Min menu

Pages

Người yêu nghèo kiết xác lại đi chiếc xe máy cà tàng đến buổi họp lớp, cô gái đòi chia tay để rồi ôm mặt khóc sau 6 năm

Chương 1: Ngày họp lớp

Sáng sớm, Thúy thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô đứng trước gương, vuốt mái tóc dài, chỉnh sửa bộ váy màu pastel mà cô đã cẩn thận lựa chọn từ hôm trước. Bàn tay Thúy khẽ run khi nghĩ đến ngày họp lớp, nơi mọi người sau nhiều năm lại tụ họp, khoe thành tích, sự nghiệp, và cả cuộc sống hiện tại. “Hôm nay, nhất định phải thật nổi bật, không thể để ai nghĩ mình thua kém,” cô tự nhủ, giọng vừa quyết liệt vừa lộ vẻ lo lắng.

Bên ngoài, nắng đầu đông len qua khe cửa, chiếu xuống những chiếc lá rụng vàng trên hè phố. Thanh đứng ngoài, đẩy chiếc xe máy cũ kỹ, vai khoác ba lô sờn cũ, ánh mắt hiền lành nhưng trầm lặng. Anh nhìn Thúy chỉnh váy, mỉm cười nhẹ, nhưng không nói gì.

Trên đường đến quán cà phê nơi họp lớp, Thúy thoáng nhìn xung quanh, so sánh mọi thứ. Xe hơi lấp lánh trên đường, quần áo hàng hiệu trên người mọi người, ánh mắt cô vừa ngưỡng mộ vừa bứt rứt. Bên cạnh đó, cô lại nhìn Thanh—xe máy cũ, quần áo giản dị, phong thái quê mùa—và lòng chợt nổi lên cảm giác lo sợ: “Mình đi cùng anh thế này, liệu bạn bè có cười không?”

Cô quay sang, giọng vừa thẳng thắn vừa lạnh lùng:

“Thanh à… hôm nay, anh… thật sự hơi quê mùa đấy. Xe cũ, quần áo bình dân… em sợ bạn bè nhìn vào sẽ… khó coi.”

Thanh im lặng, chỉ nhích chân đẩy xe, ánh mắt trầm lắng. Trong lòng anh, đau nhói nhưng anh biết im lặng đôi khi là cách tốt nhất để giữ gìn lòng tự trọng.

Khi bước vào quán, Thúy không khỏi ngạc nhiên. Không khí nhộn nhịp, tiếng cười rộn rã, hương cà phê thơm lừng, ánh đèn rọi sáng những gương mặt quen thuộc. Bạn bè cô, ai cũng sang trọng, tự tin, khoe những bước tiến trong sự nghiệp. Một vài người đã sở hữu căn hộ riêng, mở công ty, vài cô bạn tay xách túi hiệu lấp lánh. Thúy đi theo Thanh, nhưng trong lòng cảm giác vừa tự hào vừa ngượng: cô tự hào vì mình có người yêu, nhưng ngượng vì hình ảnh Thanh bên cạnh… quá giản dị so với mọi người.

Một lúc sau, cô không kiềm chế được:

“Xem này, họ giàu quá… anh nhìn anh mà xem, vẫn thế này sao? Em không muốn bị mang tiếng là ‘ở với kẻ nghèo’. Mình chia tay đi, Thanh. Đây không phải lỗi của anh, nhưng em cần người… hợp cạ hơn.”

Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Không một lời than vãn, không một giọt nước mắt. Anh chỉ im lặng, đôi mắt thoáng buồn nhưng vẫn đầy kiên định.

“Em… chắc chứ?” – giọng anh nhẹ nhàng.

“Chắc chắn. Mình dừng ở đây thôi. Anh không làm em hạnh phúc bằng cách này được đâu.”

Thanh không đáp, chỉ gật đầu. Cảm giác trống rỗng bủa vây khi Thúy quay lưng bước đi, nụ cười trên môi nhưng trong lòng đã tan vỡ.

