Min menu

Pages

Đến nhà bạn gái ra mắt, tôi bàng hoàng nhận ra anh trai cô ấy, rồi vạch trần tội lỗi 5 năm trước.

CHƯƠNG 1 – VỠ LÒNG SỰ THẬT


Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn cũ khiến căn nhà nhỏ trong con hẻm sâu càng thêm nặng nề. An ngồi lặng trước chiếc bàn gỗ đã bạc màu, hai bàn tay đan chặt vào nhau như cố ghìm lại cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực. Chỉ vài tiếng trước, anh còn tin rằng cuộc đời mình cuối cùng cũng bước sang trang mới – nhẹ nhàng, bình yên, và có Thảo. Nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi, mọi hy vọng trong anh đã sụp đổ, như thể một cơn bão lớn ập xuống, cuốn đi tất cả.

Như vẫn ở trong phòng, thi thoảng khe khẽ trở mình, có lẽ vì mệt sau ca làm dài. Bon đang ngủ say cạnh mẹ, tay nhỏ khẽ ôm lấy con gấu bông. Ánh điện vàng nhạt hắt qua khe cửa soi nhẹ xuống gương mặt thơ ngây của thằng bé. Mỗi lần nhìn Bon, tim An lại thắt lại – vừa thương, vừa đau, vừa quyết tâm bảo vệ nó bằng tất cả những gì anh có.

Nhưng tối nay… mọi thứ đã thay đổi.

An tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, và hình ảnh buổi ra mắt gia đình Thảo hiện về rõ mồn một.

Bữa cơm hôm ấy, vốn dĩ phải là một kỷ niệm ấm áp, vậy mà lại biến thành một cái kết đầy đắng cay. Khi Vinh xuất hiện, với nụ cười tự tin và dáng vẻ chỉn chu, An cảm giác như ai đó đâm vào tim anh một nhát thật sâu. Gương mặt ấy – cái gương mặt từng khiến Như khổ sở không biết bao nhiêu – giờ lại đứng ngay trong căn nhà anh hy vọng sẽ trở thành gia đình tương lai của mình.

Khi An nói ra sự thật trước mặt mọi người, căn phòng như đông cứng lại. Những biểu cảm hoang mang, đau đớn, xấu hổ, giận dữ… tất cả như trộn lẫn vào nhau, bóp nghẹt không khí.

Và rồi Thảo – người con gái mà anh tin là định mệnh của mình – đã nhìn anh bằng ánh mắt tan nát.

“Vậy thì chúng ta kết thúc đi…”

Câu nói ấy như giọt nước cuối cùng khiến mọi thứ trong An vỡ vụn.

Giờ đây, ngồi giữa căn nhà ẩm lạnh, An cảm thấy bản thân như một kẻ lạc lối. Nhưng trong sự hỗn loạn ấy, có một điều duy nhất vẫn rõ ràng: dù phải mất tất cả, anh cũng sẽ không để Vinh đến gần Như và Bon thêm một lần nào nữa.

Tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng. Như mở cửa phòng, khoác chiếc áo mỏng, cuối đầu nhìn anh.

“Anh chưa ngủ à?”

An giật mình, gượng cười. “Anh không ngủ được. Em dậy làm gì giờ này?”

“Em thấy anh lâu quá không vào phòng, nên em lo…” Như nói nhỏ, giọng khàn vì buồn ngủ lẫn vì những tổn thương chẳng bao giờ nguôi.

Cô ngồi xuống đối diện anh, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú. “Anh lại nghĩ chuyện của Thảo đúng không?”

An im lặng, chỉ khẽ gật đầu.

Như cúi đầu, hai bàn tay siết vào nhau. “Em xin lỗi…”

“Như!” An nghiêng người, đặt tay lên vai em gái. “Chuyện này không phải lỗi của em. Đừng bao giờ nghĩ vậy.”

“Nhưng nếu… nếu ngày đó em nghe lời anh… nếu em không…” Như nghẹn lại, không nói tiếp được. Những ký ức đau đớn năm nào vẫn luôn ẩn sâu trong cô, chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ làm vết thương bật máu.

An nhẹ nhàng nói: “Em đã chịu đủ rồi. Anh không muốn em tự trách mình thêm nữa.”

