Min menu

Pages

Tín hiệu thân thiết từ cha chồng khiến con dâu trẻ giữ khoảng cách. Bí mật khủng khiếp có thể khiến gia đình tan vỡ được cô phát hiện ra từ những lần gặp gỡ bất ngờ.

Chương 1: Những ngày đầu lạ lùng


Vy đứng trước cánh cổng biệt thự, cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng trào dâng trong lòng. Căn biệt thự rộng lớn, nằm giữa khu phố yên tĩnh, với những bức tường sơn trắng và cửa sổ kính lớn, khác hẳn với ngôi nhà nhỏ cô đã lớn lên cùng mẹ. Cô nhắm mắt hít một hơi dài, rồi bước vào bên trong, nơi chồng mình – Minh – đang chờ sẵn với nụ cười ấm áp.

Minh nắm tay cô dẫn đi quanh nhà, giới thiệu từng phòng, từng vật dụng mà Vy sẽ phải làm quen. Mẹ chồng – bà Lan – nghiêm nghị, chỉ gật đầu xã giao chào đón con dâu mới. Chị chồng – Hạnh – trẻ hơn Minh vài tuổi, tỏ vẻ e dè pha chút khinh thường. Vy mỉm cười, cố gắng thể hiện sự lễ phép, nhưng cô cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ mọi người xung quanh.

Ngày qua ngày, Vy cố gắng hòa nhập, nhưng sự nhạy cảm khiến cô khó tránh khỏi cảm giác cô đơn. Một buổi tối, khi mọi người đã vào phòng riêng, Vy ngồi thẫn thờ ngoài sân, nhìn những đèn đường nhấp nháy qua tán cây. Nỗi nhớ mẹ bất chợt trào lên, khiến cô không kìm được nước mắt.

Bất ngờ, ông Phong – cha chồng – xuất hiện bên cạnh. Ông lặng lẽ đặt chiếc áo khoác lên vai Vy. Cô ngước nhìn, thấy đôi mắt ông trầm mặc, nhưng ánh nhìn lại khác thường: vừa quan tâm, vừa có chút gì đó day dứt. Vy hơi giật mình, nhưng không nói gì. Chỉ cảm nhận một luồng ấm áp len lỏi trong lòng.

Từ những ngày đó, Vy nhận ra ông Phong luôn âm thầm quan tâm. Ông nhớ món ăn Vy thích, dù chưa từng ai nói. Khi Vy gặp khó xử với mẹ chồng hay chị chồng, ông luôn đứng ra bảo vệ, nhưng lặng lẽ, không để ai biết. Ánh mắt ông Phong nhìn cô, dường như chứa đựng một nỗi thương xót sâu kín, khiến Vy vừa ấm lòng, vừa sợ hãi.

Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách. Sợ hiểu lầm. Sợ dị nghị. Sợ hôn nhân mới chớm nở lại rạn nứt.

Những ngày sống trong biệt thự trôi qua, Vy ngày càng nhạy cảm với mọi cử chỉ của ông Phong. Mỗi lần ông hỏi han, cô cảm thấy vừa ấm áp, vừa rối bời. Một phần trong lòng cô tự hỏi: liệu có điều gì trong quá khứ đã khiến ông ấy nhìn cô như vậy? Nhưng câu trả lời vẫn còn ở phía trước, như một bí ẩn chưa hé lộ.

Chương 2: Bí mật hé mở


Một buổi chiều, Minh bận công việc, nhờ Vy lấy một số tài liệu từ phòng làm việc của ông Phong. Vy gõ cửa rồi nhẹ nhàng bước vào. Căn phòng trầm lặng, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên bàn gỗ, trên đó bày vài bức ảnh và tờ giấy.

Vy định lấy tài liệu, nhưng ánh mắt cô bỗng dừng lại trên một bức ảnh cũ để trong khung bạc. Người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt… giống y hệt cô. Cả tim Vy như ngừng đập. Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán. Cô nhìn kỹ hơn, nhận ra khuôn mặt trong ảnh là mẹ mình.

Trong ngăn kéo, Vy tìm thấy một mảnh giấy rách, nét chữ đã phai mờ:

"Nếu có kiếp sau, em mong được gặp lại anh… nhưng không phải trong dang dở này."

Vy run rẩy, bước lùi lại. Tại sao cha chồng lại giữ ảnh mẹ cô? Tại sao lại có những dòng chữ này? Cảm giác bàng hoàng, hoang mang dâng lên, khiến cô khó thở.

