Min menu

Pages

Người con trai thành đạt thường tỏ thái độ khó chịu vì cha ăn mặc xuề xòa, lại hay đến công ty tìm con chỉ để đưa đồ ăn. Một lần anh vô tình nhận được thông báo khiến anh bật khóc, vội chạy đi tìm cha...

CHƯƠNG 1 – NHỮNG LẦN CHA ĐẾN


Sáng sớm Sài Gòn, mặt trời chưa lên hẳn, đường phố đã nhộn nhịp tiếng xe cộ. Nam, một người đàn ông gần ba mươi, đi thang máy từ tầng trệt lên văn phòng công ty, thở dài nhìn chiếc cà vạt màu xám nhạt vừa thắt. Cà vạt có thể đẹp, nhưng trong mắt anh, buổi sáng nào cũng giống nhau: cúp điện thoại, email, báo cáo, họp, rồi lại họp. Anh là giám đốc một công ty truyền thông, thành đạt, nhưng cũng chính vì vậy, luôn tỏ thái độ khó chịu với mọi việc… đặc biệt là với cha.

Cha Nam – ông Minh – năm nay đã gần sáu mươi, ăn mặc xuề xòa, áo sơ mi cũ, quần kaki nhăn nhúm, đôi khi dép lê đi ra đường. Mỗi lần ông đến công ty, Nam đều cảm thấy bối rối, xấu hổ trước đồng nghiệp. Ông không đến để gây rối, chỉ mang theo những hộp cơm, đôi khi là ly chè, món vặt mà Nam thích từ nhỏ. Nhưng trong mắt Nam, đó là… phiền phức.

Hôm nay cũng vậy. Nam vừa định bước vào thang máy thì điện thoại rung lên. Một thông báo từ ứng dụng vận tải mà Nam không thường dùng:

"Giao hàng thành công. Người gửi: Minh Văn."

Anh nhíu mày. Không phải món đồ công nghệ hay thiết bị văn phòng – mà là… hộp cơm bento. Anh thở dài, định bỏ qua, nhưng tò mò bấm vào ứng dụng.

Lịch sử các chuyến xe gần đây hiện ra, những điểm dừng đều quen thuộc: bệnh viện Nhi đồng, thư viện Quận 1, và vài quán cà phê nơi Nam hay làm việc đến khuya.

“Cha…?” Anh lẩm bẩm, tim đập nhanh.

Trong ứng dụng, có một ghi chú đi kèm món cơm:

"Con nhớ ăn cơm nhé, đừng bỏ bữa như trước đây."

Mắt Nam cay lên. Anh không hiểu sao, từ ngày nhận công việc này, anh luôn bận rộn, bỏ bữa trưa, ăn vội bữa tối, rồi thậm chí quên cả ăn sáng. Anh luôn tự nhủ: “Cha không hiểu được áp lực của con.” Nhưng giờ đây, những con số, những lịch sử chuyến đi, và dòng chữ ngắn gọn kia… giống như lời nhắc nhở không lời, và anh nhận ra cha đã âm thầm dõi theo, lo lắng cho mình.

Anh đứng dậy, tay run run, tim nhói lên một cảm giác vừa đau vừa xấu hổ. Không phải lần đầu tiên cha quan tâm, nhưng chưa bao giờ Nam nhận ra sự chu đáo ấy lại thấm thía đến vậy. Anh tự hỏi bao nhiêu lần mình đã quát mắng, tỏ thái độ khó chịu với ông: “Cha mặc gì vậy?”, “Cha đừng đến đây làm phiền tôi!”… Tất cả đều như một nỗi áy náy không thể xóa.

Nhớ lại hôm trước, Nam còn mắng cha vì làm rơi hộp cơm trong văn phòng. “Cha cẩn thận chút đi, rơi hết rồi!” – anh còn lẩm bẩm với đồng nghiệp. Cha chỉ cười, lặng lẽ dọn dẹp, đôi tay run run vì tuổi già.

