Chương 1: Ngã rẽ bất ngờ
Buổi sáng hôm đó, nắng chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên mặt tôi những vệt sáng vàng dịu dàng. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng bước chân của Chi trong phòng. Con bé đang sắp xếp bàn học, vẻ mặt tập trung đến mức quên cả tôi đang đứng đó. Tôi mỉm cười, lặng nhìn con một lúc, lòng ngập tràn cảm xúc.
Chi, con gái riêng của chồng tôi, mới chỉ 5 tuổi khi tôi bước vào cuộc đời họ. Khi ấy, tôi vừa làm quen với cuộc sống làm vợ, làm mẹ, vừa phải học cách kiên nhẫn với một đứa trẻ đầy tổn thương, từng chứng kiến sự bỏ rơi và đánh đập của mẹ ruột. Nhớ những ngày đầu, Chi luôn rụt rè, sợ hãi, luôn tránh xa tôi như một con thú non hoảng sợ. Dù tôi cố gắng, dỗ dành, mua đồ chơi, nấu những món bé thích, đọc truyện, thì đôi mắt trong veo ấy vẫn đầy nghi ngờ.
Tôi hít sâu, bước tới gần con. "Chi, mẹ giúp con sắp xếp nhé?"
Con bé quay phắt lại, lùi về phía cửa, giọng nhỏ như gió: "Không... con tự làm được."
Tôi nở một nụ cười nhẫn nại. "Được rồi, nhưng nếu con mệt, mẹ ở đây mà."
Đôi mắt Chi thoáng chớp, rồi nhanh chóng trở lại chăm chú với giấy vẽ màu. Tôi lặng lẽ đứng bên, nhìn những nét nguệch ngoạc trên giấy, những con số và chữ cái con bé đang tập viết. Dù vụng về, nhưng tôi biết, đó là nỗ lực, là một bước tiến trong việc con bé mở lòng với tôi.
Những ngày trôi qua, từng chút một, Chi bắt đầu gọi tôi là "mẹ" – ban đầu chỉ lắp bắp, rồi dần dần tự nhiên. Tôi nhớ ngày hôm đó, khi tôi đang dọn dẹp phòng, con bé bước vào, tay cầm một bức tranh: hình tôi và anh, được vẽ bằng những nét màu vụng về nhưng chứa đựng sự ngây thơ trọn vẹn.
"Mẹ..." Con bé nói, giọng nhỏ, rụt rè.
Tôi sững sờ, lòng nghẹn ngào. "Con… con gọi mẹ đấy à?"
Chi gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn tôi. "Con muốn vẽ mẹ."
Tôi không kìm nổi nước mắt. Ôm chầm lấy con, tôi cảm nhận lần đầu tiên sự ấm áp, sự tin tưởng mà Chi dành cho tôi.
Từ đó, mối quan hệ của chúng tôi nở rộ như một mùa xuân. Con bé bắt đầu kể mọi chuyện trong ngày, đôi khi là những chuyện hồn nhiên của trẻ con, đôi khi là nỗi sợ hãi mà chỉ có tôi mới biết. Anh, chồng tôi, nhìn chúng tôi, mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó tả.
"Anh… em đã làm được rồi," tôi nói với anh một buổi tối, khi Chi đã ngủ, giọng nghẹn ngào. "Chi đã gọi em là mẹ."
Anh ôm tôi, trán áp vào trán tôi, giọng run run: "Em… em là một người mẹ tốt. Anh… anh cảm ơn em."
Nhưng bình yên không kéo dài lâu. Một buổi chiều cuối tuần, chúng tôi đưa Chi đi chơi. Trời vẫn còn nắng, quán cà phê ven đường đông khách, mùi cà phê hòa với hương bánh ngọt thơm phức. Chi ngồi bên bàn, tay cầm bút, chăm chú vẽ hình những con thú bé xinh. Tôi ngồi đối diện, đọc một cuốn sách cũ mua từ hiệu sách nhỏ. Anh đi pha cà phê, miệng lầm rầm chuyện công việc.
