Chương 1: Lạc giữa rừng tối
Cô gái trẻ tên là Thảo, khoảng hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, quyết định dành kỳ nghỉ dài một tháng để đi du lịch khám phá những vùng núi Tây Bắc. Trên tay cô là chiếc ba lô nhẹ, bên trong đầy đủ áo ấm, đồ ăn nhẹ và máy ảnh – vật bất ly thân của một người yêu thiên nhiên. Lần này, Thảo muốn tự mình trải nghiệm, không theo tour, không có hướng dẫn viên, chỉ là một mình giữa núi rừng, giữa những con đường mòn uốn lượn và những bản làng tĩnh lặng.
Ngày đầu tiên, Thảo đi bộ trên con đường đất nhỏ dẫn vào bản Cát Cát. Không gian yên tĩnh, những con suối nhỏ róc rách chảy qua khe đá, mùi hương của cỏ cây và hoa dại lan tỏa trong không khí. Cô chụp hình những ngôi nhà sàn bằng gỗ, những em bé trong bản chạy nhảy tung tăng, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hồn nhiên của trẻ con vùng cao.
Ngày thứ hai, Thảo quyết định đi sâu hơn vào rừng, nơi những con đường mòn ít người qua lại. Ban ngày nắng chiếu qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Cô ngắm chim, lắng nghe tiếng gió thổi qua cây rừng, cảm giác yên bình đến lạ thường. Nhưng khi trời bắt đầu xế chiều, sương mù bắt đầu tràn xuống, con đường cô đi dường như biến mất giữa rừng già.
“Trời… mình chắc chắn phải quay lại thôi,” Thảo tự nhủ, nhưng khi quay lại thì nhận ra mọi hướng đều na ná nhau. Cô đi vài bước, rồi dừng lại, cảm giác hoảng hốt dâng lên. Bầu trời chuyển tối nhanh, tiếng gió rít qua cành cây như những lời thì thầm kỳ bí. Thảo kéo dây áo khoác sát cổ, vừa đi vừa gọi tên các bản làng, nhưng tiếng cô vang vọng chỉ bị núi rừng nuốt mất.
Cuối cùng, sau gần một giờ lang thang trong bóng tối dày đặc, Thảo phát hiện ra một ngôi nhà gỗ cũ, nằm ẩn mình giữa những cây cổ thụ cao vút. Ngôi nhà không lớn, mái ngói lợp rêu, cánh cửa chính cũ kỹ nhưng đóng kín. Thảo hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ cửa, rồi quyết định: “Chắc… phải vào trú một đêm thôi.”
Bên trong, ngôi nhà ánh sáng yếu ớt, tường xám cũ và mùi gỗ mục nồng nặc. Nhưng điều khiến Thảo bàng hoàng là bức tranh treo trên tường chính giữa phòng khách. Một cô bé tóc dài, đôi mắt to tròn, gương mặt giống hệt Thảo khi còn nhỏ. Cô đứng lặng, tay run run đặt lên mép bàn gỗ trước mặt.
“Cô… cô là ai?” Một giọng trầm ấm vang lên từ phía cuối phòng. Một người đàn ông trung niên bước ra, mái tóc điểm bạc, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thảo chằm chằm.
Thảo chưa kịp trả lời, chỉ kịp lắp bắp: “C… bức tranh… giống… giống tôi… lúc bé…”
Ông lão khẽ gật đầu, giọng trầm buồn: “Con gái tôi… mất tích khi còn nhỏ. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng… không bao giờ nghĩ sẽ thấy nó lại…”
Tim Thảo đập nhanh, một cảm giác vừa lạ vừa quen trào dâng. Cô lùi lại một bước, lấy điện thoại ra, tay run run mở số cha mình.
“Ba… con là Thảo… con ở đây… và… ông ấy… nói rằng… ông ấy là…” Cô không kịp nói hết thì tiếng ông lão vang lên: “Con gái… đây là cha con. Cha đã tìm con suốt bao năm…”
Mọi ký ức tuổi thơ ùa về: những buổi chiều chơi đùa trong vườn, tiếng cười rộn rã bên cha, những ngày mẹ còn sống, và cả nỗi mất mát vô hình mà cô không thể hiểu nổi khi còn nhỏ. Thảo rơi nước mắt, chạy tới ôm lấy người đàn ông. Ông lão cũng ôm chặt cô, giọng nghẹn ngào: “Con gái… con đã trở về… cuối cùng cha cũng tìm thấy con.”
