Min menu

Pages

Người chồng lén vợ đi du lịch cùng nhân tình. Chính lúc ăn tối lãng mạn, cô nhân tình nhận được một cuộc gọi đã khiến tay chân cô run rẩy.

Chương 1: Bí mật hé lộ


Hà ngồi bên cửa sổ phòng khách, tay cầm điện thoại mà lòng bồn chồn không yên. Căn hộ nhỏ của cô tối dần theo ánh chiều, tiếng xe cộ bên ngoài hòa với tiếng rao bán hàng rong, tạo nên một nhịp sống bình dị nhưng đầy áp lực. Cô nhìn vào chiếc điện thoại, ánh mắt đăm chiêu.

“Chồng đi công tác à…?” Hà thầm hỏi bản thân lần thứ mấy trong ngày. Nhưng cảm giác không đúng đã xuất hiện từ sáng sớm, khi chồng cô, Minh, gọi điện thông báo chuyến công tác gấp ở Nha Trang. Bình thường anh ấy sẽ gửi email chi tiết cho cô nắm, nhưng lần này chỉ vỏn vẹn vài câu lấp lửng.

Hà cố gắng trấn tĩnh. Cô là người vợ thông minh, không bao giờ bộc lộ sự nghi ngờ ngay lập tức. Cô nhấn máy gọi cho một người bạn, nhưng rồi lại dừng tay. “Không, phải chắc chắn đã…” – cô tự nhủ.

Hà mở tin nhắn và lướt qua các thông báo trên điện thoại. Một tin nhắn lạ hiện lên: “Anh nhớ em quá, tối nay gặp nhau nhé.” Người gửi không phải Minh, mà là một số điện thoại lạ. Tim Hà đập nhanh, nhưng cô hít một hơi sâu. Cô biết mình cần bình tĩnh.

Cô quyết định làm một bước đi thông minh: quan sát và tìm bằng chứng, nhưng không trực tiếp đối chất. Mỗi khi Minh gọi điện, cô lại vờ như bận rộn, hỏi chuyện công việc, nhắc nhở anh về lịch trình, để Minh nghĩ rằng mọi thứ vẫn ổn.

Chiều hôm ấy, Hà ra ngoài đi dạo quanh khu phố gần công ty của cô. Cô vô tình đi qua một quán cà phê nơi thường có những nhân viên trẻ tụ tập sau giờ làm. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Cô nhớ rằng bạn thân cô – Lan – đang là trưởng phòng nhân sự của một công ty lớn, nơi cô từng kể về mối tình tay ba trong công việc. Lan luôn thẳng thắn và có cách xử lý tình huống rất thông minh.

Hà quyết định gọi cho Lan. Giọng Lan vang lên qua điện thoại, ấm áp nhưng tò mò:

“Chuyện gì vậy, Hà? Nghe giọng cậu có vẻ lo lắng.”

Hà cười nhẹ, nhưng trong lòng thì lạnh như băng. “Lan à… Mình cần cậu giúp một việc. Không phải chuyện công ty, mà là… chuyện cá nhân. Nhưng liên quan đến công ty của một người.”

Lan hỏi tiếp, nhưng Hà chỉ nói lấp lửng: “Cậu tin mình chứ? Mình chỉ cần cậu xử lý khéo một chút. Mình tin cậu hiểu ý mình.”

Lan im lặng một giây, rồi đáp: “Ừ, cậu yên tâm. Mình hiểu mà. Nhắn cho mình tên người và vị trí của cô ấy đi.”

Hà gửi thông tin. Cô không cần biết kết quả ngay, chỉ cần giữ sự bình tĩnh và chuẩn bị cho bước tiếp theo. Khi trở về nhà, cô vờ như mệt mỏi sau ngày làm việc, nấu cơm, dọn dẹp và hỏi Minh về chuyến công tác. Minh, như thường lệ, cười tươi: “Ổn cả, tối mai anh về.”

Nhưng Hà không nói gì. Cô biết mình đang nắm trong tay quyền chủ động. Một kế hoạch nhỏ nhưng đủ khiến người phá hoại hạnh phúc của cô không kịp trở tay.

Chương 2: Cuộc gọi định mệnh


Hai ngày sau, Minh và nhân tình của anh – một cô gái trẻ đẹp tên Hương – đi đến Nha Trang. Hà không đi theo, nhưng cô đã biết chính xác quán bún mà họ thường ghé. Nhờ một số mối quan hệ và thói quen của họ, Hà biết rằng tối nay họ sẽ ăn tối ở một quán bún bình dân ven biển, nơi không có nhiều khách du lịch.

Hà ngồi trong căn phòng khách, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt bình thản nhưng ánh mắt sắc lạnh. Cô nhấc điện thoại, nhắn cho Lan:

“Lan à, tối nay cô ấy đang ăn tối ở quán bún bình dân số 15 đường Trần Phú. Cậu làm giúp mình nhé.”