Bỗng nhiên, Chi khựng lại, nét vẽ rơi xuống giấy. Con bé nhìn về phía cửa, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi. "Mẹ…" giọng run run. Chi bám chặt lấy tôi, cơ thể nhỏ bé rung lên như sợ hãi trước cơn bão vô hình.
Tôi nhìn theo ánh mắt con, và trái tim như chết lặng. Ở cửa, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, đang nhìn thẳng vào Chi. Đôi mắt đó… đầy sức nặng, đầy day dứt và… dường như có quyền lực với con bé.
"Chi… con… con còn nhớ mẹ không?" Người phụ nữ hỏi, giọng run run nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Chi rúc vào lòng tôi, nước mắt trào ra. "Không… con không biết. Mẹ… cứu con."
Tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu thẳm, nỗi sợ mà chỉ những đứa trẻ từng bị bỏ rơi, từng bị đánh đập mới có. Tôi ôm chặt Chi, giọng lạnh lùng nhưng kiên định: "Chị… chị có chuyện gì không? Sao lại đến gần con bé?"
Người phụ nữ ấy im lặng, đôi mắt dõi theo Chi một hồi lâu, rồi quay đi, bỏ lại chúng tôi trong một sự im lặng nặng nề.
Về nhà, tôi không thể kìm nỗi tò mò. "Anh… mẹ ruột của Chi… cô ấy là người như thế nào?"
Anh im lặng, ánh mắt xa xăm. "Em à… đừng hỏi nữa."
"Không… em phải biết. Tại sao Chi lại sợ cô ấy như vậy?" Tôi gặng hỏi, cảm giác lo lắng bủa vây.
Anh thở dài, giọng nặng trĩu: "Ngày xưa… khi cô ấy bỏ đi, cô ấy đã từng đánh đập Chi. Cô ấy bỏ đói con bé. Nhốt Chi trong phòng mấy ngày liền… con bé chịu đựng quá nhiều đau khổ."
Tim tôi thắt lại. Nỗi hối hận ùa về. Tôi ôm chặt Chi, nhìn con bé ngủ yên trên vai, tự nhủ sẽ bảo vệ con bé bằng tất cả sức lực, tình yêu và thời gian mà tôi có.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Ngay cả khi mẹ ruột Chi bước đi, nỗi ám ảnh về quá khứ vẫn còn vương lại, khiến Chi đôi khi khó thở, khiến tôi thức trắng đêm, nhìn con bé ngủ và tự hỏi: liệu tôi đã đủ mạnh để che chở cho con trước những cơn bão tâm lý và những bóng ma của quá khứ?
Cuộc sống tưởng như bình yên ấy, bỗng chốc, bị xáo trộn chỉ bằng một ánh mắt, một cơn run rẩy, và một câu nói ngây thơ nhưng nặng trĩu: "Mẹ… cứu con."
Tôi ôm Chi, nước mắt rơi. Tình yêu của tôi với con bé chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Tôi biết, từ giây phút này, không gì có thể chia rẽ tôi và Chi. Dù người mẹ ruột quay lại hay không, dù quá khứ có quay ngoắt ra sao, tôi sẽ là bức tường vững chắc để con bé tựa vào.
Và tôi nhận ra, tình yêu, không phải những lời nói. Tình yêu là hành động, là sự quan tâm, là hy sinh không mệt mỏi. Tôi đã tìm thấy tình yêu đó, trong đôi mắt ngây thơ và đáng yêu của Chi.
Nhưng… câu chuyện chưa dừng lại ở đây. Ánh mắt đầy day dứt của người mẹ Chi còn ám ảnh tôi, và trong lòng, một câu hỏi chưa lời đáp vang lên: liệu quá khứ của con bé sẽ trở lại để thử thách chúng tôi? Và liệu tôi, có đủ sức mạnh để bảo vệ đứa con gái này trước mọi sóng gió sắp tới?
