Min menu

Pages

Đi công tác xa, nửa đêm bỏ qua cuộc điện thoại của vợ, tôi sững sờ khi nghe tin báo ngày hôm sau

Chương 1: Cú sốc không thể quên


Chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Tôi đứng lặng trước cửa phòng bệnh, nhìn vợ nằm trên giường, cơ thể quấn băng từ đầu đến chân, những mạch kim, ống dẫn truyền dịch chằng chịt quanh người cô ấy, tim tôi như ngừng đập. Bác sĩ nói tôi phải bình tĩnh, nhưng làm sao bình tĩnh nổi khi vừa mất con, vừa nhìn người vợ duy nhất của mình chịu đau đớn như thế?

Hơn một năm kết hôn, tưởng chừng mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ, thế mà giờ đây, tất cả như một cơn ác mộng không có hồi kết. Tôi vẫn nhớ như in những ngày đầu: chúng tôi cùng nhau đi tìm căn nhà đầu tiên, vừa đủ rộng cho hai người, vừa đủ ấm áp để hình dung ra một gia đình hạnh phúc. Dù bố mẹ hai bên giúp đỡ, chúng tôi vẫn phải vay nợ gần một nửa, nhưng tôi tin vào chính mình, tin vào khả năng kiếm tiền, để một ngày nào đó có thể trả hết nợ, sống thoải mái mà không phải lo nghĩ.

Vợ tôi – Thuỳ – là người lãng mạn. Cô ấy thích được quan tâm, thích những lời yêu thương nhỏ nhặt hằng ngày. Nhưng Thuỳ cũng trẻ con, nóng nảy, hay ghen vô cớ. Mỗi lần tôi đi công tác, dù chỉ vài ngày, cô ấy đều gọi điện thoại liên tục, đôi khi cả chục cuộc trong một buổi tối. Tôi từng bực bội, từng cảm thấy mình bị làm phiền, nhưng nhìn gương mặt lo lắng, tôi lại nhủ phải nhẫn nhịn.

Nhớ lần đầu tiên cô ấy “dọa” tôi, lúc ấy tôi đang tăng ca đến tận 12 giờ đêm. Thuỳ gọi điện nói bị đau bụng ra máu. Tôi bỏ hết công việc, về nhà trong mưa đêm, tim đập thình thịch. Nhưng khi mở cửa bước vào, thấy cô ấy ngồi bình thản trong phòng khách, nhấp một ngụm trà, chỉ cười và nói: "Anh sợ quá, em chỉ trêu thôi mà." Tôi vừa muốn tức giận vừa thấy xót xa. Kể từ đó, những lần giận hờn hay trêu đùa kiểu ấy của cô ấy, tôi không còn phản ứng mạnh, nhưng dường như thói quen “dọa dẫm” của Thuỳ ngày càng tăng.

Đợt vừa rồi, tôi đi công tác tỉnh xa. Vì đối tác có việc gấp, cuộc họp kéo dài đến tối, tôi không thể nghe điện thoại. Thuỳ gọi 18 cuộc trong vòng một giờ mà tôi không nghe. Tôi tắt máy, nghĩ rằng mọi việc sẽ ổn, nhưng sáng hôm sau mở điện thoại, tôi tá hỏa khi thấy những cuộc gọi nhỡ. Lại gọi cho mẹ, bà nghẹn ngào nói: "Thuỳ bị tai nạn trên đường về, con không giữ được, Thuỳ phải phẫu thuật nặng…"

Nghe xong, tôi đứng bật dậy, tim như vỡ vụn. Lòng tôi vừa đau vừa hối hận. Nếu hôm đó tôi không cứng nhắc ở lại công ty, nếu tôi chịu khó chở Thuỳ đi khám thai, có lẽ giờ đây mọi thứ đã khác. Tôi chợt nhận ra, mình đã quá tham công tiếc việc, quá để ý đến tiền bạc và công danh mà lơ là trách nhiệm với gia đình, với vợ.

Bước vào phòng bệnh, nhìn Thuỳ vẫn đang nửa mê nửa tỉnh, tay cô ấy xoa nhẹ vùng bụng, thì thầm gọi con, lòng tôi quặn thắt. Tôi không biết phải nói gì để an ủi cô ấy lúc này, bởi nỗi đau mà cô ấy đang chịu còn lớn hơn tôi tưởng. Chỉ biết ôm lấy tay cô ấy, hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: "Thuỳ… anh ở đây… tất cả sẽ ổn… anh ở đây mà…"

Nhưng giọng tôi run run, mắt nhòe lệ. Tôi tự nhủ, phải sống cho cả hai, phải trở thành chỗ dựa cho cô ấy, phải bù đắp mọi lỗi lầm. Không còn gì quan trọng ngoài vợ và gia đình nữa.