Như chớp mắt, hai hàng mi ướt dần. “Anh ơi… nếu anh mất chị Thảo vì em… em không biết phải sống sao nữa…”

An thở dài, vuốt tóc em gái. “Anh không mất ai vì em cả. Người rời đi, nghĩa là họ không đủ vững vàng để ở lại. Chuyện không liên quan gì đến em.”

Như lắc đầu, nước mắt rơi lã chã. “Anh tốt quá… lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình…”

An mỉm cười buồn. “Vì anh là anh của em.”

Trong khoảnh khắc đó, Như bỗng khựng lại như nhớ ra điều gì.

“Anh… anh có thấy ai đứng gần cổng khi anh về không?”

An nhíu mày. “Không. Sao vậy?”

“Em… em nghe như có tiếng xe dừng lại rồi chạy đi. Nhưng chắc em nghe lầm.”

An không để tâm nhiều, đứng dậy rót cho Như ly nước ấm. Anh không biết rằng, ở góc khuất cuối con hẻm, một bóng người đã nấp sau hàng cây suốt mấy tiếng đồng hồ trước khi bỏ đi lúc Như mở cửa.

Sáng hôm sau, An đến chỗ làm với tâm trạng nặng trĩu. Anh làm trong một xưởng mộc nhỏ – công việc tuy vất vả nhưng đủ để anh nuôi được Như và Bon, đồng thời để dành chút ít phòng khi có chuyện bất trắc.

Hôm nay, tay anh cứ run run khi cầm máy cưa, thỉnh thoảng lại lơ đễnh khiến anh bị chủ xưởng nhắc nhở liên tục.

“An, có chuyện gì mà hôm nay cậu không tập trung vậy?” bác Tư – chủ xưởng – nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng. “Gương mặt cậu đêm qua chưa ngủ đúng không?”

An cười gượng. “Dạ… cũng vài chuyện riêng ạ.”

Bác Tư khẽ thở dài. “Cậu vất vả quá rồi. Nhưng nhớ giúp bác một điều, có chuyện gì cũng phải giữ sức khỏe. Như với Bon trông vào cậu hết.”

Nhắc đến hai người đó, An càng thấy ngực mình nghẹn lại.

Đến gần trưa, khi An đang vác mớ gỗ ra sân thì điện thoại rung lên. Là một số lạ.

Anh do dự một giây, rồi nghe máy.

“Anh An… em là Vinh.”

An đứng khựng lại. Giọng người ở đầu dây bên kia run lẩy bẩy, nghe như vừa trải qua chuyện gì đó kinh khủng.

Anh định cúp máy ngay, nhưng không hiểu sao ngón tay lại dừng lại giữa không trung.

“Anh nghe em một lần thôi… một lần cuối…” Vinh cầu khẩn.

“Anh còn gì để nói với tôi?” An lạnh giọng.

Vinh thở hắt ra, tiếng gió ù ù qua điện thoại cho thấy hắn đang đứng ngoài đường. “Anh An… anh cho em xin lỗi. Em biết em đã sai. Em biết em không thể xóa bỏ những gì đã xảy ra. Nhưng… nhưng em muốn gặp Bon. Em muốn nhìn con em một lần.”

“Vinh.” An nghiến răng. “Anh không có tư cách gọi thằng bé là con.”

“Em biết… nhưng em cầu xin anh…” Giọng Vinh nghẹn lại. “Em đã mất hết rồi.”

An khựng người. “Ý anh là gì?”

“Chuyện tối qua… bố mẹ em… gia đình em… họ giận dữ lắm. Em bị đuổi khỏi nhà rồi. Thảo… Thảo cũng không muốn nhìn mặt em. Em… em hoảng loạn quá. Em không còn biết phải đi đâu. Em chỉ muốn được gặp con mình thôi…”

An siết chặt điện thoại. Một phần trong anh muốn gạt phăng những lời ấy đi. Nhưng có một điều gì đó trong giọng Vinh khiến anh không thể bỏ đi ngay lập tức. Không phải vì thương hại. Mà là cảm giác… bất an.

“Anh đang ở đâu?” An hỏi, giọng căng thẳng.

“…ở cuối hẻm nhà anh.”

An giật mình, mắt mở lớn.

“Anh đang làm cái gì vậy?” giọng An sắc như dao.

