Min menu

Pages

Chồng cho chị gái nửa tỷ để mua nhà, biết được lý do đằng sau tôi oán hận chồng thấu xương

Chương 1: Cuộc sống tưởng như viên mãn


Trời cuối thu se lạnh, những cơn gió mang theo mùi đất ẩm và lá khô rơi xào xạc trên đường. Tôi đứng bên cửa sổ phòng khách, nhìn hai con đang nô đùa với nhau. Cậu con trai lớn, còn bé tí xíu so với các bạn cùng lớp, chạy theo em gái hồn nhiên, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui, khiến lòng tôi trào lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Tám năm—thời gian không quá dài nhưng đủ để tôi cảm nhận rõ ràng từng nếp gấp của cuộc sống hôn nhân: những ngày tháng bình yên, những buổi sáng thức dậy bên chồng, những buổi chiều đưa con đi học, những bữa cơm tối cùng bố mẹ chồng. Cuộc sống tưởng chừng như trọn vẹn.

Chồng tôi, Hưng, là một người đàn ông đặc biệt. Anh sống tình nghĩa, có trách nhiệm với gia đình và dòng họ. Công việc khiến anh thường xuyên phải đi công tác xa, có lúc cả mấy tháng mới về nhà, nhưng mỗi lần trở về, anh đều dành trọn vẹn thời gian cho gia đình. Tôi biết anh kiếm tiền giỏi, nhưng chưa bao giờ anh để tiền làm mình trở thành trung tâm của hôn nhân—với anh, tình cảm vẫn là điều quan trọng nhất.

Công việc của tôi không quá bận rộn, cũng không kiếm được nhiều tiền, nhưng bù lại tôi có thời gian chăm sóc gia đình, lo cho bữa cơm, giặt giũ, dạy con học bài. Bố mẹ chồng yêu thương tôi như con gái ruột, điều này khiến tôi luôn cảm thấy mình may mắn.

Chị chồng tôi, Lan, là người hiền lành, từng trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, hiện sống chung với gia đình chúng tôi. Chị không có con, nhưng luôn yêu thương và chiều chuộng hai đứa con của tôi. Chị từng là một điểm tựa, một người chị để tôi tâm sự mọi điều trong nhà. Tôi thường hay gọi chị là “chị hai”, một cách trìu mến.

Nhưng chỉ vài ngày trước, cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo ấy bắt đầu rạn nứt. Chị Lan bất ngờ nói muốn dọn ra ngoài, và thậm chí xin con nuôi để có chỗ nương tựa khi về già. Câu nói ấy khiến cả gia đình tôi sững sờ.

Chồng tôi, Hưng, không hề bàn bạc với tôi, chỉ tuyên bố trước mặt cả nhà:
—Em sẽ cho chị 500 triệu để mua nhà ra riêng.

Tôi giật mình, lòng trào lên một cảm giác khó tin. 500 triệu—số tiền khổng lồ với bất kỳ ai, nhưng với Hưng, anh chỉ cười nhẹ:
—Số tiền đó chẳng là gì đâu. Anh sẽ kiếm được nhanh thôi.

Tôi biết Hưng kiếm được nhiều tiền, anh từng giúp bố mẹ tôi 100 triệu để xây nhà. Lời nói của anh khiến tôi không dám hỏi thêm, tôi chỉ biết im lặng. Nhưng trong lòng, một mầm lo lắng bắt đầu nảy nở.

Tối hôm đó, sau khi hai con ngủ say, tôi lặng lẽ ra ngoài dạo bước để lấy lại tinh thần. Con đường vắng lặng, chỉ có tiếng lá rơi và đôi lúc là tiếng xe lướt qua xa xa. Tôi cố gắng nghĩ về chuyện hôm nay, về quyết định của chồng. Tôi tự hỏi: “Liệu chuyện này có ổn không? Sao Hưng lại quyết định như vậy mà không hỏi ý kiến mình?”

Nhưng khi đi ngang phòng Lan, một âm thanh vô cùng quen thuộc khiến tôi dừng lại. Tiếng nói của chị vang lên, cùng với giọng Hưng:

—Chị đem đứa nhỏ này về thì vợ chú có nghi ngờ không? Chú liệu mà lo cẩn thận, nhà cửa tan nát đấy.

