Chương 1: Những ngày tưởng hạnh phúc
Tôi lấy chồng đã năm năm, và giờ đây là mẹ của hai đứa con nhỏ. Cuộc sống tưởng chừng bình yên ấy, ai cũng nghĩ tôi may mắn, nhưng thực ra, tôi luôn có cảm giác lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.
Chồng tôi – Minh – là một người đàn ông đẹp trai, hào hoa, nhưng cũng nổi tiếng với tật chơi bời, thích tụ tập bạn bè, uống rượu và những cuộc vui vô bổ. Tôi biết điều đó khi quyết định lấy anh, nhưng những lời hứa hẹn sẽ thay đổi, sẽ tập trung làm ăn khiến trái tim tôi mềm nhũn. Tôi vẫn còn nhớ buổi tối đầu tiên sau đám cưới, Minh nắm tay tôi, nói với giọng chân thành:
“Anh sẽ không để em phải thất vọng đâu. Anh sẽ tu chí, sống vì gia đình mình.”
Tôi mỉm cười, tin vào lời anh. Chỉ vì tin, tôi đã bỏ qua bao cảnh báo của bạn bè, của người thân. Nhưng giờ đây, năm năm trôi qua, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm. Minh chứng nào tật nấy. Dạo gần đây, những cuộc nhậu nhẹt kéo dài đến tận đêm khuya, những cuộc điện thoại bí ẩn, những lúc về muộn không giải thích, khiến chúng tôi cãi nhau nhiều hơn. Tôi mệt mỏi đến mức đôi lúc chỉ muốn rời bỏ tất cả.
Một buổi chiều cuối tuần, sau một trận cãi vã nảy lửa vì Minh về nhà say xỉn, tôi quyết định xin phép ông bà nội cho tôi dẫn hai con về ngoại chơi vài ngày để giải tỏa căng thẳng. Tôi nghĩ đơn giản, chỉ là một chuyến đi ngắn thôi.
Nhưng ông bà nội từ chối. Bà bảo:
“Ở nhà mà còn cãi nhau, ra ngoài làm gì? Con cứ bình tĩnh đi, đừng nóng nảy.”
Tôi không đồng ý, bởi cảm giác bực bội dâng trào, tôi vẫn cố bước ra khỏi nhà. Chưa kịp đi xa, bố chồng lao ra, giật mạnh ba lô của con tôi đang đeo, ném xuống đất.
“Muốn đi thì đi một mình! Hai đứa trẻ ở nhà không ai chăm đâu! Nếu mày không nghe, tao sẽ…”
Ông ta chạy vào bếp, tay cầm dao. Hai đứa trẻ khóc toáng lên, sợ hãi, ôm tôi run rẩy. Lòng tôi như bị bóp nghẹt. Tôi không thể tin chính người thân lại dùng bạo lực với con tôi chỉ vì muốn giữ tôi ở lại.
Những ngày sau, tôi mới nhận ra mình không hề đơn độc trong nỗi khổ này. Mẹ chồng, người vốn dịu dàng trước mặt tôi, lại mách Minh rằng tôi ăn uống không mời ông bà một câu. Tôi bực mình hỏi:
“Mẹ nói con không mời là khi nào?”
Bà chỉ im lặng, mặt ấm ức như thể tôi đang kiếm chuyện. Không dừng lại ở đó, bà kể với con gái bà, khóc lóc thút thít, kể lể như thể tôi mới là người có lỗi.
Cô em chồng, kẻ mà tôi từng nghĩ sẽ đồng cảm, cũng góp phần “xào xáo” câu chuyện, đặt điều nói tôi hỗn láo, đem cả gia đình tôi ra nói xấu. Mọi chuyện tôi biết được là nhờ em dâu vô tình nghe được.
Tôi đứng giữa những cuộc chơi bời của chồng và sự chèn ép tinh thần từ nhà chồng, cảm giác bất lực, cô đơn xâm chiếm. Tôi tự hỏi mình: còn nên tiếp tục chịu đựng để con có đầy đủ cha mẹ hay nên dứt khoát ly hôn, giành quyền nuôi con, giải thoát bản thân khỏi cảnh sống như vậy?
Tối hôm ấy, tôi ôm hai đứa con vào lòng, ánh đèn vàng mờ chiếu qua cửa sổ, lòng ngổn ngang như một mớ hỗn độn. Con gái tôi thì thút thít hỏi:
“Mẹ ơi, ba có lại giận mẹ không?”
Tôi gạt nước mắt, ôm con vào lòng:
“Không sao đâu, mẹ ở đây mà.”
Nhưng chính tôi cũng không còn biết “không sao” có thật sự tồn tại hay không…
Chương 2: Những bức tường vô hình
Những ngày sau trận cãi nhau kinh hoàng ấy, tôi cảm giác như đang sống trong một căn nhà đầy bức tường vô hình. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của chồng, bố mẹ chồng hay em chồng đều như nhắc nhở tôi rằng, mình là người ngoài cuộc, không thuộc về nơi này.
