Chương 1: Ngày báo tin bầu bí
Hà ngồi lặng trên ghế sô-pha, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt cô, nhưng trong mắt cô là một mảng lo lắng không thể giấu. Hai vạch hồng trên que thử thai hiện ra, rõ ràng đến mức không thể phủ nhận: cô đã có bầu. Cảm giác vừa hạnh phúc vừa sợ hãi len lỏi trong lòng. Hạnh phúc vì sắp làm mẹ, sợ hãi vì cô và Minh – bạn trai lâu năm, người sẽ là chồng cô – vẫn còn khá trẻ, chưa chuẩn bị đủ cho mọi chuyện.
Hà hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng tim vẫn đập mạnh. Cô cầm điện thoại, tay run run bấm số Minh. Khi nghe máy, giọng cô vừa run vừa lo:
– “Anh… anh nhớ chờ em về, em có chuyện quan trọng phải nói.”
Minh trả lời vội vàng, nửa đùa nửa nghiêm túc:
– “Chuyện gì mà hồi hộp vậy? Em cứ về đi, anh sẽ lo mọi chuyện.”
Ngày hôm sau, Minh trở về nhà cô, mang theo một nụ cười vừa hồi hộp vừa vui sướng. Hà nhìn vào mắt anh, thấy ánh mắt lo lắng xen lẫn hạnh phúc, và cô không kìm được nữa, giọng nghẹn ngào:
– “Anh… em có bầu rồi.”
Minh trợn mắt, tim đập dồn dập. Anh định mở miệng nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, mẹ anh xuất hiện. Bà Hương – người phụ nữ đã ngoài 50, nổi tiếng trong xóm làng vì sự khéo léo trong lời ăn tiếng nói, đôi khi hà khắc nhưng luôn được mọi người tôn trọng – nhìn Hà bằng ánh mắt thăm dò, giọng điệu bình thản nhưng đầy uy lực:
– “Chưa cưới đã có bầu, vậy phải tính ngày cưới thật đàng hoàng. Chờ tôi xem thầy một chút đã.”
Hà lặng người. Mới có hai tháng thôi mà bà đã nói như thế? Cô nhìn Minh, thấy anh nhíu mày, nắm chặt tay cô. 5 tháng nữa mới cưới, nghĩa là cô phải mang bụng bầu đến gần giữa thai kỳ, chờ ngày đẹp để làm lễ cưới? Cô vừa bực vừa lo.
Hà nhớ rõ lời Minh kể về mẹ anh: hồi nhỏ, mẹ đối xử với con trai và chị hai rất nghiêm khắc, thậm chí khắc nghiệt. Anh từng kể, có những ngày mẹ không cho ăn sáng, thậm chí nhờ cậu qua đánh đòn vì nghĩ con hư. Những ký ức đó khiến Hà hiểu rằng, mẹ Hương có lý do để khắt khe, nhưng cũng khiến cô lo sợ.
Ngày tháng đầu tiên sau khi báo tin bầu bí, bà Hương vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Bà không nói nhiều, chỉ lướt qua Hà như một việc bình thường, hỏi vài câu về sức khỏe với giọng như trách móc. Và rồi có những chuyện khiến Hà vừa tủi vừa phẫn: khi cô xin mẹ chồng vay tiền làm đám cưới, bà nói:
– “Tiền đã chôn vào bất động sản, chưa rút ra được. Muốn cưới thì tự lo.”
Hà và Minh chỉ biết “ừ ừ” cho qua, tự xoay sở. Nhưng trong lòng cô cứ thấy tủi thân, tự hỏi sao mẹ có thể rộng tay với anh chị em, nhưng con trai ruột lại dè dặt đến vậy.
Bầu bí mang lại cho Hà niềm vui lẫn nỗi lo: vóc dáng thay đổi, mệt mỏi, buồn nôn, nhưng nỗi lo về mối quan hệ với mẹ chồng còn nặng hơn. Mỗi lần bà Hương ghé thăm, Hà đều cảm thấy như đang bị “kiểm tra”. Một hôm, bà đến nhà chơi, nhìn quanh, gật gù:
– “Nhà cửa ổn đấy. Nhưng sao chưa mua thêm tủ, bàn ghế gì?”
Hà im lặng, chỉ cười gượng. Minh biết cô khó chịu, nhưng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay vợ.
