Không khí tang lễ nặng nề, mùi hương trầm hòa lẫn với mùi hoa tươi khiến tôi có cảm giác khó thở. Tôi bước vào phòng khách nơi mọi người đang đứng thành vòng tròn quanh quan tài, mắt nhìn tôi lướt qua đầy tò mò. “Anh đến trễ thế? Hay lại bận rộn với những ‘việc quan trọng’ của mình rồi?” – giọng cười khẩy của chị tôi cắt ngang suy nghĩ, đầy mỉa mai. Tôi nhếch môi, cố nén cảm giác khó chịu: “Chỉ là… đường đi đông người quá, thôi mà.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, tôi cảm thấy chúng chẳng thể che giấu được sự bực bội đang sôi lên trong lòng.
Đúng lúc ấy, một đứa trẻ bất ngờ lao lên chạy qua phòng, chân vấp phải sàn nhà ướt nước mắt hương trầm và té bổ vào người tôi. Tôi rụng rời, tim đập thình thịch khi nhìn rõ khuôn mặt cậu bé. Nó… giống hệt tôi lúc nhỏ, đến nỗi tôi phải nắm chặt tay mình để tin rằng mình không đang nhìn vào gương. “Ôi trời, ai đưa con…?” – tôi thốt ra, nhưng cậu bé chỉ đứng đó, đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi, không nói gì. Không khí xung quanh bỗng lặng đi, chỉ còn tiếng thở nặng nề của tôi và tiếng khóc nấc của những người lớn đang nhìn.
Vợ cũ của tôi, cô ấy đứng bên quan tài, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy căng thẳng. “Anh… đây là con trai chúng ta,” – giọng cô ấy run run nhưng dứt khoát, như muốn tôi hiểu từng chữ. Tim tôi như bị bóp chặt. Hóa ra, trong suốt những năm tháng tôi tưởng rằng chúng tôi đã chia tay sạch sẽ, cô ấy đã âm thầm nuôi dưỡng một sinh linh mà tôi chưa từng biết đến. “Anh… không thể tưởng tượng nổi, phải không?” – cô ấy khẽ cười gượng, vừa mỉa mai vừa như xin lỗi.
Tôi đứng lặng, nhớ lại những tháng ngày xung đột không dứt giữa chúng tôi, những lời mỉa mai, những trận cãi vã khiến cả hai mệt mỏi. “Sao… sao em không nói?” – tôi thốt ra, giọng nghẹn ngào. “Em không biết… hay là em không muốn anh biết?” Cô ấy cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự mệt mỏi và nỗi đau: “Em không biết… và em sợ… Anh đã sống cuộc đời riêng, em không muốn phá vỡ nó. Em nghĩ mình sẽ làm tốt mọi thứ mà không cần anh.”
Tôi quay lại nhìn cậu bé, đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhưng sao mà quen thuộc đến mức đau lòng. Tôi khẽ rụt tay, không dám chạm vào cậu, như sợ rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ. “Tên con là gì?” – tôi hỏi, giọng run run. “Tên… là Bảo,” – vợ cũ trả lời. Một cái tên bé nhỏ mà nặng trĩu cả thế giới trong lòng tôi. Cảm giác vừa hạnh phúc vừa tê liệt tràn ngập, tôi chợt nhận ra rằng cả đời này, tôi đã bỏ lỡ hơn nửa cuộc đời của mình mà không hề hay biết.
Những người xung quanh bắt đầu xì xào, những ánh mắt dò xét như muốn bới tung mọi chuyện quá khứ của tôi. Một người họ hàng khẽ cười chua chát: “Ôi, đấy, chẳng phải cứ chia tay là xong sao? Ai ngờ… lại có thêm một ‘bản sao’ nhỏ bé nữa.” Tôi nhắm mắt, cố kìm nén cơn giận đang bùng lên trong lòng, nhưng sự mỉa mai cứ đè nặng như tảng đá trên ngực. Tôi muốn hét lên: “Im đi! Con tôi, là con tôi, liên quan gì đến trò đùa của mọi người!”
