CHƯƠNG 1 – NGÀY ANH ĐƯA NGƯỜI KHÁC VỀ NHÀ

Căn nhà vốn yên bình bỗng trở nên nghẹt thở trong buổi chiều nặng nề. Tiếng xe ô tô vừa dừng trước cổng vang lên như một tín hiệu báo trước điều chẳng lành. Lan đang gọt trái cây chuẩn bị cho bữa tối thì nghe tiếng cổng mở mạnh. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hùng bước vào, khuôn mặt hằm hằm nhưng ánh mắt lại lấp ló điều gì đó lạ lẫm, như sự quyết đoán pha lẫn khó chịu. Bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ, trang điểm đậm, chiếc váy ôm sát làm lộ rõ bụng bầu đã khá lớn.
Lan lặng người. Dao trên tay rơi xuống nền, tạo nên tiếng "keng" lạnh lẽo. Một giây sau, cả căn nhà chìm vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng tim cô đập thình thịch.
Hùng nhìn vợ, nói bằng giọng điềm nhiên đến tàn nhẫn:
– Đây là Thảo. Cô ấy đang mang thai.
Lan bủn rủn cả người. Cô mất vài giây mới cất được tiếng:
– Anh… nói gì vậy? Cô ấy… mang thai thì liên quan gì đến nhà mình?
Thảo mím môi, đưa tay vuốt bụng, ra vẻ thương cảm:
– Chị thông cảm. Em không muốn làm khổ ai, nhưng anh Hùng bảo phải để chị biết sự thật. Cái thai này… là con của anh ấy.
Như có sét đánh ngang tai. Lan lùi một bước, lắc đầu liên tục như thể không tin nổi tai nghe mắt thấy.
– Không. Không thể nào…
Hùng khoanh tay, giọng khô như đá lạnh:
– Có gì mà không thể? Em sống với anh 10 năm mà chỉ sinh được một đứa con gái. Anh cần một đứa con trai để nối dõi.
Lan như bị ai bóp nghẹt cổ. Những năm tháng hy sinh, những đêm cô làm thêm để phụ anh trả nợ thời khó khăn, những lần cô thức trắng trông con lúc anh đi tiếp khách… tất cả hiện lên rồi vụt tắt như bọt biển.
Con gái họ – bé Vy mười tuổi – đứng ở cửa phòng, mặt tái đi, đôi mắt đỏ hoe. Con bé cố kìm tiếng nấc khi nghe bố nói cần “một đứa con trai”. Vy từ nhỏ đến nay luôn quấn bố, nhưng câu nói ấy như xé toang trái tim non nớt của con.
Lan chạy đến ôm con, tay run rẩy.
– Con vào phòng đi, đừng nghe nữa…
Nhưng quá muộn rồi.
Hùng lấy từ trong cặp ra một xấp giấy. Anh đặt mạnh lên bàn:
– Đơn ly hôn. Em ký đi. Chúng ta giải quyết nhanh gọn. Anh có trách nhiệm chu cấp đầy đủ cho Vy. Nhưng anh sẽ xây dựng gia đình mới với Thảo. Cô ấy sắp sinh rồi.
Lan rùng mình. Cô chưa từng nghĩ người đàn ông từng hứa che chở cả đời cho mình lại có thể lạnh lùng đến vậy. Mắt cô ầng ậc nước:
– Anh đưa nhân tình về nhà… còn ép tôi ký đơn ngay trước mặt con sao? Anh chưa từng nghĩ cho con sao?
Hùng nhếch môi:
– Em đừng nói chuyện cảm xúc ở đây. Ly hôn sớm ngày nào, tốt ngày đó. Anh không muốn gây áp lực cho Thảo.
Thảo đứng bên cạnh, giả bộ xót xa nhưng ánh mắt lại đầy tự mãn. Cô ta bước đến gần Lan, đưa tay vuốt bụng như khoe chiến lợi phẩm:
– Em sắp sinh. Em cần danh phận. Mong chị hiểu cho phụ nữ cùng cảnh ngộ.
Lan cắn môi, giọt nước mắt rơi xuống nền gạch lạnh buốt. Cô nhìn Hùng lần cuối, cố tìm bóng dáng người chồng năm xưa – người từng cõng cô qua cơn mưa lớn, từng thức đêm làm việc để mua cho cô món quà sinh nhật rẻ tiền nhưng đầy ý nghĩa. Nhưng giờ, trước mắt cô chỉ còn một người đàn ông xa lạ, bị lòng tham và niềm tin mù quáng dắt lối.
Căn nhà từng ấm êm giờ giống như nơi dư thừa.
Lan ôm con gái, lặng lẽ nói:
– Mẹ xin lỗi vì để con phải chứng kiến chuyện này. Con đi cùng mẹ nhé.
Vy bật khóc, siết chặt cổ mẹ.
Hùng quay mặt đi, không giữ, không nói một câu.
Lan nhìn anh một lần cuối:
– Anh sẽ hối hận.
Hùng cười nhạt:
– Anh chưa bao giờ chắc điều gì như hôm nay.