Chương 2: Bóng ma quá khứ
Những ngày sau buổi gặp gỡ bất ngờ ở quán cà phê, không khí trong nhà trở nên nặng nề. Chi ít nói hơn, thường thu mình trong phòng, thỉnh thoảng lại khóc thút thít mà không rõ lý do. Tôi biết, con bé đang chiến đấu với nỗi sợ hãi mà chỉ có mình tôi mới hiểu.
Buổi tối, sau khi dỗ Chi ngủ, tôi ngồi bên bàn uống trà, ánh sáng vàng dịu của đèn để lộ những đường nét mệt mỏi trên khuôn mặt. Anh ngồi đối diện, im lặng. Không gian đầy căng thẳng, như thể cả hai chúng tôi đều biết một điều gì đó quan trọng đang chờ được nói ra.
"Anh… anh có chắc là cô ấy sẽ không quay lại?" Tôi cất giọng nhỏ, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
Anh thở dài, giọng trầm: "Em à… không ai biết trước được. Cô ấy đã từng bỏ đi một lần, nhưng bây giờ… con bé đã khác. Nhưng… quá khứ thì không dễ dàng buông tha."
Tôi nhìn anh, thấy ánh mắt anh vừa đau xót vừa lo lắng. Tôi nắm tay anh, tự nhủ phải mạnh mẽ. Không chỉ vì bản thân, mà vì Chi. Tôi không thể để con bé bị ám ảnh thêm một lần nào nữa.
Ngày hôm sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng với Chi. Tôi mang cho con bé bức tranh chúng tôi cùng vẽ, đặt tay lên vai con: "Chi, mẹ biết con sợ… mẹ ở đây, mẹ sẽ không để ai làm con sợ nữa. Mẹ hứa."
Chi im lặng, đôi mắt long lanh ánh lên một nỗi sợ sâu thẳm. Con bé thì thào: "Mẹ… mẹ… con… không muốn gặp mẹ thật nữa…"
Tim tôi thắt lại. Con bé chưa bao giờ nói ra những lời này, nhưng tôi hiểu rằng, nỗi đau từ quá khứ vẫn còn quá lớn. Tôi ôm con bé, giọng nhẹ nhàng: "Mẹ hiểu… con không cần phải đối diện ngay bây giờ. Mẹ sẽ ở bên con, từng bước một."
Nhưng quá khứ không dễ dàng buông tha. Một buổi chiều, trong lúc tôi đi làm về, tôi thấy mẹ ruột Chi đứng trước cổng nhà. Ánh mắt cô ta cứng đờ, nhưng đầy quyết tâm. Tôi bước đến, giọng nghiêm: "Chị đến đây để làm gì?"
Người phụ nữ ấy nhìn thẳng tôi, giọng run run: "Tôi… tôi muốn gặp Chi. Tôi… tôi xin lỗi…"
Tôi cười khẩy, giọng lạnh: "Xin lỗi à? Chị đã bỏ đi, đánh đập con bé, nhốt con trong phòng mấy ngày liền… Chị nghĩ một lời xin lỗi có thể xoá hết tất cả sao?"
Cô ta cúi đầu, đôi vai run lên: "Tôi biết… tôi không thể bù đắp. Nhưng tôi muốn làm lại… vì con…"
Tôi hít sâu, ánh mắt như lửa: "Con bé không cần chị. Con bé cần mẹ. Tôi sẽ bảo vệ con bé."
Chi đứng sau lưng tôi, ôm chặt tay tôi, đôi mắt long lanh nhìn mẹ ruột với nỗi sợ hãi lẫn giận dữ. "Mẹ… đừng để chị ấy lại gần con!"
Người phụ nữ ấy lặng im, rồi quay đi, bỏ lại chúng tôi giữa một khoảng trống đầy căng thẳng. Chi khóc nức nở, nhưng lần này, tôi ôm con bé vào lòng, nước mắt trào ra, vừa xót xa vừa thương cảm.