—Em sẽ lo hết, tiền bạc em chi hết. Chị chỉ cần nuôi con của em như con của chị là được.

Trái tim tôi như đóng băng. Tôi đứng đó, không thốt nên lời. Con của anh… con của Hưng? Và anh đang nhờ chị gái nuôi? Mọi thứ tôi từng tin tưởng bỗng sụp đổ trong khoảnh khắc. Tôi muốn chạy vào phòng, muốn hét lên, nhưng chân tôi như bị đóng băng.

Ngày hôm sau, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi hỏi Hưng:
—Anh… có chuyện gì muốn nói với em không?

Hưng chỉ nhìn tôi, ánh mắt vừa hối lỗi vừa bối rối, rồi lảng tránh. Tôi biết anh đang che giấu điều gì đó. Lần này, tôi không còn là người vợ ngây thơ tin chồng vô điều kiện nữa. Tôi nghiêm túc:
—Nếu anh không nói thật, em sẽ tự mình đi tìm hiểu.

Cuối cùng, Hưng đành khai. Anh nói rằng lỡ có quan hệ với một người phụ nữ khác và có một đứa con riêng. Anh không muốn bỏ tôi, không muốn làm sụp đổ gia đình, nên mới nhờ chị gái giúp đỡ. Lúc này, trong lòng tôi dậy lên một cơn bão cảm xúc: đau khổ, tức giận, phản bội, và cả sự thất vọng.

Ba đêm liền tôi không ngủ được. Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà, nghe tiếng thở đều của hai con bên cạnh mà lòng đau nhói. Tôi tự hỏi: liệu mình có đủ sức tha thứ? Tôi thấy hình ảnh của con mình, hình ảnh của chính tôi bị phản bội, và cảm giác bất lực khiến tôi lạnh người.

Tôi suy nghĩ về 8 năm qua: những ngày tháng cùng Hưng trải qua, những lời hứa, những kế hoạch tương lai. Tất cả như bọt nước trôi đi, nhường chỗ cho nỗi bất an. Tôi nhận ra rằng niềm tin của mình đã bị phản bội quá sâu.

Tôi quyết định viết đơn ly hôn. Những dòng chữ run run nhưng dứt khoát, ghi rõ lý do và mong muốn được chấm dứt cuộc hôn nhân này. Tôi không còn tin vào những lời hứa hẹn nữa.

Những đêm trôi qua, trong căn nhà tưởng như ấm áp này, tôi biết rằng từ giờ mọi thứ sẽ thay đổi. Tình cảm, gia đình, niềm tin—tất cả đều đứng trước bờ vực. Nhưng trong lòng tôi, một điều chắc chắn: tôi phải chọn bảo vệ chính mình và hai đứa con.

Ngày hôm sau, Hưng van nài, bố mẹ chồng khóc lóc, chị Lan cũng lo lắng. Nhưng tôi đứng đó, bình tĩnh và kiên định. Tôi biết, sự tha thứ sẽ chỉ khiến tôi thêm tổn thương. Tôi đã học cách nhìn thẳng vào sự thật, và tôi sẽ không quay đầu lại.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu qua cửa sổ, tôi lặng lẽ ngắm hai đứa con, lòng vừa đau vừa quyết liệt. Tôi biết, con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng tôi phải bước đi, cho mình, cho các con, và cho sự tự do trong tâm hồn.

Chương 2: Đối mặt với sự thật


Ngày hôm sau, căn nhà vẫn như bình thường, nhưng đối với tôi, mọi thứ đã khác. Hai đứa con nô đùa trong phòng khách, tiếng cười vang nhưng không còn trọn vẹn. Tôi cảm thấy như đang sống giữa hai thế giới: một thế giới mà người ngoài nhìn vào vẫn thấy hạnh phúc, và một thế giới thật sự—nơi lòng tôi đầy đau đớn và mất mát.

Tôi gọi Hưng vào phòng, giọng tôi bình thản nhưng sắc bén:
—Anh, hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.

Hưng bước vào, ánh mắt đầy hối lỗi nhưng cũng pha chút lo sợ. Anh ngồi xuống, hai tay nắm chặt, tránh ánh mắt tôi. Tôi hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.
—Anh sẽ nói thật với em, tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối. Không giấu giếm.