Đêm đó, trong căn nhà gỗ cũ giữa rừng, Thảo cảm nhận được sự ấm áp, bình yên mà cô tưởng đã mất từ lâu. Ngọn lửa hồng từ bếp củi nhỏ le lói, chiếu lên khuôn mặt cha và con gái, hai người ngồi bên nhau, lắng nghe tiếng gió rừng và kể cho nhau nghe những câu chuyện đã bỏ lỡ bao năm qua.
---------
Chương 2: Những mảnh ký ức vụn vỡ
Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ ngôi nhà cũ, Thảo thức dậy bên cạnh người đàn ông với mái tóc bạc nhưng đôi mắt tràn đầy tình yêu và quan tâm. Cô vẫn còn bàng hoàng vì đêm qua, vì tất cả những gì vừa xảy ra. Cô chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh căn phòng – mọi thứ đều bình dị, đơn sơ, nhưng lại trở nên đặc biệt với cô, bởi ở đây có một phần tuổi thơ mà cô tưởng đã mất.
Người đàn ông khẽ ho nhẹ, rồi mỉm cười nhìn Thảo:
“Con gái, hôm qua con đã mệt rồi. Hãy ăn sáng rồi chúng ta sẽ nói chuyện từ từ.”
Thảo gật đầu, ngồi xuống bàn gỗ, nơi bát cơm và chén canh nóng bốc khói được chuẩn bị sẵn. Mùi thơm quen thuộc khiến cô xúc động: nó gợi lại những bữa cơm gia đình đã xa, những chiều mùa hè được mẹ dẫn đi chơi, những ngày hạnh phúc giản dị mà cô chẳng còn nhớ rõ.
Khi cô nhấp một muỗng canh, người đàn ông mở lời:
“Cha biết, tất cả sẽ quá đột ngột với con. Cha xin lỗi vì đã để con mất tích suốt những năm qua… nhưng cha không bao giờ từ bỏ hi vọng.”
Thảo nuốt cơn nghẹn ngào, giọng run run:
“Ba… ba có thể kể cho con nghe không? Tại sao con lại… mất tích?”
Ông lão thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi núi rừng bạt ngàn, mây trắng trôi lững lờ:
“Ngày con còn bé, mẹ con và cha… chúng ta gặp biến cố. Mẹ con buộc phải đưa con đi xa để bảo vệ con, nhưng trong lúc hỗn loạn, con đã thất lạc… Cha đã tìm kiếm khắp nơi, nhờ cảnh sát, nhờ mọi người trong làng, nhưng thời đó thông tin ít ỏi, mọi thứ gần như vô vọng. Cha luôn tin rằng một ngày nào đó sẽ tìm thấy con.”
Thảo rưng rưng nước mắt, tay cô chạm vào bức tranh treo trên tường, nơi hình ảnh cô bé ngày xưa nhìn cô như đang mỉm cười.
“Con… con không nhớ gì nhiều về tuổi thơ. Chỉ có những mảnh ký ức vụn vỡ – những đêm nằm khóc, những lúc cô đơn… con không hiểu tại sao mình lại mất liên lạc với gia đình.”
Người cha nhẹ nhàng nắm lấy tay Thảo:
“Cha hiểu. Con đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng con hãy tin rằng từ giờ, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Thảo gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lạ lẫm. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng sâu trong lòng, một phần ký ức bắt đầu trỗi dậy. Những ngày thơ bé, những trò chơi đơn giản cùng cha, tiếng cười vang vọng nơi sân nhà, hình ảnh ngôi nhà nhỏ với vườn cây xinh xắn – tất cả dường như ùa về, chắp vá thành một bức tranh sống động.
“Ba… có còn giữ những thứ của con không?” Thảo hỏi, giọng thổn thức.
Ông lão mỉm cười, dẫn Thảo vào một căn phòng nhỏ phía cuối nhà. Trong căn phòng bụi phủ, vẫn còn những món đồ cũ: một chiếc gấu bông nhỏ, vài bộ quần áo bé xíu, một chiếc vòng cổ mà Thảo từng đeo khi còn bé. Cô chạm tay vào từng món, ký ức trỗi dậy như dòng sông.
“Con… còn nhớ không? Chiếc vòng này… là ba đã mua cho con vào sinh nhật năm con bốn tuổi.” Ông lão nhẹ giọng, mắt rưng rưng.
