Min menu

Pages

Nhận cuộc điện thoại đòi tiền 'chuộc chồng', tôi thuê xe gọi cả người thân đến và cái kết bẽ bàng

Chương 1: Sự sụp đổ của gia đình tưởng chừng hoàn hảo


Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đứng trước cánh cửa của sự xấu hổ và thất vọng tột cùng. Cuộc sống tưởng như êm đềm, với hai đứa con kháu khỉnh và một mái nhà nhỏ, bỗng chốc bị xoáy vào cơn bão mà chính người đàn ông mà tôi tin tưởng lại là nguyên nhân.

Chồng tôi, từ ngày kết hôn đến nay, luôn là một người đàn ông ít tài năng nhưng nhiều tật xấu. Tiền anh kiếm được chẳng bao nhiêu, mỗi tháng vài triệu – vừa đủ để trang trải những nhu cầu cơ bản, nhưng lại không bao giờ đủ để thỏa mãn cơn ham muốn cờ bạc, lô đề của anh. Tôi đã từng hy vọng rằng, khi lập gia đình, anh sẽ thay đổi. Thật ra, lúc đó tôi cũng từng tha thứ cho một lần anh đánh tôi, vì nghĩ rằng tình yêu và trách nhiệm với các con sẽ khiến anh biết điểm dừng. Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra, những tật xấu của anh không những không giảm mà còn nhân lên theo thời gian.

Hôm ấy, trời mưa lất phất, tôi đang thu dọn quần áo thì điện thoại reo. Số máy lạ, nhưng tôi vẫn nghe.

“Cô nghe đây, chồng cô dụ dỗ vợ tôi. Hai người đang trong nhà nghỉ. Muốn chuộc chồng về thì chuẩn bị 20 triệu đến, nếu không, tôi sẽ phát trực tiếp cho cả nhà cô xem.”

Cú điện thoại khiến tôi đứng hình. Tim tôi đập mạnh, tay run run cầm điện thoại. Lời nói của người phụ nữ kia vừa nghiêm trọng vừa phũ phàng. Tôi biết, nếu tôi nghe theo, nộp tiền chuộc chồng, mọi thứ sẽ chỉ càng tồi tệ hơn. Anh ta, người đàn ông mà tôi từng hy vọng sẽ trưởng thành, giờ lại biến thành nỗi nhục mà tôi không bao giờ tưởng tượng được.

Tôi thở dài. Tiền thì tôi có, nhưng tôi không muốn dùng nó để cứu một người không xứng đáng. Tôi nghĩ về các con, nghĩ về gia đình, về bố mẹ chồng – những người luôn yêu thương tôi, luôn tin vào tôi và con cái. Họ sẽ ra sao nếu biết con trai của họ bội bạc, lừa dối và xấu hổ đến mức này?

Quyết định đến nhanh và dứt khoát. Tôi không gọi điện, không đắn đo. Tôi thuê một chiếc xe to, gọi anh em, bố mẹ chồng cùng đến tận nơi mà người phụ nữ kia chỉ. Chúng tôi hơn chục người, bước vào nhà nghỉ với sự nghiêm nghị và cương quyết.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi vừa tức giận vừa thương hại. Chồng tôi đang luống cuống, trố mắt nhìn thấy cả gia đình nhà mình. Người phụ nữ kia, sợ hãi, liếc nhìn mọi người và kéo tay chồng tôi định chạy trốn. Nhưng tất cả đã quá muộn. Bằng một cách nào đó, tôi thấy trong ánh mắt các con, trong ánh mắt bố mẹ chồng, nỗi thất vọng trào lên mạnh mẽ. Anh ta cúi mặt, không dám nhìn ai.

Trên đường về, không ai nói lời nào. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài cửa sổ và tiếng thở dài của mọi người. Tôi biết, hành động này sẽ thay đổi mọi thứ. Tôi không muốn đẩy gia đình vào cảnh nhục nhã thêm lần nữa, nhưng tôi cũng không thể bỏ qua sự phản bội trắng trợn này.

Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng, nhìn hai đứa con ngủ say. Tôi rơi nước mắt. Tôi tự hỏi mình: “Liệu tôi có nên cho anh ta một cơ hội nữa không?” Trái tim tôi rối bời, nỗi đau xen lẫn sự phẫn nộ. Chồng tôi đã quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ, hứa sẽ thay đổi. Tôi lắng nghe nhưng trong lòng chỉ có sự trống rỗng.

Tôi biết, để tiếp tục sống với anh, tôi phải đối mặt với cả nỗi nhục và những thói xấu chưa thể thay đổi. Nhưng nếu buông tay, ly hôn, tôi sẽ phải làm quen với sự cô đơn, phải là người mẹ đơn thân, lo toan cho tương lai của các con. Lựa chọn nào cũng đau đớn, nhưng tôi phải quyết định – cho bản thân và cho con cái.

Chương 2: Trận chiến trong lòng và giữa các mối quan hệ


Ngày hôm sau, không khí trong nhà tôi nặng nề đến mức khó thở. Hai đứa con vẫn như mọi ngày, vô tư chơi đùa, nhưng ánh mắt chúng thoáng nhìn tôi – như đang dò hỏi, liệu mẹ có buồn vì chuyện gì không. Tôi hít sâu, cố gắng gạt đi những cảm giác hỗn loạn trong lòng, nhưng nỗi nhức nhối thì vẫn hiện hữu.

Chồng tôi – người mà tôi từng một thời yêu thương – giờ trở thành nguồn cơn của mọi rắc rối. Anh đứng ở cửa phòng khách, mắt đỏ hoe, giọng run run:

“Anh… anh biết lỗi rồi. Em đừng làm lớn chuyện nữa. Anh hứa sẽ thay đổi. Em hãy… cho anh cơ hội lần cuối.”

Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Anh thay đổi từ hôm qua hay từ bây giờ? Hay anh chỉ hứa để tôi khỏi đi đến cùng? Anh không hiểu sao? Mỗi lần anh phạm lỗi, anh lại muốn dùng lời hứa để xoa dịu. Nhưng sự thật thì anh đã đẩy chúng ta vào tận cùng của xấu hổ.”

Anh không nói gì, chỉ cúi đầu. Thật lòng, tôi vẫn thấy một chút thương hại – hay đúng hơn là xót xa. Nhưng tình yêu thương ấy đã quá mỏng manh, không còn đủ sức giữ tôi lại.

Bố mẹ chồng, những người tôi từng coi là chỗ dựa, cũng có mặt. Bố tôi đứng nghiêm nghị, ánh mắt đầy thất vọng:

“Con à… chuyện này, con phải bình tĩnh. Nhưng con cũng phải nghĩ đến tương lai các cháu. Đừng để cảm xúc chi phối lý trí.”

Mẹ chồng gật đầu, nhíu mày:

“Chồng con làm sai. Nhưng con phải xem xét, vì các cháu còn nhỏ, ly hôn sẽ ảnh hưởng nhiều. Dù sao cũng nên giải quyết ổn thỏa, đừng để hận thù bào mòn gia đình.”

Lời nói của họ vừa là lời khuyên vừa là áp lực. Tôi hiểu, ly hôn không chỉ là quyết định của riêng mình, mà còn liên quan đến gia đình hai bên và cả những đứa trẻ. Nhưng nhìn vào thái độ của chồng, tôi biết, nếu anh không thay đổi thực sự, mọi thứ sẽ lặp lại, và tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài rời xa.

Cả ngày hôm đó, tôi dành thời gian để nói chuyện với các con. Tôi không giấu chúng chuyện bố sai lầm, nhưng tôi cũng không kể chi tiết. Tôi chỉ bảo:

“Mẹ và bố đang có một số mâu thuẫn. Mẹ cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng các con đừng lo, mẹ sẽ luôn bảo vệ các con.”