Nam ngồi xuống ghế, ánh mắt chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mọi thứ trong lòng anh dường như vỡ vụn. Anh thấy hình ảnh mình ngày xưa, nhỏ bé, chạy quanh nhà, được cha mua kem, đọc truyện cho nghe. Ông Minh luôn cẩn thận, từng li từng tí, lo cho Nam từng bữa ăn, từng cái áo, từng đôi dép. Và giờ đây, Nam – một người đàn ông thành đạt, tự hào về sự nghiệp – lại chưa từng nhìn thấy nỗi lo lắng thầm lặng ấy cho đến khi… công nghệ vô tình “bóc trần”.

Một giọt nước mắt lăn xuống. Anh không kìm được, đứng dậy, chạy ra khỏi văn phòng, lòng như lửa đốt. Đường phố Sài Gòn buổi sáng đông đúc, tiếng xe cộ, tiếng người hối hả, nhưng Nam chỉ có một mục tiêu: tìm cha.

Anh nhẩm nhẩm các địa điểm trên ứng dụng. Bệnh viện? Không. Thư viện? Không. Cuối cùng, anh nhớ ra những khu phố cũ, nơi cha thường ghé khi không tìm thấy con ở văn phòng. Anh phi xe máy qua từng con đường, từng ngõ hẻm. Tim anh đập nhanh, nhịp thở gấp gáp.

Rồi, cuối cùng, Nam thấy cha đứng trước cổng một quán ăn sáng, tay cầm hộp cơm, nhìn quanh như đang tìm ai đó. Ông già, áo sơ mi nhăn nhúm, nón tai bèo đội lệch, dáng hình quen thuộc của một người cha tận tụy mà Nam đã lãng quên trong mấy năm bận rộn.

“Cha…” Nam chạy tới, giọng nghẹn ngào.

Ông Minh quay lại, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười hiền hậu.

“Con… sao thế?” – ông hỏi, giọng trầm nhưng ấm áp.

Nam không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi. Anh ôm chặt cha, một cảm giác vừa hối hận, vừa nhẹ nhõm trào ra. “Con xin lỗi… con đã không hiểu cha… con đã… con… quá ích kỷ.”

Ông Minh chỉ cười, vỗ vai con: “Không sao đâu, con trai. Cha biết con bận. Cha chỉ sợ con bỏ bữa thôi.”

Ngồi trong quán ăn sáng, hai cha con lặng im, bên nhau, nhìn vào hộp cơm – thứ tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại là biểu tượng cho tình cảm âm thầm mà cha dành cho con. Nam bỗng nhận ra, cả đời cha, mọi lo lắng đều hướng về anh, từ những ngày thơ bé đến lúc trưởng thành.

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn cha: “Con sẽ… con sẽ không bỏ bữa nữa. Con sẽ quan tâm tới sức khỏe của mình… và của cha nữa.”

Ông Minh gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm vui yên ả: “Vậy là đủ. Cha không cần gì hơn.”

Sáng hôm đó, trong ánh nắng ban mai của Sài Gòn, hai cha con đi bên nhau, không lời nào phải nói, nhưng tất cả đã nói hết trong những giọt nước mắt và nụ cười. Một sự chuộc lỗi âm thầm của Nam, và một tình yêu thương lặng lẽ nhưng bền bỉ của ông Minh.

Nam biết, từ đây, mọi thứ sẽ khác. Anh không còn nhìn cha bằng ánh mắt phiền muộn, mà bằng sự trân trọng và biết ơn. Những lần cha mang cơm đến sẽ không còn là phiền phức, mà là nhịp cầu nối giữa hai thế hệ, giữa sự bận rộn của thành đạt và tình cảm gia đình giản dị nhưng vĩ đại.

Và trong lòng Nam, một quyết định nảy ra: sẽ dành thời gian cho cha, không chỉ qua những hộp cơm, mà bằng sự hiện diện thực sự, cùng cha đi qua những con đường Sài Gòn, cùng chia sẻ những bữa cơm, những câu chuyện đời thường mà anh từng bỏ lỡ.

