Min menu

Pages

Đứa con quấy khóc ngằn ngặt khiến tôi mệt mỏi và không tài nào ru ngủ được. Trong lúc bế con ra ban công để dỗ dành trong không gian tĩnh lặng, tôi vô tình đã nghe thấy được một bí mật động trời mà chồng tôi đang che giấu.

 Chương 1: Những ngày hạnh phúc giản dị

Hà Nội những năm cuối thập niên hai mươi, khi phố xá còn tấp nập nhưng hơi thở của những người trẻ tha hương vẫn tràn đầy nỗi nhọc nhằn, cô gặp anh lần đầu. Lúc ấy, cả hai đều là người tỉnh lẻ, vừa rời quê lên thành phố bươn chải cho cuộc sống mới. Cô, với gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt luôn ánh lên vẻ lo âu của kẻ xa quê, làm việc ở một tiệm may nhỏ ven đường Nguyễn Trãi. Anh, chàng trai quê Bắc Ninh, vừa đi làm nhân viên giao hàng, vừa học thêm tiếng Anh vào buổi tối.

Họ gặp nhau trong một buổi chiều mưa tầm tã, khi cô đứng trú mưa dưới mái hiên một cửa hàng, tay ôm cặp vải còn chưa khâu xong. Anh đi qua, thấy cô co ro, nở nụ cười nhẹ, giơ tay che mưa cho cô, rồi hai người nói chuyện như đã quen từ lâu. Câu chuyện về những ngày đầu xa quê, về những khó khăn khi sống giữa thủ đô, khiến cả hai thấy lòng mình ấm lên lạ kỳ.

Anh luôn quan tâm cô từng chút một. Khi cô ốm nặng vì cảm lạnh kéo dài, anh nghỉ làm cả tuần để nấu cháo, đưa thuốc và ngồi bên giường cô, nhắc nhở từng viên thuốc, từng bát cháo. Cô nhìn anh, cảm thấy trong lòng có một sự yên bình chưa từng thấy. Họ không giàu, bữa cơm chỉ là cơm trắng với rau muống luộc, nhưng cảm giác hạnh phúc len lỏi vào từng chi tiết nhỏ: tiếng cười khi anh vụng về đánh rơi bát cháo, những buổi chiều đi bộ dọc hồ Tây, hay những đêm ôm nhau nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn.

Khi quyết định kết hôn, cả hai không mơ đến đám cưới rình rang. Tiền ít, gia đình hai bên cũng không đặt nặng chuyện này, nên đám cưới diễn ra giản dị trong một buổi trưa hè oi ả. Chỉ có vài người thân, vài tấm áo quần gói ghém vội, bữa cơm trưa chỉ vài món đơn giản. Anh nắm tay cô, nói:

— Em à, dù thế nào, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, mọi thứ sẽ ổn.

Cô cười, nước mắt lưng tròng, đáp:

— Ừ, chỉ cần chúng ta… là đủ.

Thời gian đầu, cuộc sống vẫn khó khăn, nhưng họ biết trân trọng nhau. Mỗi sáng, anh dậy sớm mang cơm cho cô, mỗi tối, cô chờ anh về sau những chuyến giao hàng mệt nhọc, và họ chia sẻ mọi lo toan, cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Hạnh phúc giản dị nhưng bền vững, tựa như những ngôi nhà nhỏ nép mình trong ngõ hẹp Hà Nội, âm thầm nhưng vững chắc.

Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng trải thảm hồng. Sau vài năm hôn nhân, họ muốn có con. Nỗi mong mỏi ấy trở thành áp lực vô hình. Mỗi lần đi khám, nhìn các bác sĩ lắc đầu, nhìn các cặp vợ chồng xung quanh bước ra với niềm vui, cô cảm thấy lòng mình rạn nứt. Tiền chữa trị cạn dần, nhưng con số trên hóa đơn vẫn tăng lên từng tháng.

Anh – người từng dịu dàng như vậy – bắt đầu thay đổi. Những ngày trước đây anh luôn kiên nhẫn, giờ trở nên cáu gắt. Chỉ cần cô hỏi: “Hôm nay anh có đủ tiền mua sữa không?” là lập tức nghe anh đáp với giọng khó chịu:

— Sao em không nghĩ đến mình một chút? Tốn bao nhiêu tiền rồi mà cứ hỏi nữa!