Thảo nhìn chiếc vòng, nước mắt lăn dài:
“Con nhớ… con nhớ tất cả… một phần nào đó… nhưng giờ con thấy tất cả rõ ràng hơn.”
Sau bữa sáng, Thảo và cha cùng nhau ra ngoài vườn, nơi ánh nắng chiếu qua tán cây. Họ đi dạo, trò chuyện về cuộc sống hiện tại, về những năm tháng đã qua, về những ước mơ, và cả những tiếc nuối. Mỗi câu chuyện, mỗi ký ức được kể ra đều khiến Thảo thấy gần gũi và an toàn hơn.
“Ba… con muốn biết, trong thời gian con mất tích, ba đã làm gì?” Thảo hỏi.
Người đàn ông cười buồn:
“Cha đã đi khắp nơi tìm con, nhưng còn phải làm việc để nuôi mẹ con và lo cho cuộc sống. Mỗi lần nhìn thấy trẻ con khác, cha đều tự hỏi, liệu có phải con không… Cha chưa bao giờ từ bỏ.”
Thảo im lặng, lòng tràn đầy xúc động. Cô nhận ra rằng tình yêu thương cha dành cho mình lớn hơn mọi nỗi đau, mọi khó khăn mà họ từng trải qua. Một cảm giác bình yên lan tỏa trong cô, khiến cô chợt hiểu rằng: dù có mất mát bao lâu, gia đình vẫn là nơi cô thuộc về.
Buổi chiều, khi gió núi bắt đầu se lạnh, Thảo và cha cùng ngồi bên bếp củi, kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường mà trước đây họ chưa từng chia sẻ. Người đàn ông kể về công việc, về những chuyến đi tìm kiếm con, về những hy vọng và thất vọng; Thảo kể về tuổi thơ thiếu vắng tình cha, về những ngày tự lập, về những điều cô mong muốn trong cuộc sống.
Mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt, đều khiến ranh giới giữa quá khứ và hiện tại dường như biến mất. Thảo không còn là cô gái lạc lõng giữa rừng tối, mà là con gái của người cha đang ngồi bên cạnh, người đã chờ đợi cô suốt bao năm.
Khi mặt trời dần khuất sau những đỉnh núi xa xăm, Thảo nhận ra một điều: cuộc đời đôi khi đưa con người vào những thử thách đau đớn, nhưng tình yêu thương, niềm tin và hy vọng có thể chữa lành mọi nỗi mất mát. Cô nắm chặt tay cha, lòng tràn đầy quyết tâm: từ giờ, họ sẽ cùng nhau đi tiếp, bù đắp những khoảng thời gian đã mất.
Đêm đó, Thảo chìm vào giấc ngủ bên cạnh người cha mà cô vừa tìm thấy, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự ấm áp thật sự của gia đình. Ngôi nhà cũ giữa rừng không còn là nơi trú ẩn tạm thời, mà trở thành nơi khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời cô – chương của tình cha con, của những ký ức được hồi sinh, và của niềm hạnh phúc giản dị mà cô tưởng đã đánh mất.
------
------
Chương 3: Đoàn tụ và khởi đầu mới
Ngày hôm sau, khi bình minh hé rạng trên những đỉnh núi sương mù, Thảo tỉnh dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia nắng đầu tiên chiếu lên tán lá, những cành cây vẫn còn lấp lánh sương đêm. Trong lòng cô, cảm giác vừa kỳ diệu vừa nhẹ nhõm, như mọi nỗi cô đơn, lo âu bấy lâu đã tan biến.
Người cha bước vào, nụ cười ấm áp trên môi:
“Con gái à, hôm nay chúng ta sẽ về nhà, gặp lại mẹ con và những người thân còn lại. Họ chắc chắn sẽ rất mừng khi gặp con.”
Thảo gật đầu, lòng rộn rã. Chuyến đi tìm kiếm tuổi thơ, tìm kiếm gia đình mà cô tưởng đã mất, cuối cùng cũng dẫn cô đến khoảnh khắc này: khoảnh khắc được trở về.
Trên con đường dẫn xuống bản, Thảo và cha trò chuyện, kể cho nhau nghe từng chi tiết về những năm tháng xa cách. Mỗi câu chuyện, mỗi ký ức đều khiến Thảo nhận ra giá trị của tình thân, của sự chờ đợi và hy vọng.
