CHƯƠNG 1: Cuộc nhậu muộn
Đêm xuống, những ngọn đèn đường le lói hắt xuống mặt đường ướt sau cơn mưa nhỏ. Tiếng xe máy rít qua góc phố, tiếng gõ nhịp của mưa trên mái hiên như hòa vào nhịp thở thành phố. Trong một quán nhậu quen, Hưng ngồi giữa bàn nhậu cùng vài người bạn đồng nghiệp, miệng cười nói rôm rả, tay cầm chai bia lạnh. Bên ngoài, điện thoại của anh rung lên nhiều lần, những chuông tin nhắn và cuộc gọi liên tiếp nhưng anh chẳng để tâm.
“Ê, Hưng! Thêm chai nữa không?” – một người bạn nháy mắt hỏi.
Hưng cười, gật đầu. Mùi bia lẫn mùi thịt nướng bay lên, ấm áp nhưng cũng hỗn độn, giống như tâm trạng anh lúc này: vừa hăng hái, vừa bực bội vì những chuyện vụn vặt ở nhà.
Bên kia thành phố, Lan – vợ Hưng – đang đứng trước điện thoại, gọi đi gọi lại. Cô bồn chồn, lo lắng. “Anh ấy lại đi nhậu với bạn, nhưng không chịu nghe máy…” – cô thở dài. Trong lòng Lan có cả sự phẫn nộ lẫn bất an, vì con trai họ, bé Bi, đã lên cơn sốt từ chiều. Cô vừa thay quần áo, vừa đo nhiệt độ, vừa cố gắng giữ bình tĩnh để không làm Bi hoảng sợ.
Nhưng mỗi lần gọi điện, Hưng đều không nhấc máy. Khi nhìn lại màn hình lần thứ ba, anh cảm thấy khó chịu. Cơn bực bội dâng lên, nặng trĩu trong lồng ngực. “Cái thứ lèm bà lèm bèm… tao đang đi nhậu tạo quan hệ bàn việc lớn mà cứ gọi mãi!” – anh gằn giọng, ném điện thoại sang một bên.
Các đồng nghiệp nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa khẽ cười. Không khí bàn nhậu căng ra một chút, nhưng chẳng ai nói gì, vì mọi người đều hiểu: Hưng là người nóng tính, đặc biệt khi đang uống rượu.
Tiếng cười, tiếng nói, tiếng ly chạm nhau vang lên, nhưng bên trong Hưng, tâm trí anh vẫn văng vẳng tiếng điện thoại reo. Anh lấy điện thoại lên, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ vợ, nhưng vẫn cố dằn xuống, nghĩ rằng vợ chỉ lèm bèm chuyện con cái và nhà cửa. Anh tự nhủ: “Đợi về nhà tính sau, giờ tập trung cho mối quan hệ bàn công việc trước đã.”
Nhưng trong lòng Lan, cảm giác bất lực và sợ hãi càng lúc càng lớn. Bi sốt cao, miệng nóng ran, tay chân lạnh, và cô biết mình không thể một mình chăm sóc con lâu hơn nữa. Cô thử nhắn tin, gọi điện hàng xóm quen, nhờ họ để mắt đến Hưng.
Khoảng một tiếng sau, Hưng vẫn đang cười nói, uống bia, bàn chuyện hợp tác làm ăn. Thế nhưng, khi đang kể một câu chuyện vui nhộn, một người hàng xóm của Lan – anh Tuấn – bất ngờ xuất hiện trước mặt Hưng trong quán nhậu.
“Anh Hưng… có chuyện gấp!” – Tuấn thở hổn hển, mắt nhìn thẳng vào Hưng.
Hưng nhăn mặt: “Gì nữa đây? Không phải chuyện liên quan đến công việc đâu chứ?”
Tuấn run run: “Con anh… Bi… sốt cao… đang được đưa vào bệnh viện.”
