Min menu

Pages

Người mẹ thường thức khuya trông cháu vì con dâu không bao giờ về sớm. Một đêm mưa, gần 1 giờ sáng, bà nhận được cuộc gọi lạ: “Chị Hân đang say, cô tới đón giùm.” Bà lật đật đội mưa đi thì chứng kiến cảnh khiến bà bàng hoàng...

Chương 1: Đêm mưa không yên


Trời khuya như thấu tận tâm can, mưa rơi lất phất xuống mái tôn, từng giọt nhỏ rơi lộp bộp trên hiên nhà, hòa cùng tiếng gió rít qua kẽ cửa khiến căn nhà trở nên lạnh lẽo đến lạ thường. Bà Lan, đã ngoài năm mươi tuổi, ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ ở phòng khách, tay thoăn thoắt nhặt rau, chuẩn bị bữa cơm khuya cho hai cháu nội. Đứa lớn mới học lớp ba, đứa nhỏ chưa tròn ba tuổi, cả hai đang ngủ say trong phòng riêng, mùi thuốc lá và mùi mưa hòa lẫn trong không khí, khiến bà càng cảm thấy mệt mỏi hơn.

Bà thở dài, tay vẫn không ngừng công việc. Con dâu bà – Hân – người đàn bà đôi mươi, tóc nhuộm vàng hoe, thường về nhà muộn, nếu không phải là nhậu nhẹt với bạn bè thì cũng là tụ tập ở quán karaoke đến tận khuya. Con trai bà – anh Minh – hiền lành, từ khi cưới Hân về, chưa một lần dám lớn tiếng với vợ, luôn nhẫn nhịn, nhún nhường để giữ hòa khí gia đình. Nhưng những đêm như thế này, bà Lan hiểu rằng gánh nặng gia đình không chỉ là bữa cơm, mà là những lo âu không tên, âm ỉ ngày qua ngày.

Đồng hồ điểm gần một giờ sáng. Bà vừa đặt đũa xuống thì điện thoại reo. Số lạ hiện trên màn hình. Bà rầu rĩ cầm máy nghe:

– “A lô… chị Hân đang say, cô tới đón giùm.”

Bà ngẩn người. Giọng nói qua điện thoại dứt khoát, không cần lý do gì thêm. Bà biết ngay đó là một trong số bạn bè Hân gọi, bởi giọng nói trẻ trung, hơi lấn át. Bà Lan thở dài, nước mắt lưng tròng vừa mưa vừa buồn bã, tự nhủ: “Mình già rồi, lại phải đi đón con dâu giữa đêm mưa.”

Bà vội lấy áo mưa, đội mũ, cầm ô ra ngoài. Mưa càng lúc càng nặng hạt, bắn vào mặt rát lạnh, nhưng bà vẫn bước đi. Dọc đường, bà nhìn ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trên mặt đường ướt, cảm giác cô đơn ngập tràn, không chỉ là đêm mưa, mà là sự trống rỗng trong lòng khi thấy gia đình bị bỏ rơi bởi chính người con dâu.

Quán karaoke nằm cuối ngõ, ánh sáng nhấp nháy màu mè, âm thanh lẫn lộn tiếng cười, tiếng nhạc và tiếng ly chạm nhau. Bà bước vào, mắt tìm Hân giữa đám đông. Cô ngồi gục đầu trên bàn, xung quanh là những người bạn cười đùa, tay cầm ly rượu, ánh mắt đầy hồn nhiên nhưng cũng vô tâm. Bà Lan không nói gì, lặng lẽ dìu Hân đứng dậy. Hân rũ rượi, mùi rượu nồng nặc, nhưng vẫn còn chút tự hào trong dáng vẻ: “Không sao đâu, để cô tự về được.”

Bà Lan vừa đỡ Hân vừa lầm bầm trong lòng: “Không sao đâu, nhưng nhà này là gia đình, không phải nơi để chơi đùa.” Cả quán karaoke vẫn vang tiếng nhạc, tiếng cười, nhưng trong lòng bà, mọi thứ dường như im bặt, chỉ còn tiếng mưa rơi và bước chân nặng trĩu khi dìu Hân về.

Về đến nhà, bà thay Hân bộ quần áo khô, dỗ dành hai cháu nhỏ đang tỉnh giấc vì tiếng mưa và tiếng động, mắt mờ đi vì mệt mỏi lẫn buồn bã. Hân chỉ nằm xuống giường, lười biếng kéo chăn lên, chưa một lời xin lỗi hay biết ơn. Bà Lan đứng nhìn con dâu, lòng nghẹn ứ, tự hỏi: “Mình đã làm gì sai, hay số phận này vốn chỉ dành cho những người như mình phải chịu đựng?”

Sáng hôm sau, Hân tỉnh dậy, mắt đỏ hoe nhưng khuôn mặt vẫn nhếch nhác chút trang điểm lem luốc. Cô nhìn bà Lan, giọng khinh khỉnh:

– “Con có làm gì sai đâu, bạn bè tụ tập là chuyện bình thường mà mẹ.”

Bà Lan lặng người. Lời nói của Hân như nhát dao cắm sâu vào tim bà. Nỗi khổ tâm không phải là việc bà phải thức khuya, mà là phải sống với một người coi gia đình như gánh nặng, coi sự chăm sóc, hy sinh của mình là điều tất nhiên.

Chương 2: Nỗi niềm chịu đựng


Ngày trôi đi, những buổi sáng bà Lan dậy sớm chuẩn bị bữa cơm cho cả nhà, những buổi chiều bà chăm sóc cháu, và những đêm khuya phải dậy đón Hân, trở thành chuỗi ngày nhẫn nhịn đều đặn. Con trai bà, Minh, vẫn vậy, luôn dịu dàng, không hề than vãn, nhưng trong ánh mắt cũng hiện lên sự mệt mỏi, bất lực. Anh biết vợ mình không hề thay đổi, nhưng lại sợ xáo trộn hạnh phúc gia đình nếu lớn tiếng.