Vợ cũ nắm tay Bảo, bước đến gần tôi. “Anh… có thể… thử hiểu em một lần không? Tất cả mọi thứ em làm, em chỉ muốn bảo vệ con. Em không muốn anh phải khổ sở vì chuyện này.” Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt vừa đau vừa căng thẳng. Những lời này như nhát dao bén cắt vào tâm can, khiến tôi vừa muốn trách, vừa muốn ôm chầm lấy cả hai mẹ con.
Trong khoảnh khắc đó, Bảo khẽ đưa tay về phía tôi, đôi mắt tròn xoe như cầu xin. Tim tôi như nổ tung. Tôi cúi xuống, chạm tay vào tay cậu bé, cảm giác ấm áp và lạ kỳ lan tỏa. “Anh… anh là bố, đúng không?” – giọng Bảo run run. Tôi nghẹn lời, mắt nhòe đi, chỉ kịp gật đầu. Cảm giác xung đột, giận dữ, và hối hận dồn nén suốt bao năm bỗng vỡ òa.
Những ngày sau đám tang là chuỗi ngày đối diện với chính mình. Tôi không còn thấy những lời mỉa mai hay dò xét, chỉ còn cảm giác muốn bù đắp cho đứa con trai mà tôi đã bỏ lỡ. Tôi quan sát Bảo mỗi khi cậu bé cười, khi cậu bé khóc, khi cậu bé hỏi về tôi bằng những câu hỏi hồn nhiên mà khiến tôi vừa đau vừa yêu thương. Tôi nhận ra, suốt bao năm qua, chính tôi đã tự nhốt mình trong nỗi tự ái và những hiềm khích cũ, bỏ lỡ những điều quý giá nhất.
---
Vợ cũ, dù ban đầu vẫn còn dè chừng và lạnh lùng, dần mở lòng khi nhìn thấy tôi thực sự cố gắng. Cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe về những tháng ngày cô ấy chăm sóc Bảo, những khó khăn và niềm vui nhỏ nhoi. “Anh có biết không… Bảo rất giống anh, nhưng cũng có nét riêng của em,” – cô ấy nói, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. Tôi cười, một nụ cười chua xót nhưng thật sự hạnh phúc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, dù là gia đình nhỏ nhưng trọn vẹn tình yêu.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho Bảo, từng buổi chiều chơi đùa ở công viên, từng bữa cơm tối kể chuyện cho cậu bé nghe. Mỗi lần nghe Bảo cười, những mỉa mai ngày xưa dường như tan biến. Tôi nhận ra rằng mình không còn nặng nề với quá khứ nữa, mà chỉ còn niềm hạnh phúc hiện tại và trách nhiệm với đứa con mà tôi chưa từng biết đến.
Một buổi tối, khi Bảo ngủ yên trong lòng tôi, vợ cũ ngồi bên cạnh, nhìn tôi chăm chú. “Anh… anh có hối hận không?” – cô ấy hỏi. Tôi lắc đầu, đôi mắt nhòe đi, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. “Không hối hận. Vì nếu không có những gì đã xảy ra, có lẽ anh sẽ không trân trọng khoảnh khắc này, không biết được con mình là ai.” Cô ấy mỉm cười, như mọi hiểu lầm và tổn thương đều đã được xoa dịu.
Thời gian trôi đi, chúng tôi tìm thấy sự cân bằng mới. Những lời mỉa mai ngày xưa giờ chỉ còn là ký ức xa xăm. Bảo lớn lên giữa vòng tay yêu thương của cả bố và mẹ, và tôi học cách trở thành một người cha thực sự, không chỉ là người tình cũ của mẹ cậu bé. Mỗi buổi sáng thức dậy, nghe tiếng Bảo cười gọi “bố”, tôi cảm nhận rõ ràng rằng, hạnh phúc không phải là tránh né quá khứ, mà là biết chấp nhận, và yêu thương những gì ta đã bỏ lỡ.