Chiếc hộp cơm trên tay cha không còn là món ăn nữa – mà là lời nhắc nhở, là biểu tượng của tình yêu thương, là ánh sáng dẫn lối cho một người con thành đạt, quay về bên gia đình mình.

CHƯƠNG 2 – NHỮNG NGÀY THỨC TỈNH


Những ngày sau buổi sáng gặp cha trước quán ăn, Nam cảm thấy tâm trí mình khác hẳn. Mỗi buổi sáng thức dậy, trước khi bước vào dòng chảy công việc dày đặc, anh lại nghĩ đến cha, đến những hộp cơm mà ông mang đến, đến những chuyến xe âm thầm dõi theo anh. Trái tim Nam dường như được đánh thức, nhắc nhở rằng thành công không chỉ là sự nghiệp, mà còn là tình cảm gia đình, là những người luôn âm thầm lo lắng cho mình.

Nam bắt đầu thay đổi. Trước hết là những bữa ăn. Anh bắt đầu dậy sớm hơn một chút, ngồi ăn sáng đầy đủ, đôi khi tự nấu vài món đơn giản. Chiếc điện thoại không còn là vật chi phối mỗi giây phút, mà chỉ để anh kiểm tra email quan trọng. Những cuộc họp, những báo cáo, vẫn bận rộn như cũ, nhưng trong lòng anh, mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh nghĩ đến cha nhiều hơn, không còn cảm giác bực bội khi ông đến công ty.

Một buổi chiều, khi Nam đang hoàn thành hồ sơ dự án quan trọng, điện thoại rung lên báo hiệu có thông báo mới từ ứng dụng mà cha dùng. Lần này là một tin nhắn ngắn:

"Con hôm nay làm việc nhiều quá. Nhớ nghỉ ngơi chút nhé."

Nam nhìn màn hình, cảm giác vừa ngạc nhiên, vừa xúc động trào lên. Ông Minh không chỉ quan tâm bữa ăn, mà còn để ý tới sức khỏe, nhịp sinh hoạt của con trai. Anh nhấc điện thoại, muốn gọi cho cha ngay, nhưng lại chần chừ. Anh nhớ những lần mình đã quát mắng ông vì “phiền phức”, vì “không đúng giờ”, và anh không muốn phá đi nhịp yên ả của mối quan hệ mới này bằng sự xúc động vội vàng.

Ngày hôm sau, Nam quyết định ra ngoài ăn trưa cùng cha. Ông Minh vẫn ăn mặc đơn giản, áo sơ mi nhăn, quần kaki cũ, nhưng trong mắt Nam, ông trông thật đẹp, giản dị mà ấm áp. Hai cha con đi bộ trên con đường nhỏ, rợp bóng cây phượng vĩ, quán xá san sát bên lề, tiếng xe cộ hòa lẫn tiếng người gọi nhau.

“Cha thường hay dừng ở đâu những chuyến xe đó?” – Nam hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Ông Minh cười, đôi mắt long lanh như trẻ lại: “Ở bệnh viện, thư viện, vài quán cà phê. Cha chỉ muốn nhìn con một chút thôi, xem con có mệt không, có ăn uống đầy đủ không.”

Nam nghe, lòng dâng lên một niềm xúc động khó tả. Anh biết, những năm tháng bận rộn, anh đã bỏ qua nhiều thứ, và cha đã âm thầm theo dõi, lo lắng mà không hề phàn nàn.

“Con… con xin lỗi vì đã… con đã… khó chịu với cha.” – Nam nói, mắt ngấn lệ.

Ông Minh đặt tay lên vai Nam, gương mặt bình thản: “Cha hiểu mà. Lúc con bận rộn, khó chịu là chuyện bình thường. Cha chỉ muốn con biết, cha luôn ở bên, lặng lẽ mà thôi.”

Khoảng thời gian sau đó, Nam bắt đầu nhận ra những chi tiết nhỏ nhưng đầy yêu thương trong cuộc sống. Những khi anh về muộn, hộp cơm vẫn để sẵn ở công ty, ghi chú: “Đừng quên uống nước.”; những khi anh thức khuya làm việc, ứng dụng gửi một thông báo: “Đừng quá căng thẳng, nghỉ ngơi chút nhé.”