Hưng cúi đầu, rồi giọng nghẹn ngào:
—Anh lỡ có quan hệ với một người phụ nữ… có con với cô ấy. Anh không muốn làm em đau, không muốn phá vỡ gia đình… nên mới nhờ chị Lan giúp. Anh nghĩ rằng nếu em biết, em sẽ hận anh, sẽ rời bỏ anh…

Tôi ngắt lời anh, giọng run run nhưng kiên quyết:
—Em đã biết rồi. Không phải vì anh nói hay không nói mà em đau. Mà vì anh đã lừa dối, đã giấu giếm em. Em đã cố giữ bình tĩnh suốt ba đêm qua. Em không thể tha thứ.

Hưng cúi gằm mặt xuống, không biết phải đáp gì. Anh từng là người mà tôi tin tưởng tuyệt đối, giờ đây trở thành kẻ xa lạ. Trong đầu tôi, những câu hỏi bủa vây: “Anh đã nghĩ gì khi lừa dối tôi? Anh có yêu tôi nữa không? Tình cảm này có còn ý nghĩa?”

Sau đó, tôi quyết định phải nói chuyện với bố mẹ chồng. Bố mẹ luôn yêu thương tôi, nhưng khi đối diện với sự thật, tôi biết họ sẽ khó xử.

—Bố, mẹ, em… em biết tất cả rồi. Em sẽ ly hôn.

Bố mẹ nhìn tôi, mắt ngấn lệ. Mẹ tôi nắm tay tôi, giọng run run:
—Con… hãy nghĩ cho kỹ. Hưng vẫn là con trai mẹ. Chúng ta có thể giải quyết êm thấm…

—Mẹ, em biết. Nhưng em không thể sống với một người đã lừa dối em. Em phải nghĩ cho mình, cho các con.

Bố mẹ im lặng, rồi bố nói khẽ:
—Bố hiểu, nhưng Hưng vẫn còn cơ hội để sửa chữa. Con có thể cho anh ấy một lần nữa…

Tôi lắc đầu. Tim tôi đau nhói. Tôi biết, nếu tiếp tục, tôi sẽ càng tổn thương hơn. Tôi cần dứt khoát.

Rồi là chị Lan. Tôi tìm đến chị, muốn nghe trực tiếp từ chị về sự thật. Chị ngồi đó, khuôn mặt buồn, ánh mắt đầy lo lắng:
—Em… em chỉ muốn nuôi con giúp anh ấy, không muốn làm hại ai cả.

Tôi nhìn chị, giọng run run:
—Chị có biết anh ấy đã lừa dối em suốt bao lâu không? Chị có nghĩ đến cảm giác của em, của các con không?

Chị im lặng, rồi khẽ nói:
—Em… em xin lỗi. Chị không ngờ mọi việc lại thành ra thế này.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày căng thẳng. Tôi liên tục phải đối mặt với Hưng, bố mẹ chồng, chị Lan, giải thích lý do quyết định ly hôn, đảm bảo quyền lợi cho con. Tôi biết Hưng yêu tôi, nhưng tình yêu đó đã bị hủy hoại bởi sự phản bội. Tôi không còn tin vào lời hứa nào nữa.

Một buổi tối, Hưng nói với tôi trong phòng khách:
—Em… anh sẽ làm tất cả để em tha thứ. Anh hứa sẽ thay đổi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng lạnh lùng:
—Anh đã lừa dối em. Anh muốn thay đổi bây giờ thì đã muộn. Em không còn yêu anh như trước.

Anh cúi đầu, im lặng. Tôi biết trong lòng anh có nỗi đau, nhưng nỗi đau của tôi còn lớn hơn. Tôi đã mất niềm tin vào anh.

Công việc pháp lý cũng bắt đầu. Tôi thuê luật sư để chuẩn bị hồ sơ ly hôn, đảm bảo quyền lợi cho con và tài sản. Những ngày đi lại, họp giấy tờ, ký xác nhận, đối diện với Hưng, tôi cảm thấy vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm. Cuối cùng, tôi biết mình đang làm điều đúng đắn.

