Min menu

Pages

Mẹ vợ cũ gọi bảo đến trường học đón “con” sau 10 năm ly hôn và quên lãng. Đến nơi, tôi chết lặng khi thấy đứa trẻ đó là ai.

Chương 1: Bóng dáng quá khứ

Mười năm trôi qua kể từ ngày ly hôn, tôi gần như đã quên đi những gì thuộc về gia đình cũ, quên đi cả những khoảnh khắc mà tôi từng nghĩ sẽ kéo dài cả đời bên người vợ mà tôi đã yêu thương. Công việc khiến tôi bận rộn đến mức không còn thời gian để nhìn lại chính mình, để suy ngẫm về những quyết định đã thay đổi đời mình. Những ngày tháng dài miên man trong các dự án, các cuộc họp, những hợp đồng ký kết và những con số trên bảng báo cáo khiến tôi tự nhủ rằng mình không cần gì khác ngoài thành công, đến nỗi cái tên của vợ cũ, hình ảnh cô ấy, và những kỷ niệm xưa cũng dần phai nhạt.

Nhưng đời không cho phép quá khứ ngủ yên mãi. Một buổi sáng, khi tôi đang cặm cụi với email và số liệu trên máy tính, điện thoại reo vang. Màn hình hiện tên mẹ vợ cũ – bà Thu. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong người. Mười năm, chưa từng một lần bà gọi tôi, ngoại trừ vài cuộc họp mặt xã giao hay những dịp lễ Tết, và giờ đây lại là một cuộc gọi đột ngột.

“Cháu à, hôm nay có thể đến đón con cháu ở trường không?” – giọng bà trầm và chùng, nhưng vẫn giữ được sự nghiêm túc đặc trưng.

Tôi khựng lại. “Đón con… con cháu?” – tôi hỏi lại, cố kiểm soát sự bối rối trào lên trong lòng. Bà Thu im lặng một nhịp, rồi nói thêm:

“Cháu hãy đến, bà nghĩ tốt nhất cháu nên gặp con ngay hôm nay.”

Tôi không hiểu gì cả. Mười năm, tôi chưa từng nghe nhắc đến một đứa con nào của mình. Và đến lúc này, bà gọi tôi đi đón một đứa trẻ mà tôi chưa từng gặp. Cảm giác tim như dừng lại một nhịp.

Hết giờ làm, tôi lái xe qua những con đường quen thuộc của ngoại ô thành phố, nơi tôi từng đưa vợ cũ đi chơi, nơi chúng tôi từng cãi nhau vì những chuyện vụn vặt, những áp lực công việc. Tôi nhớ lại khuôn mặt cô ấy – đôi mắt trầm buồn, nụ cười thoáng qua nhưng lại chứa đựng bao điều không nói. Và giờ đây, sau mười năm, tôi sắp được gặp một phần máu mủ của chính mình mà tôi chưa từng biết đến.

Khi đến cổng trường, bà Thu đã đứng đó, áo dài màu pastel, dáng người nhỏ nhắn nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ. Bên cạnh bà là một cô bé đang chơi đá cầu với vài bạn học khác. Lúc nhìn thấy tôi, cô bé dừng lại, nhíu mày nhưng không rút lui, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tò mò.

Bà Thu tiến đến, giọng bà dịu dàng hơn hẳn so với khi gọi điện:

“Đây là con cháu của cháu. Tên bé là An. Bà biết cháu sẽ rất bất ngờ, nhưng giờ bé cần gặp cha mình.”

Tôi chết lặng. Trái tim như bị bóp nghẹt. Cô bé này… đôi mắt, nụ cười, cả cử chỉ đều quen thuộc đến mức đau nhói. Tôi nhìn An, bối rối và không dám tin, và rồi bà Thu kể.

“Sau khi hai người ly hôn, Hạnh (vợ cũ của cháu) mới biết mình mang thai. Cô ấy đã âm thầm về quê, sinh và nuôi con một mình. Bà đã giữ bí mật này, nhưng giờ Hạnh đã qua đời… và bé An cần cha.”

