Min menu

Pages

Chỉ để lại 3 triệu cho vợ con, người chồng ôm 5 tỷ bỏ trốn cùng nhân tình. Nhưng một năm sau, luật nhân quả không buông tha

Chương 1: Ngày định mệnh


Sáng sớm hôm ấy, nắng len qua rèm cửa, ánh vàng yếu ớt chiếu lên sàn nhà gạch hoa cũ kỹ. Lan, người vợ trẻ, vẫn đang cuộn mình trên chiếc giường đã sờn, ôm con trai nhỏ vào lòng. Cậu bé, mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại rên rỉ vì giấc mơ. Lan nhìn đồng hồ treo tường, từng phút từng giây trôi qua, tim cô lại thắt lại.

Cách đó không xa, phòng khách rộng rãi của căn nhà vẫn còn im lìm. Trên bàn, một phong bì dầy cộp với chữ ký của chồng cô – Minh – được để lại. Lan run run mở phong bì ra, bên trong chỉ là vài tờ tiền mệnh giá nhỏ, cộng lại vỏn vẹn ba triệu đồng và một tờ giấy nguệch ngoạc:

"Lan, anh đi vài hôm, cần thời gian sắp xếp chuyện cá nhân. Hãy chi tiêu tạm số tiền này. Anh sẽ quay lại."

Lan nhìn những tờ tiền, cảm giác lạnh lùng tràn ngập trong lồng ngực. Anh đi… mà không một lời giải thích, không một cái nhìn cuối. Minh – người chồng cô từng tin tưởng, người cha của con trai cô – giờ đã biến mất cùng một người phụ nữ khác, để lại hai mẹ con sống trong cảnh thiếu thốn.

Cô nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc trước đó. Minh từng là người đàn ông dịu dàng, biết quan tâm. Anh nói sẽ lo cho gia đình, nói sẽ không bao giờ để cô và con thiếu thốn. Vậy mà bây giờ, tất cả chỉ là lời nói rỗng. Lan ôm con, nước mắt rơi ướt vai, lòng trào lên nỗi phẫn uất lẫn tuyệt vọng.

"Không sao đâu, con yêu. Mẹ sẽ lo cho con…" – cô thì thầm, cố gắng che giấu sự sợ hãi trước mắt con trai.

Nhưng thực tế phũ phàng: ba triệu đồng chẳng thấm thía gì so với chi phí sinh hoạt, tiền sữa, tiền học cho con, chưa kể nợ nần chồng chất từ khoản vay mua nhà. Lan bắt đầu tính toán, cẩn trọng từng đồng một, mua thực phẩm ít, giảm chi tiêu tối đa. Mỗi bữa ăn chỉ còn rau, vài miếng thịt nhỏ, nhưng cô vẫn nén nước mắt để con trai không biết rằng mẹ đang lo sợ đến mức nào.

Những ngày đầu tiên trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng cười khẽ của con và tiếng đồng hồ tích tắc. Lan tự nhủ rằng phải mạnh mẽ, phải kiên cường để con thấy mẹ. Cô đi làm thêm ở quán cà phê gần nhà, mỗi ngày từ sáng tới tối, vừa chăm con vừa làm việc, mắt thâm quầng, tay chân rướm mỏi.

Về phía Minh, anh không hề liên lạc. Ban đầu, Lan còn hy vọng chồng sẽ quay lại, sẽ có lý do giải thích, nhưng từng ngày trôi qua, cô nhận ra sự thật đau đớn: anh đã bỏ đi thật.

Một buổi chiều, khi Lan về nhà sau ca làm dài, trên bàn ăn là vài mẩu giấy nhắn của hàng xóm: "Có người hỏi thăm Minh, hình như anh đi cùng một phụ nữ trẻ, không có ý định quay lại." Lan lặng người, tim như bị bóp chặt. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự phản bội – không phải trong lời nói, mà trong hành động dứt khoát của chồng.

Lan đứng giữa phòng, nhìn con trai chơi với những chiếc xe đồ chơi cũ, lòng trào lên nỗi đau pha lẫn trách nhiệm. Cô tự nhủ: "Nếu anh ấy đã bỏ đi, thì mẹ phải làm tất cả để con được sống bình yên, được lớn lên trong tình thương."

Nhưng Lan cũng biết, hành trình này sẽ không hề dễ dàng. Ba triệu đồng không thể kéo dài quá lâu. Cô phải đi vay mượn, phải làm việc quần quật, nhưng cô không sợ. Nỗi sợ lớn nhất là nhìn con trai đói, nhìn con khóc mà không thể làm gì.