Một tối, Nam ở lại văn phòng muộn, chuẩn bị hồ sơ cho buổi thuyết trình quan trọng, điện thoại anh rung. Nhìn vào màn hình, anh thấy vị trí của cha dừng gần quán cà phê nơi Nam hay ngồi làm việc. Tim anh chùng xuống, vừa lo lắng vừa ấm áp. Anh vội tắt máy tính, chuẩn bị ra ngoài tìm cha.

Ra đến quán, ông Minh đã ngồi đó, cầm ly nước trà, nhìn ra cửa sổ, như chờ đợi. Hai người im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng xe cộ, tiếng nhạc nhẹ phát ra từ quán. Cuối cùng, Nam phá vỡ im lặng:

“Con… con biết cha luôn theo dõi con. Cha lo cho con, phải không?”

Ông Minh gật đầu, ánh mắt ấm áp: “Cha không muốn làm phiền con, nên chỉ âm thầm thôi. Cha sợ con làm việc quá sức, bỏ bữa, bỏ quên sức khỏe. Cha chỉ muốn con sống tốt, mạnh khỏe, hạnh phúc.”

Nam không nói gì nữa, ôm lấy cha, lần này dài hơn, chặt hơn. Anh cảm nhận được từng nhịp tim, từng hơi thở của ông, và cảm thấy sự kết nối đã trở lại. Những tháng năm xa cách, sự ích kỷ của tuổi trẻ, sự bận rộn vô nghĩa của công việc… tất cả như tan biến trong vòng tay cha.

Trong những ngày tiếp theo, Nam bắt đầu thay đổi thói quen. Anh dành nhiều thời gian hơn cho cha, không còn xem hộp cơm hay những chuyến xe âm thầm là phiền phức nữa. Mỗi khi đi làm về, anh dừng lại ghé quán ăn sáng nơi cha thường đến, cùng nhau uống cà phê, kể chuyện đời thường. Những câu chuyện bình dị ấy khiến Nam nhận ra rằng, hạnh phúc không chỉ là thành công trên bảng báo cáo, mà còn là sự hiện diện của người thân, là những bữa cơm giản dị nhưng chan chứa tình thương.

Một buổi chiều, khi Nam đang soạn thảo kế hoạch cho chiến dịch quảng cáo mới, điện thoại báo một thông báo:

"Hôm nay trời mưa, con nhớ mang áo mưa, đừng về muộn quá."

Nam bật cười, nước mắt lại trào. Anh nhắn lại: “Con biết rồi, cảm ơn cha.”

Ông Minh không trả lời ngay. Anh biết, đó là cách cha giao tiếp, âm thầm nhưng sâu sắc, không cần lời nói quá nhiều. Nam cảm nhận được, tình yêu thương không phải lúc nào cũng phô trương, mà đôi khi là sự lặng lẽ, quan sát và bảo vệ.

Những ngày tháng sau đó, Nam thấy công việc bớt căng thẳng, cuộc sống bớt đơn độc. Anh học được cách cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, giữa bận rộn và yêu thương. Mỗi hộp cơm, mỗi thông báo nhỏ của cha, không còn là phiền phức, mà là nhịp cầu nối giữa hai con người, giữa quá khứ và hiện tại, giữa thành công và tình cảm chân thực.

Một buổi sáng, Nam thức dậy, nhìn ra cửa sổ thấy mưa nhẹ rơi. Anh bỗng nhớ đến những chuyến xe âm thầm của cha, nhớ đến những bữa cơm, những ly nước trà, những lời nhắc nhở nhỏ. Anh mỉm cười, trong lòng tràn đầy biết ơn. Lần đầu tiên, Nam cảm thấy trưởng thành không chỉ vì công việc, mà vì biết trân trọng tình cảm gia đình, biết nhận ra giá trị của sự âm thầm quan tâm.

Chiều hôm đó, Nam gọi điện cho cha: “Cha à, hôm nay con về sớm, chúng ta cùng ăn cơm nhé.”