Tối đó, tôi ngồi một mình trong phòng, nhìn bức ảnh gia đình ngày xưa: Hưng, tôi, hai con, bố mẹ chồng. Tôi không khóc nữa, chỉ cảm thấy lòng trống trải. Nhưng trong trống trải ấy, tôi thấy một sức mạnh mới: sức mạnh của sự tự do, của việc bảo vệ chính mình và con cái.

Những tuần tiếp theo, Hưng cố gắng gặp tôi nhiều lần, đưa quà, viết thư xin lỗi, nhưng tôi không đáp lại. Tôi biết, anh vẫn còn yêu tôi, nhưng tình yêu đó đã được thử thách quá sức chịu đựng. Tôi không thể quay lại.

Một buổi sáng, khi hai con đang chuẩn bị đi học, Hưng đến. Anh cúi đầu, giọng run run:
—Em… anh biết anh đã mất em. Anh sẽ chấp nhận tất cả, miễn là các con được hạnh phúc.

Tôi nhìn anh, lòng vừa đau vừa bình thản:
—Hãy làm những gì anh nghĩ là đúng với con, đừng để con bị tổn thương. Em sẽ không can thiệp, nhưng cũng không quay lại.

Hưng gật đầu, mắt rưng rưng. Anh hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc. Tôi ôm hai con, cảm nhận hơi ấm từ chúng. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã làm điều đúng đắn: chọn con đường dứt khoát, chọn bảo vệ bản thân và con cái.

Căn nhà giờ đây vẫn yên ắng, nhưng không còn nặng nề bí mật và phản bội. Tôi biết, trước mắt còn nhiều khó khăn, nhưng tôi đã tìm lại được sự tự do trong tâm hồn. Tôi không còn sống trong lừa dối nữa, và đó là bước đầu tiên để xây dựng lại cuộc sống mới, trọn vẹn hơn, cho chính mình và các con.

Chương 3: Bước đi cuối cùng


Ngày ly hôn chính thức được định. Cả căn nhà dường như nín lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn. Tôi đứng trước gương, nhìn vào chính mình, cố nén những xúc cảm hỗn độn. 8 năm hôn nhân, hai đứa con, những tháng ngày bình yên tưởng chừng bền vững… tất cả giờ đây chỉ còn là quá khứ.

Tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần vải đen gọn gàng. Ánh mắt tôi lạnh nhưng quyết liệt, vừa như một lời khẳng định: tôi đã chuẩn bị cho mọi điều sắp tới. Hai con đứng bên, mắt mở to nhìn mẹ, không nói gì. Chúng chưa hiểu hết mọi chuyện, chỉ biết rằng hôm nay là một ngày đặc biệt. Tôi mỉm cười nhẹ, vuốt tóc các con:
—Con ngoan nhé, hôm nay là một ngày quan trọng, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Trên đường đến văn phòng luật sư, tôi nghe lòng mình bình thản một cách lạ thường. Tôi đã trải qua những đêm mất ngủ, những cơn đau nhói trong lòng khi biết sự thật về Hưng, về đứa con anh giấu giếm. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy một sự tự do nhẹ nhõm, như thể đã đặt xuống một gánh nặng lâu nay.

Văn phòng luật sư nhỏ gọn, ấm áp. Chúng tôi ngồi vào bàn, luật sư đưa ra từng giấy tờ: thỏa thuận phân chia tài sản, quyền nuôi con, trách nhiệm cấp dưỡng. Tôi xem xét từng chi tiết cẩn thận. Hưng đứng đó, cúi đầu, im lặng. Anh đã hiểu rằng mọi lời giải thích, xin lỗi hay hứa hẹn bây giờ đều vô nghĩa.

—Chúng ta sẽ bắt đầu với quyền nuôi con—luật sư nói. —Bạn muốn quyền trực tiếp nuôi con hay có thỏa thuận gì đặc biệt?

Tôi ngẩng đầu, giọng bình thản:
—Hai con sẽ sống với tôi. Hưng sẽ thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng đầy đủ và tham gia giáo dục các con theo thỏa thuận.

Hưng gật đầu, ánh mắt đượm buồn nhưng không phản đối. Anh biết, bất cứ sự ép buộc nào cũng không còn giá trị. Anh hiểu rằng niềm tin đã mất, và sự tha thứ giờ đây là điều quá xa xỉ.