Rồi có những lúc, bà Hương bóng gió về chuyện tiền bạc. Một hôm, bà nhờ chị chồng gọi điện cho Hà, bảo mua điện thoại mới tặng bà làm quà. Hà nghẹn lời, nghĩ: “Chúng mình đang cạn túi để trả nợ ngân hàng, nuôi con nhỏ, vậy mà bà chỉ quan tâm món quà làm lành cho bà thôi.” Cảm giác bị coi thường và áp lực trĩu nặng lên vai cô.
Về khoản vay 1,5 tỷ để làm ăn, Hà và Minh chưa trả hết vì dịch bệnh, mẹ chồng vẫn dùng đó làm lý do mắng mỏ, đuổi đi, khiến cô không dám hé răng. Có những đêm, Hà ngồi trong phòng, nhìn bụng bầu nhấp nhô theo nhịp thở, nước mắt lăn dài: “Mình phải chịu áp lực này đến bao giờ?”
Hà còn nhớ một lần bà Hương khoe sẽ mua một căn hộ cho dì ở quê để tiện chăm sóc con gái mới vào đại học, mà không hề hỏi thăm về việc hai vợ chồng mua nhà. Trong lòng Hà vừa buồn vừa tủi, nghĩ: “Sao mẹ không quan tâm đến chúng mình, nhưng lại hào phóng với dì và cháu?”
Minh nhìn thấy vợ buồn, ngồi xuống nắm tay cô:
– “Anh biết, mọi chuyện khó khăn, nhưng mình sẽ cố gắng cùng nhau. Em đừng lo quá.”
Hà mỉm cười, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Cô biết, bầu bí chỉ là thử thách đầu tiên. Phía trước còn nhiều sóng gió: từ tiền bạc, công việc, đến mối quan hệ với mẹ chồng.
Một buổi chiều, Hà ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con đường làng tấp nập, cảm giác vừa ngột ngạt vừa bất lực. Cô thầm nhủ: “Mình phải mạnh mẽ, phải chịu đựng, nhưng không thể cứ mãi im lặng.”
Những ngày sau, mẹ chồng lại xuất hiện với những yêu cầu, đòi hỏi nhỏ nhặt nhưng khiến Hà phải cân nhắc từng lời nói, từng cử chỉ. Mỗi khi bà nhắc đến khoản vay hay so sánh với chị em trong nhà, Hà cảm thấy lòng trĩu nặng. Nhưng cô không dám bộc lộ, chỉ âm thầm chịu đựng.
Đêm đến, Hà nằm cạnh Minh, bàn tay đặt trên bụng bầu, tâm trí rối bời. Cô biết, từ giờ đến lễ cưới còn 5 tháng nữa, sẽ còn nhiều thử thách hơn nữa. Và thử thách đầu tiên – bầu bí trước cưới – không chỉ là vấn đề sinh lý, mà còn là áp lực tâm lý, sự khắt khe từ mẹ chồng, và cả những trông đợi, mâu thuẫn ngấm ngầm mà cô phải học cách đối mặt.
Hà nhắm mắt, thở dài. Trong lòng vừa hạnh phúc vừa lo lắng, nhưng một ý nghĩ thôi thúc cô: “Mình phải vượt qua, vì con, vì hạnh phúc của mình và Minh.”
Chương 2: Căng thẳng và áp lực
Những ngày sau khi Hà báo tin bầu bí, bầu không khí trong gia đình càng trở nên căng thẳng. Mỗi lần mẹ chồng ghé thăm, không khí lạnh lùng, bóng gió dường như treo lơ lửng trên đầu hai vợ chồng.
Một buổi sáng, khi Hà đang bận chăm con nhỏ, mẹ chồng gọi điện bảo:
– “Chiều nay mẹ qua chơi, nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa nhé. Nhất là phòng con trai mẹ, xem đã gọn gàng chưa.”
Hà lẩm bẩm trong miệng, tay lau dọn nhưng lòng nặng trĩu. Cô biết, mẹ chồng không hề thật lòng quan tâm nhà cửa, chỉ là cách để kiểm tra, để nhắc nhở và tạo áp lực.
Một ngày khác, Minh nói với cô:
– “Em ơi, mẹ nhắc anh chuyện khoản vay 1,5 tỷ, bảo phải cố gắng trả nhanh. Hôm qua bà còn bảo, nếu không trả, bà sẽ tính lại lãi mẹ cho.”
