Min menu

Pages

Gửi tiền về phụng dưỡng mẹ, người em đi làm ăn xa về bất ngờ. Anh sửng sờ thấy mẹ ăn cháo loãng trong khi anh chị ăn cá thịt ê hề. Anh tức giận hất văng mâm cơm trước mặt họ.

Chương 1: Sự trở về bất ngờ


Chiều cuối thu, Hà vừa xuống ga, bước chân vội vã trên con đường làng quen thuộc. Cảm giác nhớ nhà và nỗi lo không nguôi khiến anh liên tục kiểm tra điện thoại, chờ tin nhắn từ mẹ. Nhiều năm làm ăn xa, Hà chưa từng được nghỉ lâu, và mỗi lần gửi tiền về, anh đều dặn dò mẹ chăm sóc bản thân, đừng để bị ốm hay thiếu thốn gì.

Nhưng khi vừa mở cánh cửa gỗ cũ kỹ, Hà đứng sững lại. Căn nhà vẫn yên tĩnh, mùi hương thức ăn thoang thoảng, nhưng trên bàn ăn chỉ có một bát cháo loãng và một quả trứng luộc. Mẹ già ngồi co ro bên bàn, gầy gò, đầu tóc lưa thưa, ánh mắt nhìn Hà vừa mừng vừa buồn.

– “Mẹ… sao chỉ có cháo thế này?” – Hà thốt lên, giọng run run.

Bà mẹ cúi đầu, lặng im. Hà thấy tim mình như thắt lại. Nhiều năm qua, anh gửi tiền về, thậm chí còn nhắc nhở anh chị hai phụng dưỡng mẹ, nhưng giờ cảnh tượng này khiến anh cảm giác như bị phản bội. Anh không kìm nổi, vội vàng chạy sang nhà anh chị.

Con đường đất đỏ ướt mưa, Hà băng qua từng bước chân, lòng dâng lên nỗi bực bội. Anh vừa định mở cửa, tiếng cười nói và mùi thức ăn thơm nức đã xộc thẳng vào mũi. Anh nhìn thấy trên bàn, cơm trắng còn nóng hổi, cá kho, thịt xào đầy ắp. Anh đứng lặng, tay run run, không tin vào mắt mình.

– “Anh chị… sao… sao lại ăn uống như thế?” – Hà hắng giọng, giọng đầy căm giận.

Anh chị Hà quay lại, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và hơi bối rối. Không khí bỗng chốc căng thẳng.

Chương 2: Cơn giận và sự thật


Hà chưa kịp nói thêm lời nào, cơn giận dâng trào. Anh nhấc mâm cơm, hất mạnh xuống nền, tiếng bát đĩa vỡ vụn vang lên khắp phòng. Anh hô lên:

– “Anh gửi tiền về, mẹ chỉ có cháo loãng, còn các anh chị thì ăn cơm thịt cá ê hề! Đây là sao hả? Sao các anh chị đối xử với mẹ như vậy?”

Anh chị Hà bàng hoàng, không kịp phản ứng. Người chị lắp bắp:

– “Hà… bình tĩnh đã, anh nghe chị nói đã…”

Nhưng Hà không muốn nghe. Nỗi uất ức nhiều năm như vỡ òa. Mẹ già bỗng bước vào, tay run run, giọng yếu ớt:

– “Hà, con… con bình tĩnh nghe mẹ giải thích đã…”

Hà quay lại nhìn mẹ, đôi mắt đỏ hoe, vừa giận vừa đau. Bà mẹ gập người, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy tình thương:

– “Hôm qua mẹ đi chợ, ăn phải đồ không hợp, bị ngộ độc thực phẩm nhẹ. Bác sĩ dặn mẹ phải ăn cháo loãng, không được ăn cơm, thịt, cá… nên mẹ mới chỉ ăn được bát cháo với trứng thôi. Còn anh chị con, hôm nay tình cờ có khách, mới ăn cơm thôi…”

Hà nghe lời mẹ nói, tim như rớt xuống đất. Nỗi giận dữ bỗng chốc tan biến, thay vào đó là cảm giác hổ thẹn và tự trách. Anh cúi đầu, nước mắt chảy dài:

– “Mẹ… con… con xin lỗi. Con đã nóng giận, không nghĩ tới hoàn cảnh của mẹ.”

Người chị nhẹ nhàng đưa tay lên, xoa đầu Hà:

– “Hà à, mọi chuyện đều có lý do. Chúng ta đều muốn mẹ được chăm sóc tốt mà.”

Mẹ già nhìn các con, giọng trầm ấm:

– “Các con đều tốt. Chỉ cần mẹ còn sống, còn có các con bên cạnh là mẹ hạnh phúc rồi.”

Hà gật đầu, hít một hơi thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm len vào lòng. Anh nhận ra, nhiều khi giận dữ chỉ khiến mọi thứ thêm rối, trong khi sự thật đơn giản chỉ là một lý do bình thường mà thôi.

Chương 3: Hòa giải và bài học


Sau buổi chiều đầy căng thẳng, cả gia đình quây quần bên bàn ăn. Hà giúp mẹ nhấc bát cháo, người chị dọn phần cơm cho khách, không khí dần trở nên ấm áp. Hà nhìn mẹ, lòng trào dâng tình thương và sự biết ơn.

– “Mẹ, từ nay con sẽ thường xuyên về thăm mẹ, không chỉ gửi tiền nữa đâu. Con muốn mẹ ăn uống đầy đủ, không phải lo lắng gì cả.”

Mẹ già mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ:

– “Con về là mẹ vui rồi, mẹ chỉ cần vậy thôi.”

Hà ngồi xuống, nhìn mâm cơm giản dị mà ấm áp, nhận ra rằng, không phải tiền bạc hay cơm thịt mới mang lại hạnh phúc, mà chính là sự quan tâm, lòng chân thành và hiểu nhau. Anh hít sâu, nói với chị và mẹ:

– “Từ nay, chúng ta hãy sống bên nhau vui vẻ, chia sẻ mọi chuyện. Không còn giận hờn hay hiểu lầm nữa.”

Người chị gật đầu, Hà nắm tay mẹ, cả ba người cười trong sự ấm áp của buổi chiều. Giữa căn nhà cũ, tiếng cười và mùi thức ăn giản dị như xua tan mọi uất hận, để lại chỉ còn tình thân và sự yêu thương.

Chiều hôm đó, Hà đi ra sân, nhìn trời xanh mênh mông, lòng tràn ngập niềm vui giản dị: gia đình còn nhau, mẹ còn khỏe, và sự hiểu lầm đã được hóa giải. Anh biết, nhiều khi hạnh phúc thật sự chính là những điều bình dị nhất, chỉ cần mình biết trân trọng.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.