Trời tối dần. Hai mẹ con xách túi rời khỏi căn nhà đã gắn bó mười năm. Cánh cửa khép lại sau lưng – không phải kết thúc của họ, mà là khởi đầu của một cuộc đời mới mà chính họ cũng chưa hình dung ra.
CHƯƠNG 2 – MƯỜI NĂM PHÍA SAU: MỘT NGƯỜI RỰC SÁNG, MỘT NGƯỜI SA SÚT

Thời gian trôi nhanh như gió. Mười năm đủ để thay đổi số phận của bất kỳ ai – và với Lan, đó là quãng đường từ vực sâu tuyệt vọng đến đỉnh cao tự lực.
Ngày đầu rời khỏi nhà, cô gần như trắng tay. Vừa ly hôn, vừa nuôi con nhỏ, vừa phải đối mặt với ánh mắt soi mói của hàng xóm, họ hàng. Cô tìm việc khắp nơi, chấp nhận làm từ nhân viên phục vụ quán ăn đến kế toán bán thời gian, miễn có tiền lo cho con gái.
Vy lớn lên trong những ngày mưa nắng của mẹ. Con bé không trách bố, nhưng mỗi lần ai vô tình nhắc đến chuyện “cần con trai để nối dõi”, đôi mắt con lại sẫm buồn. Cô bé học giỏi, ngoan ngoãn, thương mẹ hết mực. Đó là nguồn sức mạnh giúp Lan kiên cường đứng vững.
Sau vài năm làm thuê, Lan mạnh dạn vay vốn mở quán ăn nhỏ. Cô tự tay chọn món, tự tay đi chợ, tự tay đứng bếp. Khách đến ăn khen đồ ăn ngon, sạch, lại hợp khẩu vị. Quán bắt đầu đông. Lan mở thêm chi nhánh. Rồi thêm một chi nhánh nữa. Năm thứ mười, cô đã trở thành chủ một chuỗi nhà hàng ăn lớn, nổi tiếng trong thành phố.
Phong thái của Lan giờ đây chín chắn, trầm tĩnh và đầy tự tin. Căn hộ hai mẹ con ở không còn chật chội mà đã trở thành một căn nhà ấm cúng, đủ đầy. Vy giờ đã là sinh viên đại học, xinh xắn và chững chạc, luôn tự hào về mẹ.
Một buổi chiều, Lan lái xe về trước cửa nhà hàng thì thấy một người đàn ông đội mũ bảo hiểm cũ, ngồi trên chiếc xe ôm công nghệ đã bạc màu. Anh ta cúi đầu, dáng ngồi mệt mỏi. Dù khuôn mặt hốc hác, râu mọc lởm chởm, Lan vẫn nhận ra ngay.
Là Hùng.
Anh đứng dậy, do dự như sợ bị nhận ra. Khi Lan bước xuống xe, Hùng giật mình. Anh muốn né đi nhưng đôi mắt hai người đã chạm nhau.
Hùng cúi mặt:
– Chào… Lan.
Giọng anh khàn đặc, chẳng còn chút tự tin hay kiêu ngạo của ngày xưa.
Lan giữ thái độ bình thản:
– Anh tới nhà hàng tôi có việc gì?
Hùng ngập ngừng, đôi mắt buồn bã:
– Anh chạy xe ở khu vực này. Thấy em… anh muốn chào một tiếng.
Lan nhìn chiếc xe cà tàng của anh, rồi nhìn chiếc áo chạy xe ôm bạc màu. Nhìn kỹ hơn, cô thấy tay anh run nhẹ vì đói hoặc mệt.
– Nếu anh cần một bữa ăn thì vào ăn. Ở đây không ai xua đuổi anh.
Hùng mím môi, như có điều gì muốn nói nhưng lại nuốt xuống. Anh lắc đầu:
– Không. Anh chỉ muốn nói với em một chuyện…
Lan im lặng. Hùng hít một hơi dài:
– Thảo bỏ anh rồi. Cô ta lấy hết tiền… rồi chạy trốn. Thằng bé mà anh từng nghĩ là con trai ruột… cũng không phải con anh.
Lan đứng lặng. Gió thổi nhẹ qua vai, mang theo cảm giác chua xót đến khó tả.
Hùng tiếp tục, giọng nghẹn như người bị bào mòn:
– Anh đi xét nghiệm. Không cùng huyết thống. Suốt mấy năm nay, cô ta dùng danh nghĩa “vợ và con anh” để lấy tiền từ anh, rồi còn… vay mượn hộ anh, giờ bỏ đi mất. Nhà mất. Xe mất. Công ty mất. Anh… trắng tay.
Cô nhìn anh thật lâu. Không phải đau lòng, mà là thương hại cho một người đã đánh đổi cả gia đình để đổi lấy một ảo vọng rỗng tuếch.
Lan thở nhẹ:
– Anh hối hận chưa?
Hùng gật đầu rất chậm, mắt đỏ lên:
– Anh sai rồi… Anh sai quá rồi. Anh không thể nào sửa được nữa.