Những lời bà nói như sét đánh ngang tai tôi. Mười năm, tôi tưởng mình đã quên hết, tưởng mình đã từ bỏ một phần cuộc sống ấy. Nhưng giờ đây, cô bé trước mặt, ước chừng mười tuổi, chính là máu mủ của tôi. Một cảm giác hạnh phúc xen lẫn đau đớn, bối rối và sợ hãi tràn ngập trong lòng.

An đứng im, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhưng không sợ hãi. Cô bé nhấc chân tiến về phía tôi, và tôi nhận ra những cử chỉ nhỏ, cách nhăn mày, cách cười… tất cả đều là của tôi, thu nhỏ và ngây thơ.

“Cháu… cháu là cha con sao?” – An hỏi, giọng ngập ngừng.

Tôi không trả lời ngay. Tôi chỉ gật đầu, nước mắt bỗng dưng rơi. Mười năm, mười năm xa cách, và giờ đây, tôi đứng trước cô con gái của mình, lần đầu tiên được thấy mặt, lần đầu tiên được nghe tiếng gọi cha từ miệng cô bé.

Bà Thu đặt tay lên vai tôi, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng:

“Bà biết cháu sẽ bàng hoàng. Nhưng giờ bé cần sự quan tâm của cha, và bà tin cháu sẽ làm được.”

Tôi nhìn An, nhìn khuôn mặt ngây thơ nhưng rực sáng vẻ tò mò, và nhận ra rằng từ khoảnh khắc này, mọi thứ trong tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ không để cô bé này một mình nữa.

Chương 2: Lần đầu làm cha

Quãng đường từ trường về nhà tôi đầy những khoảng lặng. An ngồi bên cạnh, không nói nhiều, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo như gương phản chiếu cả niềm bỡ ngỡ lẫn tò mò. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải giải thích như thế nào về mười năm xa cách, về những điều mà cô bé chưa từng biết về cha mình.

Khi đến nhà, An bước vào, mắt mở to, nhìn quanh căn hộ sang trọng nhưng lạnh lùng. Tôi nhận ra rằng, dù sống trong nhung lụa, cô bé vẫn giữ được sự hồn nhiên và cẩn trọng – điều mà tôi từng thấy ở chính mình khi còn nhỏ.

“Nhà… này là nhà con sao?” – An hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa dè dặt.

Tôi cười, cố gắng làm dịu bầu không khí:

“Ừ… là nhà cha. Nhưng từ nay đây sẽ là nhà của chúng ta, của cha và con.”

Cô bé nhìn tôi, chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói, nhưng dường như cảm nhận được sự chân thành. Tôi dẫn An vào phòng khách, đặt những món đồ chơi mà tôi mua hôm trước lên bàn. Cô bé cầm lên, lật giở, mắt sáng lên một cách tự nhiên.

Buổi tối, tôi nấu bữa ăn đơn giản. An ngồi bên cạnh, giúp tôi bày bát đĩa. Chúng tôi ăn trong im lặng, nhưng im lặng ấy không nặng nề, mà đầy ắp cảm giác gia đình mà tôi tưởng đã mất từ lâu. Tôi nhìn An, nhớ lại Hạnh, nhớ lại những tháng ngày còn trẻ, còn mơ mộng, còn yêu. Tôi nhận ra rằng cô bé chính là kết tinh của tình yêu ấy, mà tôi chưa bao giờ biết đến.

Sau bữa ăn, An kể với tôi về cuộc sống ở quê, về những ngày đi học, những trò chơi cùng bạn bè, và cả những lúc nhớ mẹ. Tôi lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết, từng câu nói, từng nụ cười. Mười năm xa cách, nhưng giờ đây, từng mảnh ký ức về Hạnh như sống lại qua lời kể của An.

Tôi nhận ra mình không chỉ là một người cha mới, mà còn là người bạn, người đồng hành, người sẽ phải bù đắp cho cô bé những gì đã mất. Tôi thấy lòng mình tràn ngập cảm giác vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Hạnh đã ra đi, nhưng tôi còn cơ hội được làm cha, được yêu thương con gái mình, được sửa sai quá khứ.

