Min menu

Pages

Đêm trước ngày tái hôn, chồng cũ bất ngờ dúi vào tay tôi 2 thứ khiến tôi hủy hôn ngay

Chương 1: Những ngày tháng tuổi trẻ bồng bột


Tôi và Huy – chồng cũ – lấy nhau khi cả hai mới tròn 18 tuổi. Lúc ấy, mọi thứ đến với tôi quá nhanh. Tôi mang thai, gia đình khuyên cưới ngay để tránh lời ra tiếng vào. Tôi không hiểu nhiều về hôn nhân, chỉ biết rằng mình sợ hãi khi thấy cái thai bé bỏng trong bụng và tiếng xì xào của hàng xóm. Huy cũng vậy, cậu ta còn quá trẻ để gánh vác một gia đình, nhưng vì tình thế bắt buộc, chúng tôi đành bước chân vào nhà thờ cùng những ánh mắt nghi ngờ và lời dèm pha.

Những ngày đầu làm dâu, tôi cảm nhận rõ rệt khoảng cách giữa hai thế hệ. Mẹ chồng tôi nghiêm khắc, lạnh lùng, luôn soi mói từng hành động của tôi. Bà chưa bao giờ thật lòng nhìn tôi như con dâu, mà chỉ như kẻ “xâm nhập” vào gia đình bà. Còn Huy, cậu ta vẫn giữ thói quen chơi bời với bạn bè, nhậu nhẹt, và hoàn toàn vô tâm với tôi – người đang mang thai và sắp trở thành mẹ.

Những lần đi khám thai một mình, tôi vừa lo lắng vừa tủi thân. Lúc về nhà, mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt dò xét, chê bai:
“Con dâu gì mà không biết giữ mình, đi ra đi vào như thế này sao? Con trai tôi bận bịu còn phải lo cho con cái nhà người khác nữa sao?”

Tôi chỉ biết cúi mặt, nước mắt trào ra, tự nhủ mình phải mạnh mẽ để bảo vệ đứa con trong bụng.

Ngày tôi sinh con gái, chẳng có bóng dáng Huy hay mẹ chồng trong phòng bệnh viện. Gia đình tôi từ quê lên, nắm tay tôi, dỗ dành tôi vượt qua cơn đau sinh. Mẹ chồng tôi nghe tôi sinh con gái thì chẳng thèm quan tâm. Những ngày tháng đầu đời của con, tôi chăm sóc một mình, thức trắng đêm, vừa lo sữa vừa lo con khóc. Huy vẫn nhậu nhẹt ngoài quán, thỉnh thoảng nhắn vài câu vô cảm, còn mẹ chồng thì liên tục chê bai tôi: “Không biết chăm con, đẻ ra rồi cũng chỉ khổ mình”.

Những lời chửi mắng, ánh mắt khinh miệt, và sự vô tâm của Huy cứ thế bào mòn tâm hồn tôi. Một lần, khi Huy say xỉn về nhà, tôi chỉ dám lắp bắp:
“Anh… anh không thể… giúp em trông con một chút sao?”
Huy cười khẩy, rồi mắng tôi thậm tệ:
“Đừng bắt tôi phải làm cái gì tôi không muốn! Mày nghĩ mày là ai mà ra lệnh cho tôi?”

Tôi im lặng, nước mắt lăn dài, tim đau nhói. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy mình bất lực, yếu đuối, và cô đơn đến mức không còn chút sức lực nào để đấu tranh.

Rồi những tháng ngày khổ sở đó kết thúc khi con gái tôi chưa tròn một tuổi. Tôi quyết định về nhà bố mẹ đẻ, ly hôn với Huy. Ngày ký đơn, lòng tôi vừa nhẹ nhõm vừa chua xót. Tôi gửi con cho bố mẹ trông, tìm việc làm, cố gắng kiếm tiền để sống tự lập.

Bốn năm trôi qua, tôi gom góp được một số vốn nhỏ, mở tiệm tạp hóa ở gần nhà. Dù chưa giàu có, nhưng tôi có thể lo cho con gái một cuộc sống đủ đầy, ít nhất là no ấm và an toàn. Trong khoảng thời gian đó, tôi gặp Hùng – một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, không ngại chuyện tôi từng ly hôn và có con. Anh kiên nhẫn, chân thành, từng bước chiếm trọn trái tim tôi. Tôi cảm động trước tình cảm anh dành cho mình, rồi quyết định nhận lời tái giá.