Bà Lan bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ mệt vì công việc, mà mệt vì phải chịu đựng sự thờ ơ, vô tâm. Mỗi lần Hân về muộn, bà lại đứng trước cổng ngóng trông, mong chờ nhưng cũng đầy căm giận. Khi Hân say sưa cùng bạn bè, bà Lang nhận ra rằng mọi lời khuyên răn, mọi sự dạy dỗ của mình đều vô nghĩa với cô.

Một buổi chiều, bà gọi Hân ra nói chuyện, giọng run run nhưng kiên quyết:

– “Con Hân à, mẹ chỉ muốn con biết, nhà này là nơi để trở về, không phải sân chơi. Chăm sóc con, dạy con, và giữ gìn gia đình là trách nhiệm, không ai có thể thay con làm việc đó.”

Hân nhún vai, ánh mắt lướt qua bà, không một chút xúc động:

– “Mẹ nói nhiều quá. Con chỉ muốn vui vẻ, ai cũng cần bạn bè, mẹ cũng phải hiểu chứ?”

Bà Lan nhắm mắt, nuốt nghẹn lời, quay đi. Nỗi thất vọng khiến bà thảng thốt. Bà nhận ra rằng, đôi khi, vấn đề không phải là con dâu “làm sai” mà là sự thờ ơ, không nhận thức trách nhiệm của chính họ. Bà tự nhủ, phải kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn đến bao giờ?

Những ngày tiếp theo, bà càng chăm sóc cháu nhiều hơn, ít nói chuyện với Hân. Bà quan sát từng cử chỉ, từng thói quen của con dâu, và nhận ra rằng, Hân không bao giờ thay đổi. Cô luôn sống theo sở thích cá nhân, coi gia đình như điều tất yếu phải có mà không cần đáp lại.

Một hôm, Hân đi chơi về muộn, mùi rượu vẫn nồng nặc, bà Lan chỉ lặng lẽ chuẩn bị cho cháu đi ngủ, không nói gì. Minh đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng:

– “Mẹ, thôi, cứ để vậy. Con sợ nếu mẹ nói gì, Hân sẽ giận, không còn ai chăm con.”

Bà Lan thở dài, nhận ra rằng con trai bà đã nhẫn nhịn quá nhiều, nhưng nỗi đau của người mẹ không thể nguôi. Bà nghĩ về những đêm mưa, về những lời lẽ vô tâm của Hân, và tự hỏi: liệu sự hy sinh có còn ý nghĩa nếu không được trân trọng?

Chương 3: Sự thật nghẹn lòng


Một tối mưa lớn khác, khi bà Lan đang chuẩn bị bữa tối, điện thoại reo. Lại là số lạ:

– “Chị Hân say quá, cô đến đón giúp.”

Bà Lan lặng người, thở dài. Nỗi chán chường, mệt mỏi, và một chút oán giận lại trào dâng. Bà đội mưa, mang ô, đi ra xe. Mưa rơi nặng hạt hơn hôm trước, bắn vào mặt lạnh buốt, nhưng bà vẫn bước đi, lòng như nặng trĩu.

Đến quán, Hân vẫn ngồi đó, gục đầu trên bàn, xung quanh bạn bè cười nói rộn ràng. Bà Lan lại phải dìu Hân, xung quanh là tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ly rượu va vào nhau, nhưng trong lòng bà, thế giới như im bặt. Bà tự nhủ: “Mình phải làm gì để gia đình này không tan vỡ dưới tay một người thờ ơ?”

Về đến nhà, bà thay Hân bộ quần áo khô, cho cháu nhỏ đi ngủ, nhưng Hân lại chỉ nằm dài, chưa một lời cảm ơn. Bà Lan đứng nhìn con dâu, mắt nhòe nước, tự hỏi: liệu có nên tiếp tục chịu đựng?

Sáng hôm sau, Hân tỉnh dậy, vẫn vẻ mặt bình thường, giọng nói thản nhiên:

– “Con có làm gì sai đâu, tụ tập bạn bè là bình thường mà mẹ.”

Bà Lan lặng người, cảm giác đau xót nghẹn ứ trong tim. Nỗi khổ tâm không phải do mệt mỏi, mà là phải sống với người coi gia đình như gánh nặng, coi sự hy sinh của mình là điều hiển nhiên. Bà nhận ra rằng, một khi lòng người đã thờ ơ, lời nói hay hành động tốt đẹp đều vô nghĩa. Bà quyết định, từ giờ, chỉ chăm sóc cháu, không can thiệp quá nhiều vào Hân, để giữ tâm bình yên cho bản thân và con trai.

Những đêm mưa, bà Lan vẫn thức khuya, nhưng lòng bà không còn nặng trĩu bởi hi vọng hão huyền vào một người không biết trân trọng. Bà chăm sóc cháu với tất cả yêu thương, nhưng đối với Hân, bà giữ khoảng cách. Bà hiểu rằng, yêu thương không phải là chịu đựng vô hạn, và đôi khi, bảo vệ chính mình cũng là cách giữ gìn gia đình.

Và như vậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, với bà Lan là chuỗi ngày chăm sóc cháu, với Minh là những hy sinh lặng lẽ, và với Hân, là sự thờ ơ mà không nhận ra rằng, gia đình không phải nơi để vui chơi, mà là nơi cần được yêu thương, trân trọng và tôn trọng.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.