Những ngày tiếp theo, tôi cố gắng tạo thói quen cho An, đưa cô bé đi học, đón về, cùng chơi, cùng học bài. Mỗi lần nhìn cô bé cười, tôi lại thấy tim mình mềm ra. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận ra những khoảng cách, những điều tôi chưa từng học cách làm: làm cha, chăm sóc, kiên nhẫn, yêu thương vô điều kiện.

Một buổi tối, An ngồi cạnh tôi trên sofa, nhìn lên trần nhà:

“Cha… cha có nhớ mẹ con không?” – Cô bé hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Tôi lặng người, mắt nhòe đi. “Cha… cha nhớ. Cha chỉ ước có thể gặp mẹ con nhiều hơn… nhưng cha sẽ luôn bên con, bù đắp cho con những gì con chưa có.”

An dựa vào vai tôi, im lặng. Tôi biết cô bé hiểu rằng, từ giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau bước tiếp, cùng nhau viết những chương mới cho gia đình này.

Chương 3: Hành trình làm cha

Những tuần tiếp theo là hành trình tìm hiểu và thích nghi. An vẫn còn nhút nhát, còn tôi vẫn bỡ ngỡ trong vai trò cha. Nhưng từng ngày trôi qua, chúng tôi dần dần tìm được nhịp sống chung. Tôi học cách hỏi han, lắng nghe, và quan tâm. An học cách mở lòng với tôi, dần dần coi tôi như người cha thật sự.

Một chiều cuối tuần, chúng tôi đi công viên. An chạy nhảy, hò reo, còn tôi nhìn theo, lòng đầy xúc động. Một phần tôi muốn vội vã bù đắp, một phần tôi chỉ muốn in sâu khoảnh khắc này vào trí nhớ, bởi tôi hiểu rằng thời gian đã mất không thể lấy lại, nhưng những ngày tháng sắp tới, tôi sẽ không để tuột mất.

Tối về, khi An đã ngủ, tôi ngồi trước bàn làm việc, nhìn bức ảnh cô bé chụp hôm đầu gặp mặt. Nước mắt lăn dài trên má. Mười năm qua, tôi tưởng mình đã quên, nhưng giờ đây, cô bé này khiến tôi hiểu rằng gia đình, tình cha con, là thứ không bao giờ có thể xóa nhòa.

Những ngày sau đó, tôi liên hệ với bà Thu nhiều hơn, tìm hiểu về quá khứ của Hạnh, về những tháng ngày cô bé lớn lên ra sao, để hiểu rõ hơn về con gái mình. Tôi nhận ra rằng, bên cạnh niềm vui được làm cha, còn là trách nhiệm nặng nề mà tôi chưa từng chuẩn bị. Nhưng tôi biết mình sẽ làm được.

Một buổi chiều, An nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Cha… con sẽ cố gắng làm con gái ngoan.”

Tôi cười, ôm chặt cô bé:

“Cha biết, con sẽ làm tốt. Cha sẽ luôn bên con, không bao giờ bỏ rơi con như trước.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng mọi khoảng cách, mọi nỗi đau của quá khứ, đều có thể được hàn gắn bằng tình yêu, sự kiên nhẫn, và niềm tin. Tôi nhìn An, nhìn ngôi nhà nhỏ nhưng tràn đầy tiếng cười, và biết rằng từ giờ, tôi không chỉ là người đàn ông thành đạt trong công việc, mà còn là người cha, người trụ cột cho một gia đình mới – gia đình mà tôi đã tưởng là mất đi mãi mãi.

Nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu rọi, tôi mường tượng ra tương lai – một tương lai đầy ắp tiếng cười của An, những buổi đi học, những buổi tối kể chuyện trước khi đi ngủ, những lần cô bé gọi “cha” với tất cả niềm tin và yêu thương. Tôi hứa với lòng mình rằng sẽ không để bất cứ điều gì chia cắt chúng tôi, sẽ dạy An biết yêu thương, trân trọng gia đình, và sẽ cùng cô bé đi hết những chặng đường đời còn lại.

Và lần đầu tiên trong mười năm, tôi cảm thấy cuộc sống thực sự trọn vẹn – không phải vì thành công, danh tiếng hay tiền bạc, mà vì tôi đã tìm lại được một phần máu mủ, một phần trái tim đã mất từ lâu.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.