“Không… không phải như anh nghĩ. Em chỉ… muốn nhìn Bon từ xa thôi. Em sẽ đi ngay. Em thề.” Giọng Vinh run rẩy thật sự. “Chỉ là… đêm qua em đứng đó rất lâu. Em thấy anh bế Bon từ tay Như mang vào phòng. Lúc đó em… em hối hận quá.”

An lặng người.

“Anh đi ngay!” Anh quát lên.

Nhưng trước khi An có thể cúp máy, Vinh thốt ra câu cuối cùng:

“Anh An… có người khác đang tìm cách gặp Như và Bon… không phải em. Anh coi chừng…”

Tút… tút… tút…

Điện thoại ngắt.

An đứng chết trân giữa sân xưởng. Gió thổi mạnh khiến những tấm gỗ treo trên móc rung lên bần bật. Có người khác? Ai? Ai đang để mắt đến Như và Bon? Vinh nói thật hay nói dối? Hay đó chỉ là trò lừa của hắn?

Nhiều năm qua, An chưa từng nhận thấy bất cứ dấu hiệu nào bất thường quanh căn nhà nhỏ của mình. Nhưng đêm qua… Như đã nói cô nghe thấy tiếng xe lạ. Và sáng nay… Vinh lại nhắc đến chuyện đó.

Một linh cảm chẳng lành lướt qua anh, khiến sống lưng lạnh buốt.

Không thể ngồi yên, An lập tức xin bác Tư về sớm. Anh chạy xe thẳng về nhà, trái tim đập thình thịch, đầu óc chỉ xoay quanh hai cái tên: Như và Bon.

Khi đến đầu hẻm, anh nhìn quanh. Không khí yên ắng lạ thường.

Nhưng rồi anh thấy nó.

Một chiếc xe hơi màu đen đỗ cách nhà anh khoảng chục mét – cửa kính dán phim tối om, biển số lạ, chưa từng xuất hiện ở đây.

Người trong xe không xuống.

Nhưng rõ ràng… họ đang chờ ai đó.

An dựng xe ngay trước cửa nhà, mắt không rời chiếc ô tô. Anh mở cửa bước vào, vừa đặt túi xuống đã nghe tiếng Như:

“Anh về sớm vậy?”

An cố giữ giọng bình tĩnh. “Ừ, anh bận tí chuyện.”

“Anh ăn cơm chưa? Em đang hâm canh.”

“Không cần đâu. Như này…”

Anh định nói chuyện chiếc xe lạ, nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên – ting tong một tiếng dài, dứt khoát.

Cả hai nhìn nhau.

Như nuốt khan. “Ai đến giờ này nhỉ?”

Bon chạy lon ton ra khỏi phòng, mắt sáng rực. “Cậu ơi, ai tới chơi vậy?”

An đưa tay ngăn Như. “Để anh ra mở.”

Anh bước đến cánh cửa sắt, hít sâu một hơi rồi kéo nhẹ.

Một người phụ nữ đứng đó – khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt sắc sảo, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ quyền lực.

Bà ta nhìn An một lượt từ đầu đến chân rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

“Chào anh. Tôi đến để gặp… thằng bé.”

“Thằng bé nào?” An lạnh giọng.

Bà ta nghiêng đầu, môi cong lên thành một nụ cười khó đoán.

“Bon.”

An sững người.

Bàn tay anh đặt trên cánh cửa siết chặt đến mức khớp tay trắng bệch.

Như bước ra sau lưng anh, mặt tái mét.

An lập tức che chắn Như và Bon phía sau, giọng anh trầm xuống, đầy căng thẳng:

“Bà là ai?”

Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh, không sợ hãi.

“Tôi là mẹ ruột của Vinh.”

Không khí trong nhà như đông cứng lại.

“Và tôi đến để đón cháu nội của mình về.”


CHƯƠNG 2 – BÃO GIÓ QUAY TRỞ LẠI


An đứng chết lặng, bàn tay vẫn siết chặt cánh cửa sắt. Như bám vào lưng anh, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi. Bon, còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ khẽ rên rỉ khi cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

Người phụ nữ – mẹ Vinh – tiến thêm một bước, giọng bình thản nhưng đầy quyền lực:

“Cháu Bon… là con trai của con trai tôi. Tôi có quyền gặp cháu.”