Một năm tiếp theo, Lan sống như một chiến binh thầm lặng. Cô đi làm sớm, về muộn, không để ai thấy khó khăn của mình. Cô nhận làm thêm gia sư, phụ bán hàng, gom góp từng đồng. Tiền tiết kiệm ít ỏi đủ để mua sữa, trả học phí, và thỉnh thoảng mua chút quà cho con. Cậu bé dần lớn lên, khỏe mạnh, lanh lợi, nhưng đôi khi nhìn thấy mẹ rầu rĩ, cậu lại hỏi: "Mẹ ơi, bố đâu rồi?"

Lan chỉ cười nhẹ, ôm con vào lòng: "Bố bận công việc, con ạ. Chúng ta vẫn còn nhau mà."

Và trong sâu thẳm, Lan tự hứa với chính mình: dù Minh có quay lại hay không, cô sẽ không bao giờ bỏ con.

Chương 2: Hồi sinh và thất vọng


Một năm sau, Lan đã quen với nhịp sống tất bật, đã biết cách xoay sở từng đồng, từng việc. Dù đôi lúc mệt mỏi, cô vẫn giữ nụ cười trước con, giữ vẻ ngoài bình tĩnh trước mọi người. Cô trở nên cứng cỏi, kiên định, và đôi khi, trong mắt những người quen, Lan như một phụ nữ phi thường – vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Cậu con trai lớn lên, học giỏi và vui vẻ. Nhìn con, Lan quên đi phần nào những ngày đen tối. Nhưng rồi một ngày, định mệnh lại gõ cửa.

Lan đang dọn dẹp nhà cửa thì nghe tiếng chuông cửa. Cô mở ra, bất ngờ khi thấy Minh đứng đó, quần áo nhăn nhúm, gương mặt hốc hác và đôi mắt sợ hãi. Bên cạnh anh là một chiếc vali cũ, vẻ bối rối và mệt mỏi.

Lan đứng im, tim như ngừng đập. "Anh… quay lại?" – giọng cô run run, lẫn giận dữ và ngạc nhiên.

Minh cúi gằm, giọng nhỏ: "Lan… anh… anh đã… bị lừa hết rồi… Thực sự… anh không còn gì cả."

Lan nhíu mày, không hiểu. "Bị lừa? Anh đang nói gì?"

Minh bắt đầu kể, giọng nghẹn ngào: "Người phụ nữ… người tình… cô ấy lừa anh, lấy hết năm tỷ trong ngân hàng. Anh không còn gì cả. Anh… chỉ còn mình anh. Lan… anh muốn quay về, được không? Cho anh cơ hội… để làm lại từ đầu, bên em và con."

Lan đứng yên, lặng người. Cô nhìn chồng – người từng phản bội mình, từng bỏ rơi mẹ con cô để chạy theo nhân tình, giờ quay về trong sự bần cùng. Trong lòng cô trào lên muôn nghìn cảm xúc: phẫn nộ, thương hại, giận dữ, và cả nghi ngờ.

"Anh nghĩ mình có thể quay lại như chưa từng có gì xảy ra sao?" – Lan hỏi, giọng lạnh lùng.

Minh im lặng, nhìn thẳng vào mắt vợ. "Anh biết anh đã sai… biết anh đã làm em và con đau… Anh chỉ mong… em cho anh cơ hội sửa sai."

Lan quay lưng, bước vào nhà. Con trai chạy ra: "Bố!" – cậu bé reo lên, không hiểu chuyện gì.

Lan nhẹ nhàng ôm con, ngăn cậu bé tiến tới Minh. "Con đừng chạy tới gần bố, trước hết mẹ và con cần thời gian để suy nghĩ."

Minh gục đầu, nước mắt trào ra. Anh nhận ra rằng, sự quay về này không hề đơn giản, không có đường tắt. Anh từng nghĩ tiền bạc là tất cả, giờ thì anh hiểu ra rằng tình cảm, niềm tin và gia đình còn quý giá hơn cả năm tỷ kia.

Trong tuần tiếp theo, Minh cố gắng chứng minh sự hối hận. Anh tìm mọi cách giúp đỡ Lan – dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, mua sắm ít ỏi – nhưng Lan vẫn giữ khoảng cách. Cô không muốn ngay lập tức tin anh. Một năm qua, cô đã học cách mạnh mẽ, học cách tự lo cho bản thân và con, không còn dựa vào Minh như trước.