Sau hôm đó, Thanh lao vào công việc. Ban đầu, anh làm những công việc lặt vặt, sửa chữa điện lạnh, học hỏi từng bước. Nhưng nỗi tổn thương từ chia tay như một động lực vô hình, thúc đẩy anh cố gắng hơn, học thêm kỹ năng quản lý, lập trình, marketing, cho đến khi anh tự tin mở công ty riêng. Sáu năm trôi qua, từ nhân viên quèn, Thanh trở thành giám đốc sáng tạo, công ty phát triển vững chắc, anh trở nên trưởng thành, tự tin và đầy quyền lực.

Còn Thúy, sau khi chia tay, cô cũng trải qua nhiều thay đổi. Ban đầu là sự tự do, niềm vui khoe khoang với bạn bè. Nhưng sâu thẳm trong lòng, mỗi lần nhìn thấy những thành công của những người xung quanh, cô lại cảm thấy một khoảng trống. Cô nhận ra rằng, vật chất hay địa vị chỉ là một phần; sự kiên nhẫn, nỗ lực và lòng tự trọng mới là điều quyết định giá trị thực sự của một con người.

Ngày hôm nay, định mệnh sẽ đưa Thúy trở lại gặp Thanh, nhưng điều đó là câu chuyện cho chương sau…

Chương 2: Sáu năm và sự thay đổi

Sáu năm trôi qua kể từ ngày họ chia tay, cuộc sống của Thanh hoàn toàn thay đổi, nhưng quá trình để có được thành công ấy không hề dễ dàng. Ngày đầu tiên rời khỏi Thúy, anh quay về căn phòng trọ nhỏ hẹp, nhìn chiếc xe máy cũ kỹ, cảm nhận sự trống trải bao quanh. Trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau và sự xấu hổ biến thành quyết tâm. Anh tự nhủ: “Mình sẽ không để bất cứ ai coi thường nữa, kể cả Thúy.”

Những ngày đầu, Thanh làm việc như một con ong chăm chỉ. Mỗi sáng, anh thức dậy trước bình minh, kiểm tra máy móc, tiếp nhận khách hàng, sửa chữa từng chiếc tủ lạnh, máy giặt cũ kỹ với sự tỉ mỉ tuyệt đối. Ban ngày mồ hôi ướt sũng áo, ban đêm anh ngồi bàn học, đọc sách, học thêm quản lý kinh doanh, marketing, công nghệ mới. Những đồng lương ít ỏi anh dành dụm, không tiêu xài, chỉ để đầu tư vào những khóa học, mua dụng cụ sửa chữa tốt hơn.

Dần dần, khách hàng nhận ra sự chuyên nghiệp, tận tâm của anh. Những dự án nhỏ trở thành hợp đồng lớn, từ sửa chữa nâng lên thiết kế, thi công, tư vấn. Thanh mở công ty riêng, tuyển thêm nhân viên, xây dựng thương hiệu. Sáu năm, từ chàng trai nghèo bên xe máy cũ, anh trở thành giám đốc sáng tạo, có công ty riêng và đội ngũ nhân viên hơn mười người, làm việc chuyên nghiệp, uy tín. Anh vẫn nhớ những lời chê bai của Thúy ngày trước, nhưng giờ nỗi đau ấy đã biến thành sức mạnh, giúp anh kiên nhẫn, rèn luyện và giữ vững sự tự trọng.

Còn Thúy, sau khi chia tay, cô tập trung vào sự nghiệp riêng. Cô có công việc ổn định, thu nhập khá, sống trong căn hộ chung cư hiện đại, mỗi cuối tuần đi mua sắm, tụ tập bạn bè. Vật chất đầy đủ, nhưng trái tim cô vẫn có những khoảng trống không tên. Mỗi lần nghe bạn bè khoe con cái, thành tựu hay kỳ nghỉ nước ngoài, Thúy lại thấy nỗi lo sợ rằng mình chưa thực sự có người đồng hành lý tưởng. Cô vẫn giữ hình ảnh quyến rũ, sang trọng, nhưng sâu thẳm, cô thỉnh thoảng tự hỏi: “Mình có thật sự hạnh phúc không?”

