Min menu

Pages

Vợ gọi nhiều lần lúc chồng nhậu với bạn. Anh tức giận ném máy và chửi: "Cái thứ lèm bà lèm bèm...". Một tiếng sau, người chồng nhận được tin khiến anh tái mặt.

Chương 1: Ly bia và những cuộc gọi không nghe


Trời về chiều, ánh nắng cuối ngày len qua tán lá, hắt lên mặt đường nhựa vàng nâu, những con phố đông đúc của thành phố chầm chậm trôi trong dòng xe cộ. Trong một quán nhậu bình dân nằm khuất sau con ngõ nhỏ, tiếng cười nói, cụng ly và mùi bia nồng nồng hòa vào nhau, tạo nên một không khí sôi động, rộn rã mà cũng đầy áp lực.

Người đàn ông ngồi giữa bàn nhậu, tay cầm chai bia, mắt dán vào điện thoại trên bàn. Tiếng rung liên tục của máy làm anh cau mày. Anh nhìn xuống màn hình, thấy tên vợ hiện lên liên tiếp: ba cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn, và vẫn còn đếm tiếp. Một cơn bực dọc bốc lên, anh hất chiếc điện thoại sang chỗ khác, dõng dạc nói với nhóm bạn:

— Cái thứ lèm bà lèm bèm, tao đang đi nhậu tạo quan hệ bàn việc lớn mà cứ gọi mãi.

Bạn nhậu bên cạnh bật cười, vỗ vai anh:

— Thôi, thôi… chị nhà lo lắng tí thôi mà. Đi nhậu tí cũng phải chịu đựng tiếng gọi của vợ.

Anh không trả lời, mắt vẫn dán vào ly bia đang dâng trào bọt sủi, cảm giác nóng giận trong người chưa hạ xuống. Trong lòng, anh vẫn tự nhủ: “Đi nhậu để bàn việc lớn, còn vợ cứ bám dai như đỉa vậy.” Những câu chuyện về công việc, dự án, hợp đồng… cứ trôi qua tai anh, nhưng vẫn bị âm thanh điện thoại kéo lùi trở lại.

Một tiếng nữa trôi qua. Anh nhấp một ngụm bia, nhìn ra ngoài cửa sổ quán, thấy những con người vội vã trên đường, ánh đèn vàng bắt đầu bật lên, chiếu rọi từng bước chân. Không khí mưa phùn nhẹ rơi, hòa vào mùi bia và khói thuốc. Lòng anh vẫn thấy khó chịu, nhưng không còn hứng thú với những cuộc gọi kia. Anh ném điện thoại sang một bên khác, vừa vặn để tránh tầm mắt, và tiếp tục câu chuyện với bạn:

— Thôi nào, bàn tiếp vụ hợp đồng này đi. Không giải quyết nhanh, tụi mình mất cơ hội đấy.

Nhưng dù nói gì, đầu anh vẫn lởn vởn tên vợ, số điện thoại quen thuộc, cảm giác bực bội xen lẫn một chút áy náy khó gọi tên.

Bất ngờ, cửa quán bật mở. Một người hàng xóm lững thững bước vào, dáng vẻ hốt hoảng và vội vã, ánh mắt lia nhanh quanh các bàn nhậu:

— Anh… anh là chủ nhà số 12, đúng không?

Anh đàn ông nhướn mày, chưa kịp đáp thì hàng xóm đã thốt lên:

— Xin lỗi… nhưng con trai anh… sốt cao… đang nhập viện… vợ anh gọi anh cả buổi không được, nên tôi đến báo.

Không gian như ngừng lại, âm thanh bia rượu, tiếng cười nói, tất cả biến mất trong đầu anh. Tay anh run lên, ly bia rơi xuống đất vỡ tan, những giọt bia bắn tung tóe trên nền gạch. Một cảm giác hoảng loạn tràn ngập, tim đập dồn dập, đầu óc quay cuồng:

— Sao… sao lại thế được?

Anh lao ra khỏi quán, quên trả tiền, quên cả bạn nhậu đang gọi:

— Này, đợi đã!

Nhưng không có gì có thể giữ chân anh. Mọi thứ như mờ nhạt, chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: đến bệnh viện ngay lập tức.

Chương 2: Cuộc đua với thời gian


Tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa, nhưng anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi. Vội vã chạy qua các ngã phố, anh đâm thẳng vào dòng xe cộ đông đúc, bật xi nhan liên tục, hô hoán người đi đường tránh sang một bên. Mưa phùn càng lúc càng nặng hạt, làm kính xe anh ướt sũng, tầm nhìn mờ đi. Nhưng trong đầu anh, mọi thứ chỉ có một hình ảnh: con trai nhỏ của anh, đang sốt cao, nằm bất động trong bệnh viện.