Lan nhắn lại: “Ừ, để mình gọi cho cô ấy ngay. Mình sẽ xử lý tinh tế.”

Không lâu sau, ở Nha Trang, Hương đang cúi người trên bát bún nóng hổi, thỉnh thoảng nhìn quanh quán. Cô cười e lệ khi Minh kể chuyện công việc, nhưng tâm trí Hương dần căng thẳng. Điện thoại rung lên, hiện thông báo cuộc gọi từ “Trưởng phòng nhân sự – Lan”.

Hương nhăn mặt, lưỡng lự: “Ai gọi giờ này…?” Cô ấn nhận cuộc gọi.

Giọng Lan vang lên, trầm và chắc chắn:
“Hương, mình là Lan, trưởng phòng nhân sự công ty cậu đang làm. Mình gọi để thông báo một việc quan trọng: hiệu lực hợp đồng lao động của cậu bị đình chỉ, và cậu sẽ nghỉ việc ngay lập tức.”

Hương sững sờ, tay run lên đánh rơi đôi đũa. “Sao… sao lại…?” – cô hốt hoảng, mắt nhìn Minh cầu cứu.

Lan tiếp:
“Kẻ phá hoại hạnh phúc người khác không xứng đáng có mặt trong công ty này. Cậu biết điều đó, Hương. Hãy thu xếp công việc và rời khỏi công ty một cách gọn gàng. Đây là quyết định cuối cùng.”

Hương câm lặng, nước mắt lăn dài trên má. Minh nhìn cô hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái từng cười đùa, nay biến sắc hoàn toàn.

Hà, ở đầu dây bên kia, chỉ lặng im, thở đều. Cô biết rằng kế hoạch của mình đang diễn ra đúng như dự định. Không cần phải lớn tiếng, không cần phải đối đầu trực tiếp. Chỉ một cuộc gọi, công lý được thực thi.

Hương cúi mặt, quay đi nhìn biển đêm Nha Trang, bát bún chưa kịp ăn xong. Cô thấy trống rỗng và sợ hãi. Minh cố gắng hỏi han, nhưng Hương chỉ lặng lẽ lau nước mắt, không còn giữ được vẻ tự tin ban đầu.

Trong khi đó, Hà ngồi trong căn hộ, nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười thầm. Cô biết rằng, bước đầu tiên trong việc bảo vệ hạnh phúc và danh dự của mình đã thành công.

Chương 3: Bình yên trở lại


Sáng hôm sau, Hà dậy sớm, pha cho mình một tách cà phê nóng, nhìn ra cửa sổ thành phố vẫn còn đọng sương. Minh gọi điện, giọng hốt hoảng:

“Hà… tối qua… chuyện gì vậy? Hương nhận được cuộc gọi từ Lan à? Sao cô ấy lại… nghỉ việc?”

Hà bình thản, giọng nhẹ nhàng:
“Anh thấy đấy, kẻ phá hoại hạnh phúc người khác cuối cùng cũng phải trả giá. Chuyện này, anh không liên quan, không cần lo lắng.”

Minh im lặng. Anh biết rằng Hà thông minh, luôn chủ động trong mọi tình huống. Anh cảm nhận được sự nghiêm khắc nhưng không nặng nề trong giọng nói của vợ, và nỗi hối hận dâng lên.

Hai ngày sau, Hương đã rời khỏi công ty. Cô không dám nhìn ai, sống trong sự xấu hổ và sợ hãi. Minh, ngồi một mình trong phòng khách Nha Trang, chợt thấy trống trải. Anh nhận ra mọi thứ không còn như trước.

Hà, ở Sài Gòn, nhận được tin nhắn từ Lan:
“Mọi chuyện đã ổn. Cậu ấy hiểu ra bài học rồi.”

Hà mỉm cười. Cô thở phào. Không cần phải gây ồn ào, không cần phải làm lớn chuyện. Chỉ cần sự tinh tế, thông minh và một chút quyền lực từ người bạn thân, cô đã bảo vệ được hạnh phúc của mình.

Chiều hôm ấy, Hà ra công viên gần nhà, nhìn ánh nắng rọi qua tán lá, nghe tiếng trẻ con cười đùa. Cô cảm nhận được sự bình yên trở lại. Trong lòng cô, tình yêu và sự tin tưởng dành cho Minh vẫn còn, nhưng lần này là sự tỉnh táo và kiểm soát, không phải mù quáng.

Hà biết rằng, đôi khi im lặng và thông minh mới là cách trả thù tinh tế nhất. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng lên, bước đi giữa nhịp sống bình dị của thành phố. Hạnh phúc có thể bị thử thách, nhưng khi biết cách bảo vệ, nó sẽ bền vững.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.