Min menu

Pages

Lỡ tay làm vỡ chiếc bình quý khi dọn bàn thờ, vô tình khiến bí mật 25 năm của bố chồng bị lộ...

Chương 1: Bí mật trong bình gốm


Tiếng chén bát rơi vỡ vụn vang lên khiến tôi giật mình. Chiếc bình gốm cổ đặt trong góc phòng thờ – nơi tôi luôn cẩn trọng dọn dẹp – giờ đã nằm thành từng mảnh dưới sàn. Tôi cúi xuống, hít một hơi sâu, định thần, và bất ngờ nhìn thấy thứ gì đó ló ra từ giữa những mảnh vỡ.

Một phong thư cũ, vàng ố, kèm theo nhiều tập tiền mệnh giá lớn rơi tứ tung trên nền gạch. Tôi run rẩy nhặt từng tờ, đếm đi đếm lại: vài trăm triệu chứ không ít. Tay tôi vẫn run, mắt nhìn vào bức thư, tim như ngừng đập vài nhịp.

“Con… con phải đọc thử…” tôi thì thầm một mình, rồi mở bức thư. Những dòng chữ nguệch ngoạc quen thuộc của bố chồng hiện ra, và từng chữ từng chữ như một nhát dao cắt vào tim tôi:

“…Khi lên Hòa Bình buôn gỗ, tôi đã sống như vợ chồng với một người đàn bà khác và có một đứa con gái… Lúc ấy tôi đã day dứt, nhưng cuối cùng phải chấm dứt. Nếu mọi người biết bí mật này, xin hãy giúp chuyển số tiền này cho 2 mẹ con cô ấy…”

Cả phòng như quay cuồng, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi nhìn quanh, hình ảnh bố chồng lúc sinh thời hiện lên: người đàn ông khôn ngoan, giàu lòng yêu thương, nhưng giờ thì dường như ông cũng là một con người khác, bí mật tới mức không ai ngờ.

Tôi cố gắng bình tĩnh, nhưng bước chân run run tiến ra phòng khách, nơi mẹ chồng đang ngồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe:

“Mẹ… mẹ… mẹ có biết chuyện này chưa?” tôi lắp bắp hỏi, cố nén giọng.

Bà quay lại, nét mặt lộ rõ sự hoang mang, rồi khi tôi đưa lá thư ra, tay bà run run chộp lấy. Một lúc lâu, bà chỉ thở dài, miệng lắp bắp:

“Bao nhiêu năm… ông ấy… lừa dối mẹ… sao… sao ông ấy lại… để mẹ biết được như thế này…”

Tôi đứng lặng, không dám nói gì thêm. Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở dài nặng trĩu của mẹ chồng vang lên.

Sau cùng, bà quay sang tôi, giọng nghiêm nghị:

“Con… con phải hứa với mẹ, đừng ai trong nhà tìm người đàn bà kia. Không ai được phép đi.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng thì hỗn loạn. Di nguyện của bố chồng đã rõ ràng, nhưng làm sao để thực hiện mà không làm mẹ đau lòng? Chưa bao giờ tôi thấy một bí mật gia đình lại nặng nề đến vậy.

Chương 2: Lằn ranh giữa nghĩa vụ và tình cảm


Ngày hôm sau, tôi gọi các con trai trong nhà để bàn chuyện. Mọi người đều bàng hoàng trước lá thư, nhưng thái độ thì khác nhau.

“Chúng ta phải đi tìm cô ấy, mẹ không có quyền ngăn cản. Đây là di nguyện cuối cùng của bố!” – con trai cả, Nam, nói với giọng quyết liệt.

“Không, để mẹ an lòng. Chúng ta không thể để mẹ bị tổn thương thêm nữa. Số tiền bố để lại, chúng ta sẽ gửi qua bưu điện, nói là quà cúng ông ấy, chẳng ai biết ai nhận cả.” – con trai thứ, Quang, phản đối.