Những ngày chuẩn bị đám cưới, tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn. Nhưng đời không bao giờ cho tôi sự yên bình lâu dài. Đêm trước ngày cưới, có tiếng gõ cửa, tôi mở ra thấy Huy – chồng cũ đứng trước mặt, ánh mắt van nài, tay cầm một xấp giấy và chiếc nhẫn cũ:
“Anh… anh biết em không muốn gặp anh, nhưng hãy nghe anh nói một lần thôi,” Huy nói, giọng run run. “Anh muốn cho mẹ con em một cuộc sống đủ đầy, anh thề sẽ không làm tổn thương em nữa…”

Tôi lặng người, nhìn xấp ảnh mà Huy đưa ra. Những tấm hình Hùng âu yếm với nhiều người phụ nữ, những cảnh anh ấy chơi trò người lớn… Tôi chết điếng, tim như bị bóp nghẹt. Huy còn nói Hùng từng có vợ, bị bỏ vì ngoại tình, và có hai đứa con trai riêng.

Tôi choáng váng, không biết phải tin vào mắt mình hay tin vào lời Huy. Huy thấy tôi sững sờ thì đặt chiếc nhẫn cũ trước mặt:
“Anh biết ngày trước mình là thằng khốn làm khổ em. Nhưng mấy năm nay anh thay đổi rồi. Nhà cửa, xe cộ, mọi thứ anh có… mẹ con em có thể quay lại với anh không?”

Tôi im lặng, mắt nhìn chồng sắp cưới. Hùng thấy tôi như vậy, thừa nhận mọi chuyện trong ảnh là sự thật. Lòng tôi rối bời, giận dữ lẫn thất vọng. Ngay trong đêm đó, tôi quyết định hủy hôn, bỏ lại tất cả phía sau.

Còn Huy, anh ấy mấy ngày sau vẫn tìm cách thể hiện lòng chân thành. Nhưng tôi như chim từng ngã đau, nhìn thấy cành cong cũng sợ. Tôi biết mình cần thời gian, nhưng không biết có đủ can đảm để tin tưởng lần nữa hay không…

Chương 2: Những ngày tháng cân nhắc


Ngày hôm sau, tôi vẫn chưa dám rời khỏi phòng ngủ. Cả đêm qua, tâm trí tôi quay cuồng với những tấm ảnh Hùng, với lời Huy van nài, và cả quá khứ từng làm tôi đau đớn. Con gái ngủ say bên cạnh, không hay biết mẹ đang đứng trước ngã rẽ lớn của đời mình. Tôi ôm con, nước mắt rơi lặng lẽ. Bao năm qua, tôi đã tự nhủ phải mạnh mẽ, không dựa dẫm ai, nhưng giờ đây, khi cả quá khứ và hiện tại cùng kéo đến, tôi chợt thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết.

Huy nhắn tin liên tục, gọi điện, nhưng tôi không trả lời. Tôi không muốn gặp lại người đàn ông từng làm mình tổn thương, nhưng trái tim vẫn thắt lại mỗi khi nghĩ về lời anh nói tối qua. Tại sao Huy đột ngột thay đổi? Liệu anh có thực sự chân thành hay chỉ là chiêu trò để lấy lại tôi?

Sáng hôm sau, Huy đến tận cửa nhà tôi. Anh đứng trước sân, ánh mắt hối lỗi và căng thẳng. Khi thấy tôi xuất hiện, anh cúi người:
“Em… xin em cho anh một cơ hội. Anh biết anh đã làm em đau khổ, nhưng mấy năm qua, anh đã thay đổi. Anh làm việc chăm chỉ, không nhậu nhẹt, không chơi bời nữa. Anh chỉ mong mẹ con em hạnh phúc.”

Tôi lặng im, không đáp. Tim tôi đập dồn dập, vừa hoang mang vừa nghi ngờ. Tôi nghĩ đến Hùng, người đàn ông tôi sắp gả, người đã khiến tôi tin tưởng và cảm thấy an toàn. Tôi giận dữ tự hỏi: tại sao Hùng lại có những bí mật đó? Tại sao Huy chỉ đến lúc này mới hối hận?

Những ngày sau, Huy kiên trì. Anh mang theo hoa, đồ ăn sáng cho con gái, giúp tôi sửa nhà, sắp xếp lại tiệm tạp hóa. Mỗi hành động nhỏ của Huy đều khiến tôi vừa cảm động vừa cảnh giác. Tôi sợ rằng nếu mềm lòng, quá khứ sẽ lặp lại, và tôi sẽ lại bị tổn thương.