Các con nhìn tôi, đôi mắt ngây thơ nhưng cũng đầy quan sát. Chúng tôi nắm tay nhau, và tôi cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai – không chỉ là người vợ, mà còn là người mẹ.

Buổi tối, khi cả nhà đã ngủ, tôi ngồi lại với bản thân, suy nghĩ từng chi tiết. Tôi nhớ lại những tháng ngày anh ta say mê lô đề, những lần cãi vã chỉ vì tiền bạc, những lúc anh ta nổi nóng vô cớ. Tất cả đều chồng chất lên nhau, như một đống đổ nát không thể vá lại.

Tôi cầm bút, bắt đầu điền đơn ly hôn. Mỗi chữ viết ra đều khiến tim tôi nhói đau. Nhưng tôi biết, đó là cách duy nhất để tự bảo vệ bản thân và các con. Tôi không thể hy sinh hạnh phúc và nhân phẩm vì một người đàn ông đã đánh mất mình.

Ngày hôm sau, chồng tôi lại cầu xin. Lần này, anh đến nơi làm việc của tôi, đứng trước cửa phòng, giọng cầu khẩn:

“Anh đã nhận ra sai lầm. Em hãy cho anh cơ hội. Anh sẽ đi học cách quản lý tài chính, bỏ lô đề, làm việc chăm chỉ. Anh chỉ cần một cơ hội.”

Tôi nhìn anh, và lần đầu tiên thấy rõ sự khác biệt giữa cầu xin và thực sự thay đổi. Tôi hỏi:

“Anh sẽ chứng minh bằng cách nào? Bao nhiêu lần rồi, lời nói của anh chỉ là những bản nháp thất bại.”

Anh im lặng. Tôi nhận ra, tất cả những gì anh có thể làm bây giờ chỉ là cầu xin, còn hành động thực sự thì chưa thấy. Tim tôi đau, nhưng lý trí mạnh hơn cảm xúc. Tôi biết, nếu còn chần chừ, chính tôi và các con sẽ chịu thiệt thòi.

Tôi quyết định, sẽ tiếp tục sống trong gia đình tạm thời, nhưng sẽ chuẩn bị mọi thủ tục pháp lý cho việc ly hôn. Tôi cần thời gian để chứng kiến, để kiểm chứng. Tôi không vội vàng, nhưng cũng không chần chừ.

Đêm đó, tôi thức rất khuya. Ngồi nhìn hai đứa con ngủ say, tôi tự nhủ: “Con sẽ là ưu tiên số một. Mẹ sẽ không để con tổn thương vì lỗi lầm của cha.”

Trong lòng, vừa đau vừa căm phẫn, nhưng cũng có một chút hi vọng rằng, có thể, một ngày nào đó, chồng tôi sẽ nhận ra và thực sự thay đổi. Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn hiện tại, tôi phải cứng rắn.

Chương 3: Quyết định cuối cùng


Thời gian trôi đi chậm như chính những suy nghĩ của tôi. Mỗi ngày, chồng tôi vẫn cầu xin, vẫn hứa hẹn thay đổi, nhưng tôi học được cách lắng nghe mà không còn tin ngay lập tức. Từng lời nói của anh đều trở thành câu hỏi, còn hành động thực tế thì luôn thiếu vắng. Tôi bắt đầu ghi lại mọi việc – anh có đi làm đúng giờ không, có mua vé số hay vào sòng bạc không, có chú tâm chăm sóc con cái không… Những chi tiết nhỏ nhưng đủ để phản ánh con người thật của anh.

Một buổi chiều, khi tôi đang đón con về từ trường, anh theo sau, tỏ ra quan tâm:

“Em, hôm nay anh không đi làm về muộn. Anh muốn cùng các con học bài.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn kiểm chứng:

“Anh đi làm đúng giờ nhưng trong ví vẫn còn đầy tiền tiêu xài lặt vặt? Anh có thực sự muốn thay đổi không hay chỉ muốn làm vừa lòng mẹ con tôi?”

