Min menu

Pages

8 năm ly hôn vì không con cái. Lời gọi bất ngờ của Mẹ vợ cũ yêu cầu tôi đến đón “con”. Tôi ch-ết lặng ngay khi nhìn thấy đứa bé trước mặt và câu chuyện đ-au l-ò-ng đằng sau.

Chương 1: Cuộc gọi bất ngờ

Tôi vẫn còn nhớ hôm đó như một ngày bình thường, nhưng lại trở thành ngày định mệnh thay đổi cuộc đời mình. Tôi – Hoàng, một người đàn ông đã ly hôn tám năm trước, sống một cuộc đời khá bình yên và tách biệt. Ly hôn vì không có con, và kể từ đó, tôi luôn tự nhủ: “Cuộc sống của mình không cần quá nhiều ràng buộc cảm xúc, chỉ cần công việc, bạn bè và một ngôi nhà yên tĩnh.”

Sáng hôm đó, điện thoại reo. Tôi nhìn thấy số lạ, một giọng nói trầm ấm vang lên:

– “Anh Hoàng à, tôi là mẹ của Lan, vợ cũ của anh. Anh có thể đến đây một lát được không? Có chuyện quan trọng cần nói.”

Tôi nhíu mày, cảm giác khó chịu thoáng qua. Mẹ vợ cũ chưa bao giờ gọi tôi một cách riêng lẻ. Lúc ly hôn, bà cũng chỉ giữ khoảng cách lịch sự, thỉnh thoảng gọi hỏi thăm, chủ yếu là về Lan, và giờ đã tám năm trôi qua. Tôi hỏi lại:

– “Có chuyện gì ạ? Có phải liên quan đến Lan không?”

Giọng bà trầm xuống, nghe như giọt mưa lạnh lùng rơi trên kính cửa:

– “Anh đến đi. Đừng hỏi nhiều. Tôi sẽ nói tất cả khi gặp.”

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng bản năng thôi thúc tôi lái xe đến nhà mẹ vợ cũ. Con phố nhỏ, hẹp và quen thuộc dẫn tôi đến ngôi nhà cũ, nơi tôi từng cùng Lan chia sẻ biết bao kỷ niệm. Cánh cửa mở ra, bà đứng đó, tóc đã điểm sợi bạc, dáng người vẫn thẳng, ánh mắt sắc sảo nhưng pha chút lo lắng:

– “Vào đi, Hoàng. Con trai của anh đang đợi.”

Tôi chết lặng. “Con trai… của tôi?” Câu nói ấy như một cú tát nặng nề, khiến tôi không thể ngay lập tức tin được. Mẹ vợ cũ dẫn tôi vào phòng khách, nơi một cậu bé đang ngồi trên ghế sofa. Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt trong trẻo, nhưng có thứ gì đó rất quen thuộc, khiến tim tôi nhói lên.

Cậu bé khoảng tám tuổi, mái tóc đen, đôi mắt to và sáng, gương mặt thanh tú khiến tôi lặng người. Tôi chậm rãi ngồi xuống, chưa kịp nói gì, mẹ vợ cũ bắt đầu kể. Giọng bà trầm mà chắc:

– “Sau khi hai người ly hôn, Lan mới phát hiện cô ấy đã mang thai hai tháng trước. Cô ấy không nói với anh, âm thầm nuôi con đến bây giờ. Và… hôm nay, vì Lan đã không còn, tôi phải đưa cậu ấy cho anh.”

Tôi lặng người. Cậu bé nhìn tôi, nháy mắt một cách e dè, không nói gì. Tôi cảm giác như cả tám năm qua, cuộc đời tôi chỉ là khoảng trống chờ đợi một điều gì đó mà chính tôi chưa từng biết.

– “Anh… anh không biết phải nói gì cả…” – tôi lắp bắp.

– “Không cần nói gì ngay. Cậu ấy là con của anh. Lan ra đi trong thanh thản, nhưng trước khi mất, cô ấy luôn mong anh sẽ chăm sóc con trai mình.”

Nhìn cậu bé, tôi cảm nhận một mùi hương quen thuộc, một nét cười bé xíu mà Lan từng có. Tim tôi đập mạnh, vừa xót xa vừa hối hận. Tám năm qua, tôi đã bỏ lỡ một phần cuộc đời quan trọng, và giờ đây, tất cả đổ dồn trước mắt tôi.

Tối hôm đó, tôi ngồi bên con trai, trò chuyện những câu đơn giản. Cậu bé ngượng ngùng, nhưng ánh mắt tràn đầy hi vọng. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, nhưng biết chắc một điều: cuộc đời tôi đã thay đổi vĩnh viễn.

Chương 2: Những ngày đầu làm cha

Những ngày đầu tiên sau khi đón con về, tôi như người lạc giữa hai thế giới. Công việc vẫn bận rộn, nhưng giờ đây có một sinh mệnh nhỏ bé phụ thuộc hoàn toàn vào tôi. Tôi loay hoay từ việc chọn phòng ngủ cho cậu bé, chuẩn bị sách vở, đồ dùng đến việc tập cho con ăn, ngủ đúng giờ.