Minh vẫn đi làm về muộn, điện thoại liên tục rung báo những tin nhắn và cuộc gọi tôi không bao giờ dám mở ra. Có những buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách, nghe tiếng trẻ con ngủ say trong phòng riêng, tự hỏi: nếu tôi bỏ đi, liệu ai sẽ chăm sóc các con? Nhưng nếu tôi ở lại, liệu tôi có tiếp tục chịu đựng cảnh bị coi thường, bị chèn ép, bị xúc phạm đến tận cùng như những ngày vừa qua?
Một buổi chiều, Minh về nhà say mềm. Tôi mệt mỏi không còn đủ sức để cãi cọ, chỉ lặng lẽ chuẩn bị cơm tối. Thấy tôi không nói gì, Minh lại nắm tay tôi, nở nụ cười khờ dại:
“Em… đừng giận anh. Anh chỉ mệt thôi, chứ anh vẫn yêu em mà.”
Nhưng lời nói ấy chẳng làm dịu được gì. Tôi đã quá quen với những lời hứa suông, những nụ cười giả tạo mà sau lưng lại là cuộc chơi bời không dứt.
Ngày hôm sau, mẹ chồng lại gọi tôi ra nói chuyện. Bà giọng ấm ức, mắt đỏ hoe:
“Con dâu à, mẹ thấy con hỗn với mẹ rồi. Con phải biết điều chứ, nhà này là của bố mẹ, con không thể làm gì tùy tiện được.”
Tôi hít sâu, cố kìm nén cảm giác bực tức:
“Mẹ ơi, con chỉ muốn đi thăm ngoại vài ngày thôi. Sao mẹ không hiểu cho con?”
Bà lắc đầu, quay đi như thể tôi đang làm điều trái pháp luật. Những câu nói, ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy mình thật sự bị cô lập. Không chỉ bị chồng bạo lực tinh thần, tôi còn phải chịu sự kiểm soát và phán xét của cả gia đình anh.
Nhưng áp lực tồi tệ nhất không phải từ mẹ chồng, mà là từ chính Minh. Anh vẫn tiếp tục chơi bời, tiền bạc của gia đình bị hao hụt dần, trong khi tôi phải xoay xở mọi việc trong nhà. Có lần tôi hỏi thẳng:
“Anh có biết giờ con cái cần gì không? Cần anh chứ không phải những cuộc nhậu!”
Minh nhìn tôi, đôi mắt thẫn thờ:
“Em lại lên giọng rồi. Anh có mệt mỏi gì đâu, chỉ muốn gặp bạn bè thôi mà. Em cứ nghiêm trọng hóa mọi chuyện lên.”
Tôi biết, nói thêm cũng vô ích. Tôi cảm giác mình như một chiếc lá rơi trong cơn gió, bị cuốn theo dòng chảy của cuộc đời mà không có bến bờ.
Một hôm, em dâu lén đưa tôi nghe đoạn ghi âm mẹ chồng và cô ấy nói xấu tôi. Những lời lẽ cay nghiệt, đặt điều, đủ mọi kiểu bịa đặt khiến máu tôi sôi lên. Tôi không thể tin nổi, người mà tôi từng nghĩ là gia đình, là nơi chốn để tìm chỗ dựa, giờ lại đứng về phía kẻ chơi bời, vu oan giá họa tôi.
Tối đó, tôi nằm trên giường, ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt trào ra không kiểm soát. Con trai tôi thì hỏi, giọng lơ lớ:
“Mẹ… mẹ có giận ba không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt con, cố gắng mỉm cười:
“Không, mẹ không giận. Mẹ chỉ buồn thôi, con à.”
Nhưng lòng tôi rối bời, giữa việc làm mẹ, giữ gìn mái ấm và cảm giác bị phản bội, tôi nhận ra rằng mình đã kiệt sức. Tôi tự hỏi: nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ phải chịu đựng thêm bao nhiêu trận cãi vã, bao nhiêu lần bị coi thường, bị dồn nén?
Một ý nghĩ dần lớn lên trong tôi: giải thoát. Không phải chỉ cho bản thân, mà còn cho con, để chúng không phải chứng kiến những trận cãi nhau, những nỗi sợ hãi, sự hỗn loạn tinh thần. Tôi bắt đầu tìm hiểu thủ tục ly hôn, tìm cách giành quyền nuôi con, lập kế hoạch để có cuộc sống độc lập, an toàn cho cả ba mẹ con.
Nhưng trái tim tôi vẫn đau nhói khi nghĩ đến hai đứa nhỏ. Tôi yêu chúng hơn tất cả, và không muốn tước đi tình cảm với cha chúng. Tôi tự hỏi: liệu có cách nào để vừa giữ con, vừa giải thoát bản thân khỏi cảnh sống áp lực này?
Trong những đêm dài, tôi suy nghĩ, viết nhật ký, sắp xếp lại cảm xúc và ý chí. Tôi nhận ra, đây không phải là một quyết định vội vàng, mà là sự lựa chọn sống còn. Không ai có quyền áp đặt cuộc đời tôi, và cũng không ai có thể cướp đi tương lai của các con tôi.