Đêm đó, Vy không ngủ được. Cô nghĩ đến những cử chỉ quan tâm của ông Phong, những ánh mắt đầy day dứt, giờ bỗng dưng có ý nghĩa hoàn toàn khác. Sáng hôm sau, cô quyết định đối thoại trực tiếp.

Trong phòng làm việc, chỉ có hai người. Vy đặt bức ảnh lên bàn, giọng run run:
– “Ông… sao lại giữ ảnh mẹ con?”

Ông Phong im lặng, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô, rồi bất ngờ đỏ lên. Lời nói vang lên khẽ nhưng chắc nịch:
– “Mẹ con… từng là tình yêu đầu của ta.”

Vy nghẹn lời, cảm giác tim mình như bị xé ra làm đôi. Ông kể về hai mươi mấy năm trước, về một tình yêu say đắm nhưng dang dở. Gia đình ngăn cấm, ông phải đi du học, và khi trở về, người phụ nữ ông yêu đã biến mất. Ông không hề biết mẹ Vy đã sinh con. Ông Phong thừa nhận: lần đầu gặp Vy trong lễ cưới của Minh, ông đã nhận ra đôi mắt ấy, đã nghi ngờ, nhưng không dám hỏi.

Vy choáng váng, cảm giác choáng ngợp như đổ sập lên vai. Cô đứng giữa cơn bão cảm xúc: sự thật đau lòng, nỗi sợ hôn nhân bị đổ vỡ, và niềm tiếc nuối về một quá khứ đã qua. Cô âm thầm đi xét nghiệm ADN, để biết sự thật.

Kết quả về sớm hơn cô nghĩ: Vy và Minh không có quan hệ huyết thống. Minh là con của ông Phong và mẹ chồng, nhưng Vy là con của mẹ cô với người đàn ông khác. Ông Phong không phải cha cô. Nhưng nỗi đau sâu kín vẫn còn đó: nếu năm xưa không bị ngăn cản, có thể Vy sẽ không phải đứng giữa cơn lốc này.

Vy mang kết quả về, ánh mắt nhìn ông Phong không còn sợ hãi, mà là sự thấu hiểu. Ông Phong lặng im, nước mắt trào qua những nếp nhăn trên khuôn mặt chững chạc, từng nghĩ sẽ không còn rung động nữa.

Chương 3: Ký ức và bình yên


Vy cầm kết quả ADN đặt lên bàn, nhìn ông Phong. Ông ngồi im, đôi tay nắm chặt, ánh mắt lặng lẽ tràn đầy cảm xúc.
– “Ta nhẹ nhõm… nhưng cũng đau. Vì ta đã không thể bảo vệ mẹ con.”

Vy mỉm cười yếu ớt, lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình bình yên. Cô biết rằng mọi chuyện đã rõ ràng: sự thật không còn khiến cô bàng hoàng nữa.

Ông Phong nhắc đến bức ảnh mẹ Vy:
– “Ta muốn con trả lại… để ta cất giữ.”

Vy lắc đầu:
– “Con muốn giữ lại. Vì con biết mẹ cũng từng được yêu.”

Cả hai im lặng một lúc lâu, chia sẻ sự bình yên trong nỗi nhớ và ký ức. Gia đình vẫn ổn định, không ai hay biết về bí mật này. Chỉ có hai trái tim hiểu nhau, hiểu những dang dở mà định mệnh từng mang lại.

Vy quay về với Minh, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa. Cô không còn sợ hãi ánh mắt của ông Phong nữa, mà chỉ biết trân trọng sự quan tâm sâu kín đó, một tình cảm không thuộc về hiện tại, nhưng đã góp phần tạo nên sự trưởng thành và bình yên cho cô.

Trong căn biệt thự rộng lớn, gia đình vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng trong im lặng, Vy và ông Phong giữ một mảnh ký ức ngọt ngào, dang dở, vừa là hồi ức, vừa là bài học về tình yêu, sự mất mát và lòng trắc ẩn.

Cuộc đời không phải lúc nào cũng trọn vẹn, nhưng những ký ức được trân trọng sẽ giúp trái tim được hàn gắn. Vy hiểu, đôi khi gặp gỡ không phải để yêu, mà để khép lại một điều dang dở của quá khứ. Và cô, cuối cùng, cũng tìm thấy sự thanh thản trong chính gia đình mình.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.