Cô không trách, vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng sâu trong lòng, cô thấy lo sợ. Sự quan tâm trước đây như một ngọn nến, giờ bị gió thổi tắt dần. Cô cố trấn an bản thân, nghĩ rằng anh căng thẳng vì kinh tế, vì áp lực chữa trị, và tin rằng anh vẫn yêu cô.

Một buổi tối mùa đông, khi Hà Nội se lạnh và bụi bay mờ mịt trên đường, cô ngồi một mình trong phòng, nhìn tấm hình cưới treo trên tường. Cô nhớ những ngày anh lặng lẽ ngồi bên cô, cầm tay cô khi cô run rẩy vì sốt cao, nhớ những bữa cơm đơn sơ mà cả hai vừa ăn vừa cười. Nhưng giờ đây, hình ảnh ấy như một kỷ niệm xa xăm, còn hiện tại là những câu than phiền, những ánh mắt lạnh nhạt, và những khoản tiền chữa trị khiến họ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn hy vọng. Cô vẫn tin rằng, người đàn ông từng yêu cô hết lòng sẽ trở lại, rằng niềm vui giản dị có thể tìm về. Và chính niềm tin ấy, dù mong manh, vẫn giữ cô đứng vững trước những ngày khó khăn nhất.

Chương 2: Khoảng trống trong tình yêu

Khi biết tin có thai, cô vừa mừng vừa lo. Niềm hạnh phúc ấy chưa kịp lan tỏa thì áp lực lại ập đến: cô phải chăm sóc bản thân thật kỹ, theo dõi từng chỉ số, ăn uống đủ chất, đi khám thường xuyên, trong khi anh vẫn đi làm, vẫn phải lo tiền chữa trị trước đó. Ban đầu, anh cũng có chút vui mừng, nhưng chỉ thoáng qua. Ngày càng, thái độ của anh khiến cô chạnh lòng.

Mỗi lần cô nhắc anh mua thuốc bổ hay hỏi anh xem hôm nay có đủ tiền để chi cho việc khám thai không, anh lại cau có:

— Bao nhiêu lần nói rồi, em tự lo đi! Tôi đi làm đã mệt mỏi, giờ còn phải nghe em hỏi nữa sao?

Cô cắn môi, gắng gượng nuốt nước mắt vào trong. Cô biết anh đang chịu áp lực, nhưng từ lâu, cô đã quen thấy ánh mắt dịu dàng của anh, nghe giọng nói trầm ấm của anh. Giờ đây, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều nhạt nhòa, lạnh lùng.

Những buổi tối, khi cô nằm một mình, anh ngồi trước tivi hay điện thoại, đôi khi nhắn tin, cười với ai đó qua mạng, còn cô thì một mình nhìn bụng tròn lên từng ngày. Cô cảm thấy mình vừa hạnh phúc vừa cô đơn, một cảm giác dằn vặt đến ngạt thở. Cô cố nhủ bản thân: “Anh vẫn yêu, chỉ là đang mệt mỏi.” Nhưng tim cô không còn đủ sức để tin vững chắc nữa.

Những tuần cuối thai kỳ, sức khỏe cô yếu dần. Cơn đau xuất hiện nhiều hơn, bác sĩ dặn nếu thấy dấu hiệu bất thường phải nhập viện ngay. Cô gọi cho anh, nhắc anh chuẩn bị mọi thứ. Anh lúng túng:

— Tiền… tiền không đủ đâu. Em đi khám thử xem, biết đâu vẫn ổn…

Lời nói ấy như một nhát dao lạnh lùng cắm vào tim cô. Bao nhiêu năm anh từng bỏ việc, từng nấu cháo, từng ôm cô khi sốt cao, giờ đây, khi sinh con, anh lại viện cớ không có tiền, không hỗ trợ, không một chút quan tâm. Cô quay đi, nước mắt trào ra, vừa sợ vừa giận.