An bước nhanh ra trước, chắn ngang đường bà ta. Giọng anh lạnh như băng:

“Không, cháu của bà không phải để đem đi đâu. Bon là con trai của Như, và cũng là người mà tôi sẽ bảo vệ đến cùng. Nếu bà muốn gặp con, bà phải ra khỏi đây ngay lập tức.”

Bà ta nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tính toán:

“Cậu nghĩ một mình có thể ngăn cản tôi sao? Tôi là mẹ Vinh, và tôi biết… Vinh không hề từ bỏ Bon đâu. Cậu có thể giữ được con trai tôi bây giờ, nhưng liệu có giữ được lâu?”

Như run run sau lưng An, giọng khàn khàn:

“Anh An… em sợ quá…”

An cúi xuống, ôm chặt Như vào lòng. “Không sao, có anh ở đây. Chúng ta sẽ không để ai làm hại Bon đâu.”

Nhưng trong lòng anh, một cơn lo sợ khác trỗi dậy – Vinh giờ đây đã biết Bon đang ở đâu, và có lẽ hắn sẽ tìm mọi cách để bước vào cuộc sống của con trai mình.

Bà mẹ Vinh cười nhạt, rồi quay gót bỏ đi, nhưng trước khi rời khỏi, bà nói một câu lạnh lùng:

“Đừng tưởng cậu có thể giấu được mãi. Vinh sẽ xuất hiện… và cậu không thể ngăn được đâu.”

An đứng đó, cảm giác bàng hoàng và lo âu tràn ngập. Hắn đã xuất hiện trong đời họ một lần, phá tan hạnh phúc, để lại vết thương sâu không thể hàn gắn cho Như. Giờ đây, bà mẹ hắn nhắc đến tên con trai, An biết rằng cơn bão sẽ lại trở về, mạnh mẽ hơn xưa.

Đêm đó, An ngồi trên ban công, nhìn ánh đèn đường lấp lóa qua những tán cây. Bon đang ngủ say trong phòng, và Như cũng đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng An không sao ngủ được. Hình ảnh Vinh và mẹ hắn cứ lởn vởn trong đầu, như một lời cảnh báo không thể bỏ qua.

Anh biết, nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng, Bon sẽ bị cuốn vào một trò chơi quyền lực mà anh không thể kiểm soát. Và quan trọng nhất, Như… anh không muốn em gái mình phải trải qua thêm đau khổ nữa.

Sáng hôm sau, An quyết định gặp một người bạn cũ – Bình – người từng giúp anh nhiều năm về trước khi anh lo lắng cho Bon.

“Anh Bình… tôi cần lời khuyên,” An bắt đầu, giọng căng thẳng. “Vinh và mẹ hắn… họ biết nơi ở của Như và Bon. Tôi không biết phải làm gì để bảo vệ hai người họ.”

Bình nhíu mày, nhìn An với ánh mắt nghiêm trọng:

“An, cậu biết mà, Vinh là người không từ thủ đoạn. Nếu cậu không chuẩn bị, hắn sẽ dùng mọi cách để bước vào cuộc sống của con trai cậu. Nhưng cậu cũng cần suy nghĩ kỹ… việc đối đầu trực tiếp với hắn có thể kéo Như và Bon vào nguy hiểm.”

An nhắm mắt, hít một hơi thật sâu:

“Tôi biết. Nhưng tôi không thể ngồi yên. Tôi không thể để hắn làm hại Như lần nữa.”

Bình gật đầu, nghiêm nghị:

“Cậu phải chuẩn bị cả tinh thần và kế hoạch. Và An à… cậu đừng quên rằng Vinh giờ đã lớn hơn, tinh quái hơn xưa. Hắn không còn là chàng trai ngây ngô ngày nào. Cậu cần mọi sự thận trọng.”

An lặng im, tự nhủ trong lòng: Tôi sẽ làm tất cả… dù có mất bao lâu, dù có phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm… Bon sẽ không bao giờ rơi vào tay hắn.

Ngày hôm sau, An quyết định chuẩn bị một số biện pháp an ninh cho căn nhà nhỏ. Anh lắp thêm camera ở những góc khuất, kiểm tra cửa khóa, và dặn Như luôn chú ý khi mở cửa.

Như nhìn anh, mắt đầy lo lắng:

“Anh An… em sợ quá. Liệu Vinh có quay lại không?”