Lan đối mặt Minh bằng sự cẩn trọng: "Anh muốn trở lại, anh phải chứng minh. Không phải bằng lời nói, mà bằng hành động. Em không thể quên những gì anh đã làm."

Minh gật đầu, biết rằng con đường lấy lại niềm tin không hề dễ dàng. Anh phải kiên nhẫn, phải lặng lẽ chăm sóc mẹ con Lan, để từng ngày từng chút một chứng minh anh thực sự hối lỗi.

Còn Lan, trong sâu thẳm, cô vẫn đau đớn vì nỗi phản bội, nhưng cũng thấy một phần nhỏ cảm giác thương xót – vì con trai cô cần có cha, vì Minh cũng đã nhận ra sai lầm. Cô hiểu rằng, sự trở về này là cơ hội để thử thách tình cảm, để đặt niềm tin vào thực tế, không phải lời hứa.

Chương 3: Cơ hội thứ hai


Thời gian trôi qua, Minh kiên trì chứng minh sự hối lỗi của mình. Anh không ép buộc Lan chấp nhận, nhưng luôn ở bên mẹ con cô, giúp đỡ mỗi ngày, âm thầm và tận tụy. Lan quan sát, vừa muốn giữ khoảng cách vừa nhận thấy sự thay đổi rõ rệt ở chồng.

Một buổi chiều, Lan dẫn con đi chợ. Minh theo sau, xách túi đồ nặng, không phàn nàn. Thấy anh, lòng Lan dấy lên một cảm giác lạ – vừa giận vừa mủi lòng. Khi trở về, Minh tự tay nấu bữa tối, lau nhà, và kể những kế hoạch nhỏ để ổn định cuộc sống: bán bớt đồ không cần thiết, tìm việc làm thêm.

Lan nhìn Minh, tự nhủ: "Liệu mình có nên mở lòng một lần nữa?"

Cô không vội vàng. Nhưng từng hành động nhỏ, từng lời nói chân thành của Minh dần xoa dịu vết thương trong lòng cô. Con trai cô cũng vui mừng khi thấy bố xuất hiện, cười nói, chăm sóc. Cậu bé nhỏ, nhưng tình cảm con trẻ luôn nhạy cảm – và Minh không bỏ lỡ cơ hội xây dựng lại mối quan hệ với con.

Một buổi tối, khi cả ba ngồi bên mâm cơm, Minh nói: "Lan, anh biết mình không thể đền bù cho những gì đã mất, nhưng anh muốn bắt đầu lại. Anh sẽ sống vì em, vì con. Em có cho anh cơ hội không?"

Lan nhìn chồng, rồi nhìn con trai – cậu bé đang chờ câu trả lời từ mẹ. Trong lòng cô, những đau khổ một năm qua như ùa về, nhưng cũng có một ánh sáng le lói: sự chân thành và nỗ lực của Minh.

Sau một phút im lặng, cô thở dài: "Anh đã làm mình và con đau… nhưng bây giờ, anh đang cố gắng. Em sẽ cho anh cơ hội… nhưng phải từ từ, từng bước một."

Minh gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Anh biết rằng đây không chỉ là cơ hội để hàn gắn gia đình, mà còn là bài học cuộc đời: tiền bạc không thể mua được niềm tin, sự yêu thương và trách nhiệm mới là thứ giữ gia đình bên nhau.

Lan ôm con trai, nhìn Minh – người đàn ông từng bỏ đi, nay trở về với đôi tay trắng nhưng tấm lòng chân thành. Trong lòng cô, một phần cũ đau đớn vẫn còn, nhưng ánh sáng hy vọng đã lóe lên. Cô biết, hành trình phía trước sẽ còn thử thách, nhưng ít nhất, giờ đây, họ còn nhau.

Cả ba ngồi bên nhau, trong căn nhà nhỏ, nơi từng đầy bóng tối và nước mắt, giờ đây bắt đầu ấm áp trở lại. Họ không giàu có, nhưng giàu tình cảm và cơ hội thứ hai – một gia đình mới, được xây dựng từ những mảnh vụn của quá khứ, nhưng vững chắc nhờ yêu thương và sự kiên nhẫn.

Lan nhìn ra cửa sổ, nắng chiều vàng rực rỡ chiếu vào phòng, lòng dịu lại. Một năm khó khăn đã qua, và giờ đây, họ bắt đầu một chương mới.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.