Min menu

Pages

Con dâu trẻ, nhạy cảm bắt đầu nhận được những tín hiệu thân thiết từ cha chồng, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách. Từ những lần gặp gỡ bất ngờ, cô phát hiện ra một bí mật khủng khiếp mà cha chồng đang che giấu, có thể khiến gia đình tan vỡ...

CHƯƠNG 1 – MỞ ĐẦU


Vy đứng trước cánh cổng biệt thự, lòng lộn xộn nhiều cảm xúc. Cô vừa mới kết hôn với Minh – một người đàn ông hiền lành, chu đáo, và giờ đây phải bước vào thế giới hoàn toàn mới: nhà chồng. Căn biệt thự rộng lớn, im lìm trong ánh đèn vàng nhạt, không khí yên tĩnh đến mức mỗi bước chân cô đều vang lên vọng lại. Vy nhớ mẹ da diết, nhớ những buổi chiều hai mẹ con ngồi bên nhau, nhặt lá khô ngoài sân, kể chuyện đời. Mẹ cô mất khi cô mới 10 tuổi, cha chưa từng được nhắc tới, chỉ biết mẹ từng yêu sâu đậm một người nhưng rồi chia tay trong im lặng.

Ngay ngày đầu tiên, Vy nhận ra mẹ chồng – bà Hạnh – là người khó gần, luôn giám sát mọi hành động, giọng nói luôn sắc bén như lưỡi dao. Chị chồng cô, Lan, lại tỏ ra ghen ghét, soi mói từng chi tiết nhỏ. Vy cảm giác như mình là kẻ lạ trong chính ngôi nhà này.

Nhưng có một người khiến Vy không thể lý giải được: ông Phong – cha chồng. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi, chững chạc, thành công, khí chất trầm mặc. Ông không thân thiện với mọi người trong nhà, thường ít nói, nhưng từ ngày Vy chuyển về, ông có những cử chỉ quan tâm lạ lùng.

Một tối, Vy ngồi thẫn thờ ngoài sân, ôm chiếc khăn mẹ đã dệt ngày xưa, lòng nặng trĩu nỗi nhớ. Bất chợt, ông Phong xuất hiện, lặng lẽ đặt thêm chiếc áo khoác lên vai cô. Vy giật mình, không biết nên cảm ơn hay tránh đi. Ông nhớ rõ những món ăn Vy thích dù chưa ai nói. Và mỗi lần Vy gặp khó xử trong gia đình – khi mẹ chồng cằn nhằn hay chị chồng ghen ghét – ông luôn âm thầm bảo vệ, chỉ bằng những cử chỉ đơn giản, không lời.

Vy nhận ra ánh mắt ông Phong nhìn mình có điều gì đó sâu sắc, khác thường, như vừa thương xót vừa day dứt. Cô sợ, không phải sợ ông, mà sợ hiểu lầm, sợ gia đình dị nghị. Dần dần, Vy giữ khoảng cách, chỉ trò chuyện khi cần, nhìn ông như người ngoài, nhưng lòng vẫn bị ám ảnh bởi sự quan tâm lặng lẽ ấy.

Những ngày sống chung trôi qua, Vy nhận ra mình ngày càng nhạy cảm hơn. Mỗi lần ông Phong xuất hiện trong phòng, trong bữa cơm, hay chỉ là đi ngang qua hành lang, cô đều cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ người đàn ông nào. Một phần trong cô muốn biết rõ, muốn tin rằng ánh mắt ấy chỉ là sự quan tâm, nhưng phần khác lại cảnh giác, không dám đi sâu vào cảm xúc.


CHƯƠNG 2 – CAO TRÀO


Một buổi chiều, Minh nhờ Vy lấy giúp một số giấy tờ trong phòng làm việc của cha anh. Vy mở cánh cửa, không ngờ căn phòng chứa nhiều bí mật hơn cô tưởng. Trên bàn, giữa những đống hồ sơ, một bức ảnh cũ nằm trong khung bạc lấp lánh. Người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt… y hệt cô. Vy choáng váng. Tim cô đập mạnh, chân tay run rẩy.

Trong ngăn kéo, cô tìm thấy một mảnh giấy rách, nét chữ đã phai:

"Nếu có kiếp sau, em mong được gặp lại anh… nhưng không phải trong dang dở này."

