Min menu

Pages

Người em đi làm ăn xa, thường xuyên gửi tiền về cho anh chị phụng dưỡng mẹ. Về bất ngờ, anh sửng sờ khi thấy mẹ ăn cháo loãng với trứng. Sang nhà anh chị, anh thấy họ ăn cơm với cá thịt ê hề. Anh tức giận hất văng mâm cơm...

Chương 1: Quay về nhà


Trời cuối thu mưa lất phất, những hạt mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, thỉnh thoảng gió thổi qua làm những cánh cửa sổ run lên lách tách. Nam đứng bên lề đường nhìn về ngôi nhà cũ, nơi anh đã lớn lên cùng mẹ và hai anh chị. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, từ những buổi trưa hè nắng cháy, tiếng cười rộn rã của anh chị em trên sân nhà, đến những tối đông mẹ ngồi bên bếp lửa kể chuyện xưa.

Đã nhiều năm rồi, Nam đi làm ăn xa. Những lần về nhà, anh chỉ dám gọi điện, hỏi thăm sức khỏe mẹ, rồi hứa hẹn sẽ gửi tiền về phụng dưỡng gia đình. Anh biết, mẹ và anh chị hai vốn gồng gánh mọi thứ, lo toan từ bữa ăn đến việc học hành của em út, giờ anh cũng muốn chia sẻ phần nào gánh nặng ấy.

Nhưng lần này, Nam quyết định trở về bất ngờ. Anh muốn thấy tận mắt cuộc sống của mẹ, muốn biết đồng tiền anh gửi về có được sử dụng đúng mục đích hay không. Đường về nhà dài và trơn trượt sau cơn mưa, nhưng tâm trạng Nam lại nặng trĩu những dự cảm khó tả. Anh không hề báo trước, chỉ lặng lẽ chạy xe máy qua những con đường quen thuộc, băng qua cánh đồng ướt sũng nước mưa, rồi tới trước cổng nhà.

Mở cổng, Nam đứng nhìn quanh. Mái nhà quen thuộc vẫn vậy, khung cửa sổ gỗ đã ngả màu theo năm tháng, hàng hoa dại ven đường vẫn nở rực rỡ, nhưng điều khiến anh sửng sốt là hình ảnh mẹ đang ngồi trên ghế tre trước sân, tay cầm bát cháo loãng pha trứng, mắt dõi ra khoảng sân trống. Bà cúi xuống ăn từng thìa nhỏ, dường như phải hết sức nhọc nhằn mới nuốt được.

Tim Nam thắt lại. Anh chạy vội vào nhà, gọi: “Mẹ ơi!”

Mẹ giật mình, nước mắt thoáng trào ra: “Nam… con về à?”

“Con về bất ngờ, mẹ có sao không? Sao mẹ chỉ ăn cháo thế này?” Giọng Nam vang lên đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập sự giận dữ âm ỉ. Anh không ngờ mẹ lại ăn uống kham khổ như vậy, trong khi anh chị hai của anh vẫn ở nhà.

Mẹ lặng im, đôi tay run run cầm bát cháo. “Mẹ… mẹ chỉ ăn nhẹ thôi, để bụng không bị khó chịu. Con về… không cần lo cho mẹ.”

Nam không hiểu. Anh chỉ muốn tìm câu trả lời. Trong lòng anh dâng lên một nỗi bức xúc, không chỉ vì nhìn thấy mẹ ăn kham khổ, mà còn vì anh đã gửi tiền về hàng tháng mà không hề biết tình hình thực sự.

Nam quyết định chạy sang nhà anh chị hai. Căn nhà cạnh đó vẫn sáng đèn, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ gian bếp khiến Nam càng thêm bực bội. Anh mở cửa vào, nhìn thấy anh trai và chị gái đang ngồi trước mâm cơm đầy ắp cá thịt, cơm trắng còn nghi ngút khói.

Người em không kìm được nữa, giọng run run nhưng đanh thép: “Sao… sao anh chị ăn uống đầy đủ thế này, còn mẹ thì… chỉ ăn cháo loãng?”