Ngày sinh, cô đau đớn trong phòng mổ, cảm giác gần như tuyệt vọng khi biết phải mổ khẩn cấp. Không còn lựa chọn nào khác, cô phải gọi điện vay mượn bạn bè, gom góp đủ tiền để bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Trong lúc ấy, anh đứng ngoài hành lang, không hỏi han, chỉ nhăn nhó, thở dài như muốn trách cô đã mang thai. Cô cảm nhận rõ ràng sự xa cách, sự lãnh đạm, sự thờ ơ của người từng khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Sau ca mổ, khi ôm đứa con bé bỏng trên tay, cô ngồi lặng trong phòng, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cơ thể đau nhức. Anh không xuất hiện nhiều, chỉ thỉnh thoảng vào nhìn con, thốt lên vài lời hờ hững:

— Nhìn thế này, mệt mỏi lắm nhỉ…

Những ngày sau đó, mọi việc chăm con đều dồn lên vai cô. Cho con bú, thay tã, dỗ con khi khóc, lo từng bữa ăn, giấc ngủ của bé… Anh thậm chí trách móc khi nhà cửa bừa bộn vì con ốm:

— Sao nhà cửa bừa bộn thế này? Tôi đi làm về mệt mỏi, nhìn vào phát cáu.

Cô muốn nói rằng cô cũng mệt mỏi, cô cũng vừa trải qua một ca mổ nguy hiểm, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Cô nhận ra một khoảng cách sâu hơn, không chỉ là sự thờ ơ, mà còn là sự thiếu tôn trọng, thiếu chia sẻ.

Một đêm, khi Hà Nội im lặng, cô bế con ra ngoài hít thở không khí, cố gắng tĩnh tâm. Tiếng gió len qua tán cây, ánh đèn đường vàng vọt, lòng cô quặn thắt. Nghe điện thoại của chồng vang lên giọng anh gọi cho mẹ ruột:

— Mẹ ơi, con gửi tiền về xây nhà, thật to, để không thua người ta. Yên tâm, tiền này là của con, vợ không biết và không có quyền ý kiến đâu…

Cô đứng lặng, tay bế con run lên, tim như bị bóp nghẹt. Bao nhiêu năm, bao nhiêu hy sinh, giờ đây, anh dành tiền cho sĩ diện, cho nhà bên ngoại, còn cô – người vừa chịu đựng khó khăn, nguy hiểm để sinh con – lại không hề được tôn trọng.

Cú sốc ấy làm cô suy sụp hoàn toàn. Người đàn ông từng dịu dàng, quan tâm, từng làm mọi thứ vì cô, giờ đây trở thành một người xa lạ, thờ ơ, chỉ nghĩ đến hình ảnh và danh tiếng. Cô bế con trở về phòng, mắt nhòa lệ, lòng trống rỗng. Cô bắt đầu đặt ra câu hỏi: có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này khi người mình tin tưởng nhất giờ lại không còn tình yêu, sự chia sẻ và tôn trọng?

Đêm ấy, tiếng con khóc như nhắc nhở cô: cô phải mạnh mẽ, phải lựa chọn. Nhưng cô chưa biết con đường nào phía trước sẽ dẫn đến hạnh phúc thật sự. Cô nằm bên con, mắt nhìn trần nhà, lòng tràn đầy bối rối, giận dữ, nhưng cũng đầy quyết tâm.

Chương 3: Quyết định trong im lặng

Những ngày sau cú sốc nghe chồng gọi điện cho mẹ ruột, cô sống trong cảm giác hỗn độn giữa đau đớn, thất vọng và giận dữ. Con còn nhỏ, chưa biết gì, nhưng mọi cử chỉ của anh dành cho con cũng dường như lạnh nhạt, hời hợt. Mỗi lần cô bế con, nhìn anh ngồi trên ghế sofa, nhấp ngụm trà, lướt điện thoại mà không hề quan tâm đến mẹ con, tim cô lại như bị bóp nghẹt.

Cô bắt đầu quan sát kỹ hơn, từng thói quen, từng lời nói, từng cử chỉ của anh. Không còn là người đàn ông từng dịu dàng, lo lắng cho cô khi ốm đau. Không còn là người sẵn sàng bỏ việc để nấu cháo hay đưa cô đi khám. Thay vào đó là giọng điệu cáu gắt, ánh mắt hờ hững, những lời trách móc vô lý. Anh dành tiền cho sĩ diện, cho gia đình bên ngoại, còn cô và con – những người đang cần anh nhất – lại bị bỏ lại phía sau.