Khi họ đến ngôi làng nhỏ nơi mẹ cô và người thân đang sống, Thảo nhìn thấy mẹ mình từ xa – dáng người quen thuộc, mái tóc dài nhưng điểm bạc, đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng nhưng đầy yêu thương. Mẹ cô chạy lại, ôm chặt Thảo trong vòng tay.
“Con… con thật sự là Thảo…” Mẹ cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
Thảo rơi vào vòng tay mẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể:
“Con… con đã tìm thấy ba rồi, mẹ ơi… tất cả… tất cả đều ổn rồi.”
Người cha tiến tới, ôm mẹ con và Thảo vào giữa. Ba người đứng bên nhau, lòng tràn đầy cảm xúc – hạnh phúc, biết ơn, và niềm vui được đoàn tụ. Những giọt nước mắt hòa lẫn tiếng cười, khiến khung cảnh trước mắt trở nên thiêng liêng và đầy sức sống.
Sau khi mọi cảm xúc dần ổn định, họ cùng nhau ngồi lại bên mâm cơm đơn sơ nhưng tràn đầy tình thương. Mỗi món ăn, mỗi chén canh nóng, đều trở thành biểu tượng của sự trở về, của tình thân mà họ tưởng đã mất từ lâu. Thảo nhìn cha và mẹ, lòng tràn đầy biết ơn: “Con sẽ không bao giờ rời xa gia đình nữa.”
Người cha mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Con gái, từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp những trang đời đã bỏ lỡ. Cha hứa sẽ luôn bên con, cùng con trải qua mọi niềm vui và thử thách.”
Thảo cảm thấy tim mình rung lên từng nhịp, như thể cả thế giới giờ đây chỉ còn trọn vẹn trong vòng tay gia đình. Cô biết rằng những năm tháng đã mất không thể lấy lại, nhưng từ lúc này, họ có thể cùng nhau tạo nên những kỷ niệm mới, đầy yêu thương và trọn vẹn.
Chiều hôm đó, Thảo cùng cha đi dạo quanh làng, gặp gỡ những người thân quen mà cô chưa từng biết. Họ chào đón cô nồng nhiệt, ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự ngạc nhiên. Thảo nhận ra rằng tình cảm gia đình, tình làng nghĩa xóm, chính là sợi dây vô hình nối kết quá khứ và hiện tại, giúp cô cảm nhận được giá trị thật sự của cuộc sống.
Trở về nhà, Thảo nhìn bức tranh treo trên tường – bức chân dung cô bé ngày xưa. Giờ đây, nó không còn là hình ảnh xa xăm, mà là minh chứng cho một hành trình tìm kiếm, cho niềm hy vọng không bao giờ tắt, và cho tình cha con mà cô vừa tìm lại.
Đêm cuối cùng trước khi rời vùng núi, Thảo ngồi bên bếp lửa cùng cha mẹ, kể cho họ nghe về chuyến đi, về rừng núi, về những lúc cô cảm thấy lạc lõng và sợ hãi. Người cha và mẹ lắng nghe, ôm chặt cô vào lòng, rồi cùng nhau hứa: dù có khó khăn, dù có thử thách, gia đình sẽ luôn là nơi trở về.
Thảo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và cảm nhận rằng cuộc đời này thật kỳ diệu. Cô đã tìm thấy tuổi thơ, tìm thấy gia đình, tìm thấy những mảnh ký ức tưởng chừng đã mất. Và quan trọng hơn, cô tìm thấy tình yêu thương không gì có thể thay thế – tình yêu thương gia đình, vô điều kiện và bền chặt.
Ngày hôm sau, khi cô chuẩn bị rời ngôi làng nhỏ, ánh mắt Thảo ánh lên niềm vui và quyết tâm. Cô sẽ tiếp tục cuộc sống, nhưng giờ đây, cô không còn cô đơn. Cô có cha, có mẹ, có gia đình, và những ký ức tuổi thơ được hồi sinh. Họ cùng nhau bước đi, cùng nhau viết tiếp những chương mới của cuộc đời – một cuộc đời tràn đầy hy vọng, yêu thương, và hạnh phúc giản dị nhưng sâu sắc.
Và thế là, câu chuyện của Thảo khép lại – không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Ngôi nhà cũ giữa rừng, bức tranh của cô bé ngày xưa, và vòng tay cha mẹ, tất cả đều trở thành minh chứng cho niềm tin, hy vọng và sức mạnh của tình thân – thứ tình cảm thiêng liêng nhất mà mỗi người đều khao khát tìm thấy.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.