Anh im lặng. Tôi nhận ra, để thay đổi thật sự, anh cần phải chứng minh bằng hành động cụ thể, chứ không phải lời nói suông. Từ hôm ấy, tôi cho anh một “cơ hội thử thách”: chỉ cần anh sống đúng 30 ngày – không lô đề, không cãi vã, quan tâm đến con cái và gia đình – tôi mới cân nhắc tiếp.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà căng thẳng đến mức tôi tưởng như không thể chịu nổi. Chồng tôi cố gắng, nhưng từng thói quen xấu lại hiện lên trong khoảnh khắc yếu đuối. Anh quên nộp hóa đơn tiền điện, cãi nhau với con vì chuyện nhỏ nhặt, và nhiều lần ánh mắt tôi bắt gặp anh lén nhìn điện thoại, có vẻ vẫn liên lạc với người khác.

Một buổi tối, khi các con đã ngủ, anh đến gần tôi, giọng thều thào:

“Em… anh biết anh không xứng đáng. Nhưng anh xin em, hãy cho anh cơ hội cuối cùng. Anh sẽ chứng minh.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy sự chân thành xen lẫn sợ hãi – nhưng cũng thấy rõ những hạn chế và tật xấu chưa được khắc phục. Tôi rút tay khỏi tay anh, giọng đều:

“Anh đã làm quá nhiều chuyện để có thể chỉ dùng lời xin lỗi mà thay đổi tất cả. Mẹ con tôi xứng đáng có một cuộc sống bình yên, không phải sống trong lo sợ và nhục nhã vì những thói hư tật xấu của anh.”

Sáng hôm sau, tôi đến tòa án, nộp đơn ly hôn. Trong lòng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ – như thể được thở trở lại sau một thời gian dài bị đè nặng bởi những lo lắng và thất vọng. Tôi biết, các con sẽ không phải chứng kiến những cảnh cãi vã, xấu hổ hay bị kéo vào những trò lừa đảo, những thói quen lạc hậu.

Khi ra về, chồng tôi đứng đó, đầu cúi, không nói gì. Tôi cảm thấy một phần thương xót, nhưng phần lý trí trong tôi thì mạnh mẽ hơn tất cả. Tôi biết, đây là quyết định đúng đắn.

Về nhà, nhìn hai đứa con chơi đùa trong sân, tôi tự nhủ: “Mẹ sẽ bảo vệ các con. Mẹ sẽ cho chúng một mái nhà yên bình, dù thiếu cha hay có sự hiện diện của một người không xứng đáng.”

Ngày ly hôn chính thức, chúng tôi ngồi trước tòa. Anh im lặng, tôi im lặng, chỉ có những giấy tờ và quyết định của tòa án là minh chứng cho sự kết thúc. Không có tiếng la hét, không có nước mắt lụt nhà, chỉ là sự thừa nhận rằng, một giai đoạn trong đời đã kết thúc.

Các con được giao cho tôi chăm sóc, còn anh chịu trách nhiệm về tài chính theo quyết định pháp lý. Tôi biết rằng, trong trái tim, tôi vẫn có thể cảm thấy thương hại cho một người đàn ông đã đánh mất chính mình, nhưng thương hại không đồng nghĩa với tha thứ.

Cuộc sống sau ly hôn không hề dễ dàng. Nhưng tôi học được cách mạnh mẽ, học cách làm mẹ và làm chính mình. Tôi học cách nhìn vào bản thân, học cách tự hào rằng mình đã đủ dũng cảm để bảo vệ gia đình, bảo vệ các con, và bảo vệ nhân phẩm của chính mình.

Và một ngày, khi ngồi nhìn bầu trời chiều rực rỡ, tôi biết rằng: không có gì đau đớn bằng sự phản bội, nhưng không gì quý giá hơn sự tự do và bình yên cho bản thân và những người mình yêu thương.

Cuộc đời tiếp tục, và tôi đã sẵn sàng để bước đi, cùng các con, trên con đường riêng – với lòng can đảm và một niềm tin rằng hạnh phúc thật sự sẽ đến từ những gì mình lựa chọn và bảo vệ.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.