Chương 2: Bắt đầu lại từ những mảnh vụn


Những ngày sau tai nạn, căn nhà nhỏ trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Thuỳ vẫn còn trong phòng bệnh, vừa mệt mỏi vừa đau đớn, nhưng lại cố gắng mỉm cười khi thấy tôi xuất hiện. Ánh mắt cô ấy lấp lánh sự kiên cường, nhưng tôi biết, nỗi đau mất con vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Mỗi sáng, tôi thức dậy sớm hơn, chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy, nhắc nhở uống thuốc, hỗ trợ mọi việc trong sinh hoạt hằng ngày. Trước kia, tôi luôn bận rộn với công việc, hiếm khi quan tâm đến những việc nhỏ nhặt, nhưng giờ đây, mỗi việc tôi làm đều như một lời xin lỗi.

"Anh… hôm nay anh nghỉ làm đi… em muốn đi dạo một chút," Thuỳ nói, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn rực lên niềm yêu thương.

Tôi ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay cô ấy: "Anh nghỉ được mà… hôm nay chúng ta đi cùng nhau, em sẽ không phải một mình nữa."

Đi bộ ngoài sân, tôi nhìn Thuỳ chậm rãi, ánh nắng buổi sáng xuyên qua tán cây, vẽ những hình bóng nhấp nhô trên đường. Thuỳ thỉnh thoảng cười nhẹ, nhưng rồi lại xoa bụng, mắt đượm buồn. Tôi biết cô ấy vẫn đau, không chỉ về cơ thể, mà còn về nỗi mất mát mà chúng tôi phải chịu.

Những ngày ấy, tôi mới nhận ra một điều: mình đã để công việc chi phối tất cả, đã quên mất trách nhiệm làm chồng, làm cha. Thuỳ từng nói, cô ấy muốn một gia đình hạnh phúc, chứ không phải nhà đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu sự quan tâm. Giờ đây, khi đối diện với nỗi đau và sự mất mát, tôi càng thấm thía lời cô ấy.

Có lần, khi Thuỳ ngủ, tôi lén nhìn cô ấy, lòng vừa thương vừa hối hận. Tôi tự nhủ phải thay đổi, phải làm lại từ đầu. Nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, không biết làm sao để xoa dịu nỗi đau này, để cô ấy cảm nhận được sự chân thành của mình.

Một buổi chiều, mẹ tôi đến thăm, bà nhìn tôi, nét mặt trầm buồn: "Con trai à… mẹ biết con hối hận… nhưng hối hận thôi chưa đủ. Phải hành động, phải ở bên Thuỳ từng chút, từng phút."

Những lời của mẹ như nhắc nhở tôi rằng tình cảm không phải chỉ nói bằng lời, mà còn bằng hành động, bằng sự hiện diện, bằng sự kiên nhẫn. Tôi quyết định từ nay, không để bất kỳ công việc nào quan trọng hơn gia đình.

Nhưng thực tế không dễ dàng. Công việc vẫn chất đống, đối tác vẫn yêu cầu các cuộc họp khẩn cấp, sếp vẫn hỏi tiến độ dự án. Tôi phải cân bằng, phải học cách nói “không”, học cách đặt gia đình lên trước tiền bạc, danh vọng. Có lúc tôi mệt mỏi, muốn bỏ tất cả, nhưng nhìn Thuỳ nhoẻn miệng cười, tôi lại thấy có động lực để tiếp tục.

Một hôm, Thuỳ chợt hỏi: "Anh… liệu em có thể tha thứ cho anh không?" Giọng cô ấy nhỏ, nhưng tôi nghe rõ cả nỗi đau lẫn hy vọng.

Tôi nắm tay cô ấy, mắt nhìn thẳng vào mắt: "Anh biết anh đã làm em tổn thương… và anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp. Không lời nào có thể quên đi lỗi lầm đó, nhưng anh sẽ ở bên em, sẽ không để em một mình nữa."

Thuỳ im lặng, rồi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Tôi thấy cả nỗi đau lẫn niềm tin trộn lẫn, và hiểu rằng hành trình hàn gắn sẽ còn dài. Chúng tôi phải học cách yêu thương nhau nhiều hơn, trân trọng nhau nhiều hơn, để không một lần nữa những phút giây quan trọng trôi qua trong vô tâm.

Ngoài việc chăm sóc Thuỳ, tôi cũng bắt đầu thay đổi thói quen sinh hoạt: bỏ bớt công việc ngoài giờ, cùng Thuỳ tham gia các lớp thai sản (dù giờ chỉ là theo dõi sức khỏe cô ấy sau tai nạn), dành thời gian nói chuyện, tâm sự và lắng nghe. Mỗi buổi tối, chúng tôi cùng nhau ngồi trên ban công, nhấm nháp trà nóng, nhìn thành phố lên đèn, kể nhau nghe những chuyện vụn vặt nhưng quý giá.

Dần dần, tôi nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở số tiền trong tài khoản hay dự án thành công, mà là những khoảnh khắc nhỏ bé, là sự quan tâm chân thành, là cảm giác an yên khi biết rằng có người đang chờ mình về nhà.