Và rồi, một buổi sáng đầu đông, định mệnh đưa Thúy trở lại gặp Thanh. Cô đến công ty anh để phỏng vấn một vị trí quản lý dự án. Bước chân vào sảnh rộng rãi, căn phòng hiện đại với ánh sáng chan hòa, Thúy vẫn tự tin cười chào lễ tân. Nhưng khi nghe tên công ty, cô thoáng giật mình: “Chẳng lẽ… anh ấy là giám đốc?”

Thúy bước vào phòng họp, thấy một người đàn ông đang ngồi phía sau bàn, dáng người cao, áo sơ mi sáng màu, ánh mắt tập trung nhưng khi quay sang, ánh mắt ấy dừng lại ở cô. Thanh nhìn Thúy một cách bình tĩnh, không hề tỏ ra bất ngờ. Trong khoảnh khắc đó, Thúy nhận ra: anh ấy không còn là chàng trai hiền lành, quê mùa ngày xưa. Thanh giờ đây toát ra khí chất, uy quyền, và sự tự tin đầy chững chạc.

Thúy cố gắng nở nụ cười, giọng cô pha chút mỉa mai:

“Ồ… vẫn lôi thôi như ngày xưa nhỉ… nhưng mà… hóa ra anh là giám đốc à?”

Thanh nhếch môi cười nhẹ, giọng trầm nhưng lạnh lùng:

“Vâng. Tôi là giám đốc công ty này.”

Thúy cảm giác tim mình hụt một nhịp. Cô cúi đầu, cố kìm giọng run run:

“Anh… em… xin lỗi về ngày hôm đó… em đã… sai… Em muốn được nhận vào công ty, nếu có thể.”

Thanh nhìn cô, đôi mắt sáng lên vẻ sắc sảo nhưng không hề rung động:

“Chuyện cũ đã qua. Nhưng năng lực không thể mua lại bằng lời xin lỗi. Tôi đánh giá hồ sơ của cô, và… thật tiếc, cô không đủ tiêu chuẩn.”

Thúy bàng hoàng, nước mắt dâng lên. Cô không ngờ rằng mọi chuyện lại đến mức này: người mình từng chê bai, giờ lại đứng ở vị trí quyền lực, còn mình… lại bất lực.

Thanh đứng dậy, bước tới bàn, giọng đều đều nhưng cứng rắn:

“Chúng ta đều có lựa chọn trong đời. Tôi chọn kiên nhẫn, học hỏi, không bỏ cuộc. Cô chọn cách chê bai người khác thay vì tin tưởng và đồng hành. Hậu quả là… cô tự trả giá.”

Thúy cúi gằm, từng lời như kim chích vào trái tim. Cô ôm nỗi hối hận, biết rằng thời gian không thể quay lại. Cửa phòng họp khép lại sau lưng, và cô bước ra, không còn dám nhìn Thanh thêm lần nào nữa.

Bên ngoài, ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên gương mặt Thúy ướt đẫm nước mắt, trong khi Thanh quay trở lại bàn làm việc, bình thản, kiên định, và vẫn giữ vững sự nghiệp, lòng tự trọng và giá trị bản thân.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra một sự thật: giá trị của kiên nhẫn, nỗ lực, và lòng tự trọng quan trọng hơn tất cả, không phải danh vọng hay lời hứa hẹn hời hợt. Một người đã tận hưởng thành công nhờ nỗ lực, người kia chỉ còn lại hối hận và bài học đắt giá.

Chương 3: Hối hận và lựa chọn

Ngày tiếp theo sau buổi phỏng vấn, Thúy không thể nào xua đi hình ảnh Thanh trong đầu. Cô ngồi trong căn hộ sang trọng của mình, nhìn ra đường phố đông đúc, nhưng lòng lại trống rỗng. Cô từng nghĩ rằng vật chất, địa vị, những món đồ hiệu sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là chiếc vỏ rỗng.

Thúy nhớ lại những ngày họ còn yêu nhau. Thanh không giàu, không có xe hơi hay quần áo hàng hiệu, nhưng anh có một trái tim kiên nhẫn, luôn tôn trọng cô, luôn sẵn sàng chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Cô từng xem thường điều đó, từng cười nhạo phong thái quê mùa của anh trước đám bạn, từng nghĩ rằng tình yêu không đủ làm cô hạnh phúc nếu không đi kèm tiền bạc và hình ảnh đẹp trước mọi người.