Hà thở dài. Dịch bệnh khiến việc kinh doanh khó khăn, cả hai vợ chồng đang cạn kiệt vốn, mà mẹ chồng vẫn không buông tha. Mỗi lần nhắc đến tiền, trong lòng cô lại dấy lên cảm giác bất lực, tủi thân.
Thêm vào đó, mẹ Hương lại thường xuyên khoe những món quà bà mua cho người khác trong gia đình. Căn hộ mới tặng dì, điện thoại mới tặng cháu gái – tất cả đều diễn ra mà không hề hỏi han Hà và Minh một lời. Mỗi lần như vậy, cô cảm thấy như bị bỏ rơi, và lòng lại dấy lên một nỗi giận khó tả.
Một hôm, bà Hương mượn hai vợ chồng 20 triệu để “sửa sang phòng khách và sắm quà cho cháu”, đúng lúc Hà đang cạn túi vì phải trả nợ ngân hàng. Hà đành nhờ ba mẹ đẻ vay thêm 10 triệu để gửi mẹ chồng. Khi tiền đến tay bà, thay vì sử dụng đúng mục đích, bà lại dùng để sắm sửa cho cháu của dì mới lên đại học. Hà nghe xong, tim như bị bóp nghẹt.
– “Sao mình phải vất vả thế này, mà mẹ cứ dùng tiền của mình cho người khác?” – Hà bật khóc với Minh.
Minh im lặng, chỉ ôm vợ vào lòng. Anh biết vợ đang phải chịu áp lực lớn cả về tâm lý lẫn thể chất. Mỗi đêm, khi Hà ngủ say bên cạnh, Minh ngồi trầm tư, suy nghĩ cách giải quyết. Anh vừa thương vợ, vừa bực mình với mẹ, nhưng cũng không muốn gia đình thêm rạn nứt.
Ngày lễ cưới gần đến, áp lực càng tăng. Hà bầu bí, sức khỏe ngày càng yếu, phải lo sắm sửa, chuẩn bị, trong khi mẹ chồng liên tục nhắc nhở từng chi tiết nhỏ nhặt. Một lần, khi Hà mua váy cưới, bà Hương nói:
– “Váy này đắt quá, không hợp với con dâu mẹ đâu. Mua cái khác cho hợp lý.”
Hà cố nén sự khó chịu, gật đầu cho qua, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi buồn tột cùng. Cô tự hỏi: tại sao mẹ có thể cho anh chị em vài trăm triệu, vài tỷ để lập nghiệp, nhưng lại tính toán từng đồng với con trai và con dâu?
Một ngày, cãi vã nổ ra vì một chuyện nhỏ: bà Hương hỏi:
– “Sao con chưa trả tiền ngân hàng? Trễ hạn à?”
Hà mệt mỏi, giọng run run:
– “Mẹ ơi, chúng con đang cố gắng. Dịch bệnh, công việc khó khăn, con đã làm hết sức rồi.”
Bà Hương gằn giọng:
– “Cố gắng? Cố gắng thì bao giờ mới xong? Con nghĩ mẹ không biết mấy chuyện vay mượn sao?”
Không khí nặng nề, Minh đứng giữa hai bên, cố gắng hòa giải:
– “Mẹ, chúng con đã cố gắng hết sức rồi, xin mẹ thông cảm.”
Nhưng mẹ Hương vẫn lấn át, giọng như muốn dằn vặt:
– “Thông cảm gì? Con phải biết lo liệu, không phải cứ chờ mẹ lo cho.”
Hà nhìn Minh, thấy anh buồn bã, ánh mắt đượm nỗi lo lắng. Cô biết, áp lực này không chỉ là tiền bạc, mà còn là sự kiểm soát tinh thần từ mẹ chồng, khiến hai vợ chồng lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
Ngày qua ngày, Hà cảm thấy mệt mỏi, vừa mang bầu, vừa phải đối mặt với mẹ chồng, vừa lo trả nợ. Một lần, khi ngồi khóc một mình trong phòng, cô thầm nghĩ: “Mình có làm mẹ, làm vợ, làm con dâu tốt đến đâu, cũng không bao giờ đủ với bà.”
