Min menu

Pages

Con gái được mẹ dành mảnh đất gần trung tâm vì chưa có nhà. Các con trai phản đối, cho rằng mẹ thiên vị, gây nên tranh cãi lớn, thậm chí dẫn đến việc làm chấn động gia đình.

Chương 1: Quyết định của mẹ


Mẹ Hòa đứng giữa sân nhà cũ ở quê, tay nhặt những hạt sỏi từ con đường trước hiên. Làn gió cuối thu khẽ lay động mái tóc bạc, cuốn theo mùi hương của đất ẩm và lá khô. Mảnh đất tổ tiên để lại giờ đã trở thành “tài sản lớn” trong mắt các con, và bà biết rằng quyết định chia đất lần này sẽ không dễ dàng.

Các con trai đều đã lập gia đình, nhà cửa đầy đủ, còn con gái út, Lan, vẫn chưa có nhà riêng. Bà Hòa ngước nhìn tấm bảng gỗ cũ, nơi từng ghi những kỷ niệm tuổi thơ của các con. Bà thở dài, vừa tiếc nuối, vừa quyết tâm. “Lan còn khổ, mình phải giúp nó ổn định chỗ ở,” bà tự nhủ.

Sáng hôm sau, khi các con đã tập trung đầy đủ trong nhà, bà Hòa công bố ý định của mình. Giọng bà nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

— Các con, mẹ định để Lan mảnh đất gần trung tâm, còn các con nhận đất ở phía sau, vẫn đủ rộng và tiện cho công việc của từng người. Mẹ chỉ muốn Lan có chỗ an cư.

Cả căn phòng như chùng xuống. Quang, con trai cả, nghiêm mặt, lên tiếng đầu tiên:

— Mẹ thiên vị Lan rồi! Chúng tôi cũng là con trai, ai cần có nhà cũng phải tự lo. Mẹ không thể ưu tiên một mình nó!

Hùng, con trai thứ hai, phụ họa:

— Đúng, mẹ phân chia như vậy là bất công. Nếu mẹ muốn Lan an cư, mẹ có thể bán đất rồi chia tiền, đừng lấy đất cho một mình nó!

Không khí trở nên căng thẳng. Những lời nói của các con như những mũi dao chạm vào trái tim bà. Bà Hòa nhìn từng người, thấy ánh mắt đầy nghi ngại, lo lắng, và cả chút tham lam. Bà hiểu rằng không ai muốn nhường phần mình, nhưng bà không thể thay đổi ý định chỉ vì lời phàn nàn.

Lan đứng nép sau lưng mẹ, mắt lấp lánh, nhưng im lặng. Bà mỉm cười nhìn con, biết rằng trong thâm tâm Lan cũng vừa vui mừng vừa lo sợ phản ứng của các anh.

Ngày hôm đó, bà không nói thêm gì, chỉ để các con tự suy nghĩ. Bà tin rằng thời gian sẽ khiến các con hiểu ra lý do mẹ làm như vậy.

Chương 2: Cao trào và thử thách


Những ngày sau, cuộc tranh cãi không ngừng gia tăng. Quang lớn tiếng hơn, đe dọa:

— Nếu mẹ không thay đổi quyết định, tôi sẽ làm thủ tục bán mảnh đất này, chia tiền ra cho mọi người.

Hòa cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. Bà lo lắng không chỉ cho sự an yên của Lan mà còn cho cả gia đình. Nếu xảy ra tranh chấp, mảnh đất sẽ trở thành vết nứt lớn trong tình cảm các con.

Một buổi chiều, khi nắng bắt đầu nhuộm vàng mái ngói, bà gọi các con trai ra sân. Gió thổi nhẹ, đưa hương đất ẩm vào mũi. Bà bắt đầu nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định:

— Các con, mẹ biết các con nghĩ mẹ thiên vị Lan. Nhưng hãy thử đặt mình vào vị trí mẹ. Lan chưa có nhà riêng, còn các con đều đã ổn định. Mẹ chỉ muốn con bé có nơi nương tựa. Mẹ không muốn cướp phần của các con, chỉ là giúp Lan có một chỗ đi về an toàn.

Quang cau mày, giọng vẫn gay gắt:

— Nhưng mẹ, mẹ thấy chưa? Chúng tôi cũng khổ cực, cũng phải chăm bố mẹ, cũng lo cho gia đình riêng. Sao mẹ lại dành phần tốt nhất cho Lan?

Mẹ Hòa mỉm cười, ánh mắt ươn ướt:

— Các con ạ, bố mẹ không còn sống lâu nữa. Mẹ muốn mọi người đều hạnh phúc, nhưng mẹ cũng không thể nhìn Lan cứ loay hoay ngoài phố, thuê nhà, vất vả từng đồng. Mảnh đất này chỉ là một phần tình thương của mẹ, không phải để chia rẽ gia đình.

Bà đề nghị một giải pháp khéo léo: Lan nhận mảnh đất gần trung tâm. Các con trai được quyền bán phần đất của mình, nếu muốn tiền, để mua nhà hoặc đầu tư khác. Bà sẽ giúp Lan vay thêm một khoản nhỏ, nếu cần, nhưng tất cả đều minh bạch.

Cuộc thảo luận kéo dài cả buổi chiều, ánh hoàng hôn phủ lên khu vườn, làm dịu bầu không khí căng thẳng. Các con trai bắt đầu hiểu lý lẽ của mẹ, nhưng ánh mắt vẫn còn dè dặt.

Đêm xuống, Quang ra vườn, nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng nặng trĩu suy tư. Hùng đi theo, thở dài:

— Có lẽ mẹ đúng… Chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn, chứ không phải lúc nào cũng nghĩ đến quyền lợi cá nhân.

Gió đêm khẽ rung những cành cây, như muốn xoa dịu mọi căng thẳng, và thầm nhắc nhở rằng gia đình là điều quý giá nhất, không thể đánh đổi bằng tiền bạc hay quyền lợi.


Chương 3: Kết thúc và hòa giải


Một tuần sau, cả gia đình họp lại để ký giấy tờ phân chia đất. Mỗi người ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ, giấy tờ xếp ngay ngắn. Bầu không khí vẫn còn căng thẳng, nhưng đã dịu hơn hẳn so với những ngày đầu.

Lan bật khóc, vừa vui mừng vừa cảm động:

— Mẹ, con cảm ơn mẹ. Con sẽ chăm sóc mảnh đất này, không để mẹ thất vọng.

Các con trai nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh hiểu biết và đồng cảm. Quang đặt tay lên vai Lan:

— Em giữ đất này đi. Chúng tôi sẽ giúp nếu em cần.

Hòa đứng nhìn các con, lòng nhẹ nhõm. Mọi xung đột dần tan, gia đình không còn căng thẳng nữa. Mảnh đất được phân chia, nhưng quan trọng hơn, tình cảm gia đình được giữ trọn vẹn.

Trên sân nhà, ánh nắng chiều rọi xuống, lấp lánh như hạt vàng. Mẹ Hòa mỉm cười, cảm nhận được sự bình yên mà bà đã ao ước bấy lâu:

— Chỉ cần các con hiểu lòng mẹ, là đủ.

Cả gia đình cùng nhau ra vườn, Lan khoe mảnh đất mới, các con trai trò chuyện về kế hoạch canh tác, đầu tư, còn mẹ Hòa đứng lặng nhìn, hạnh phúc len lỏi trong tim. Những ngày tranh cãi đã qua, giờ chỉ còn lại tiếng cười và tình thương, khiến ngôi nhà cũ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.