Nhưng bây giờ, đứng trước thành công của Thanh, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa người giàu có thật sự và những người chỉ biết khoe mẽ: người giàu có thật sự là người biết kiên nhẫn, nỗ lực và giữ vững lòng tự trọng.

Ngày hôm đó, Thúy quyết định tìm gặp lại bạn bè cũ, để nghe họ chia sẻ, nhưng trong lòng vẫn dằn vặt. Mọi người vẫn nhắc đến Thanh với sự kính trọng: “Anh ấy mở công ty riêng rồi, giờ là giám đốc sáng tạo, nổi tiếng trong ngành.” Thúy lặng đi, cảm giác xấu hổ và hối hận trộn lẫn với tiếc nuối.

Cuối tuần, cô đi dạo quanh công viên gần công ty Thanh, tình cờ thấy anh đang kiểm tra dự án, dáng đi uy nghi, ánh mắt tập trung. Cô đứng lặng, muốn tiến lại nhưng lại sợ hãi. Thanh nhìn thấy cô, nhưng không tỏ thái độ bất ngờ. Anh dừng bước, giọng đều đều:

“Chào cô, cần gì sao?”

Thúy run rẩy, giọng nghẹn ngào:

“Em… em chỉ muốn… xin lỗi… vì ngày trước đã chê bai anh… Em… hối hận… Em nhận ra mình sai rồi.”

Thanh im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn thẳng, không giận, không cười, chỉ bình thản:

“Ngày xưa tôi không giàu, tôi không có gì ngoài sự nỗ lực và lòng kiên nhẫn. Nếu cô hiểu được điều đó, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Thúy cúi đầu, nước mắt lăn dài. Cô chợt nhận ra: xin lỗi thôi là chưa đủ, và có lẽ giờ đây, Thanh không cần sự tha thứ, anh cần sự tôn trọng và giá trị của bản thân được công nhận qua hành động, qua nỗ lực.

Thanh nhẹ nhàng cất bước, quay lại công việc, để lại Thúy đứng một mình giữa ánh nắng chiều. Cô nhìn theo, lòng tràn đầy hối hận, nhưng cũng là bài học quý giá: không ai có thể thay đổi giá trị bản thân mình, không ai có thể mua bằng lời nói hời hợt, chỉ có nỗ lực, kiên nhẫn và lòng tự trọng mới làm nên con người thật sự.

Ngày hôm ấy, Thúy rời đi, trong lòng mang theo nỗi day dứt, nhưng cũng là động lực để nhìn lại bản thân. Cô hiểu rằng, tiền bạc hay hình ảnh trước bạn bè không phải thước đo giá trị con người, và tình yêu đích thực không đến từ sự coi thường hay áp lực, mà đến từ sự tôn trọng và đồng hành.

Còn Thanh, anh quay trở lại bàn làm việc, nhìn ra cửa sổ văn phòng với ánh nắng chiếu qua. Anh thở dài nhẹ, nhưng trong lòng bình thản. Sáu năm kiên nhẫn, nỗ lực, giữ vững nguyên tắc và tự trọng đã cho anh những gì anh xứng đáng: thành công, tự do, và sự thanh thản trong tâm hồn.

Hình ảnh Thúy rời đi phía sau, mang theo hối hận, là nhắc nhở rằng: trong tình yêu và cuộc sống, ai không biết trân trọng nỗ lực và nhân phẩm của người khác, cuối cùng sẽ phải trả giá. Thanh bước tiếp, vững vàng, tự tin, và không ngoảnh lại—bởi con đường anh đi đã được xây dựng bằng mồ hôi, nước mắt, và ý chí kiên định.

Câu chuyện khép lại, để lại một thông điệp rõ ràng: giá trị của kiên nhẫn, nỗ lực và lòng tự trọng luôn là nền tảng của hạnh phúc và thành công, trong tình yêu cũng như trong cuộc sống.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.