Chương 1: Đêm mưa và tiếng chuông lạ
Trời mưa tầm tã, từng giọt nước rơi nặng trĩu trên mái tôn của căn nhà nhỏ, lan tỏa mùi đất ẩm và hương hương nhang cũ từ bàn thờ. Bà Lan ngồi trong phòng khách, đôi tay run run chăm sóc đứa cháu nhỏ đang ngủ say, mắt dõi theo đồng hồ treo tường. Màn đồng hồ đã chỉ gần một giờ sáng, còn thằng bé vẫn thở đều, những ngón tay bé xíu khẽ nắm lấy tấm chăn mỏng.
Bà Lan thở dài, đầu óc trống rỗng. Mỗi tối đều như vậy: bà thức khuya trông cháu vì con dâu, chị Hân, chẳng bao giờ về sớm. Có hôm, Hân chỉ gọi điện thông báo “có tụ tập với bạn chút xíu”, nhưng “chút xíu” ấy luôn kéo dài đến nửa đêm hoặc hơn.
Đêm nay cũng chẳng khác gì. Chuông điện thoại reo. Bà mừng rỡ nhấc máy với hy vọng là con trai gọi báo có việc gì cần:
— “Alo…”
Một giọng nữ lạ vang lên, nửa đùa nửa nghiêm:
— “Chị Lan hả? Chị Hân đang say, cô tới đón giùm.”
Bà Lan lặng người. Mưa rơi lạnh, trời đen kịt, và trong lòng bà dấy lên một nỗi lo sợ không tên. Bà vội vàng khoác áo mưa, giày ướt sũng, đội mũ, bước ra ngoài. Đường trơn trượt, nước mưa bắn tung tóe lên chân bà, lạnh buốt nhưng lòng đau như cắt.
Quán karaoke nằm sâu trong một con hẻm, ánh đèn nhấp nháy mờ ảo. Tiếng nhạc xập xình vang ra ngoài, hòa với tiếng cười nói và cả những tiếng chai lọ va chạm. Bà Lan bước vào, vừa thấy Hân ngồi gục đầu bên bàn, tóc rối và mặt lấm tấm nước mắt. Xung quanh là nhóm bạn trẻ đang cười đùa, chẳng để ý tới bà.
— “Hân, về thôi con,” bà thì thầm, giọng run rẩy.
Hân ngoảnh đầu, mắt mở nhưng vô hồn:
— “Để mẹ làm gì… con còn muốn chơi…”
Bà Lan chẳng nói gì, lặng lẽ dìu Hân ra xe, tựa như dìu một đứa trẻ lạc đường. Trên đường về, mưa thấm ướt hết áo bà, nhưng nỗi đau trong lòng còn thấm hơn cả cơn mưa. Bà tự hỏi, người con dâu này có bao giờ hiểu được sự hy sinh thầm lặng của mình không.
Chương 2: Sáng thức dậy và sự lạnh nhạt
Sáng hôm sau, căn nhà tràn ngập ánh sáng nhạt của bình minh. Tiếng chim hót rộn rã như vô tình, chẳng đoái hoài đến những tâm sự ủ ê trong căn bếp nhỏ. Hân tỉnh dậy, gương mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại sáng lên sự vô tư thường ngày.
Bà Lan đứng bên cửa, tay nắm chặt tấm khăn ướt đêm qua, chưa biết phải mở lời thế nào. Hân ngồi dậy, kéo mái tóc dài ra khỏi mặt, rồi hồn nhiên nói:
— “Sao mẹ trông buồn vậy? Con đâu có làm gì sai đâu. Bạn bè tụ tập chút xíu là chuyện bình thường mà.”
Bà Lan khựng lại, tim như muốn nghẹn. Lời nói ấy không phải là xin lỗi, không phải là nhận ra nỗi mệt nhọc, mà là sự vô cảm với gia đình. Bà im lặng, nhìn thằng cháu đang chơi đùa với con gấu bông, thấy hình như nỗi khổ mình gói gọn trong khoảng trống giữa Hân và gia đình.
Bữa sáng lặng lẽ trôi qua. Bà Lan dọn dẹp bàn ăn, Hân ăn xong thì nhanh chóng đi ra ngoài với cớ “hẹn gặp bạn”, để lại sự trống rỗng bao phủ cả căn nhà. Bà ngồi xuống, đôi tay run run đặt lên đầu gối, tự hỏi mình đã sai ở đâu, hay chỉ là định mệnh bắt bà phải chịu đựng.
Trong lòng bà, nỗi đau không phải ở việc mệt mỏi hay bị quấy rầy, mà là cảm giác phải sống cùng một người coi gia đình như gánh nặng, coi sự hy sinh của người khác là chuyện hiển nhiên. Cái nhìn vô tâm, những lời nói vô tư ấy như dao cắt qua tim, nhưng bà vẫn phải nuốt nước mắt, giữ sự bình tĩnh trước mặt cháu.
Chương 3: Nhẫn nhịn và niềm hy vọng
Ngày tiếp theo, mọi việc dường như trở về bình thường, nhưng trong lòng bà Lan thì khác. Bà nhận ra rằng, điều bà chịu đựng không phải vì con dâu, mà là để gìn giữ hòa khí trong gia đình. Bà biết rằng nếu cứ bộc lộ nỗi bức xúc, chỉ làm tăng thêm căng thẳng, có thể sẽ làm con trai và cháu nhỏ chịu ảnh hưởng.
Bà tiếp tục thức khuya, nấu cơm, dọn dẹp, chăm sóc cháu như mọi ngày. Những lúc Hân đi chơi về muộn, bà lại lặng lẽ ngồi bên giường, nghe tiếng thở đều của đứa trẻ, tự nhủ mình phải nhẫn nhịn. Nhưng nhẫn nhịn không có nghĩa là cam chịu tuyệt đối, mà là chọn cách chịu đựng để bảo vệ những giá trị quan trọng hơn: sự bình yên và hạnh phúc của cháu.
Bà Lan biết rằng, có thể sẽ còn nhiều đêm mưa, còn nhiều lần gọi điện, còn nhiều buổi sáng im lặng. Nhưng bà cũng tin rằng, một ngày nào đó, Hân sẽ nhận ra giá trị của gia đình, sẽ hiểu nỗi khổ thầm lặng mà bà đã chịu đựng. Và khi ngày ấy tới, niềm đau hôm nay sẽ trở thành bài học, còn lòng kiên nhẫn của bà sẽ thành sức mạnh vô hình giữ gìn mái ấm này.
Bà ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, bầu trời xám nhạt dần sáng, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua tán lá. Trong lòng bà, một niềm hy vọng nhỏ nhoi vẫn bừng lên: dù khó khăn, dù mệt nhọc, gia đình vẫn là nơi duy nhất để bà yêu thương và bảo vệ, và một ngày nào đó, Hân sẽ hiểu điều đó.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.