Câu nói như sét đánh giữa đêm. Hưng đứng bật dậy, tay run rẩy cầm chai bia, cảm giác tim như muốn vỡ tung. “Sao… sao lại thế? Vợ tôi gọi điện… tôi không nghe máy…?” – anh lắp bắp.
Không cần suy nghĩ, Hưng rời quán, lao ra ngoài giữa đêm mưa lất phất, lòng đầy hoảng hốt và hối hận. Cơn giận vừa nãy giờ đây trở thành nỗi đau ngập tràn, xé nát mọi suy nghĩ về công việc hay mối quan hệ bàn chuyện làm ăn.
Anh phóng xe máy như điên, mắt nhòe vì nước mưa, tay cầm vô lăng run rẩy, nhưng trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: chạy đến bệnh viện, chạy đến con trai anh, chạy đến người vợ mà anh vừa khinh thường.
CHƯƠNG 2: Cuộc chạy đua với thời gian
Đường phố tối tăm, vắng lặng. Mưa lất phất rơi, từng hạt lạnh buốt làm Hưng co rúm vai. Nhưng anh không dừng lại, không thể dừng lại. Trong đầu anh quay cuồng những hình ảnh: Bi đang sốt, Lan lo lắng, và chính anh đã ném điện thoại đi, đã bỏ qua những cuộc gọi cầu cứu.
Khi đến gần bệnh viện, Hưng thấy đèn xanh đỏ nhấp nháy của xe cấp cứu. Anh lao xe vào cổng, vừa dừng đã bị một bảo vệ giữ lại:
“Anh… anh là bố của cháu Bi à?”
Hưng gật, giọng khàn khàn: “Vâng… tôi là bố… con tôi đâu… sao con tôi…?”
Bảo vệ chỉ tay về phía phòng cấp cứu: “Bên trong bác sĩ đang kiểm tra. Cháu sốt cao, cần theo dõi sát.”
Hưng chạy vào, trái tim như muốn vỡ tan. Lan đang ngồi bên giường, tay ôm Bi, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Nhìn thấy chồng, Lan vừa mừng vừa giận.
“Anh… anh đi đâu cả tối? Tôi gọi điện cả chục lần… anh không nghe!” – cô nói, giọng vừa mệt mỏi vừa trách móc.
Hưng gục xuống, nắm tay Lan, nước mắt tuôn ra. “Anh… anh xin lỗi… anh không biết… anh… chỉ nghĩ chuyện công việc…”
Lan hít sâu, cố nén cơn giận để tập trung chăm sóc Bi. Cô nhìn con trai, thấy da cháu đỏ bừng, miệng há hốc thở yếu. Tim cô thắt lại. “Cháu sốt quá… phải theo dõi… phải gọi bác sĩ liên tục…” – cô thì thầm.
Hưng ngồi xuống bên giường, tay nắm chặt tay vợ, lòng đầy hối hận. Anh nhớ lại lời mình đã nói trong cơn giận: “Cái thứ lèm bà lèm bèm…” – giờ đây câu nói ấy trở thành mũi dao đâm thẳng vào lòng.
Các y tá vào phòng, kiểm tra nhiệt độ và tình trạng Bi. Bác sĩ nói cần theo dõi trong vài giờ, có thể phải truyền nước và theo dõi sát. Hưng nhìn con trai, từng giọt mồ hôi trên trán Bi làm tim anh nhói đau.
“Anh… tôi… tôi đã sai… quá sai…” – Hưng nói, giọng nghẹn lại. Lan im lặng, chỉ nắm tay anh, không trách móc thêm, bởi cô biết cơn giận không thay đổi được gì. Cô chỉ cần anh thức tỉnh, đứng bên con và chăm sóc cùng cô.
Hưng rút điện thoại, bật màn hình, nhìn hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ vợ. Anh lặng lẽ nhắn tin: “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi của em và Bi nữa.”