Tôi đứng giữa, cảm giác như tim mình bị kẹp chặt. Phải làm sao để vừa giữ lời di nguyện, vừa không làm mẹ chồng suy sụp thêm?

Tối đó, tôi ngồi một mình trong phòng thờ, cầm bức thư và nhìn số tiền bố để lại. Nhìn vào đó, tôi nhận ra bố chồng không phải là kẻ xấu. Ông có lỗi, nhưng ông cũng đã chu toàn cho cả người kia bằng cách âm thầm chuẩn bị tài chính.

“Có lẽ… mình phải tự đi một chuyến…” tôi thì thầm với bản thân, tim nặng trĩu.

Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi điện cho một người quen ở Hòa Bình để tìm hiểu về địa chỉ xóm X, ngõ Y, thôn Z. Khi nhận được thông tin, lòng tôi vừa lo vừa hồi hộp.

Đêm trước khi đi, mẹ chồng gọi tôi sang phòng:

“Con à… mẹ biết con sẽ làm gì. Mẹ… mẹ không ngăn con, nhưng nhớ… nhớ hãy giữ bí mật này với cả nhà.” Bà ôm tôi thật chặt, giọng nghẹn ngào.

Lúc ấy, tôi biết rằng chuyến đi này không chỉ là thực hiện di nguyện của bố, mà còn là thử thách lớn nhất với trái tim và tình cảm gia đình.

Chương 3: Cuộc gặp định mệnh


Đường lên Hòa Bình dài và quanh co. Tôi mang theo cả nỗi sợ hãi lẫn quyết tâm. Khi đến xóm X, ngõ Y, cảm giác như mọi thứ chậm lại. Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con ngõ, giản dị, mộc mạc, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng về một cô con gái giàu sang.

Một người phụ nữ trung niên mở cửa, ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn tôi:

“Chị… chị là ai? Đến từ đâu?”

Tôi cúi đầu, giọng run run:

“Xin lỗi, chị… tôi là con dâu của ông Lâm, chồng của mẹ chị. Tôi… mang theo một thông điệp và chút quà của ông ấy cho hai mẹ con.”

Người phụ nữ nhíu mày, chưa hiểu chuyện, nhưng rồi tôi đưa phong thư và tiền cho chị. Chị cầm lấy, mắt ầng ậng nước.

“Chị… chị… đây… là thật sao?” – chị lắp bắp hỏi.

Tôi gật đầu, cảm giác như một cơn gió vừa thổi qua lòng mình, nhắc nhở rằng đây là lần đầu tiên sự thật được cất lên.

Sau một lúc im lặng, chị khóc. Không phải khóc vì đau khổ, mà là vì thấy bố chồng tôi còn nhớ đến mình, còn chu toàn đến mức này.

“Cảm ơn… cảm ơn ông ấy…” – chị thều thào, rồi quay sang tôi, ánh mắt ấm áp: “Chị sẽ dùng số tiền này, và… chị sẽ hiểu. Ông ấy… đã làm tất cả những gì ông ấy có thể.”

Tôi thở phào, một nỗi nhẹ nhõm vừa chảy qua. Khi trở về nhà, tôi kể mọi chuyện cho mẹ chồng, nhưng chỉ kể qua loa, không đi vào chi tiết. Bà nghe xong, mắt đỏ hoe, nhưng dường như cảm giác giận hờn đã nhường chỗ cho một nỗi trống trải và nhớ thương.

Tối đó, cả nhà quây quần bên bàn cơm, không ai nhắc tới bí mật, nhưng tôi biết rằng từ nay, mỗi giọt nước mắt, mỗi nụ cười đều mang theo một phần quá khứ mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng lòng người đã nhẹ nhõm hơn, và tôi hiểu rằng: đôi khi, tình yêu và lòng trung thành không chỉ nằm ở những lời nói, mà còn ở những hành động âm thầm, dẫu cả đời không ai biết.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.