Min menu

Pages

Con dâu trẻ giữ khoảng cách với tín hiệu thân thiết đầy ẩn ý từ cha chồng. Qua những lần gặp gỡ bất ngờ, cô phát hiện ra một bí mật khủng khiếp đang đe dọa sự tan vỡ của gia đình.


CHƯƠNG 1 – MỚI NHẬP GIA

Vy, cô gái 23 tuổi, vừa chính thức bước vào cuộc sống làm dâu trong căn biệt thự xa hoa của gia đình chồng. Căn nhà rộng lớn với những bức tường sơn màu kem, trần nhà cao, cửa sổ lớn nhìn ra vườn hoa rực rỡ, nhưng đối với Vy, mọi thứ vẫn lạnh lùng và xa cách. Cô nhớ mẹ, người đã mất khi cô vừa tròn mười tuổi, và nỗi cô đơn ấy dường như lớn hơn cả không gian trống vắng của căn biệt thự. Cha cô chưa từng được nhắc đến trong những câu chuyện cũ; chỉ biết mẹ từng yêu say đắm một người, nhưng cuối cùng họ chia tay trong im lặng.

Ngay những ngày đầu sống chung, Vy đã cảm nhận sự khác biệt trong gia đình chồng. Mẹ chồng khó tính, luôn soi xét từng cử chỉ; chị chồng ghen ghét, hay nhắc nhở Vy về “vị trí của cô trong nhà”. Vy là người nhạy cảm, nên những áp lực ấy khiến cô đôi khi muốn rút lui, nhưng cô biết phải kiên nhẫn.

Điều lạ lùng là ông Phong, cha chồng cô – một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, trầm mặc, từng trải, luôn giữ khoảng cách với mọi người – lại tỏ ra quan tâm một cách đặc biệt với Vy. Một buổi tối, khi Vy ngồi thẫn thờ ngoài sân, nhìn bầu trời đêm đầy sao mà lòng cô buồn bã vì nhớ mẹ, ông lặng lẽ bước ra và đặt lên vai cô chiếc áo khoác ấm. Vy ngỡ ngàng, chưa kịp nói lời cảm ơn, ông đã quay đi như thể không có gì xảy ra.

Những cử chỉ quan tâm âm thầm như vậy lặp lại nhiều lần. Ông nhớ rõ Vy thích ăn món gì, dù chưa từng ai nói; mỗi khi Vy gặp khó xử trong gia đình, ông đứng sau lưng, bảo vệ cô nhưng không ai thấy. Ánh mắt ông nhìn Vy mang một điều gì đó sâu hơn sự quan tâm bình thường: có lẽ là thương xót, day dứt, một nỗi niềm chưa trọn vẹn. Vy nhận ra điều đó và bắt đầu giữ khoảng cách. Cô không dám gần ông quá, sợ những hiểu lầm, sợ lời dị nghị trong gia đình chồng.

Một hôm, Vy ngồi trong phòng khách, tay run run cầm bức thư cũ mẹ để lại. Mỗi dòng chữ đều nhắc về một tình yêu sâu đậm nhưng dang dở. Cô nhớ mẹ, nhớ cả những lời dạy về sự kiên nhẫn, về cách yêu thương mà không làm tổn thương người khác. Nhưng càng nhớ, trái tim Vy càng nặng trĩu. Cô đứng lên, đi ra sân, nơi ánh đèn vàng hắt xuống, và thấy ông Phong đứng đó, im lặng, ánh mắt ông lấp lánh một điều gì đó khó tả. Vy nhanh chóng quay đi, lòng thắt lại.

Thời gian trôi qua, Vy vẫn giữ khoảng cách với ông, nhưng những cử chỉ quan tâm của ông Phong đã gieo vào lòng cô một nỗi tò mò lẫn lo lắng. Cô tự hỏi: Tại sao ông lại đặc biệt quan tâm đến cô? Tại sao đôi mắt ấy luôn khiến cô cảm giác quen thuộc, ấm áp, nhưng cũng đau nhói trong tim?

Những ngày tháng đầu tiên trong gia đình chồng trôi qua trong sự dè dặt, nhịp sống cứ đều đều: bữa sáng, đi làm, về nhà, đối mặt với những ánh mắt dò xét. Nhưng Vy vẫn cảm nhận được sự hiện diện âm thầm của ông Phong, như một lớp bảo vệ vô hình, luôn đứng sau lưng cô.

Một buổi tối, khi Vy ra vườn nhặt hoa cho bữa tối, ông Phong bước ra, cầm trên tay một chiếc đèn pin. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ soi những bông hoa mà Vy đang cắm vào bình. Vy quay lại, nhìn thấy ánh mắt ông ánh lên một điều gì đó khó tả: vừa buồn, vừa thương, vừa tiếc nuối. Cô im lặng, không biết nên hỏi hay nên tránh.

Cảm giác lạ lùng ấy cứ dần len lỏi vào trái tim Vy. Cô nhận ra rằng, mặc dù giữ khoảng cách, nhưng sự quan tâm ấy khiến cô cảm thấy một phần an toàn. Đồng thời, Vy cũng nhận ra mình đang dần chìm vào một nỗi tò mò không thể giải thích: mối liên hệ giữa cô và người đàn ông trầm mặc này dường như không chỉ là mối quan hệ con dâu – cha chồng thông thường.

CHƯƠNG 2 – BÍ MẬT KHÓ TIN


Một hôm, Vy được chồng nhờ lấy giúp tài liệu trong phòng làm việc của ông Phong. Căn phòng tràn ngập mùi sách cũ, ánh sáng vàng dịu, đồ vật được sắp xếp gọn gàng. Khi Vy mở ngăn kéo để lấy tập hồ sơ, mắt cô bỗng dừng lại trên một khung ảnh cũ.