An mỉm cười, dù lòng anh đang căng thẳng:

“Đừng sợ. Có anh ở đây, không ai có thể làm hại em và Bon.”

Nhưng thực tế, nỗi sợ ấy chưa bao giờ rời khỏi tâm trí anh.

Chiều hôm đó, An đang dạy Bon làm toán thì điện thoại rung lên. Là số lạ. Anh khẽ nhíu mày nhưng vẫn nghe máy.

“Anh An… tôi là Vinh.”

An nghiến răng, giọng lạnh lùng:

“Anh đừng gọi cho tôi. Nếu còn một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vinh cười khẩy, giọng đầy tự tin:

“Anh An… đừng nóng. Tôi không đến để gây sự. Tôi chỉ muốn nói chuyện với con trai tôi… lần này thôi. Không ai biết, không ai thấy.”

An cảm giác một cơn giận dữ trào lên. “Đừng hòng. Bon không phải của anh, và anh không xứng đáng gặp con.”

Vinh nhún vai, giọng trầm:

“Anh nghĩ tôi đã từ bỏ Bon sao? Không đời nào. Tôi sẽ tìm mọi cách. Và anh An… anh càng ngăn cản, tôi càng quyết tâm.”

Tút… tút…

An cầm điện thoại, tim đập nhanh. Chỉ vài giây thôi, nhưng anh hiểu rằng mọi chuyện sẽ không còn yên ổn nữa. Bon đang đứng trước nguy cơ bị kéo vào một cuộc chiến mà anh không muốn, nhưng biết rằng mình sẽ không thể tránh khỏi.

Buổi tối, khi Như đang tắm, An ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài. Cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi, từng giọt nặng hạt trên mái tôn. Anh nhớ đến Thảo, nhớ đến những khoảnh khắc bình yên mà họ từng có. Anh thèm được nói chuyện, thèm được an ủi, nhưng giờ đây mọi thứ đều bị phá vỡ bởi quá khứ không thể xóa nhòa.

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. An khựng lại, nhíu mày. Như vừa ra khỏi phòng, chạy tới hỏi:

“Ai đó hả anh?”

“Không biết, tôi ra xem,” An đáp, giọng căng thẳng.

Khi mở cửa, anh thấy một chiếc phong bì để ngay trước cửa. Không có ai. An nhặt phong bì, mở ra, bên trong là một bức ảnh: Bon đang chơi trong sân cùng Như. Phía sau ảnh, một dòng chữ nguệch ngoạc:

“Tôi biết nơi các người ở. Chuẩn bị tinh thần, An.”

An lùi lại một bước, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bon… Như… họ đang ở trong tầm ngắm của Vinh và mẹ hắn. Anh biết, cơn bão đã quay trở lại – mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn – và lần này không còn chỗ cho sự chần chừ.

Như vừa chạy ra, nhìn thấy phong bì trên tay An, mắt tròn xoe:

“Anh An… cái gì vậy?”

An đặt phong bì xuống, nhìn Như, giọng trầm:

“Như… em phải chuẩn bị. Chúng ta sẽ không còn yên ổn nữa. Có người đang tìm cách bước vào cuộc sống của em và Bon. Nhưng… đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ hai người, bằng bất cứ giá nào.”

Như nhìn anh, vừa hoang mang vừa tin tưởng. Bon chạy ra, leo lên đùi anh, mắt sáng rực:

“Cậu ơi… có chuyện gì vậy?”

An ôm thằng bé vào lòng, nở nụ cười buồn:

“Chẳng có gì đâu, Bon. Chúng ta chỉ phải cẩn thận thôi. Có anh ở đây mà.”

Nhưng trong lòng An, cơn lo sợ vẫn âm ỉ. Anh biết, cơn bão này sẽ không chỉ dừng lại ở lời đe dọa. Nó sẽ kéo cả quá khứ, những bí mật và cả những nỗi đau chưa được giải quyết quay lại, thử thách tình yêu thương và sự kiên cường của anh, của Như và của Bon.

Anh thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi. Đêm tối mịt mùng. Nhưng An tự nhủ: Dù cho bão giông có lớn đến đâu, anh sẽ không bao giờ để Bon và Như phải chịu thêm tổn thương nữa.