Con gái tôi dần quen với Huy. Bé gọi anh là “bố”, mặc dù tôi vẫn giữ khoảng cách. Tôi nhìn Huy chơi với con, thấy ánh mắt chân thành, nụ cười hiền lành – tất cả đều khiến tôi phân vân. Tôi nhớ những ngày tháng trẻ con, khi Huy vẫn cứng nhắc, vô tâm. Giờ đây, anh khác hẳn. Liệu có phải chỉ là sự thay đổi tạm thời, hay anh thực sự trưởng thành?

Một buổi chiều, tôi và Huy ngồi trên ghế đá trước sân. Tôi hỏi:
“Anh… thật sự anh thay đổi rồi sao? Anh không còn nhậu nhẹt, không chơi bời nữa? Anh sẽ không làm tổn thương em nữa chứ?”
Huy nắm tay tôi, giọng chân thành:
“Anh thề. Anh đã mất em một lần, anh không muốn mất thêm lần nữa. Mẹ con em là quan trọng nhất với anh.”

Tôi nhìn vào mắt Huy, tìm kiếm sự thật trong đó. Tôi muốn tin anh, nhưng nỗi sợ hôn nhân cũ vẫn trói chặt tim tôi. Bao năm qua, tôi đã tự lập, đã chống chọi với cô đơn và khó khăn. Nếu quay lại với Huy, tôi sợ mất đi độc lập, sợ con gái phải sống trong bất an.

Ngày qua ngày, tôi quan sát Huy. Anh kiên nhẫn, không hối thúc, luôn tôn trọng quyết định của tôi. Một phần trong tôi muốn mở lòng, muốn tin rằng con người có thể thay đổi, nhưng phần còn lại vẫn cảnh giác, nhắc tôi nhớ những vết thương quá khứ.

Rồi một ngày, Huy mời tôi đi dạo công viên cùng con gái. Bé chạy nhảy khắp nơi, cười vang. Huy cười theo, nhặt hoa dại cho bé, vuốt tóc con một cách dịu dàng. Tôi đứng xa nhìn, tim vừa ấm áp vừa bối rối. Tại sao tôi cảm thấy an toàn khi ở bên anh ấy, trong khi trước đây, chỉ cần nhắc đến Huy thôi là tôi đau nhói?

Trở về nhà, tôi tự nhủ: “Mình cần thời gian… cần thời gian để nhìn nhận tất cả.” Nhưng khi buổi tối đến, Hùng lại nhắn tin hỏi thăm, gợi ý gặp nhau để nói rõ mọi chuyện. Tôi mở mắt nhìn trần nhà, lòng nặng trĩu: giữa quá khứ và hiện tại, tôi thực sự không biết mình nên lựa chọn ai.

Những ngày sau, tôi sống trong trạng thái căng thẳng. Một bên là Huy – người đàn ông từng làm tôi đau đớn nhưng nay thay đổi chân thành, một bên là Hùng – người đàn ông tôi sắp cưới, nay bỗng lộ ra bí mật khiến tôi mất lòng tin. Tôi cảm thấy như đứng giữa ngã ba đường, không biết bước về đâu.

Tối hôm đó, tôi ngồi trong bếp, nhìn con gái ngủ say, tay run run cầm tấm hình Hùng. Tôi nhớ những lời Huy nói, nhớ nụ cười hiền lành của anh. Tôi tự hỏi: liệu có quá muộn để tin một lần nữa? Liệu quá khứ sẽ tiếp tục lặp lại, hay tôi sẽ tìm thấy sự bình yên cho chính mình và con gái?

Tôi biết mình phải đưa ra quyết định. Nhưng trước khi làm bất cứ điều gì, tôi cần nhìn thẳng vào sự thật, cần đối mặt với nỗi sợ hôn nhân, và học cách tha thứ – hoặc từ chối – để bước tiếp mà không hối hận.

Chương 3: Quyết định cuối cùng


Ngày hôm sau, tôi gọi Hùng đến nhà, muốn đối chất một lần cho rõ ràng. Anh bước vào, gương mặt vẫn tươi cười nhưng đôi mắt giấu vẻ lo lắng. Tôi đặt tấm xấp ảnh và những câu hỏi nặng trĩu lên bàn:
“Anh giải thích thế nào về những bức ảnh này? Anh từng có vợ sao? Và hai đứa con riêng? Tại sao anh giấu em?”

Hùng cúi đầu, thở dài:
“Anh xin lỗi em… Anh chưa từng muốn giấu em, nhưng anh sợ em không chấp nhận, sợ mất em. Về chuyện ngoại tình, anh thừa nhận lỗi lầm đó. Đó là quá khứ, và bây giờ anh chỉ muốn bắt đầu lại với em và con gái em.”