Nhưng trong những lúc yếu đuối ấy, Minh luôn ở bên. Anh nắm tay vợ, trấn an:
– “Anh biết, mọi chuyện khó khăn, nhưng mình sẽ vượt qua. Em đừng lo quá, có anh ở đây mà.”
Hà mỉm cười, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô biết, thử thách còn dài, nhưng ít ra, hai vợ chồng có nhau để chống đỡ.
Đến một ngày, mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm. Hà nghe tin mẹ chồng từ mặt hai vợ chồng, không cho gặp mặt, khiến cô vừa sốc vừa tủi. Nhưng khi bà bị hỏng điện thoại, lại bảo chị chồng gọi cho Hà, nói bóng gió phải mua chiếc mới để “làm lành”. Hà cảm thấy bức xúc vô cùng: cả đời vất vả kiếm tiền nuôi con nhỏ, trả nợ ngân hàng, mẹ chỉ quan tâm món quà cho bà.
Hà bắt đầu tự hỏi: “Mình có nên tiếp tục nhẫn nhịn không? Hay phải đứng lên, bảo vệ quyền lợi của bản thân và con mình?”
Đêm đó, Hà không ngủ, tay đặt lên bụng bầu, nhìn ra cửa sổ. Thành phố xa xa lấp lánh ánh đèn, nhưng trong lòng cô chỉ là những đêm dài u ám. Cô biết, mọi chuyện sẽ còn thử thách hơn thế: tiền bạc, hôn nhân, và đặc biệt là mẹ chồng – người dường như không bao giờ hài lòng với mình.
Nhưng Hà quyết định, dù khó khăn, cô sẽ không cúi đầu vô điều kiện. Vì đứa con trong bụng, vì hạnh phúc của hai vợ chồng, cô phải tìm cách cân bằng mọi thứ, học cách kiên cường trước áp lực không chỉ về tiền bạc mà còn về tâm lý.
Minh nhìn vợ, thấy ánh mắt cô vừa lo lắng vừa quyết tâm, lòng dâng lên niềm thương và sự trân trọng. Anh hứa trong lòng: “Dù có chuyện gì, mình sẽ cùng em vượt qua. Không để mẹ hay hoàn cảnh làm tổn thương em và con.”
Và từ lúc đó, những căng thẳng, áp lực, nỗi tủi thân trở thành động lực để hai vợ chồng Hà – Minh cùng nhau vun đắp, chuẩn bị cho cuộc sống mới, cho lễ cưới, và cho đứa trẻ sắp chào đời.
Chương 3: Đứng lên và lựa chọn của riêng mình
Những ngày cuối thai kỳ, áp lực từ mẹ chồng và chuyện tiền bạc khiến Hà cảm giác như mình đang sống trong một cái lồng kín, không thoát ra được. Cái lồng ấy vừa là sự lo lắng, vừa là sự áp đặt, vừa là mệt mỏi vì phải vừa chăm con, vừa lo trả nợ, vừa kiềm chế cảm xúc trước mẹ chồng.
Một buổi chiều, Hà nhận được tin từ chị chồng: mẹ hỏng điện thoại và nhắc nhở rằng hai vợ chồng phải mua điện thoại mới tặng bà. Hà đứng bất động trước tin nhắn, tim đập mạnh. Cô đặt tay lên bụng bầu, cảm giác vừa tức vừa tủi thân dâng lên.
– “Minh, anh thấy không? Bà chỉ quan tâm món quà cho bà, còn chúng mình thì sao? Bao nhiêu tháng nay vất vả, trả nợ ngân hàng, chăm con nhỏ, bà có quan tâm gì đâu!” – Hà nói, giọng run run.
Minh nhìn vợ, đôi mắt đầy thương xót. Anh biết những tháng ngày qua, vợ mình đã chịu đựng quá nhiều. Anh ôm cô vào lòng:
– “Anh biết, em yêu. Nhưng giờ mình phải bình tĩnh. Chúng ta cần nghĩ cách đối mặt, không thể để mẹ làm mình căng thẳng thêm nữa.”
Hà gật đầu, nhưng trong lòng cô tự nhủ: đã đến lúc phải đứng lên, phải bảo vệ bản thân và con. Không phải để chống đối, mà là để chấm dứt cảm giác bị kiểm soát, bị coi thường.
