Chương 1: Lời nhờ vả bất thành
Sáng hôm ấy, trời se lạnh, tôi đứng trước cửa nhà con gái út, lòng nặng trĩu. Tay cầm chiếc phong bì, tôi không khỏi cảm thấy nặng nề. Con trai út – Tuấn – lại gây ra rắc rối. Anh ta đã vay nặng lãi, số tiền lên tới 100 triệu đồng, và giờ đây chẳng thể trả. Tôi lưỡng lự bước vào nhà, từng nhịp chân như nặng trĩu thêm từng lớp ưu phiền.
Con gái út – Lan – đang dọn dẹp nhà bếp, vừa nhìn thấy tôi đã hỏi ngay: “Bố, có chuyện gì vậy ạ?” Giọng nói trong trẻo nhưng có chút bồn chồn. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh: “Bố… bố cần nhờ con giúp một việc.”
Lan đặt khăn lên bàn, ánh mắt lo lắng. “Việc gì bố?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm cảm xúc. “Tuấn… nó lại nợ nần. 100 triệu… bố cần con giúp bố trả.”
Lan lặng người vài giây, rồi thẳng thừng: “Bố, con không thể giúp đâu ạ. Em ấy tự gây ra nợ nần thì phải tự chịu trách nhiệm, bố ạ.”
Tôi sửng sốt. Lời từ chối cứng rắn, thẳng thừng của con gái như một nhát dao cắm vào tim. Tôi chần chừ một lúc, rồi giọng nặng nề trào ra: “Đúng là chẳng nhờ vả được gì vào mấy con vịt giời!”
Lan nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng đầy nghiêm túc: “Bố… em nó nợ là do bố mẹ quá dung túng, nuông chiều. Cứ trả hết lần này đến lần khác, nó sẽ chỉ hư hỏng thêm, đánh bạc, vay mượn. Sớm muộn, nó sẽ đem căn nhà của bố mẹ ra đánh bạc thôi.”
Tôi chết lặng. Lời con gái như một lời cảnh tỉnh, nhưng đồng thời cũng khiến lòng tôi ngổn ngang những cảm giác xấu hổ và cay đắng. Tôi biết, phần nào, con gái lớn nói đúng. Tôi và vợ đã quá nuông chiều Tuấn, từ khi cậu còn đi học, rồi đi làm, chưa bao giờ nghiêm khắc với cậu ta. Cứ tưởng là thương con, nhưng hóa ra chính sự chiều chuộng đó đã đẩy con trai mình vào con đường lầm lỗi.
Trên đường về nhà, tôi ngồi trong xe, đầu óc quay cuồng. Nhớ lại Tuấn, gương mặt ngây thơ khi còn nhỏ, rồi những lần cậu ta trốn nợ, những lần tôi phải nhịn cơn giận để gom tiền trả thay… Tôi tự hỏi, bao nhiêu lần mình đã làm hỏng tương lai con?
Về đến nhà, tôi gọi Tuấn vào phòng, giọng run run: “Con… bố cần nói chuyện với con.”
Tuấn ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng, nụ cười hơi khinh khỉnh: “Chuyện gì vậy bố?”
Tôi không thể giữ bình tĩnh nữa, giọng trầm và cay đắng: “Con đã quá lạm dụng tình thương của bố mẹ. 100 triệu nợ này… con phải tự trả. Không ai giúp con lần này nữa.”
Tuấn há hốc miệng, như không tin vào tai mình. “Bố… sao bố lại như vậy? Mấy lần trước bố mẹ còn trả cho con, lần này thì không?”
Tôi nghiến răng, đôi mắt nhòe lệ: “Bố mẹ không thể cứ mãi tiếp tay cho thói hư hỏng của con. Con phải tự chịu trách nhiệm.”
Im lặng bao trùm. Tuấn trầm ngâm, rồi cúi gằm mặt. Lần đầu tiên, tôi thấy cậu ta sợ hãi. Không phải sợ bố mắng, mà là sợ chính hậu quả của những hành vi mình gây ra.
Tối hôm đó, tôi nằm trên ghế, nhìn trần nhà, lòng nặng trĩu. Lời con gái lớn vẫn vang trong đầu: “Cứ trả hết lần này đến lần khác thì sớm muộn nó cũng đem căn nhà của bố mẹ đem đi đánh bạc thôi.” Tôi nhận ra, mình đã sai. Đúng, tôi đã sai khi luôn bao bọc, dung túng Tuấn.