Trong khung là hình một người phụ nữ với đôi mắt long lanh, nhìn Vy chằm chằm. Cô lặng người. Mỗi đường nét trên khuôn mặt người trong ảnh đều giống cô đến kinh ngạc. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, từng chi tiết… đều quen thuộc như chính cô nhìn vào gương. Vy run rẩy, không thể tin vào mắt mình.

Vy mở tiếp ngăn kéo, phát hiện một mảnh giấy rách, nét chữ đã phai mờ: “Nếu có kiếp sau, em mong được gặp lại anh… nhưng không phải trong dang dở này.” Tim Vy như ngừng đập. Tại sao cha chồng lại giữ ảnh mẹ cô? Tại sao những lời này lại xuất hiện ở đây?

Cô quyết định đối diện với sự thật. Chiều hôm ấy, Vy bước vào phòng làm việc của ông Phong, chỉ có hai người. Không gian im lặng. Cô đặt bức ảnh và mảnh giấy lên bàn, giọng run run:

– Bố… tại sao… đây là mẹ con?

Ông Phong im lặng rất lâu. Đôi mắt ông đỏ hoe. Cuối cùng, ông thốt lên:

– Mẹ con… từng là tình yêu đầu của ta.

Vy như nghẹn lại, không thốt nên lời. Ông Phong kể: Hai mươi mấy năm trước, ông và mẹ Vy yêu nhau say đắm. Nhưng gia đình ông phản đối vì sự khác biệt về địa vị. Ông bị ép đi du học và mất liên lạc với mẹ cô. Khi trở về, bà đã biến mất khỏi cuộc đời ông. Ông không hề biết mẹ Vy đã sinh con.

– Lần đầu gặp con trong lễ cưới của Minh… ta đã nhận ra đôi mắt ấy. Ta đã nghi ngờ… nhưng không dám hỏi. Ta sợ nếu nói ra, con sẽ đau khổ, gia đình Minh sẽ tan nát. – Ông nói, giọng run run.

Vy cảm giác như bị xé đôi giữa lý trí và cảm xúc. Cô shock. Hình như cả cuộc đời này đang trôi qua với những bí mật khủng khiếp mà cô chưa từng biết. Cô sợ nếu câu chuyện bị phơi bày, cả gia đình sẽ sụp đổ, hôn nhân của cô cũng không còn chỗ đứng.

Ngày hôm sau, Vy âm thầm đi xét nghiệm ADN để xác nhận mối quan hệ. Kết quả cho thấy: Vy và Minh không có quan hệ huyết thống. Minh là con của ông Phong và mẹ chồng, nhưng Vy là con của mẹ ruột với một người đàn ông khác sau cuộc chia tay. Ông Phong không phải cha Vy.

Cảm giác nhẹ nhõm và đau đớn đồng thời tràn ngập trái tim Vy. Nếu năm xưa không có sự ngăn cản, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng hiện tại, cô cần đối diện với thực tại, giữ cân bằng giữa lý trí và cảm xúc.

Vy mang kết quả ADN về nhà, đứng trước ông Phong, ánh mắt cô vừa trấn tĩnh vừa run run:

– Bố… đây là kết quả.

Ông Phong nhìn cô, lặng im. Nước mắt lăn dài trên nếp nhăn, đôi tay run run cầm kết quả.

– Ta nhẹ nhõm… nhưng cũng đau. Vì ta đã không thể bảo vệ mẹ con.

CHƯƠNG 3 – KÝ ỨC VÀ BÌNH YÊN


Sau ngày hôm ấy, Vy và ông Phong không còn khoảng cách như trước. Sự thấu hiểu và nỗi đau chung khiến họ gần nhau hơn, nhưng không vượt qua giới hạn. Họ cùng nhau giữ bí mật, như bảo vệ một mảnh ký ức ngọt ngào và dang dở của những người đã mất.

Ông Phong đề nghị Vy trả lại bức ảnh mẹ cô, nhưng Vy lắc đầu:

– Con muốn giữ lại. Vì con biết mẹ cũng từng được yêu.

Trong ánh mắt Vy, có nỗi buồn, có sự trân trọng và cả tình thương dành cho người đã khuất. Ông Phong nhìn Vy, lần đầu tiên thấy cô không còn sợ hãi, dè dặt, mà như một người con thực sự hiểu được nỗi đau và tình yêu dang dở của cha mẹ.

Cả gia đình vẫn bình yên, mọi chuyện diễn ra như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có Vy và ông Phong biết được bí mật, biết rằng định mệnh đã đưa họ gặp nhau không phải để yêu, mà để khép lại một câu chuyện chưa trọn.

Những ngày sau, Vy sống với cảm giác nhẹ nhõm và trưởng thành hơn. Cô học cách yêu thương mà không vướng bận quá khứ, cách đối mặt với những bí mật đời người mà vẫn bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Ông Phong, qua ánh mắt Vy, tìm lại được một chút gì đó của tuổi trẻ và tình yêu xưa cũ.

Một buổi chiều, Vy ra sân nhìn những bông hoa đang nở rực rỡ. Ông Phong bước ra, không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh. Không cần lời nói, chỉ cần im lặng, cả hai đều cảm nhận được sự bình yên trong lòng.

Vy mỉm cười, lần đầu tiên trong lòng cô không còn nỗi sợ hay hoài nghi. Những bí mật, những mảnh ký ức dang dở giờ được trân trọng, không còn là gánh nặng, mà trở thành cầu nối giữa quá khứ và hiện tại.

Câu chuyện kết thúc, nhưng ký ức về tình yêu xưa, về những quyết định chưa trọn vẫn sống mãi trong tim Vy và ông Phong, như một phần của cuộc đời, một bài học về tình yêu, định mệnh và sự tha thứ.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.