Ngày hôm sau, Hà lấy hết can đảm gọi điện trực tiếp cho mẹ chồng. Giọng cô nhẹ nhưng dứt khoát:
– “Mẹ ơi, con biết mẹ quan tâm tới gia đình. Nhưng con không thể chịu nổi việc mẹ dùng tiền con vất vả kiếm được cho người khác mà không hỏi ý con. Con bầu bí, con và Minh đang cố gắng trả nợ, lo cho con nhỏ. Con mong mẹ hiểu cho con.”
Bà Hương im lặng bên kia đầu dây, giọng điệu lạnh lùng nhưng có vẻ lắng nghe:
– “Thì ra con nghĩ vậy… mẹ cũng chỉ muốn tốt cho gia đình.”
Hà không quên nhấn mạnh:
– “Con biết mẹ tốt với anh chị em, nhưng con cũng mong mẹ dành sự quan tâm công bằng cho con và Minh. Con mong mẹ tôn trọng những nỗ lực của chúng con.”
Bên kia, bà Hương thở dài, không nói gì thêm, nhưng Hà cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu. Đó là bước đầu tiên để hai mẹ con dần hiểu nhau hơn.
Cũng trong khoảng thời gian này, Hà và Minh quyết định sắp xếp lại tài chính, cân nhắc các khoản chi tiêu, không phụ thuộc quá nhiều vào mẹ chồng. Họ bàn bạc chi tiết từng đồng, từ tiền trả nợ ngân hàng đến chi phí chăm con, chuẩn bị cho lễ cưới và sinh con sắp tới.
Một buổi chiều, khi mẹ Hương đến thăm, không khí khác hẳn. Hà đứng thẳng, nở nụ cười, tiếp bà một cách bình tĩnh. Bà Hương nhìn cô, thấy ánh mắt vừa tự tin vừa kiên định, có vẻ hơi bất ngờ.
– “Nhà cửa gọn gàng, mọi thứ ổn cả. Mẹ thấy con thay đổi, biết lo cho bản thân và gia đình hơn.” – Bà Hương nói, giọng trầm xuống.
Hà cảm thấy một phần áp lực tan biến. Cô biết, mâu thuẫn chưa hoàn toàn được giải quyết, nhưng sự tôn trọng đã bắt đầu xuất hiện. Đây là kết quả của việc cô dám đứng lên, dám nói thẳng suy nghĩ và nhu cầu của mình.
Ngày cưới cuối cùng cũng đến. Dù lễ cưới diễn ra sau 5 tháng, như thầy bà Hương đã xem, Hà không còn cảm giác lo lắng áp lực như trước. Cô hạnh phúc nắm tay Minh, biết rằng họ đã cùng nhau vượt qua khó khăn, áp lực từ mẹ chồng, từ tiền bạc, từ đời sống mới.
Buổi lễ tuy giản dị, nhưng đầy ấm áp. Mẹ Hương đứng bên, ánh mắt vẫn nghiêm nghị nhưng có phần mềm mại hơn. Khi bà nắm tay Hà, nói:
– “Mẹ mong hai đứa hạnh phúc, biết lo cho gia đình, mẹ sẽ ủng hộ.”
Hà mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm. Cô biết, phía trước còn nhiều thử thách: nuôi con, công việc, và cả mối quan hệ với mẹ chồng. Nhưng giờ đây, cô đã học được cách đứng vững, cách nói lên tiếng nói của bản thân và bảo vệ gia đình nhỏ.
Và khi tiếng cười trẻ thơ vang lên trong lễ cưới, khi Hà cảm nhận được đứa con trong bụng nhúc nhích, cô biết rằng tất cả nỗ lực, tất cả những giọt nước mắt, những đêm dài lo lắng đều đáng giá. Cô hạnh phúc vì mình đã đứng lên, vì mình và Minh đã cùng nhau vượt qua, vì đứa con sắp chào đời sẽ lớn lên trong một gia đình có sự tôn trọng và yêu thương.
Hà thầm nhủ: “Dù mẹ chồng khó tính, dù cuộc sống còn nhiều sóng gió, mình sẽ luôn kiên cường. Vì mình, vì con, vì hạnh phúc của gia đình.”
Và từ khoảnh khắc ấy, một chương mới bắt đầu – chương của sự tự tin, của tình yêu và sự trân trọng lẫn nhau, nơi Hà không còn cảm giác bị áp lực, mà là một người mẹ, người vợ biết đứng vững và kiên cường, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách phía trước.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.