Cả nhà lặng im. Anh chị hai quay lại, ánh mắt họ thoáng chút sửng sốt. “Nam… sao con về mà lại…?” Anh trai bắt đầu.

Chị gái thì hờ hững: “Mẹ thì vẫn vậy mà. Mẹ nói mẹ thích ăn nhẹ.”

Nhưng Nam không chịu. Trong lòng anh, sự giận dữ và thất vọng dâng trào. Anh giơ tay hất mạnh mâm cơm, khiến đĩa cá và bát cơm rơi lăn lóc trên nền nhà. Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

“Đây là sao hả? Tiền con gửi về, mẹ con phải khổ sở như thế sao?” Nam hét lên, giọng vang cả căn nhà. Anh cảm thấy cổ họng khô lại, tim đập mạnh.

Anh chị hai trố mắt nhìn Nam, không ngờ em mình lại phản ứng dữ dội đến vậy. Mọi thứ im lặng một hồi lâu, chỉ còn tiếng mưa rơi rào rạt ngoài hiên.

Mẹ, người đứng nép ở góc nhà, từ từ bước ra. Bà nhìn Nam, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Nam… con đừng nóng giận. Mẹ chỉ bị ngộ độc thực phẩm chút thôi. Bây giờ mẹ chỉ ăn được cháo loãng, cơm, thịt… vẫn chưa được đâu. Mẹ không muốn làm phiền con, nên mới ăn nhẹ thôi.”

Nam lặng người. Tất cả giận dữ trong lòng như tan biến theo lời bà. Anh nhìn mẹ, rồi nhìn anh chị hai, bối rối đến mức không biết phải nói gì. Cảm giác xấu hổ và hối hận trào dâng. Anh cúi đầu, giọng run run: “Xin lỗi… con đã nóng giận…”

Mẹ mỉm cười hiền từ, giọng bà dịu dàng: “Không sao đâu, con. Mẹ biết con lo lắng cho mẹ.”

Không gian trở lại yên ắng, chỉ còn mùi cháo thơm và mưa rơi ngoài sân. Nam ngồi xuống bên mẹ, từng thìa cháo loãng được đưa lên miệng, anh cảm nhận được vị ngọt nhẹ của trứng, nhưng điều quan trọng hơn cả là sự bình yên trở lại trong tâm hồn anh.

Chương 2: Lời giải thích


Ngày hôm sau, trời vẫn âm u, mưa nhỏ rải rác trên những con đường làng. Nam thức dậy sớm, bước ra sân ngắm nhìn mẹ đang tưới cây. Bà vẫn yếu, đôi vai hơi gầy và run run theo từng bước đi. Nhìn mẹ, Nam thấy lòng mình quặn thắt, bao nhiêu lỗi lầm, bao nhiêu giận dữ ngày hôm qua đều trở nên vô nghĩa.

Nam quyết định ngồi lại cùng mẹ, trò chuyện để hiểu rõ mọi chuyện. Mẹ kể cho Nam nghe, rằng hôm trước bà ăn phải món ăn lạ do anh chị chuẩn bị cho buổi họp mặt gia đình. Món ăn ấy tưởng ngon, nhưng thực chất bị ôi thiu một chút, khiến bà bị đau bụng, nôn mửa. Bác sĩ khuyên bà chỉ nên ăn cháo loãng, tránh các thực phẩm nặng trong vài ngày.

Nghe mẹ kể, Nam vừa xấu hổ vừa thương mẹ. Anh không nghĩ rằng sự hiểu lầm hôm qua lại lớn đến mức hất mâm cơm nhà anh chị. Bao nhiêu bức xúc trong lòng anh, hóa ra chỉ là hiểu lầm, và sự lo lắng quá mức dành cho mẹ.

Nam nói nhỏ, giọng dịu dàng: “Mẹ ơi… con xin lỗi. Con đã nóng giận mà không hỏi kỹ. Con chỉ muốn mẹ được ăn uống đầy đủ, khỏe mạnh thôi.”

Mẹ mỉm cười, đôi mắt rưng rưng: “Mẹ hiểu con. Con đi làm xa, lo lắng cho mẹ là chuyện bình thường. Nhưng mẹ không muốn con phiền lòng vì chuyện nhỏ nhặt này.”