Lan nhìn anh, ánh mắt pha lẫn mệt mỏi và chút hy vọng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi giận dữ, mọi bực bội đều nhường chỗ cho sự bình tĩnh, cho ý thức rằng gia đình và con cái là trên hết.
Bi được y tá chăm sóc, dần dần nhiệt độ hạ xuống, mồ hôi trên trán con bắt đầu khô. Hưng ngồi bên giường, không rời tay Lan, thầm hứa với bản thân sẽ không bao giờ để những cuộc nhậu hay công việc chi phối đến sự an toàn của con.
CHƯƠNG 3: Hối hận và thức tỉnh
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa bệnh viện, chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng bình yên của Bi. Cơn sốt đã giảm, Bi đang ngủ ngon lành trong vòng tay Lan. Hưng ngồi bên giường, tay đặt trên vai vợ, ánh mắt đầy ân hận và quyết tâm.
Anh nhớ lại tối qua, từng khoảnh khắc anh phớt lờ lời gọi, từng câu nói gắt gỏng với vợ, từng cơn giận vô cớ. Giờ đây, mọi thứ hiện ra rõ ràng: công việc, nhậu nhẹt, danh lợi, tất cả đều vô nghĩa khi đặt cạnh sự an toàn và hạnh phúc của gia đình.
“Anh… thật sự biết lỗi chưa?” – Lan quay sang, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc.
Hưng cúi đầu: “Anh… biết rồi… biết rồi… không bao giờ lặp lại nữa…”
Lan chỉ khẽ gật. Cô biết, lời nói chưa đủ, nhưng ánh mắt anh, bàn tay anh nắm lấy tay cô, đã nói lên sự thức tỉnh. Hưng hứa sẽ luôn có mặt, sẽ luôn để ý, sẽ luôn đặt gia đình lên trên hết.
Họ ngồi bên giường Bi, nhìn con hít thở đều, mắt nhắm nghiền nhưng khuôn mặt bình yên. Không khí yên tĩnh, không lời nói thừa, chỉ là sự cảm nhận sâu sắc về sự quý giá của gia đình, của tình cảm giữa vợ chồng và tình yêu cha mẹ dành cho con.
Hưng thầm hứa: từ nay, không một cuộc nhậu hay sự nóng giận nào có thể khiến anh quên mất trách nhiệm và tình cảm gia đình. Anh sẽ là người chồng, người cha có trách nhiệm, không để bất cứ sự bận rộn nào lấn át sự quan tâm đến vợ và con.
Lan mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Hưng: “Bi đã ổn rồi… nhưng nhớ nhé, anh phải luôn bên gia đình, không được lơ là.”
Hưng gật đầu, nước mắt tràn trên khóe mắt. Anh cảm nhận được sự hối hận sâu sắc, nhưng cũng cảm thấy bình yên khi nhìn thấy con trai khỏe lại, khi nghe tiếng thở đều của Bi, khi thấy nụ cười thầm cảm ơn của vợ.
Đêm qua, cơn giận và sự bực bội đã dạy anh một bài học đắt giá: gia đình là trên hết, và đôi khi, chỉ một phút bất cẩn có thể khiến trái tim người cha, người chồng tan vỡ.
Hưng nắm chặt tay Lan, thầm hứa rằng từ nay, anh sẽ không bao giờ để những cuộc nhậu hay công việc chi phối tình cảm gia đình. Anh sẽ học cách kiềm chế cơn giận, lắng nghe vợ, chăm sóc con và trân trọng những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng quý giá bên gia đình.
Bên cửa sổ, nắng sớm chiếu vào, chiếu lên gương mặt Bi đang ngủ, chiếu lên đôi mắt hối lỗi nhưng quyết tâm của Hưng, chiếu lên sự bình yên của gia đình nhỏ vừa trải qua một cơn giông bão.
Và trong khoảnh khắc ấy, Hưng biết, anh đã thức tỉnh.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.