CHƯƠNG 3 – SỰ THẬT VÀ SỰ BẢO VỆ


Những ngày sau khi bức ảnh lạ xuất hiện, An gần như mất ngủ. Mỗi tiếng gõ cửa, mỗi chiếc xe đi ngang hẻm đều khiến anh căng thẳng. Anh không chỉ lo cho Bon, cho Như, mà còn lo cho chính mình – nếu mất cảnh giác, họ sẽ bị kéo vào một cuộc chiến không lường trước.

Như thì vẫn bình tĩnh bên ngoài, nhưng An biết trong lòng cô luôn có một nỗi sợ mơ hồ. Anh không muốn kể hết mọi chuyện cho cô lúc này, vì anh hiểu rằng cô cần sự bình yên, nhất là khi Bon còn quá nhỏ. Mọi kế hoạch của An từ giờ trở đi chỉ xoay quanh một mục tiêu: bảo vệ hai người họ bằng mọi giá.

Chiều hôm đó, An ra chợ mua thực phẩm. Từng bước chân, anh luôn cảnh giác với mọi người xung quanh. Khi vừa quay về, anh thấy Như đang dọn dẹp nhà, Bon chạy lon ton sau lưng. Một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua – vẫn còn những khoảnh khắc bình yên, vẫn còn hai người mà anh cần bảo vệ.

Nhưng bình yên ấy không kéo dài lâu.

Một chiếc xe đen, giống hệt chiếc hôm trước, dừng trước cửa nhà. An lập tức kéo Như và Bon vào bên trong, khóa cửa và kéo rèm lại. Tim anh đập thình thịch.

“Anh An… chúng ta phải làm gì bây giờ?” Như hỏi, giọng run run.

An nhìn thẳng vào mắt em gái, giọng chắc nịch:

“Chúng ta sẽ không chạy. Ai muốn tới thì tới, nhưng họ sẽ không làm hại được Bon và em. Anh sẽ bảo vệ hai người.”

Buổi tối, An nhận được tin nhắn từ Vinh. Chưa bao giờ nhắn trực tiếp cho Như, nhưng lần này, hắn gửi địa chỉ: một quán cà phê nhỏ gần trung tâm thành phố. Thông điệp rõ ràng: “Tôi muốn gặp An, để nói chuyện về Bon.”

An lập tức quyết định: hắn muốn gặp, thì sẽ gặp – nhưng anh sẽ chuẩn bị đầy đủ. Anh báo Bình, nhờ giúp một vài người bạn theo dõi và đảm bảo an toàn.

Ngày hôm sau, An lái xe đến quán cà phê. Gương mặt anh lạnh như băng. Khi bước vào, Vinh đã đứng đó, nhìn anh, ánh mắt vừa hoang mang vừa kiêu hãnh.

“An…” Vinh thốt lên, giọng run run. “Chúng ta… nói chuyện được không?”

An không trả lời, chỉ đi thẳng, ngồi xuống đối diện.

“Anh… tôi chỉ muốn gặp Bon… một lần. Tôi biết mình đã sai, nhưng…” Vinh bối rối.

“Anh đã quên sao? Anh đã bỏ rơi Như và Bon khi họ cần anh nhất. Anh không xứng đáng bước vào cuộc đời thằng bé nữa,” An cắt lời, giọng lạnh lùng.

Vinh im lặng, ánh mắt hắn đầy xấu hổ.

“Anh An… em gái anh… Như… cô ấy ổn, phải không?” Hắn hỏi, giọng trĩu nặng.

An nhắm mắt một giây, rồi mở ra: “Cô ấy ổn. Bon cũng ổn. Vì tôi luôn ở đây để bảo vệ họ. Còn anh… nếu muốn bước vào cuộc sống của họ, anh phải chứng minh bằng hành động, chứ không chỉ lời nói.”

Vinh cúi đầu, chẳng nói gì nữa. Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.

“Anh An… tôi… tôi sẽ không làm phiền họ nữa,” cuối cùng, Vinh thì thầm. “Nhưng tôi… chỉ muốn bù đắp… cho Bon.”

An nhìn hắn, trong lòng trào dâng đủ thứ: giận dữ, đau khổ, và cả một chút thương hại. “Nếu anh thực sự muốn bù đắp, thì hãy làm theo cách đúng. Hãy sống tốt, đứng vững bằng chính bản thân. Nhưng thằng bé… vẫn chỉ thuộc về Như. Anh hiểu chứ?”

