Min menu

Pages

Người chồng tức giận ném máy đi khi vợ gọi nhiều lần lúc anh đang nhậu. Anh quát: "Cái thứ lèm bà lèm bèm, tao đang đi nhậu tạo quan hệ bàn việc lớn mà cứ gọi mãi". Một tiếng sau, tin kinh khủng khiến anh tái mặt đã đến.

Chương 1: Cơn tức giận muộn màng


Đêm Sài Gòn nhấp nháy ánh đèn vàng rực, tiếng xe cộ len lỏi trong hẻm, hòa với những tràng cười nói ríu rít từ các quán nhậu hai bên đường. Trong một quán nhậu hơi tấp nập gần trung tâm, anh Hoàng ngồi giữa đám bạn đồng nghiệp, ly bia nóng hổi trong tay, miệng cười nói rôm rả. Những bàn tay vỗ vai, những câu chuyện về dự án, hợp đồng và các mối quan hệ được anh tung hứng như một diễn viên kịch chuyên nghiệp.

Nhưng không khí vui vẻ đó chẳng thể ngăn được điện thoại trong túi anh liên tục rung lên. Anh nheo mắt, nhìn màn hình hiện tên vợ: Lan. Lần đầu, anh nhún vai, nghĩ vợ chỉ là gọi hỏi han bình thường. Nhưng cuộc gọi thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư liên tiếp, anh cảm giác như một nhát dao cắt vào niềm kiêu hãnh: “Vợ mình cứ lèm bèm mãi.”

Anh đưa tay lên, ném chiếc điện thoại sang một góc bàn:
— Cái thứ lèm bà lèm bèm, tao đang đi nhậu tạo quan hệ bàn việc lớn mà cứ gọi mãi!

Đám bạn cười rộ lên, nhưng chẳng ai dám nhắc gì thêm. Hoàng cầm ly, uống cạn, rồi lại quẳng tầm mắt ra ngoài cửa kính, cố gắng quên đi những tiếng chuông điện thoại đang nằm im lìm.

Ở nhà, Lan nhìn vào chiếc điện thoại vỡ lẽ bao nhiêu nỗi lo sợ, bao nhiêu lần bấm số chồng mà không được nghe. Con trai của họ, bé Nam, vừa lên cơn sốt cao, nóng rực như lửa. Cô quấn khăn lạnh lên trán, hốt hoảng nhìn nhiệt kế: 39,5°C. Hơi thở của Nam nhanh và gấp, đôi mắt lim dim đầy đau đớn. Lan biết mình phải gọi chồng, nhưng anh Hoàng vẫn không bắt máy.

Cô thở dài, đứng lặng nhìn ra cửa, lòng quặn thắt. Sợ hãi, bất lực, cô đành nhờ ông hàng xóm tốt bụng là bác Tấn – người sống đối diện – đến báo tin. Bác Tấn gật đầu, đi nhanh sang quán nhậu.

Khi bác Tấn xuất hiện trước bàn Hoàng, ánh đèn nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt ngà ngọc pha chút rượu của anh, anh còn đang cười với một câu chuyện hài. Thấy bác Tấn, anh nhướn mày:
— Ông muốn gì?

Bác Tấn không vòng vo, giọng run run:
— Anh… anh Hoàng, con anh… bé Nam, lên cơn sốt cao, vợ anh gọi điện không được… tôi phải đến báo.

Như bị sét đánh ngang tai, Hoàng đứng bật dậy, mắt trừng trừng. Một nỗi sợ hãi trào lên ngực, làm anh cứng người. Ly bia vẫn còn trên tay, rơi vỡ xuống sàn, tiếng lách tách vang lên chói tai.

Anh lao ra khỏi quán, quên cả cái nóng của đêm, quên cả ánh mắt bạn bè, chỉ còn hình ảnh cậu con trai nhỏ nằm co quắp, sốt bỏng rát trong đầu anh.

Trên đường về, Hoàng chửi thầm bản thân: “Sao mình ngu vậy… sao lại để chuyện nhậu mà không nghe máy vợ…” Cơn giận vừa rồi với vợ bỗng trở thành nỗi hối hận không thể che giấu.

Khi về đến nhà, cửa phòng bé Nam mở hé, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của bé. Lan nhìn chồng, vừa mừng vừa trách:
— Sao anh không nghe điện thoại của em?

Hoàng cúi xuống, run run cầm tay con:
— Anh… anh xin lỗi… anh thật sự xin lỗi…

Bé Nam nhìn cha, đôi mắt sợ hãi từ từ dịu lại. Nhưng trong lòng Hoàng, nỗi hối hận lớn hơn bất cứ cơn say hay bàn chuyện hợp đồng nào. Anh thề với lòng sẽ không bao giờ để điều này lặp lại.

Chương 2: Hối hận và trách nhiệm


Cả đêm hôm đó, Hoàng không ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường con, tay đặt trên trán bé, cảm nhận từng nhịp thở nóng hừng hực. Lan ngồi đối diện, mắt đỏ hoe, nhìn chồng mà lòng vừa giận vừa thương.