Những ngày tiếp theo, tôi quan sát Chi từng bước, từng phút. Con bé ít nói, nhưng tôi biết, trong lòng con đang dằn vặt, giữa tình yêu mà tôi dành và nỗi sợ hãi về người mẹ ruột. Tôi tìm mọi cách giúp Chi bình tĩnh: kể chuyện cổ tích, đọc truyện tranh, cùng con làm bánh, tập thể dục nhẹ nhàng để giảm hen suyễn.
Một buổi tối, khi chỉ còn tôi và Chi trong phòng, con bé bỗng hỏi: "Mẹ… tại sao mẹ lại yêu con?"
Tôi ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhẹ: "Bởi vì mẹ yêu con, Chi à. Con không cần máu mủ, tình yêu mới quan trọng."
Chi im lặng, đôi mắt long lanh, rồi đặt tay lên má tôi: "Con… cũng yêu mẹ…"
Tôi ôm con bé, cảm giác như một cơn bão trong lòng vừa dịu lại. Nhưng sâu trong tôi, một tiếng cảnh báo vang lên: quá khứ chưa kết thúc.
Ngày hôm sau, anh gọi tôi ra quán cà phê. Ánh mắt anh nghiêm trọng: "Em… chúng ta cần nói chuyện. Về cô ấy… và về quá khứ của Chi."
Tôi ngồi xuống, trái tim như thắt lại. Anh kể tôi nghe những chi tiết mà từ trước đến giờ tôi chưa từng biết. Mẹ Chi không chỉ bỏ rơi con bé, mà còn từng lôi kéo những người xung quanh, tạo ra những áp lực tâm lý nặng nề. Có lần, cô ta đã tìm cách ngăn Chi đi học, đánh con vì những lý do nhỏ nhặt.
"Anh… sao anh không nói với em sớm hơn?" Tôi hỏi, giọng run.
Anh nhìn tôi, mắt trầm: "Anh muốn em tự cảm nhận, tự yêu con bé… Nhưng giờ mọi chuyện đã quá rõ ràng. Chúng ta không thể tránh cô ấy mãi."
Tôi im lặng, nghĩ đến Chi, đến nỗi sợ hãi mà con bé phải chịu đựng. Tôi tự nhủ: dù thế nào, tôi cũng sẽ đứng vững. Tôi sẽ không để mẹ ruột Chi phá vỡ cuộc sống mà chúng tôi đã xây dựng.
Những ngày sau đó, mẹ Chi tiếp tục tìm cách liên lạc. Tin nhắn, cuộc gọi, thậm chí xuất hiện bất ngờ ở gần nhà. Chi ngày càng hoảng sợ, hen suyễn tái phát. Tôi nhận ra rằng, không chỉ tinh thần con bé bị tổn thương, mà sức khỏe cũng đang bị đe dọa.
Tối hôm đó, sau khi đưa Chi đi khám bác sĩ, tôi và anh ngồi trong xe, lặng im. Anh nắm tay tôi, giọng trầm: "Em… chúng ta cần một kế hoạch. Chúng ta phải bảo vệ con bé."
Tôi gật đầu, trái tim dâng lên quyết tâm: "Không ai được làm tổn thương Chi nữa. Em sẽ không để điều đó xảy ra."
Nhưng trong tâm trí tôi, một câu hỏi vẫn không ngừng vang lên: làm thế nào để đối diện với mẹ Chi mà không khiến Chi tổn thương? Làm thế nào để bảo vệ tình cảm mong manh, để tình yêu của tôi với con bé đủ sức đẩy lùi mọi bóng ma quá khứ?
Và tôi biết, cuộc chiến này chưa kết thúc. Nó sẽ không chỉ là thử thách cho tôi, cho Chi, mà còn cho chính hạnh phúc của cả gia đình.
Đêm đó, tôi ngồi bên giường Chi, nhìn con bé ngủ yên trong vòng tay tôi. Ánh trăng hắt vào phòng, tạo thành một vệt sáng mờ ảo. Tôi thủ thỉ: "Mẹ sẽ ở bên con, Chi à. Dù quá khứ có quay lại, dù có ai đó muốn làm con sợ, mẹ sẽ bảo vệ con bằng tất cả sức lực, bằng cả trái tim mẹ."