Nhưng, dẫu tôi cố gắng thế nào, nỗi đau mất con vẫn còn đó, là một vết thương khó lành trong trái tim cả hai. Tôi biết phải kiên nhẫn, không thể ép buộc Thuỳ quên đi, chỉ có thể đi cùng cô ấy, từng bước, từng bước một.

Chương 3: Hàn gắn và bước tiếp


Thời gian trôi đi, Thuỳ dần hồi phục sau phẫu thuật. Những ngày đầu, cô ấy vẫn còn yếu, dễ mệt, nhưng tinh thần lại mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Tôi thấy cô ấy cười nhiều hơn, dù nụ cười ấy vẫn còn pha chút ưu tư, nhưng ít nhất nó đã mang lại cho tôi hy vọng: hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt hơn, rằng chúng tôi sẽ vượt qua được bi kịch này.

Tôi học cách lắng nghe nhiều hơn. Thuỳ không nói nhiều, nhưng đôi khi, chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng cũng đủ để tôi hiểu cô ấy đang cảm thấy thế nào: "Anh… hôm nay anh có thấy mệt không?" hay "Anh có đói không, để em nấu gì đó cho anh." Những câu hỏi tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng lại chứa đựng cả sự quan tâm, và tôi biết rằng mình phải đáp lại bằng sự chân thành, bằng những hành động thực sự.

Có một buổi tối, khi chúng tôi ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng nhạt chiếu qua tấm rèm mỏng, Thuỳ nói: "Em vẫn sợ… sợ một ngày anh lại bận việc mà bỏ mặc em, bỏ mặc gia đình." Giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng run run.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, lòng trào lên một cảm giác vừa thương vừa quyết tâm: "Anh biết… anh đã sai, và anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa. Anh hứa… mọi thứ sẽ khác."

Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu sắp xếp lại công việc, từ chối một số dự án quá gấp để dành thời gian cho gia đình. Tôi không còn để công việc chi phối mọi thứ. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều cùng Thuỳ uống trà, trò chuyện về những chuyện vụn vặt, về những dự định trong tương lai, về những ước mơ dù nhỏ bé nhưng tràn đầy hy vọng.

Một lần, khi chúng tôi đi dạo trong công viên gần nhà, Thuỳ chợt nói: "Anh biết không… em thấy mình may mắn khi có anh ở bên. Dù có đau khổ, có mất mát, nhưng em vẫn tin vào gia đình mình." Giọng cô ấy ấm áp, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh niềm tin.

Tôi mỉm cười, ôm lấy cô ấy, cảm nhận hơi ấm của nhau giữa làn gió nhẹ: "Anh cũng vậy… anh biết rằng gia đình mới là thứ quan trọng nhất. Mọi thứ khác đều có thể làm lại, nhưng gia đình thì không."

Chúng tôi bắt đầu học cách yêu thương nhau nhiều hơn, không còn những hiểu lầm, những giận hờn vô cớ. Tôi nhận ra rằng tình cảm không chỉ được xây dựng bằng lời nói, mà còn bằng hành động, bằng sự quan tâm thường nhật, bằng việc có mặt khi người kia cần.

Một buổi tối, khi Thuỳ ngủ, tôi ngồi bên bàn, nhìn những bức ảnh của hai chúng tôi từ ngày còn yêu nhau đến khi kết hôn. Tôi thấy cả niềm vui, nỗi buồn, những lần cãi vã và những lần tha thứ. Mỗi khoảnh khắc đều quý giá, đều là một phần của hành trình này. Tôi biết rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng trọn vẹn, nhưng nó có thể được hàn gắn, nếu chúng tôi biết trân trọng nhau.

Và rồi, một ngày, Thuỳ nói với tôi: "Anh à… chúng ta sẽ thử lại… không phải để quên đi quá khứ, mà để sống tốt hơn cho hiện tại và tương lai."

Tôi ôm cô ấy thật chặt, lòng tràn đầy cảm xúc: "Anh đồng ý… và anh sẽ ở bên em suốt đời."

Chúng tôi biết rằng vết thương sẽ còn lưu lại, nỗi mất mát sẽ còn đó, nhưng tình yêu, sự quan tâm và sự hiện diện của nhau sẽ giúp chúng tôi bước tiếp. Chúng tôi sẽ học cách yêu thương, học cách tha thứ, và quan trọng nhất là học cách trân trọng những phút giây bình yên bên nhau.

Câu chuyện kết thúc không bằng một niềm vui trọn vẹn, mà bằng sự trưởng thành, bằng quyết tâm sống và yêu thương trọn vẹn hơn. Tôi và Thuỳ – sau tất cả mất mát, sau tất cả đau thương – đã tìm lại được nhau, tìm lại được gia đình, tìm lại được niềm tin vào tình yêu, và quan trọng hơn cả, tìm lại được chính mình.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.