Anh cúi đầu, như muốn nói điều sâu nhất trong lòng:
– Ngày xưa… anh đã đối xử tệ với em và con. Anh biết khó mà mong em tha thứ. Nhưng anh muốn xin một điều… cho anh được gặp Vy… chỉ một lần.
Lan do dự. Nhưng cô biết con gái mà thấy bố trong bộ dạng này sẽ đau lòng lắm. Cô lắc đầu:
– Để tôi nói chuyện với con đã.
Hùng nhìn cô như bấu víu vào tia hy vọng mong manh cuối cùng:
– Anh… cảm ơn.
Lan bước vào nhà hàng. Phía sau, người đàn ông từng phụ bạc cô đứng lặng giữa dòng xe tấp nập. Không ai nhận ra anh từng là người giàu có, từng tự tin đến mức coi thường vợ con. Giờ chỉ còn là người chạy xe ôm với đôi mắt thấm đầy thất bại.
Mười năm trước, cô nói “Anh sẽ hối hận”.
Và hôm nay, lời ấy đã thành sự thật.
CHƯƠNG 3 – CUỘC GẶP LẠI GIỮA MỘT NGƯỜI CHA VÀ MỘT ĐỨA CON

Lan ngồi trong phòng khách, nhìn con gái – giờ đã trưởng thành – đang đọc sách. Cô quyết định kể lại chuyện đã gặp Hùng. Vy lặng im, không tỏ thái độ cực đoan mà chỉ hỏi nhẹ:
– Bố… sống khó khăn vậy sao mẹ?
Lan gật đầu.
Vy trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Mẹ… nếu bố muốn gặp con thì… con đồng ý. Dù sao bố cũng là bố ruột của con. Nhưng con sẽ không để chuyện cũ ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ. Con chỉ muốn gặp để biết bố sống ra sao.
Lan nắm tay con, mỉm cười:
– Mẹ tôn trọng quyết định của con.
Hôm sau, Lan hẹn Hùng đến quán. Khi anh bước vào, anh đứng khựng lại khi thấy Vy. Con bé đã lớn, gương mặt giống anh như hai giọt nước thời trẻ. Mắt Hùng đỏ hoe:
– Vy… bố xin lỗi… Bố xin lỗi con rất nhiều…
Vy cúi đầu, lễ phép:
– Con chào bố.
Không còn oán trách, cũng không còn giận dữ. Chỉ là sự trưởng thành khiến Vy hiểu rằng hận thù chẳng giúp gì cho bất kỳ ai.
Hùng run rẩy:
– Bố đã bỏ lỡ quá nhiều… Bố không xứng, nhưng bố vẫn mong con… cho bố một cơ hội làm cha dù chỉ là chút ít…
Vy đáp nhẹ:
– Con chỉ muốn biết bố có khỏe không, sống có ổn không. Con không trách bố. Nhưng con và mẹ đã có cuộc sống mới. Bố cũng nên cố gắng sống tốt hơn.
Nghe những lời đó, Hùng bật khóc. Bao năm vùi mình trong ân hận, giờ được nghe tiếng con gọi “bố”, trái tim anh gần như vỡ ra.
Lan nhìn cảnh ấy, thở dài. Những gì cần trả đã trả. Những gì cần nhận đã nhận. Mọi đau thương năm xưa giờ đã hóa thành bài học đắt giá cho tất cả.
Hùng lau nước mắt, đứng dậy, khẽ cúi đầu trước Lan:
– Cảm ơn em… vì đã không dạy con oán hận bố. Anh biết ơn điều đó suốt đời.
Lan chỉ đáp bằng giọng bình thản:
– Chuyện cũ qua rồi. Tôi chỉ mong anh sống tử tế hơn phần đời còn lại.
Hùng gật đầu liên tục, mắt đầy biết ơn. Anh quay sang con:
– Khi nào con cần gọi xe, con gọi bố. Bố luôn ở gần đây.
Vy mỉm cười:
– Dạ. Con biết rồi.
Buổi gặp kết thúc bằng sự nhẹ nhàng thay vì đớn đau. Mỗi người bước ra khỏi quán theo hướng riêng của mình, nhưng trong lòng họ đều đã khép lại cánh cửa cũ.
Lan đứng ở cửa, nhìn chiếc xe cũ kỹ đưa Hùng hòa vào dòng người. Cô không vui nhưng cũng không buồn. Đó đơn giản là vòng đời. Có người chỉ nhận ra ai thực sự yêu thương mình khi đã đánh mất tất cả.
Sau lưng cô, Vy bước đến, khoác tay mẹ:
– Mẹ, giờ mình về chứ?
Lan mỉm cười:
– Ừ, về thôi con.
Hai mẹ con rời nhà hàng – nơi từng là biểu tượng của sự vươn lên. Ánh nắng cuối ngày rọi qua, phủ lên họ một lớp sáng dịu nhẹ.
Họ đã đi qua những ngày đen tối nhất để đến được bình yên hôm nay.
Và đôi khi, công bằng của cuộc đời đến muộn, nhưng chưa bao giờ biến mất.
HẾT.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.