Ông Minh cười, giọng ấm áp: “Được, con trai. Cha sẽ chờ con.”

Và Nam biết, từ đây, mỗi ngày, mỗi bữa cơm, mỗi tin nhắn nhỏ, sẽ không còn là chuyện lẻ tẻ hay phiền phức nữa. Nó là sợi dây vô hình gắn kết hai con người, hai thế hệ, và là minh chứng cho tình cha con vĩnh cửu – âm thầm nhưng mạnh mẽ.

CHƯƠNG 3 – NHỮNG BỮA CƠM THỨC TỈNH


Một buổi chiều Sài Gòn nắng nhẹ, gió thổi qua hàng cây phượng, vương những cánh hoa đỏ rực xuống vỉa hè. Nam đang ngồi trong văn phòng, nhìn qua cửa kính thấy dòng người hối hả, ánh mắt thoáng buồn khi nhớ lại những năm tháng bận rộn đến mức quên mất tình cảm gia đình.

Hôm nay là một ngày đặc biệt – cuối tuần, Nam quyết định nghỉ sớm, chuẩn bị bữa cơm cùng cha. Anh mở tủ, lấy những nguyên liệu đã mua từ sáng, tự tay cắt thái rau, ướp thịt, chuẩn bị món ăn mà cha thích. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Nam cảm thấy bếp núc không còn là gánh nặng mà là niềm vui, là cách để nói lời cảm ơn với cha.

Ông Minh đến đúng giờ, tay vẫn cầm chiếc túi nhỏ đựng hộp cơm dự phòng cho con: “Cha nghĩ con sẽ về muộn, nên mang thêm chút đồ ăn.”

Nam cười, đôi mắt rạng rỡ: “Hôm nay con về sớm, chúng ta cùng nấu nướng và ăn cơm với nhau.”

Hai cha con cùng đứng trong bếp, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa ăn. Trong không khí ấm áp, Nam thấy những cử chỉ nhỏ của cha, từng động tác cẩn thận, ân cần như ngày còn bé. Những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường ấy lại khiến anh xúc động đến nghẹn ngào.

“Cha à… con thực sự xin lỗi vì đã nhiều lần quát mắng cha, đã nhìn cha bằng ánh mắt khó chịu. Con… con đã quá vô tâm.” – Nam nói, giọng run run.

Ông Minh lắc đầu, đôi mắt hiền hậu: “Cha không buồn, con trai. Cha chỉ muốn con biết, cha luôn ở bên, âm thầm quan tâm con. Quan trọng là con nhận ra và trân trọng điều đó.”

Nam gật đầu, nước mắt rơi, nhưng lần này là nước mắt của niềm hạnh phúc và sự biết ơn. Anh nhìn vào cha, nhận ra rằng sự chu đáo âm thầm ấy – những chuyến xe, những hộp cơm, những tin nhắn nhỏ – chính là biểu hiện của tình yêu thương vĩ đại, giản dị nhưng bền bỉ.

Bữa cơm tối hôm đó, hai cha con ngồi ăn, cười nói, kể nhau nghe chuyện đời thường. Nam kể về công việc, về những áp lực, nhưng cũng kể về mong muốn thay đổi bản thân, dành thời gian cho cha nhiều hơn. Ông Minh lắng nghe, thỉnh thoảng nhắc nhở con trai nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, nhưng không hề trách móc hay giận dỗi.

Sau bữa cơm, hai người ra ban công ngồi nhìn phố phường Sài Gòn về đêm. Ánh đèn vàng rọi xuống đường, những chiếc xe cộ lấp lánh, tiếng còi xe hòa cùng tiếng người rộn ràng. Không gian yên ắng, nhưng trong lòng Nam tràn đầy cảm giác bình yên. Anh quay sang cha:

“Con nhận ra, thành công không chỉ là danh tiếng hay tiền bạc, mà là… là được sống với những người mình yêu thương, được chăm sóc họ và được họ chăm sóc lại.”

