động. Cô không còn ngồi chờ Huy thay đổi bằng lời nói. Cô liên hệ với một người bạn thân, cùng nhau lên kế hoạch để thử thách sự trung thực của chồng. Một buổi tối, Lan mời Huy ra ngoài, nói rằng muốn xem xét chuyện “tài chính gia đình” – nhưng thực chất, cô đã chuẩn bị một cuộc đối chất lớn hơn, để buộc Huy phải lựa chọn giữa gia đình và mối quan hệ ngoài luồng.

Huy bước vào nhà hàng, thấy Lan đã ngồi đợi. Không gian trầm lắng, ánh đèn vàng ấm nhưng nặng nề. Anh biết, hôm nay sẽ không còn chỗ để giấu giếm.

Lan nhìn Huy, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
“Anh nghĩ, anh có thể giấu em mãi sao?”

Huy lặng im, không dám đáp.

Lan mở điện thoại, đưa những hình ảnh, những đoạn tin nhắn mà cô đã lưu từ trước:
“Anh đưa cô ấy đi ăn, đi chơi, tặng quà… Anh có nghĩ đến em, đến tổ ấm này không, Huy?”

Huy cúi mặt, lưỡi như bị cứng lại. Lần đầu tiên, anh cảm thấy sự bất lực trọn vẹn. Trước mặt vợ, người mà anh đã lừa dối, anh trở nên nhỏ bé, chẳng còn quyền lực hay tự tin nào.

Cuộc trò chuyện tiếp tục, căng thẳng hơn, những lời trách móc, những giọt nước mắt, những im lặng đầy áp lực. Huy nhận ra, nếu không thay đổi ngay, anh sẽ mất tất cả – không chỉ vợ mà còn là sự tôn trọng của bản thân.

Lan đặt ra một lựa chọn rõ ràng: Huy phải chấm dứt mọi liên hệ với Trang, phải chứng minh sự trung thực, nếu không, cô sẽ rời đi. Không đe dọa, không van xin, chỉ là sự quyết đoán và mạnh mẽ.

Huy, đứng trước ranh giới, bỗng thấy mình trưởng thành theo cách đau đớn nhất. Anh hiểu rằng, tiền bạc, những thú vui lén lút, sự hào nhoáng bên ngoài không thể thay thế tình cảm, lòng tin, sự gắn bó bền chặt.

Chương 3: Lựa chọn cuối cùng


Một tuần trôi qua kể từ cuộc đối chất trong nhà hàng. Không khí trong gia đình Huy – Lan vẫn nặng nề, nhưng đã có những thay đổi. Huy không còn đi gặp Trang, điện thoại của anh luôn đặt trên bàn, không còn tin nhắn lén lút. Trong khi đó, Lan vẫn giữ khoảng cách, không cười nói thân mật như trước, nhưng cũng không lạnh lùng hoàn toàn.

Sáng sớm, Huy thức dậy trước Lan. Anh đứng trước gương, nhìn vào chính mình: gương mặt tròn trịa, nếp nhăn liếc ngang khóe mắt, ánh mắt có phần mệt mỏi nhưng kiên quyết hơn. Anh nhớ những lời Lan nói: “Anh phải chứng minh bằng hành động, không phải lời nói.”

Huy biết, nếu không thay đổi ngay, anh sẽ mất vợ mãi mãi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy sợ hãi thật sự – sợ mất đi người đã cùng anh trải qua bao thăng trầm, sợ mất đi mái ấm và sự tin tưởng mà anh từng xem nhẹ.

Lan chuẩn bị đi làm, nhìn Huy bằng ánh mắt bình thản nhưng sắc lạnh:
“Anh ăn sáng chưa?”
Huy lúng túng: “Anh… ăn rồi. Hôm nay anh đưa con đi học nhé?”
Lan gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác.

Buổi trưa hôm đó, Huy chủ động gọi điện cho Lan:
“Em à, chiều nay mình đi cà phê nói chuyện, chỉ có hai đứa thôi. Anh muốn nghe em nói hết.”

Lan suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng để nhìn rõ lòng dạ Huy, để quyết định xem hôn nhân này có thể tiếp tục hay không.

Chiều hôm đó, họ ngồi trong một quán cà phê quen thuộc, nơi trước đây Huy từng hẹn hò với Trang. Khung cảnh quen thuộc khiến Huy hơi bồn chồn.

Lan mở lời:
“Anh đã hứa không gặp cô ấy nữa. Nhưng anh phải hiểu rằng, lời hứa thôi chưa đủ. Anh cần chứng minh bằng hành động, bằng cách đối xử với gia đình này.”

Huy cúi đầu, giọng run run:
“Anh biết, anh sẽ không để em phải nghi ngờ nữa. Từ giờ, em là tất cả với anh. Anh sẽ chứng minh bằng mọi cách.”

Lan nhìn Huy thật lâu, như muốn đọc hết tâm can anh. Cô biết, chỉ một phút nữa thôi, cô sẽ phải quyết định: tha thứ hoàn toàn hay rút lui để bảo vệ chính mình.

Đêm đến, Huy trở về nhà, lòng nặng trĩu nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Anh bắt đầu thay đổi: dậy sớm, giúp Lan việc nhà, quan tâm con cái, kiểm soát tài chính minh bạch và gần gũi với vợ nhiều hơn. Mỗi hành động nhỏ đều thể hiện sự chân thành.

Lan quan sát, ban đầu vẫn nghi ngờ, nhưng dần dần, cô nhận ra Huy thật sự thay đổi. Không còn những tin nhắn lén lút, không còn những cuộc gặp gỡ bí mật. Thay vào đó là những bữa cơm ấm cúng, những câu chuyện nhỏ trong ngày, những nụ cười và ánh mắt đầy chân thành.

Một buổi tối, khi cả gia đình quây quần xem ti vi, Lan bất ngờ nói:
“Anh Huy, em thấy anh thay đổi nhiều. Anh làm được rồi.”

Huy nhìn Lan, đôi mắt rưng rưng:
“Anh sẽ không bao giờ để em phải nghi ngờ nữa. Em là tất cả với anh.”

Câu chuyện khép lại với hình ảnh gia đình nhỏ trong căn nhà phố Hà Nội, tiếng cười nhẹ nhàng, ánh đèn vàng ấm áp. Huy nhận ra rằng, tiền bạc, những cuộc vui lén lút, hay sự hào nhoáng bên ngoài không thể thay thế niềm tin, tình yêu và sự gắn bó. Lan, dẫu từng tổn thương, cũng tìm thấy sức mạnh để tha thứ và tiếp tục gắn kết với người chồng đã nhận ra lỗi lầm.

Câu chuyện kết thúc như một lời nhắc nhở về giá trị thực sự của lòng trung thực trong hôn nhân, về việc đối mặt với sai lầm và lựa chọn thay đổi để cứu vãn những gì quý giá nhất. Trong phố nhỏ Hà Nội, cuộc sống vẫn trôi qua tấp nập, nhưng ngôi nhà của Huy – Lan giờ đây ngập tràn ánh sáng và hy vọng – không phải nhờ tiền bạc, mà nhờ sự chân thành và niềm tin đã được khôi phục.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.