Nam cảm thấy nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ. Anh quyết định sẽ chăm sóc mẹ chu đáo hơn trong những ngày còn lại, không để mẹ phải kham khổ thêm nữa.

Trong khi đó, anh chị hai cũng nhận ra thái độ của Nam xuất phát từ sự lo lắng chân thành. Họ nhẹ nhàng giải thích với Nam rằng mọi chuyện đều có lý do, và họ cũng không hề muốn mẹ phải chịu khổ. Không khí trong gia đình dần trở nên ấm áp trở lại, tiếng cười và những câu chuyện rôm rả bắt đầu vang lên trong ngôi nhà cũ.

Nam và mẹ cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, nấu những món ăn nhẹ dễ tiêu cho mẹ. Anh cảm nhận được sự ấm áp, tình cảm gia đình như len lỏi qua từng hành động nhỏ, qua từng thìa cháo, từng lời nói dịu dàng. Anh hiểu rằng, tiền bạc quan trọng, nhưng sự quan tâm và tình cảm mới là điều quý giá nhất.

Trong lòng Nam, một quyết tâm nhen nhóm: dù đi đâu, làm gì, anh cũng sẽ dành thời gian quan tâm đến mẹ, không để những hiểu lầm hay giận dữ chen chân vào gia đình thêm lần nữa.

Chương 3: Sự bình yên trở lại


Những ngày tiếp theo, Nam ở nhà cùng mẹ và anh chị hai. Anh quan sát, học cách nấu những món ăn nhẹ cho mẹ, chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Mẹ trở lại ăn uống bình thường, nhưng những ngày ăn cháo loãng dạy Nam biết trân trọng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Anh chị hai cũng hiểu hơn về sự lo lắng của em út, mọi bức xúc ngày trước được giải tỏa. Gia đình dần trở nên gần gũi hơn, mọi người chia sẻ nhau nhiều hơn, không còn những nghi kỵ hay hiểu lầm vô cớ.

Một buổi chiều, khi ánh nắng cuối thu lấp ló qua cửa sổ, Nam ngồi bên mẹ, nhìn bà nhai từng thìa cháo. Anh nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi… con hứa sẽ không để mẹ phải ăn kham khổ nữa. Dù con có đi đâu xa, con cũng sẽ quan tâm đến mẹ, và kiểm tra mọi thứ thật kỹ.”

Mẹ gật đầu, giọng bà dịu dàng: “Mẹ tin con. Mẹ chỉ muốn con vui vẻ, khỏe mạnh, chứ không muốn con phải lo lắng quá nhiều.”

Anh chị hai đứng bên, mỉm cười nhìn Nam và mẹ. Một cảm giác yên bình, ấm áp bao trùm cả ngôi nhà. Tiếng cười, tiếng chuyện trò, mùi thức ăn thơm dịu và ánh nắng ấm áp tạo nên một bức tranh gia đình trọn vẹn, nơi mà mọi hiểu lầm, mọi bực tức đều được xóa bỏ.

Nam ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, những cơn mưa nhỏ đã ngừng hẳn, bầu trời lấp ló ánh nắng. Anh cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ thường. Sự việc hôm qua như một bài học, nhắc nhở anh rằng sự quan tâm, tình yêu thương, và sự kiên nhẫn mới là thứ cần thiết trong gia đình, không phải giận dữ hay nóng vội.

Mọi thứ trở lại bình thường. Mẹ được chăm sóc chu đáo, anh chị hai nhận ra tấm lòng của Nam, và Nam hiểu ra giá trị thực sự của gia đình: quan tâm, chia sẻ, và tình yêu thương. Những bữa cơm không còn chỉ là thức ăn, mà là nơi chứa đựng tình cảm, sự quan tâm, và sự gắn kết của cả gia đình.

Câu chuyện kết thúc với một buổi chiều yên ả, Nam ngồi bên mẹ, tay nắm tay, mắt nhìn nhau hiền từ. Mọi hiểu lầm, mọi bực tức đều tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên và tình thân bền chặt.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.