Chi quay sang, nắm tay tôi trong giấc ngủ, như thể hiểu lời mẹ nói. Tôi mỉm cười, nước mắt trào ra, tự nhủ rằng: tình yêu, sự kiên nhẫn và quyết tâm sẽ là lá chắn vững chắc nhất.
Nhưng ngay cả khi tôi tin mình đủ mạnh, tôi không thể dự đoán được những bước tiếp theo của mẹ Chi. Bóng ma quá khứ chưa chịu rời đi, và tôi biết, một ngày nào đó, nó sẽ trở lại, dữ dội hơn, để thử thách tình cảm và sự bảo vệ mà tôi dành cho con bé.
Chương 3: Ánh sáng sau cơn bão
Những ngày tiếp theo, tôi và anh lập ra một kế hoạch bảo vệ Chi. Chúng tôi quyết định hạn chế mọi tiếp xúc với mẹ ruột con bé, đồng thời giúp Chi học cách đối diện nỗi sợ, nhưng trong một môi trường an toàn. Chúng tôi bắt đầu bằng những việc nhỏ: cùng con bé vẽ tranh, đọc truyện, chơi trò đóng kịch, tạo cơ hội để Chi bày tỏ cảm xúc mà không lo bị đánh giá hay trách móc.
Một buổi chiều, khi tôi đang giúp Chi làm bài tập toán, con bé đột nhiên dừng lại, nhìn tôi chăm chú: "Mẹ… con có thể kể về mẹ thật của con không?"
Tôi giật mình, nhưng mỉm cười nhẹ nhàng: "Được thôi, con muốn nghe điều gì?"
Chi nhìn xuống, đôi tay bấu chặt vào giấy: "Tại sao mẹ ấy lại bỏ con… và… tại sao mẹ ấy lại đánh con?"
Tôi ôm con bé vào lòng, cảm giác xót xa trào dâng: "Chi à… mẹ không biết hết mọi chuyện ngày xưa, nhưng mẹ biết một điều: con không đáng bị tổn thương như thế. Mẹ sẽ luôn ở bên con, che chở cho con. Và mẹ sẽ giúp con hiểu, đôi khi người lớn cũng mắc sai lầm… nhưng con không phải chịu đựng điều đó một mình."
Chi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Tôi vuốt tóc con, thì thầm: "Mẹ yêu con… hơn bất cứ điều gì trên đời."
Nhưng quá khứ chưa chịu buông tha. Một buổi sáng, mẹ Chi xuất hiện trước cổng nhà lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Tôi ra đón, giọng nghiêm: "Chị lại đến đây làm gì?"
Người phụ nữ ấy im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi… tôi muốn gặp con bé. Tôi… muốn xin lỗi, thật lòng."
Tôi nắm tay Chi, đặt con bé ra sau lưng: "Con bé không cần chị. Con bé đang hạnh phúc, và chị… không có quyền làm con bé sợ hãi."
Mẹ Chi cúi đầu, giọng run run: "Tôi biết… tôi đã sai. Tôi muốn làm lại… vì con…"
Chi nhỏ nhẹ, giọng run run nhưng kiên quyết: "Con… không cần mẹ nữa. Con có mẹ mới rồi."
Ánh mắt tôi và anh chồng đồng loạt hướng về con bé, ngạc nhiên và xúc động. Tôi biết, Chi đang tự chọn con đường của mình – tự bảo vệ bản thân và chấp nhận tình yêu thực sự của mẹ ghẻ dành cho mình.
Người mẹ ấy lặng im, nhìn con bé một lúc, rồi quay đi. Lần này, không còn nước mắt hay tiếng khóc. Con bé thở phào, vòng tay ôm tôi thật chặt. Tôi hôn lên tóc con, thì thầm: "Con bé ngoan… mẹ tự hào về con."