Chương 2: Giọt nước mắt thức tỉnh
Sáng hôm sau, tôi quyết định gặp con gái lớn – Hạnh – để xin lời khuyên. Hạnh là cô con gái nghiêm túc, luôn có chính kiến. Tôi vẫn còn cay đắng, nhưng cũng tràn đầy hy vọng rằng cô sẽ có cách giúp Tuấn thức tỉnh.
Ngồi đối diện nhau, tôi nói: “Con gái, bố đã nhận ra… mình đã quá nuông chiều Tuấn. Nhưng bây giờ, bố không biết phải làm sao.”
Hạnh im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi. Rồi cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục: “Bố à, bố phải để con trai tự chịu trách nhiệm. Nếu bố tiếp tục giúp nó, nó sẽ chỉ hư hỏng thêm. Cái giá con phải trả là bài học, bố mẹ không thể thay nó mãi.”
Tôi nghẹn ngào. Những lời này, tôi đã nghe hôm qua từ Lan, nhưng nghe từ Hạnh lại khiến tôi cảm thấy chấn động hơn. Tôi nhận ra, cả hai con gái đều đúng – và tôi đã sai.
Về nhà, tôi gọi Tuấn lại. Lần này, giọng tôi không còn giận dữ, mà trầm buồn, dặn dò như người thầy: “Con trai, bố muốn con hiểu. Cuộc sống này không ai giúp mãi được. Con phải học cách chịu trách nhiệm. Bố sẽ không trả nợ cho con nữa. Con phải tự xoay xở.”
Tuấn im lặng, nước mắt chực trào. Cậu ta lần đầu tiên nhận ra sự nghiêm trọng của hành vi mình, và cái giá của việc dựa dẫm vào bố mẹ.
Những ngày tiếp theo, tôi quan sát Tuấn. Cậu ta bắt đầu tìm cách làm thêm, vay mượn hợp lý, rồi trả dần từng phần số nợ. Thấy cậu ta vật lộn, tôi cảm thấy vừa đau lòng, vừa mừng. Đau lòng vì con phải chịu trách nhiệm, nhưng mừng vì cuối cùng, cậu ta đã bắt đầu trưởng thành.
Một buổi chiều, Lan bất ngờ vào phòng tôi, ánh mắt ngấn nước: “Bố, cảm ơn bố đã nghe con. Em Tuấn đang cố gắng, con tin lần này sẽ khác.”
Tôi ôm con gái, giọt nước mắt lăn dài. Lúc này, tôi mới nhận ra, tình thương thực sự không phải là chiều chuộng, mà là biết buông tay đúng lúc.
Chương 3: Bài học đắt giá
Những tuần tiếp theo, cả gia đình bước vào giai đoạn thay đổi. Tuấn không còn thói quen cờ bạc hay lười biếng. Cậu bắt đầu đi làm thêm, kiếm tiền trả nợ và học cách quản lý tài chính. Cũng nhờ vậy, bầu không khí trong nhà dịu đi hẳn.
Hạnh và Lan thường xuyên nhắc nhở, hướng dẫn Tuấn. Ban đầu cậu vẫn lúng túng, nhưng dần dần, sự nghiêm túc trong hành động của con trai khiến tôi an lòng. Tôi nhận ra, chính sự kiên quyết của các con gái, và sự nghiêm khắc lần này, mới thực sự giúp Tuấn trưởng thành.
Một buổi tối, cả gia đình quây quần bên mâm cơm, tôi nhìn Tuấn, giọng trầm buồn: “Con trai, bố mẹ đã sai. Chúng ta đã quá nuông chiều con, để con sa vào những lỗi lầm. Giờ bố chỉ mong con biết trân trọng mọi thứ và tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.”
Tuấn cúi đầu, im lặng. Tôi biết, cậu ta đã hiểu. Hạnh và Lan mỉm cười, không nói gì, chỉ ánh mắt tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Đêm đó, tôi ngồi lại, nhớ lại câu nói của Lan hôm trước: “Cứ trả hết lần này đến lần khác thì sớm muộn nó cũng đem căn nhà của bố mẹ đem đi đánh bạc thôi.” Tôi nhận ra mình đã sai. Đúng, tôi đã sai.
Cái sai ấy không chỉ là bao bọc con trai, mà còn là sự lơ là với tương lai của cả gia đình. Nhưng may mắn, nhờ các con gái, tôi kịp nhận ra và sửa sai. Tôi chết lặng, nhận ra mình đã sai.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.