Ông Minh cười, nắm tay con trai: “Cha chỉ mong con hạnh phúc, con trai. Mọi thứ khác không quan trọng.”

Ngày hôm sau, Nam quyết định sẽ dành trọn một buổi chiều để đưa cha đi thăm những nơi ông từng dừng xe âm thầm theo dõi anh. Hai cha con đi qua bệnh viện Nhi đồng, nơi Nam từng làm việc từ thiện; qua thư viện Quận 1, nơi anh hay ngồi nghiên cứu dự án; và ghé vài quán cà phê quen thuộc. Mỗi điểm dừng đều đầy kỷ niệm, và lần này, Nam là người dẫn đường, che ô cho cha khi mưa nhẹ rơi, chở ông trên chiếc xe máy qua những con phố quen thuộc.

Ông Minh nhìn con trai, ánh mắt rưng rưng: “Con đã trưởng thành, biết yêu thương và trân trọng. Cha hạnh phúc lắm.”

Nam nắm tay cha, lòng dâng lên một niềm cảm xúc mãnh liệt. Anh biết rằng mọi sai lầm, mọi khoảng cách trước đây, đều được chữa lành bằng sự thức tỉnh này. Anh học được rằng, tình cha con không cần lời hoa mỹ hay phô trương, mà là sự quan tâm âm thầm, là từng hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, là những bữa cơm giản dị mà chan chứa yêu thương.

Một buổi chiều khác, khi Nam trở về văn phòng, điện thoại báo một thông báo quen thuộc:

"Con hôm nay làm việc nhiều quá, nhớ uống nước và nghỉ ngơi chút nhé."

Lần này, Nam không còn giật mình hay ngại ngần. Anh mỉm cười, nhắn lại: “Con biết rồi, cảm ơn cha.”

Ông Minh, ở nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt sáng lên niềm vui bình dị: “Cha chỉ cần con hiểu, vậy là đủ.”

Những ngày tiếp theo, Nam và cha không còn những hiểu lầm hay xung đột vô nghĩa. Họ cùng nhau ăn cơm, cùng đi dạo, cùng chia sẻ những câu chuyện đời thường. Nam thấy cuộc sống bận rộn của mình bớt cô đơn, bớt áp lực, và tràn đầy tình yêu thương – một thứ mà thành công và tiền bạc không thể mua được.

Và rồi, một buổi sáng cuối tuần, Nam tự tay chuẩn bị một hộp cơm đặc biệt cho cha, ghi chú nhỏ:

"Cha nhớ ăn cơm nhé, đừng quên nghỉ ngơi."

Ông Minh nhận hộp cơm, đọc dòng chữ, đôi mắt rưng lên, nhưng nụ cười trên môi vẫn ấm áp, hiền hậu. Ông biết, con trai đã thực sự trưởng thành – không chỉ trong sự nghiệp, mà trong cách yêu thương, trân trọng và nhận ra giá trị của tình cảm gia đình.

Bữa cơm hôm ấy, hai cha con ngồi bên nhau, không cần lời nói quá nhiều. Mỗi muỗng cơm, mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn đều là minh chứng cho một tình cha con vĩnh cửu – âm thầm nhưng mạnh mẽ, giản dị nhưng không gì thay thế được.

Nam hiểu rằng, từ đây về sau, những hộp cơm, những chuyến xe âm thầm, những tin nhắn quan tâm, không còn là phiền phức hay cằn nhằn, mà là sợi dây vô hình nối hai trái tim, nối quá khứ với hiện tại, nối tình yêu thương và sự biết ơn. Anh biết rằng, trong cuộc đời này, hạnh phúc thật sự chính là được sống với những người mình yêu thương, và được họ yêu thương lại bằng cả tấm lòng.

Và giữa Sài Gòn sầm uất, nơi những con đường không ngừng nhộn nhịp, hai cha con bước đi bên nhau, bình yên, hạnh phúc – một câu chuyện giản dị nhưng đầy sức mạnh, về tình cha con, về sự thức tỉnh của một người con, và về tình yêu thương âm thầm nhưng vĩnh cửu.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.