Thời gian tiếp theo, mọi thứ dần ổn định. Chi không còn sợ hãi khi nhắc đến mẹ ruột nữa, mà chỉ lảng tránh khi cần. Chúng tôi tập trung vào việc vun đắp hạnh phúc, giúp con bé hòa nhập vào thế giới trẻ thơ bình thường: đi học, chơi cùng bạn bè, tham gia các hoạt động ngoại khóa.
Một buổi tối, khi cả gia đình ngồi bên bàn ăn, Chi cười rạng rỡ kể về buổi học hôm nay: "Mẹ ơi, hôm nay con được bạn Hạ mượn bút màu của con… con vui lắm!"
Tôi nhìn con bé, tim tràn ngập hạnh phúc: "Mẹ vui vì con vui, Chi à."
Anh chồng mỉm cười, đặt tay lên vai tôi: "Em đã làm được. Con bé hạnh phúc… và chúng ta cũng vậy."
Nhưng hạnh phúc không chỉ là sự yên bình. Nó còn là sự trưởng thành, là khả năng tha thứ, là tình yêu đủ lớn để xoa dịu những vết thương quá khứ. Tôi hiểu, Chi sẽ luôn nhớ về mẹ ruột, nhưng con bé đã chọn tình yêu hiện tại, chọn sự bình yên và an toàn.
Một buổi chiều, tôi và Chi đi dạo quanh công viên. Con bé nắm tay tôi, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui: "Mẹ… con yêu mẹ."
Tôi ôm con bé vào lòng: "Mẹ cũng yêu con, Chi à. Con bé là tất cả đối với mẹ."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng, mọi đau khổ, mọi thử thách đã qua đều xứng đáng. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi, nỗi bất lực, và học được cách yêu thương một cách trọn vẹn. Tôi đã học được rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ huyết thống, mà là từ sự quan tâm, hy sinh và bao dung.
Ngày lễ Trung Thu, tôi cùng Chi và anh trang trí đèn lồng, chuẩn bị bánh nướng. Chi cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Tôi chợt nhận ra, con bé không còn sợ hãi, không còn rụt rè, mà đã trở thành một cô bé tự tin, đáng yêu, biết yêu thương và trân trọng hạnh phúc hiện tại.
Tối hôm đó, khi Chi ngủ say, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu xuống vườn hoa trước nhà. Tôi thầm nhủ: quá khứ dù có đau đớn, dù có ám ảnh, cũng không thể lấy đi hiện tại và tương lai. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc thật sự, không chỉ cho mình, mà còn cho con bé.
Những ngày tháng trôi qua, chúng tôi học cách sống bình yên, yêu thương nhau từng ngày. Chi lớn dần, trưởng thành trong vòng tay yêu thương và sự bảo vệ của chúng tôi. Tôi học được rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng trọn vẹn từ đầu, nhưng nó có thể trọn vẹn nếu ta biết kiên nhẫn, biết tha thứ và biết đặt người khác lên trước chính mình.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, ngã rẽ cuộc đời tôi – đứa con gái riêng của chồng – không phải là một gánh nặng, mà là món quà quý giá. Con bé đã dạy tôi yêu thương thật sự, dạy tôi ý nghĩa của gia đình và hạnh phúc. Tôi nắm chặt tay Chi, thì thầm: "Mẹ hứa… sẽ luôn bên con, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra."
Chi mỉm cười trong giấc ngủ, và tôi biết, từ nay về sau, bóng ma quá khứ không còn quyền lực với chúng tôi nữa. Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc, trọn vẹn, cùng nhau bước qua mọi sóng gió, bởi tình yêu và sự bao dung đã chiến thắng tất cả.
Và như thế, câu chuyện về ngã rẽ, về tổn thương và tình yêu đích thực khép lại. Tôi – người mẹ không cùng huyết thống – đã tìm thấy tình yêu lớn nhất đời mình ở Chi. Cuộc đời tôi trọn vẹn hơn bao giờ hết, bởi vì tôi đã yêu, và đã được yêu.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.