Cậu bé tên là Minh, mẹ đặt tên với ý nghĩa “sáng sủa, thông minh”. Minh ban đầu rất nhút nhát, hầu như chỉ dám nép vào tôi khi có người lạ đến. Mỗi lần tôi gọi tên, cậu bé hít một hơi dài rồi ngẩng mặt nhìn tôi, như dò xét xem tôi có thực sự là cha mình không.

Những buổi tối đầu tiên, tôi kể cho Minh nghe về mẹ cậu bé, về những kỷ niệm mà tôi và Lan từng có. Minh nghe chăm chú, ánh mắt lấp lánh nhưng cũng tràn đầy nỗi nhớ. Tôi bất giác cảm thấy đau nhói trong tim. Tám năm trước, tôi đã từ bỏ một người phụ nữ tuyệt vời, và giờ đây, tôi phải gánh thêm trách nhiệm với sinh linh nhỏ bé mà tôi chưa từng biết.

Nhưng làm cha không chỉ là chăm sóc. Nó là học cách lắng nghe, học cách kiên nhẫn, và học cách yêu thương vô điều kiện. Những buổi tối, Minh kể chuyện ở trường, những câu hỏi vụng về nhưng ngây thơ khiến tôi vừa mệt vừa vui. Tôi nhận ra rằng, tình cảm cha con không phải lúc nào cũng đến ngay lập tức, nhưng nó được xây dựng từ từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười.

Ngày thứ ba, tôi dẫn Minh đi siêu thị. Cậu bé nắm tay tôi, lo sợ nhưng cũng háo hức. Tôi mua đồ ăn cho cả tuần, và Minh giúp tôi chọn trái cây. Một khoảnh khắc bình yên đến lạ, khiến tôi nhớ Lan nhiều hơn, nhớ những ngày chúng tôi còn bên nhau, tưởng chừng không bao giờ có cơ hội trở lại.

Nhưng điều quan trọng là Minh đang ở đây. Cậu bé cần tôi, và tôi không thể bỏ lỡ thêm lần nào nữa. Tôi tự nhủ, dù có khó khăn thế nào, dù bao nhiêu năm qua tôi đã mất mát, giờ đây tôi sẽ làm tất cả để bù đắp cho con trai.

Chương 3: Chấp nhận và yêu thương

Một tháng trôi qua kể từ ngày Minh về sống với tôi. Chúng tôi dần hình thành thói quen chung: sáng sớm đi học, chiều về chơi đùa, tối cùng nhau đọc truyện, nấu ăn, kể chuyện. Minh vẫn hay hỏi về mẹ, hỏi về chuyện quá khứ. Tôi không né tránh, kể tất cả những gì mẹ cậu bé muốn tôi biết.

– “Cha ơi, mẹ có buồn không khi không nói với cha?” – Minh hỏi một tối.

Tôi im lặng một lúc, rồi ôm con vào lòng:

– “Mẹ con không buồn đâu. Mẹ muốn bảo vệ con, muốn con được hạnh phúc. Và mẹ cũng tin rằng cha con sẽ luôn ở bên con.”

Câu trả lời khiến Minh mỉm cười, ánh mắt sáng lên. Tôi nhận ra rằng, dù mất mát, dù quá khứ đau buồn, tình yêu thương vẫn có thể nối lại. Tôi học cách kiên nhẫn, học cách chia sẻ, học cách thấu hiểu. Minh không chỉ là con trai, mà còn là nhịp cầu nối tôi với Lan, với quá khứ, và với những cảm xúc tôi từng bỏ quên.

Ngày Chủ nhật, tôi đưa Minh đi công viên. Cậu bé chạy nhảy, cười đùa, còn tôi lặng lẽ theo sau, nhìn con lớn lên từng ngày. Tôi thầm cảm ơn Lan, cảm ơn mẹ vợ cũ vì đã cho tôi cơ hội thứ hai. Và tôi hiểu, hạnh phúc không phải là điều gì xa xôi, mà là khoảnh khắc được chăm sóc, được yêu thương và được yêu lại, ngay chính nơi mình từng bỏ lỡ.

Tôi nhìn Minh, thấy hình ảnh Lan trong đôi mắt cậu, thấy tương lai và trách nhiệm lớn lao đang chờ. Tôi mỉm cười, biết rằng, dù quá khứ có mất mát, hiện tại vẫn có thể trở nên trọn vẹn. Tôi sẽ không để Minh thiếu thốn tình thương, sẽ không để cậu bé phải chịu nỗi đau tôi từng trải qua. Tình cha con bắt đầu từ những bước nhỏ, từ những khoảnh khắc giản dị, và tôi sẽ luôn ở bên cậu, trọn đời.

Hết truyện

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.