Tôi nhìn anh, cảm giác giận dữ, thất vọng và tổn thương trộn lẫn nhau. Từng lời nói của anh như dao cứa vào lòng tôi, nhắc tôi nhớ rằng niềm tin không dễ dàng xây lại chỉ sau một lời giải thích. Tôi hít sâu, giọng run run:
“Em… em không thể… em không thể tin được nữa. Em đã quá đau rồi. Con gái em… và em, chúng em cần sự an toàn. Em không thể mạo hiểm thêm lần nào nữa.”

Hùng im lặng, ánh mắt buồn bã, nhưng không ép buộc. Anh hiểu rằng tình yêu không thể bắt ép khi niềm tin đã mất. Tôi cảm nhận được lòng tôn trọng từ anh, nhưng nỗi đau trong tim vẫn không nguôi.

Buổi chiều, Huy lại đến. Lần này, anh không mang hoa, không nói lời van nài, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định. Anh biết tôi đang phân vân, biết rằng tôi cần thời gian và sự quan sát. Anh nhẹ nhàng nói:
“Em không cần trả lời ngay. Anh sẽ ở bên, chứng minh cho em thấy rằng anh thực sự thay đổi. Mọi hành động, không phải lời nói.”

Tôi quan sát Huy trong những ngày sau đó. Anh chăm sóc con gái tôi từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Anh giúp tôi dọn tiệm, lo giấy tờ, lắng nghe tôi kể về nỗi sợ, về quá khứ. Mỗi ngày trôi qua, tôi thấy một Huy khác hẳn chàng trai 18 tuổi năm xưa: trưởng thành, điềm tĩnh, biết yêu thương và chịu trách nhiệm.

Một buổi tối, khi con gái đã ngủ, Huy ngồi xuống cạnh tôi:
“Em à, anh biết em sợ. Anh đã từng làm em đau đớn. Nhưng anh muốn em tin rằng bây giờ, anh sẽ không để điều đó xảy ra nữa. Anh sẽ bảo vệ em và con gái, bằng tất cả sức lực mình có.”

Tôi im lặng, nước mắt lăn dài. Bao nhiêu năm cô đơn, bao nhiêu lần tự nhủ phải mạnh mẽ, giờ đây, tôi chợt thấy lòng mình mềm nhũn. Nhưng khác với những năm tháng trẻ con, lần này tôi nhìn Huy bằng đôi mắt tỉnh táo hơn. Tôi cần chắc chắn rằng đây không chỉ là lời hứa, mà là hành động lâu dài.

Ngày hôm sau, tôi đưa con gái ra công viên. Huy đi bên cạnh, dịu dàng với bé, nhưng không hề ép buộc tôi phải quyết định ngay. Tôi nhìn Huy chơi đùa cùng con, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt anh, và tự nhủ:
“Anh ấy khác rồi… có lẽ mình nên cho anh ấy cơ hội.”

Tôi gặp Hùng một lần nữa, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
“Anh hãy tha thứ cho em, nhưng chúng ta không thể tiếp tục. Con gái và em cần sự bình yên, và em không thể tin vào quá khứ bị giấu giếm nữa.”

Hùng buồn bã nhưng gật đầu. Anh hiểu, và chấp nhận rút lui. Anh nói lời chúc phúc, rồi rời đi, để lại cho tôi sự thanh thản và một cảm giác tự do quý giá.

Còn với Huy, tôi quyết định cho anh một cơ hội. Không phải vì anh đã giàu có, hay vì anh hứa hẹn, mà vì tôi thấy được sự thay đổi thật sự trong từng hành động, từng lời nói, từng ánh mắt anh dành cho tôi và con gái. Tôi nhận ra, hạnh phúc không phải là tìm kiếm sự hoàn hảo, mà là tìm thấy người biết trân trọng, biết chịu trách nhiệm, và biết yêu thương thật lòng.

Ngày đầu tiên Huy trở lại nhà tôi với tư cách bạn đời, con gái tôi chạy ùa vào lòng anh, cười vang. Tôi đứng nhìn, cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi biết rằng mình đã chọn đúng, không chỉ cho bản thân mà còn cho con gái.

Quá khứ vẫn ở đó, nhưng không còn ám ảnh. Tôi học được cách tha thứ, học cách đặt niềm tin đúng chỗ, và quan trọng hơn, học cách bảo vệ trái tim mình.

Câu chuyện khép lại, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi, Huy và con gái sẽ cùng nhau bước tiếp, chậm rãi, chắc chắn, và bình yên – thứ mà tôi từng ao ước từ ngày mới làm mẹ.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.