Vy lặng người. Tại sao cha chồng lại giữ ảnh mẹ cô? Tại sao còn ghi những lời này? Cô không thể kìm nén, quyết định đối diện ông Phong.

Khi chỉ còn hai người trong căn phòng, Vy run rẩy:

“Cha… sao cha lại giữ… ảnh mẹ con?”

Ông Phong im lặng, đôi mắt nhìn Vy sâu thẳm. Sau một hồi lâu, giọng ông run lên:

“Mẹ con… từng là tình yêu đầu của ta.”

Câu nói khiến Vy nghẹn lại. Trái tim cô dường như bị xé ra thành nhiều mảnh. Ông kể về hai mươi mấy năm trước, khi ông và mẹ Vy yêu nhau say đắm. Nhưng gia đình ông phản đối vì địa vị khác biệt. Ông bị ép đi du học và không được liên lạc với bà nữa. Khi trở về, bà đã biến mất khỏi đời ông, và ông không hề hay biết bà đã sinh con.

Ông thở dài, giọng run:

“Lần đầu gặp con trong lễ cưới của Minh… ta đã nhận ra đôi mắt ấy. Ta đã nghi ngờ… nhưng không dám hỏi. Ta sợ nếu nói ra, con sẽ đau khổ, gia đình Minh sẽ tan nát.”

Vy như bị xé đôi giữa lý trí và cảm xúc. Cô sợ nếu sự thật bại lộ, gia đình sẽ sụp đổ, hôn nhân của cô với Minh cũng không còn chỗ đứng. Trong những ngày tiếp theo, Vy âm thầm đi xét nghiệm ADN để xác nhận mối quan hệ giữa cô và Minh.

Kết quả trả về khiến cô thở phào nhưng cũng đau đớn: Vy và Minh không có quan hệ huyết thống. Minh là con của mẹ chồng với ông Phong, nhưng Vy là con của mẹ ruột với người khác sau cuộc chia tay. Ông Phong không phải cha ruột của Vy.

Cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn đau đớn, Vy tự hỏi: Nếu năm xưa không có sự ngăn cản, có lẽ cô đã không phải đứng giữa những bí mật dày đặc, không phải trải qua những giây phút băn khoăn, sợ hãi như thế này.


CHƯƠNG 3 – KẾT THÚC


Vy mang kết quả ADN về nhà. Khi trao cho ông Phong, ông ngồi lặng, khuôn mặt nghiêm nghị giờ lại ướt nhòe theo dòng nước mắt. Ông không còn giấu cảm xúc như thường ngày.

“Ta nhẹ nhõm… nhưng cũng đau. Vì ta đã không thể bảo vệ mẹ con.”

Vy nhìn ông, lần đầu tiên không còn là sự đề phòng hay hoài nghi, mà là sự thấu hiểu. Cô nhận ra, tất cả những hành động quan tâm lặng lẽ, ánh mắt đầy day dứt của ông Phong không phải vì tình cảm vượt quá giới hạn, mà là một tình cảm quá khứ dang dở, một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

Ông Phong yêu cầu được trả lại bức ảnh của mẹ Vy, nhưng Vy lắc đầu:

“Con muốn giữ lại. Vì con biết mẹ cũng từng được yêu.”

Cả hai cùng giữ bí mật ấy, coi nó như một mảnh ký ức ngọt ngào và dang dở của những người đã mất. Gia đình vẫn bình yên. Vy vẫn là con dâu, Minh vẫn là chồng cô, nhưng trong lòng cô, một góc riêng được hiểu ra, không còn sợ hãi hay nghi ngờ.

Định mệnh đã đưa họ gặp nhau, nhưng không phải để yêu, mà để khép lại một điều chưa trọn trong quá khứ. Vy học được cách buông bỏ, tha thứ, và trân trọng những gì còn lại – tình cảm trong sáng giữa con người với nhau, ký ức của những tình yêu đã mất, và sự bình yên mà cả gia đình vẫn duy trì.

Căn biệt thự đêm yên lặng, ánh đèn vàng phản chiếu trên khuôn mặt hai người, như nhắc nhở rằng quá khứ dù đau đớn, vẫn có thể trở thành ký ức quý giá, để sống tiếp với hiện tại đầy ấm áp.

Vy mỉm cười, và lần đầu tiên, cảm giác được an yên tràn ngập tâm hồn.

Hết truyện.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.