Cô tự hỏi: “Liệu người đàn ông này có còn yêu mình không? Liệu hạnh phúc gia đình mà tôi từng tin tưởng có còn tồn tại không?” Câu trả lời cô biết rõ: không còn.

Một buổi chiều, cô bế con ra công viên nhỏ gần nhà. Hà Nội những ngày đầu đông se lạnh, gió thổi qua từng cành cây, lá khẽ rơi. Cô ngồi xuống ghế đá, cho con bú, nhìn những đứa trẻ khác chạy nhảy cùng cha mẹ. Một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong cô, nhưng cũng có một luồng sức mạnh âm ỉ: cô phải nghĩ đến con, phải nghĩ đến bản thân.

Trong im lặng, cô tự nhủ: “Mình không thể tiếp tục sống cho kẻ không tôn trọng mình. Con cần một mẹ mạnh mẽ, chứ không phải một người mẹ gục ngã vì thất vọng.” Những lời ấy, ban đầu như một luồng gió nhỏ, dần dần trở thành niềm tin vững chắc.

Ngày hôm sau, cô thu xếp lại giấy tờ, tìm hiểu quyền lợi pháp lý, và lặng lẽ nhắn tin cho anh:

— Anh à, chúng ta cần nói chuyện.

Anh trả lời nhanh, giọng điệu bình thản:

— Nói gì thì nói, tôi đang bận.

Nhưng lần này, cô không nhún nhường. Buổi tối, cô gọi điện, giọng đều đặn, không oán hận:

— Anh và tôi không còn cùng nhìn về một hướng. Anh dành cả tình yêu và sự quan tâm cho sĩ diện, còn mẹ con tôi không quan trọng. Tôi không muốn con lớn lên thấy mẹ luôn chịu thiệt thòi. Tôi muốn chấm dứt để cả hai đi tiếp trên con đường riêng.

Phía đầu dây, anh im lặng một lúc lâu. Cô nghe thấy tiếng thở dài, nhưng không chờ đợi thêm lời biện minh hay năn nỉ. Cô biết, quyết định của mình đã được hình thành từ lâu, và không còn gì lay chuyển được.

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, cô trở về căn nhà nhỏ, một mình chăm con. Những ngày đầu, cô vẫn lo lắng, sợ mình không đủ khả năng. Nhưng từng ngày trôi qua, cô nhận ra bản thân mạnh mẽ hơn cô tưởng. Cô tự nấu ăn, dỗ con, học cách cân bằng công việc và chăm sóc gia đình nhỏ. Mỗi nụ cười của con, mỗi giấc ngủ yên bình đều là niềm hạnh phúc giản dị mà cô từng tìm kiếm, giờ trở thành hiện thực.

Có những ngày Hà Nội mưa lất phất, cô bế con ra cửa sổ nhìn mưa rơi, lòng nhẹ nhõm đến lạ. Không còn tiếng cãi vã, không còn sự hờ hững, chỉ có hai mẹ con và tình yêu mà cô trao cho con. Cô nhận ra, hạnh phúc không nằm ở sự hoàn hảo của người đàn ông bên cạnh, mà ở chính sự lựa chọn, lòng can đảm và sự trân trọng bản thân.

Cô không oán giận anh nữa. Thay vào đó, cô thầm cảm ơn những ngày tháng hạnh phúc đã qua, cảm ơn anh đã dạy cô bài học lớn về tình yêu, sự chia sẻ và tôn trọng. Và trên hết, cô biết rằng, dù trải qua bao nhiêu cay đắng, cô vẫn có thể đứng vững, vẫn có thể yêu thương và tạo dựng cuộc sống mới cho con.

Một buổi sáng, khi ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt rạng rỡ của đứa trẻ trong vòng tay cô, cô cười. Cô tự nhủ: “Chúng ta sẽ ổn thôi. Mẹ con mình sẽ ổn, và hạnh phúc sẽ không còn là điều xa xỉ nữa.”

Cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng cô không còn sợ hãi. Mỗi ngày là một cơ hội mới, một khởi đầu mới, và cô đã sẵn sàng bước tiếp – bước đi bằng chính sức mạnh và tình yêu của chính mình.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.