CHƯƠNG 1: Đêm mưa và những bước chân vội vã
Trời mưa lất phất, những hạt nước nhỏ đập lên mái tôn kêu lộp bộp, vang lên đều đều như nhịp tim mệt mỏi của người già. Bà Mai ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm chiếc khăn ướt, mắt dõi theo những con phố vắng lấp loáng ánh đèn vàng. Đồng hồ điểm gần một giờ sáng. Thường thì bà đã lên giường từ lâu, nhưng thói quen dõi theo con dâu – hay đúng hơn là trông cháu – chưa bao giờ cho phép bà ngủ yên.
Hơn một năm qua, con dâu bà – Hân – chưa từng về nhà đúng giờ. Hai đứa trẻ đã ngủ say trong căn phòng nhỏ, nhưng bà vẫn thao thức, nghe từng tiếng gió rít qua khe cửa, từng tiếng mưa rơi trên tấm sân xi măng cũ. Căn nhà yên ắng đến mức mỗi tiếng động nhỏ đều khiến bà giật mình.
Điện thoại rung. Bà nhăn mặt, nhìn số lạ. Chồng bà đã mất, các con trai đều đi làm, còn con dâu thì… bà biết, trong thâm tâm, chẳng còn ai để bà trông cậy. Bà bấm nghe.
“Chị ơi… Hân say quá… cô tới đón giùm,” giọng một người phụ nữ vang lên.
Bà Mai nhắm mắt, hít sâu, rồi đứng dậy. Mưa vẫn rơi tầm tã, nhưng bà chẳng còn lựa chọn. Bà lấy áo mưa, đội nón, cầm ô, bước ra ngoài trong màn mưa lạnh buốt.
Quán karaoke không xa, nhưng từng bước đi trong mưa khiến bà cảm thấy lạc lõng. Những ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng nhạc rền rĩ theo từng bản hit không ngừng, khiến bà rùng mình. Bà mở cửa quán, thấy Hân gục đầu trên bàn, tóc ướt mưa, môi đỏ hoe vì men rượu, xung quanh là những người bạn cười đùa, vô tư.
“Con dâu ơi… về thôi,” bà khẽ gọi.
Hân nhướn người, lẩm bẩm: “Ủa… mẹ sao…? Mưa… lạnh quá…”
Bà không nói gì, nhẹ nhàng dìu cô ra ngoài. Bước chân trên đường phố ướt, bà cảm nhận từng cơn lạnh thấm vào xương. Trong lòng bà là nỗi đau xót, vừa mệt mỏi vừa tủi hổ. Bà hiểu, chuyện này không phải lần đầu, mà là một chuỗi ngày dài mà bà phải chịu đựng thầm lặng.
Về đến nhà, bà đặt Hân lên ghế salon, lấy chăn đắp. Hân dựa vào vai bà, mắt nhắm nghiền, thở đều, nhưng bà vẫn không thể chợp mắt. Sáng mai, mọi thứ sẽ lại như cũ: Hân thức dậy, chẳng một lời xin lỗi, vẫn coi gia đình như gánh nặng.
Bà nhìn hai đứa trẻ đang ngủ yên, lòng trĩu nặng. Đêm mưa này, bà nhận ra rằng nỗi khổ của mình không phải vì mệt mỏi, mà là vì phải gánh cả sự vô tâm của con dâu.
CHƯƠNG 2: Sáng không lời xin lỗi
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt chiếu qua cửa sổ. Bà Mai đã dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho các cháu, lau dọn nhà cửa, và lặng lẽ đặt thức ăn lên bàn. Hân vẫn nằm dài trên sofa, tóc còn hơi ẩm, mắt nhắm nghiền.
“Dậy ăn sáng đi con,” bà gọi.
Hân mở mắt, ngáp dài, nhìn bà rồi nhún vai: “Con không làm gì sai mà. Bạn bè tụ tập là chuyện bình thường.”
Bà đứng lặng, tay run run, nhìn con dâu. Câu nói ấy như nhát dao cắt thẳng vào trái tim bà. Không phải mệt mỏi thể xác, mà là nỗi thất vọng sâu thẳm. Bà hiểu, Hân không hề thấy sai, không hề thấy cần thay đổi. Gia đình, với cô, chỉ là gánh nặng.
Các cháu chạy vào, kéo Hân dậy: “Mẹ ơi, cho con ăn bánh mì đi.”
Hân hờ hững, chỉ gật đầu, không hề hỏi thăm, không bày tỏ sự biết ơn. Bà Mai nuốt cục tức vào trong, cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt bà vẫn đầy nỗi trĩu nặng.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng, tiếng thì thầm của các cháu là tiếng duy nhất làm dịu căn nhà. Bà tự hỏi, liệu con trai bà có nhìn thấy tất cả nỗi khổ này không? Anh hiền lành, nhẫn nhịn, luôn chiều vợ, nhưng chẳng lẽ tình yêu dành cho cô ấy khiến anh mù quáng đến vậy?
Bà tự hứa với lòng: sẽ không buông xuôi, sẽ tìm cách để Hân nhận ra giá trị của gia đình, nếu không, nỗi đau này sẽ còn kéo dài, không chỉ cho bà, mà còn cho các cháu.
CHƯƠNG 3: Nỗi khổ thầm lặng và quyết định của mẹ
Ngày tiếp theo, mưa ngừng, nhưng bầu trời vẫn xám xịt như tâm trạng bà Mai. Bà rảo bước trên con đường làng, nghĩ về cuộc sống của mình, về những năm tháng nuôi dạy các con, và giờ đây, về những đêm trông cháu trong cô đơn.
Bà nhận ra một điều: nỗi khổ của mình không nằm ở việc phải thức khuya, mà ở chỗ phải chịu đựng một người không coi gia đình là quan trọng. Hân không hiểu, không quan tâm, và bà phải tự giải quyết tất cả.
Bà nghĩ đến con trai – người mà bà yêu thương, tin tưởng. Nhưng anh quá hiền, quá nhẫn nhịn. Bà tự hỏi, liệu có nên nói thẳng với anh không, để anh thấy rõ mọi thứ? Nhưng nếu làm thế, gia đình sẽ xáo trộn. Bà không muốn các cháu chịu tổn thương.
Bà Mai thở dài, ngồi xuống bậc thềm, mắt nhìn xa xăm. Bà biết rằng mình cần quyết định: tiếp tục âm thầm chịu đựng, hay tìm cách để thay đổi Hân, để gia đình không còn bị coi là gánh nặng.
Trong lòng bà, một quyết tâm bắt đầu nhen nhóm: sẽ kiên nhẫn, sẽ dùng tình thương và lý trí để dẫn dắt con dâu, để cô ấy nhận ra rằng gia đình không phải là gánh nặng, mà là nơi để yêu thương, trân trọng.
Bà đứng lên, hít thở sâu, ngước mắt nhìn bầu trời vừa quang đãng sau mưa. Bà biết rằng chặng đường này sẽ dài, sẽ khó khăn, nhưng bà không còn sợ mệt mỏi nữa. Bà đã chọn tình thương, và tình thương sẽ dẫn lối cho cả gia đình.
Bà quay vào nhà, bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà, trong lòng vẫn đau xót, nhưng lại thấy một chút hy vọng le lói. Gia đình này, dù đang gặp sóng gió, vẫn còn có bà – người mẹ già, người bà – luôn dõi theo từng bước đi của những đứa trẻ và con dâu, trong âm thầm nhưng đầy yêu thương.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.