Và cuối cùng, giữa những phút giây đời thường, những nụ cười, những cái ôm ấm áp, tôi hiểu rằng gia đình không chỉ là huyết thống, mà là tình yêu, sự hy sinh và sự tha thứ. Dù cho mỉa mai, tổn thương hay bất công từng tồn tại, mọi thứ đều trở thành quá khứ khi ta biết trân trọng hiện tại và hạnh phúc giản đơn. Tôi nắm tay Bảo, nhìn vợ cũ bên cạnh, lòng thanh thản và ấm áp đến mức tôi tin rằng, cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy một kết thúc có hậu – không hoàn hảo, nhưng đủ trọn vẹn.
Những ngày đầu sau đám tang, căn nhà trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, không phải vì không khí tang lễ nữa mà vì cảm giác bối rối, ngượng ngùng giữa tôi và vợ cũ. Cô ấy luôn khéo léo giữ khoảng cách, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự cảnh giác. “Anh… đừng nghĩ rằng mình có thể vào đây và mọi thứ sẽ trở lại như trước,” – cô ấy nói, giọng lặng lẽ nhưng đầy sắc bén. Tôi chỉ cười khổ, nắm lấy cánh tay Bảo: “Anh đâu có nghĩ vậy. Anh chỉ… muốn hiểu con hơn.” Câu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong lòng tôi lại chất chứa cả nỗi hối hận và khao khát bù đắp.
Bảo ban đầu e dè, không dám gọi tôi là bố, mỗi lần tôi đến gần là cậu bé nép vào mẹ. Nhưng ánh mắt cậu luôn dõi theo tôi, tò mò xen lẫn sợ hãi. Tôi biết, để cậu chấp nhận tôi, tôi phải kiên nhẫn. Tôi bắt đầu đọc sách cho Bảo nghe, kể những câu chuyện ngày xưa của tôi, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để cậu không cảm thấy áp lực. Có lần, cậu bé khẽ nắm tay tôi, nói nhỏ: “Bố… chơi với con nhé?” – trái tim tôi như vỡ òa, và tôi biết mình đang đi đúng hướng.
Vợ cũ nhìn tôi trong khoảnh khắc đó, đôi mắt mềm đi ít nhiều. “Anh… có thật sự nghiêm túc không?” – cô ấy hỏi, giọng thận trọng. Tôi gật đầu: “Rất nghiêm túc. Anh không muốn lặp lại những sai lầm của quá khứ.” Lúc này, giữa chúng tôi vẫn tồn tại một bức tường vô hình, nhưng nó không còn là chiến tuyến mà là thử thách. Tôi phải chứng minh rằng mình xứng đáng với lòng tin của cô ấy và tình yêu của Bảo.
Một buổi chiều, khi trời mưa lất phất ngoài cửa sổ, tôi và Bảo ngồi trong phòng chơi xếp hình. Cậu bé chăm chú ghép từng mảnh, rồi quay sang tôi cười rạng rỡ: “Bố, con ghép được rồi!” – giọng hồn nhiên khiến tôi chảy nước mắt. “Tốt lắm, con trai. Bố tự hào về con,” – tôi đáp lại, nụ cười gượng nhưng ấm áp. Vợ cũ đứng bên cửa, nhìn chúng tôi, không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được trong lòng cô ấy có sự yên tâm. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng tôi không phải đấu tranh, không phải giằng xé nhau, mà chỉ đơn giản là quan sát tình yêu dần nảy nở giữa cha và con.
Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi. Có những lúc Bảo bất ngờ khóc nấc, hỏi về những gì cậu bé chưa từng được biết: “Mẹ, bố thật sự là bố của con sao? Sao bố không ở bên con trước đây?” – giọng Bảo vừa sợ vừa nghi ngại. Tôi ôm cậu bé, cố gắng giải thích bằng giọng điệu mềm mỏng: “Bố đã không biết, nhưng giờ bố ở đây. Bố sẽ không bỏ con nữa.” Cậu bé khẽ nín, dựa vào tôi như tìm thấy bến đỗ an toàn. Tôi biết, niềm tin không thể hình thành chỉ qua một ngày, mà cần cả thời gian và sự kiên nhẫn.