Khi đến cổng bệnh viện, anh không thèm để ý bảo vệ, lao thẳng vào phòng cấp cứu. Bên trong, tiếng máy móc, tiếng bước chân hối hả, tiếng gọi y tá vang lên dồn dập. Một y tá nhìn thấy anh, bước tới, giọng nghiêm trọng:

— Anh là bố cháu bé? Con anh đang lên cơn sốt cao, chúng tôi đang theo dõi.

Anh hốt hoảng, giọng lạc đi:

— Nó… nó sao rồi? Nặng không?

— May mắn là chúng tôi kịp đưa vào phòng cách ly. Nhưng cơn sốt cao quá, cần theo dõi chặt chẽ. Anh ngồi đây một lát, chúng tôi sẽ cập nhật tình hình.

Anh ngồi bệt xuống sàn, tay ôm mặt, cảm giác tội lỗi, hối hận, bực tức với chính bản thân xâm chiếm tâm trí. Bao nhiêu giọt bia, bao nhiêu giờ nhậu nhạt nhẽo vừa rồi bỗng chốc hóa thành lỗi lầm, anh nhận ra mình đã quá vô tâm.

Vừa lúc đó, vợ anh xuất hiện, mặt tái nhợt, tóc ướt mưa, giọng run run:

— Anh… anh về mà… điện thoại…

Anh nhìn thấy nước mắt, thấy sự sợ hãi và căng thẳng trên khuôn mặt vợ, cảm giác tê cứng tràn lên. Anh muốn nói lời xin lỗi, nhưng họa từ đâu, nước mắt của anh cũng tuôn ra. Chưa bao giờ anh thấy sợ hãi như lúc này.

Con trai anh, nhỏ bé, đang được các y bác sĩ chăm sóc, máy đo nhịp tim kêu “bíp bíp” liên tục, khiến không gian như ngưng đọng. Anh nắm chặt tay vợ:

— Tại anh… anh sai rồi. Anh… không nên…

Vợ anh lắc đầu, giọng vẫn run run:

— May mà… may mà anh hàng xóm đến… không thì… không biết chuyện gì sẽ xảy ra…

Hàng xóm đứng bên, lặng lẽ, mắt nhìn xuống sàn, cảm giác trách nhiệm vì đã giúp vợ anh báo tin kịp thời vẫn còn ám ảnh.

Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng, trong cuộc sống này, có những thứ quan trọng hơn tất cả công việc, bia rượu hay những “mối quan hệ bàn việc lớn”: đó chính là gia đình, là sinh mạng con mình.

Chương 3: Học cách trân trọng


Ngày hôm sau, con trai anh đã bớt sốt, nhưng vẫn được yêu cầu nằm viện để theo dõi. Không gian bệnh viện yên ắng hơn, ánh sáng ban mai len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của đứa trẻ đang ngủ. Anh ngồi cạnh giường, tay nắm chặt bàn tay con, cảm giác vừa sợ hãi vừa tràn đầy yêu thương.

Vợ anh ngồi đối diện, vẫn còn mệt mỏi, nhưng ánh mắt dịu dàng, nhìn anh với sự tha thứ tiềm ẩn. Không cần nhiều lời, chỉ cần ánh mắt đã đủ để truyền đạt sự cảm thông.

— Anh… anh biết… anh đã sai. Em và con… mới là quan trọng nhất.

Anh gật đầu, nước mắt tuôn trào:

— Anh biết rồi… từ nay… anh sẽ chú ý… không để chuyện như hôm qua xảy ra nữa.

Vợ anh cười nhẹ, như thể muốn xua đi mọi căng thẳng:

— Quan trọng là… anh đã nhận ra… vậy là đủ.

Những ngày tiếp theo, anh bắt đầu thay đổi. Không còn say xỉn, không còn bực dọc vô cớ, anh dành thời gian cho con, hỏi han vợ, và học cách lắng nghe. Những cuộc gọi, những tin nhắn không còn là phiền toái, mà trở thành những nhịp cầu kết nối.

Một buổi chiều, anh cùng vợ và con đi dạo công viên gần nhà. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua tán cây, gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa cỏ. Con trai cười tít mắt, chạy nhảy, còn anh và vợ nắm tay nhau, cùng nhau nhìn con, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Anh biết, từ hôm qua, từ một cuộc gọi không được nghe và một cơn sốt bất ngờ của con, anh đã học được bài học quý giá: đừng để những điều vô nghĩa làm lu mờ những gì quan trọng nhất trong cuộc đời.

Và từ đó, mỗi khi điện thoại rung lên, anh đều nhấc máy. Không còn giận dữ, không còn bực bội. Chỉ còn tình yêu thương, sự quan tâm và lòng biết ơn với những người thân bên cạnh.

Câu chuyện kết thúc không phải bằng những trận cãi vã hay lời trách móc, mà bằng một gia đình biết trân trọng nhau, biết yêu thương và đồng hành, cùng nhau vượt qua những thử thách bất ngờ mà cuộc sống mang đến.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.