Quá trình giải quyết tài sản diễn ra thuận lợi, nhờ trước đó tôi và Hưng đã thống nhất nhiều vấn đề. Luật sư chỉ cần xác nhận và lập văn bản. Tôi không quan tâm quá nhiều đến tiền bạc; điều quan trọng là tôi giữ được tự do, sự bình yên cho bản thân và các con.

Sau khi ký xong giấy tờ, Hưng nhìn tôi, giọng run run:
—Em… em sẽ ổn chứ?

Tôi mỉm cười nhẹ, dù trong lòng vẫn còn đau:
—Anh không cần lo. Chúng ta đều phải sống cho chính mình bây giờ.

Anh cúi đầu, rồi rút lui, để lại tôi và các con. Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng trẻ con ríu rít. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ấm áp và dịu dàng. Một chương cũ đã khép lại, và tôi sẵn sàng bước sang chương mới.

Về nhà, bố mẹ chồng và chị Lan đến thăm. Mẹ nhìn tôi, giọng buồn nhưng tôn trọng quyết định của tôi:
—Con đã làm đúng. Mẹ hiểu nỗi đau con chịu đựng.

Chị Lan cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
—Em xin lỗi, chị không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi gật đầu, không trách móc:
—Chị làm hết sức giúp Hưng và con, em hiểu. Nhưng từ giờ, em muốn sống cho các con và cho chính mình.

Cuộc sống sau ly hôn không hề dễ dàng. Tôi phải một mình lo cho các con, lo lắng về tài chính, công việc, học hành của chúng. Nhưng trong những ngày bận rộn ấy, tôi nhận ra rằng tự do và bình yên trong tâm hồn còn quan trọng hơn tất cả. Tôi học cách chăm sóc bản thân, tìm niềm vui trong từng khoảnh khắc bên con, trong từng buổi chiều dạy chúng học bài, trong từng bữa cơm ấm áp mà tôi chuẩn bị.

Một buổi tối, khi hai con đã ngủ, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con đường nhỏ trước nhà. Gió thổi nhẹ qua mái tóc, mang theo mùi đất ẩm và lá khô. Tôi tự nhủ: “Mình đã vượt qua được. Mình sẽ sống cho mình và các con. Mình xứng đáng với điều đó.”

Một tháng sau, Hưng đến thăm con theo lịch đã thỏa thuận. Anh giữ khoảng cách, không can thiệp quá nhiều, nhưng vẫn quan tâm các con. Tôi thấy trong ánh mắt anh có sự tiếc nuối, nhưng tôi không còn đau nữa. Tôi biết, đây là điều tốt nhất cho tất cả: các con được yêu thương, tôi được tự do, anh cũng phải đối diện với hậu quả của chính mình.

Thời gian trôi qua, tôi dần ổn định. Tôi bắt đầu tham gia một lớp học kỹ năng mềm, làm quen với bạn bè mới, chia sẻ kinh nghiệm nuôi con với các bà mẹ khác. Cuộc sống không còn những đêm mất ngủ vì nghi ngờ hay đau khổ vì phản bội. Tôi thấy mình mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, và biết cách yêu thương bản thân mà không cần dựa vào bất kỳ ai khác.

Một buổi chiều, khi ngồi bên con trai chơi cờ, tôi nghe tiếng em gái reo hò từ phòng khách:
—Mẹ thắng rồi!

Tôi mỉm cười nhìn hai con cười rạng rỡ, lòng tràn đầy bình yên. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng trọn vẹn hay theo khuôn mẫu. Hạnh phúc đôi khi đến từ sự tự do, từ khả năng đứng vững trên đôi chân của mình, và từ việc bảo vệ những điều quan trọng nhất—đó là con cái và chính bản thân.

Nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu qua cửa sổ, tôi biết rằng mình đã đi qua một cơn bão lớn, và giờ đây, phía trước là một cuộc đời mới. Một cuộc đời mà tôi tự chọn, tự quyết định, và sẽ sống trọn vẹn với từng nhịp thở, từng khoảnh khắc, từng nụ cười của con.

Và trong trái tim tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, xuất hiện một cảm giác bình yên thật sự: tôi đã tìm lại chính mình.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.