Một tối khác, khi Bảo đã ngủ, vợ cũ và tôi ngồi đối diện nhau. Không khí nặng trĩu, cả hai đều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. “Anh… có sợ không?” – cô ấy hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi thở dài: “Sợ? Có chứ. Sợ làm con tổn thương, sợ lặp lại quá khứ, sợ không đủ tốt… nhưng anh sẽ cố.” Lần này, cô ấy gật đầu, ánh mắt như mềm đi, và tôi nhận ra rằng lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng tôi đang đồng hành cùng nhau, dù chỉ là từng bước nhỏ.
Thời gian trôi đi, những buổi chiều chơi đùa, những bữa cơm tối ấm cúng, và những lần tâm sự cùng nhau đã dần xóa nhòa bức tường giữa chúng tôi. Bảo ngày một gần gũi hơn với tôi, đôi mắt cậu bé ánh lên niềm tin và tình yêu. Và tôi cũng học được cách lắng nghe, nhẫn nại, và yêu thương mà không đòi hỏi, điều mà trước đây tôi đã từng bỏ lỡ.
---
Một buổi sáng, khi Bảo chạy ra sân với chiếc xe đạp mới, tôi hô theo: “Cẩn thận, con trai!” – Cậu quay lại cười: “Bố, con tự làm được mà!” Tôi nhìn vợ cũ, nụ cười trên môi cô ấy dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi biết, mọi mỉa mai, mọi nghi ngờ trước đây đã tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự tin tưởng. Chúng tôi cùng nhìn Bảo, cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn. Cuộc sống, dù không hoàn hảo, vẫn đủ để chúng tôi cảm nhận rằng mọi tổn thương đều có thể được chữa lành bằng tình yêu và sự kiên nhẫn.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc. Không còn những lời mỉa mai, không còn những giằng xé, chỉ còn những khoảnh khắc giản dị, nhưng tràn đầy ý nghĩa. Tôi nắm tay Bảo, nhìn vợ cũ, và lòng tràn ngập niềm tin rằng chúng tôi sẽ đi tiếp cùng nhau – không hoàn hảo, nhưng hạnh phúc, đủ để mọi chuyện trong quá khứ chỉ còn là kỷ niệm.
Một buổi sáng chủ nhật, khi ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng khách, tôi thấy Bảo đang ngồi trên thảm, xếp những viên gạch Lego thành lâu đài. Cậu bé nhìn tôi cười rạng rỡ: “Bố, bố đến chơi với con nhé!” Tôi gật đầu, bước lại bên cậu và cùng xếp những viên gạch, cảm giác giản dị nhưng hạnh phúc đến khó tả. Lần đầu tiên, tôi thấy chính mình không còn là người lạc lõng trong chính gia đình mình, mà thật sự là một phần không thể thiếu.
Vợ cũ đứng bên bếp, nhâm nhi tách cà phê, nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy dịu dàng. Cô ấy không còn cảnh giác hay dè chừng, mà tự nhiên nở nụ cười ấm áp. “Xem ra anh và con hợp tác ăn ý đấy,” – cô ấy trêu, giọng khẽ cười. Tôi đáp lại, nắm tay cô ấy khi đi qua: “Anh cũng thấy… như thể cuối cùng chúng ta tìm được nhịp điệu riêng của mình.” Một khoảnh khắc im lặng, nhưng đầy sức nặng – im lặng của sự đồng cảm và tin tưởng, không còn bóng dáng mỉa mai hay nghi ngờ.