— Anh biết lỗi rồi… nhưng sao còn đi nhậu, còn ném máy? — Lan nói, giọng run run.

Hoàng cúi gằm, không dám nhìn vợ. Anh biết, lời xin lỗi lúc này chưa đủ. Anh phải chứng minh bằng hành động.

Con trai anh, Nam, mệt lả nhưng vẫn khẽ mỉm cười khi thấy cha. Một giọt nước mắt rơi trên gò má Hoàng. Anh nhớ lại mọi khoảnh khắc anh từng lơ là, từng ưu tiên công việc hơn gia đình. Hình ảnh bé Nam nằm co quắp giữa chăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, như đánh thức tất cả những gì anh từng bỏ quên.

Sáng hôm sau, Hoàng quyết định nghỉ làm một ngày. Anh mua thuốc, chuẩn bị cháo loãng, theo sát từng động tác của con. Những chi tiết nhỏ nhặt nhất, như cầm cốc nước, đút cháo, kiểm tra nhiệt độ, anh đều làm một cách cẩn thận. Lan nhìn chồng, vừa xúc động vừa thầm nhủ: “Có lẽ, anh ấy thực sự thay đổi.”

Trong vài ngày tiếp theo, Hoàng gần như ở nhà trọn thời gian. Mỗi khi Nam sốt, anh là người đầu tiên phát hiện, là người cùng Lan thức trắng đêm. Anh học cách kiên nhẫn, học cách lắng nghe và chăm sóc. Những mối quan hệ công việc không còn quan trọng bằng việc thấy con trai khỏe mạnh từng ngày.

Lan nhận ra, nỗi giận trong lòng mình dần lắng xuống. Nhưng sự việc hôm trước vẫn là một bài học nhớ đời. Cô vẫn nhắc nhở Hoàng, nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc:
— Anh phải hiểu rằng, công việc quan trọng, nhưng gia đình là trên hết. Chỉ cần một lần lơ là, hậu quả có thể khôn lường.

Hoàng gật đầu, lòng tràn ngập quyết tâm:
— Anh biết rồi. Anh không bao giờ để điều đó lặp lại.

Đêm khuya, khi con đã ngủ say, Hoàng ngồi bên cửa sổ, ngắm thành phố nhấp nháy ánh đèn. Anh thấy mình thật may mắn khi vẫn còn cơ hội sửa sai. Anh tự nhủ, từ giờ, mọi quyết định sẽ phải đặt gia đình lên hàng đầu, không để những phút giây trôi qua vô nghĩa.

Chương 3: Trân trọng và thay đổi


Tuần tiếp theo, gia đình Hoàng trở lại nhịp sống bình thường, nhưng không còn vội vã, hời hợt. Hoàng thường xuyên tranh thủ thời gian rảnh đưa con đi công viên, dạy con học bài, hoặc đơn giản là cùng Lan nấu bữa tối. Mỗi hành động nhỏ, anh đều ý thức được giá trị của nó.

Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, Lan nhìn chồng, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:
— Anh đã thay đổi thật rồi… em thấy điều đó.

Hoàng mỉm cười, nắm tay vợ:
— Anh biết, anh không thể để những phút bốc đồng hay cơn nóng giận làm hại gia đình nữa. Con trai và em là quan trọng nhất.

Nam chạy đến ôm chân cha, giọng ngây ngô:
— Ba thương con nhiều nhé!

Hoàng cúi xuống, ôm chặt con, nước mắt trào ra:
— Ba thương con nhất trên đời!

Từ đó, Hoàng không còn thấy nhậu nhẹt là ưu tiên, không còn bỏ mặc điện thoại của vợ. Anh học cách cân bằng giữa công việc và gia đình, và quan trọng nhất, anh học được rằng trách nhiệm, tình yêu và sự quan tâm là thứ không thể trì hoãn.

Những ngày tháng sau đó, gia đình Hoàng trở nên gần gũi và ấm áp hơn. Mỗi buổi chiều, tiếng cười của Nam vang khắp nhà, hòa cùng tiếng trò chuyện, tiếng nấu ăn, tạo nên một bức tranh bình yên mà trước kia Hoàng chưa từng trân trọng.

Hoàng hiểu rằng, đôi khi, chỉ một phút sơ suất, một cơn giận bộc phát, cũng có thể làm tan biến niềm hạnh phúc. Nhưng may mắn thay, anh còn kịp nhận ra, kịp sửa sai. Và từ đó, anh hứa sẽ luôn là trụ cột, là điểm tựa vững chắc cho vợ và con, để không bao giờ phải hối hận thêm lần nữa.

Câu chuyện kết thúc trong ánh đèn vàng dịu, tiếng cười rộn rã, và một gia đình biết trân trọng nhau hơn sau cơn sóng gió.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.