Vinh gật đầu, rồi rút lui.

Khi Vinh rời đi, An thở phào nhẹ nhõm. Đây là bước ngoặt đầu tiên – hắn ta tạm chấp nhận rút lui, ít nhất là lúc này. An biết rằng, mọi thử thách vẫn còn ở phía trước, nhưng đây là cơ hội để Như và Bon được sống bình yên.

Về nhà, An thấy Như và Bon đang ngồi trên sofa, Bon kêu rổn rảng:

“Cậu ơi, cậu đi đâu lâu thế?”

Như nhìn An, ánh mắt vừa lo lắng vừa dò hỏi. An mỉm cười, ôm hai mẹ con:

“Anh đi chút việc thôi, không sao đâu. Chúng ta vẫn bình yên, đúng không?”

Như gật đầu, nước mắt lấp lánh trên mi: “Ừ… có anh ở đây, em không sợ.”

An hít một hơi thật sâu, cảm nhận tình yêu thương lan tỏa trong lòng. Dù cơn bão từ quá khứ vẫn còn đó, anh biết rằng, chỉ cần gia đình nhỏ này bên nhau, anh sẽ đủ sức đương đầu với mọi thử thách.

Một tuần sau, An quyết định tìm cách nối lại liên lạc với Thảo. Anh biết cô còn đau, còn giận, nhưng anh không thể để những tình cảm đẹp tan biến chỉ vì cơn giận và quá khứ.

Họ gặp nhau trong một quán cà phê yên tĩnh. Thảo trông gầy hơn, ánh mắt đượm buồn, nhưng vẫn dịu dàng như ngày nào.

“An… anh muốn gì?” Thảo mở lời, giọng ngập ngừng.

“Anh… anh muốn xin lỗi. Vì đã làm em tổn thương. Vì đã để chuyện Vinh ảnh hưởng đến chúng ta. Anh… vẫn yêu em, và muốn giải thích tất cả.”

Thảo im lặng, rồi nhìn thẳng vào anh:

“Anh An… em không biết liệu mình có thể quên được chuyện đã qua không. Nhưng… nghe anh nói, em cảm nhận được sự chân thành.”

An nắm tay Thảo, mắt tràn đầy hy vọng:

“Anh sẽ không bao giờ để em đau nữa. Anh hứa. Và nếu em cho anh cơ hội, anh muốn cùng em xây dựng một gia đình… với Như và Bon, và cả những hạnh phúc nhỏ bé mà chúng ta đã từng mơ.”

Thảo nhìn anh, nước mắt rưng rưng, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Được… chúng ta thử lại… một lần nữa.”

Trở về nhà, An thấy Như đang chơi đùa cùng Bon trong vườn nhỏ sau nhà. Bon chạy tới, ôm chặt chân anh:

“Cậu ơi, hôm nay cậu vui hả?”

An ôm thằng bé vào lòng, nhìn Như cười nhẹ:

“Rất vui. Vì chúng ta vẫn còn nhau.”

Như mỉm cười, ánh mắt đầy tin tưởng: “Có anh ở đây, em biết chúng ta sẽ ổn.”

An ngồi xuống, ôm hai mẹ con vào lòng, cảm nhận nhịp tim của họ, cảm nhận tình yêu thương bao la lan tỏa. Anh biết rằng, những khó khăn, những quá khứ đau thương… chỉ làm cho hiện tại quý giá hơn.

Tối đó, khi Bon đã ngủ say, Như đặt tay lên vai An:

“Anh An… cảm ơn anh. Vì mọi thứ. Vì Bon, vì em… và vì cả chính anh.”

An hít sâu, mỉm cười, cảm giác bình yên tràn ngập:

“Không có gì đâu, Như. Anh sẽ luôn ở đây. Dù cho bão giông có quay trở lại, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, và không ai có thể tách rời chúng ta.”

Bên ngoài, trời đêm lặng lẽ, nhưng trong căn nhà nhỏ, ba con người – hai mẹ con và một người anh – cùng nhau thở ra, cùng nhau yên bình. Tình yêu thương, niềm tin và sự bảo vệ đã chiến thắng những bóng tối của quá khứ.

Và lần này, An biết, không gì có thể phá vỡ mái ấm này nữa.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.