Những ngày sau, tôi và Bảo bắt đầu đi dạo công viên, chơi bóng, đọc sách và kể chuyện cho nhau nghe. Mỗi khi cậu bé hỏi về tuổi thơ của tôi, tôi đều kể một cách chân thành, không giấu giếm, để Bảo hiểu rằng bố cậu cũng từng trải qua những tháng ngày khó khăn, nhưng bây giờ luôn muốn yêu thương và bảo vệ con. “Bố, bố kể nhiều thế, con muốn nghe thêm nữa,” – Bảo cười, đôi mắt sáng long lanh. Tôi ôm cậu bé, cảm giác vừa hạnh phúc vừa tràn đầy trách nhiệm.
Một tối, khi Bảo đã ngủ, vợ cũ và tôi ngồi bên nhau, nhìn bức tranh nhỏ Bảo vừa vẽ – hình cả ba người nắm tay nhau. “Anh… có thấy mọi thứ đã thay đổi không?” – cô ấy hỏi, giọng nhẹ nhàng. Tôi cười, siết tay cô ấy: “Rõ ràng thay đổi rồi… và anh biết rằng, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng nhau.” Ánh mắt cô ấy ánh lên niềm tin và hy vọng. Tôi biết, lần này chúng tôi thực sự đang bắt đầu lại, nhưng với trái tim trưởng thành và kinh nghiệm đã rút ra từ quá khứ.
Những tuần trôi qua, chúng tôi dần hình thành một nhịp sống mới. Buổi sáng cùng nhau chuẩn bị bữa ăn, trưa đi chơi công viên, chiều học bài với Bảo, tối đọc truyện kể chuyện. Tôi thấy mình dần trở thành người cha mà Bảo có thể tin tưởng, và vợ cũ cũng cảm nhận sự chân thành từ tôi, dần buông bỏ những cảnh giác còn sót lại. Mỗi tiếng cười, mỗi cái ôm của Bảo đều là minh chứng cho niềm hạnh phúc giản đơn nhưng trọn vẹn.
Một ngày cuối tuần, Bảo chạy vào phòng, giọng hớn hở: “Bố ơi, mẹ ơi, con muốn cả nhà đi dã ngoại!” Tôi và vợ cũ nhìn nhau, cùng cười. “Được thôi, con trai,” – tôi đáp. Cả ba cùng chuẩn bị đồ đạc, ra ngoài trời, hít thở không khí trong lành, vui đùa bên nhau. Không còn những nghi kỵ, không còn những mỉa mai, chỉ còn tình yêu và niềm vui giản dị của gia đình. Tôi nắm tay Bảo, nhìn vợ cũ, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp, an yên.
Và rồi, trong những khoảnh khắc yên bình ấy, tôi hiểu rằng hạnh phúc không phải là tránh né quá khứ hay tránh những sai lầm, mà là biết chấp nhận, yêu thương và đồng hành cùng nhau. Bảo đã chấp nhận tôi là bố, và tôi đã tìm lại được tình yêu với người phụ nữ từng là vợ mình. Chúng tôi không hoàn hảo, nhưng đủ trọn vẹn để nhìn lại quá khứ với nụ cười, và bước tiếp với niềm tin và hạnh phúc hiện tại.
Một chiều, khi Bảo ngủ trưa trên ghế sofa, vợ cũ ngồi bên cạnh tôi, khẽ cười: “Anh có biết không, bây giờ nhìn mọi thứ, em không còn lo lắng gì nữa.” Tôi nắm tay cô ấy, ánh mắt đầy yêu thương: “Anh cũng vậy… cuối cùng, chúng ta đã tìm thấy gia đình thực sự của mình.” Lúc này, không còn mỉa mai, không còn tổn thương, chỉ còn tình yêu và sự ấm áp – kết thúc có hậu mà chúng tôi cùng nhau tạo nên.
Chúng tôi biết rằng con đường phía trước vẫn còn thử thách, nhưng giờ đây, chúng tôi đã có nhau, và có Bảo – cầu nối cho tất cả những gì đã mất, và là lý do để chúng tôi cùng bước tiếp, hạnh phúc và trọn vẹn.