Tôi bắt đầu chuẩn bị tâm lý, tìm luật sư, nhờ bạn bè tư vấn, và lên kế hoạch từng bước. Lòng tôi vừa sợ hãi, vừa quyết tâm: sợ hãi vì chưa từng đối mặt với cuộc chiến pháp lý, quyết tâm vì đã quá mệt mỏi với những ngày sống bị áp bức.
Cuộc sống trong căn nhà chồng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi cảm nhận từng cái nhìn, từng lời nói như những mũi dao tinh thần. Nhưng lần này, tôi biết, mình không còn có thể chịu đựng im lặng nữa.
Và tôi đã quyết: tôi sẽ bước ra khỏi vòng vây này, dù đau lòng, dù phải đấu tranh để giành lấy con và tự do cho chính mình.
Chương 3: Bước ra khỏi bóng tối
Ngày tôi quyết định nói chuyện với Minh về ly hôn, lòng tôi vừa sợ hãi vừa kiên quyết. Tôi chọn thời điểm hai đứa trẻ đang đi học, để tránh chúng chứng kiến cảnh hỗn loạn. Không khí trong phòng khách nặng nề đến mức tôi tưởng như mọi thứ xung quanh đang sụp đổ.
“Anh… chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc,” tôi mở lời, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh.
Minh nhướn mày, tỏ vẻ thờ ơ:
“Nói gì cơ? Em lại giận dỗi à?”
Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng lời chậm rãi, rõ ràng:
“Anh Minh, em… em không thể tiếp tục sống thế này nữa. Em muốn ly hôn, và em sẽ giành quyền nuôi con.”
Trong khoảnh khắc, có lẽ anh tưởng tôi đang đùa. Nhưng khi thấy tôi nghiêm túc, ánh mắt anh chợt tối đi, giọng anh trở nên căng thẳng:
“Ly hôn? Em điên rồi sao? Hai đứa con còn chưa lớn, em… em làm vậy để làm gì?”
“Để cả anh và em cùng giải thoát khỏi nỗi đau này. Anh không thay đổi được, và em không còn sức chịu đựng nữa. Con cần một gia đình bình yên, không phải chứng kiến cãi vã và bạo lực tinh thần mỗi ngày,” tôi đáp, giọng mạnh mẽ hơn, mắt đỏ hoe nhưng quyết tâm không nhường bước.
Minh im lặng. Có lẽ lần đầu tiên, anh nhận ra rằng tôi không còn là người vợ dễ bị thao túng, không còn là cô gái ngây thơ tin lời hứa hẹn.
Những ngày sau, tôi bắt đầu thủ tục pháp lý. Mọi chuyện không dễ dàng. Bố mẹ chồng và em chồng phản ứng dữ dội, đủ mọi lý do để ngăn cản. Họ nói tôi ích kỷ, làm tổn thương gia đình, thậm chí dọa sẽ làm khó dễ nếu tôi cố tiến hành ly hôn.
Nhưng tôi kiên định. Tôi tìm gặp luật sư, thu thập bằng chứng về sự chơi bời, bạo lực tinh thần của chồng, và những ảnh hưởng xấu mà con tôi phải chịu đựng. Tôi không giận dữ, không thù hằn, tôi chỉ muốn bảo vệ chính mình và các con.
Trong một buổi họp mặt tại tòa án, nhìn Minh và bố mẹ chồng đứng đó, tôi nhận ra một điều: sức mạnh không đến từ lời nói, mà từ sự bình tĩnh và lý trí. Tôi ôm chặt hồ sơ, tự nhủ:
“Mình phải làm, vì con, vì chính mình.”
Quyết định ly hôn được chấp thuận, quyền nuôi con được trao cho tôi. Những ngày đầu tiên sau khi rời khỏi nhà chồng, tôi vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Hai đứa trẻ chưa kịp hiểu hết mọi chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt an yên, tôi biết mình đã chọn đúng.
Minh sau này vẫn thỉnh thoảng tìm cách liên lạc, nhưng tôi đã học cách từ chối, đặt ranh giới rõ ràng. Cuộc sống giờ đây tuy không hoàn hảo, nhưng bình yên và an toàn hơn nhiều. Tôi tự nấu ăn, tự chăm sóc con cái, đôi khi mệt mỏi nhưng cảm giác tự do và được tôn trọng khiến mọi áp lực tan biến.
Và rồi, trong một chiều nắng ấm, tôi đưa các con ra công viên chơi. Con gái tôi cười toe toét khi chạy theo bướm, con trai tôi chăm chú xây lâu đài cát trong công viên nhỏ. Tôi đứng bên, nhìn con, hít thật sâu, tim ấm áp.
“Cuộc sống mới bắt đầu rồi, phải không mẹ?” con gái hỏi, mắt long lanh.
Tôi mỉm cười, ôm con vào lòng:
“Đúng rồi, con à. Chúng ta sẽ hạnh phúc, chỉ cần bên nhau, chỉ cần yêu thương nhau.”
Nhìn các con cười đùa, tôi biết rằng, dù đã trải qua những ngày tháng tăm tối, chúng tôi vẫn còn cơ hội để sống bình yên, để yêu thương và được yêu thương. Quyết định dứt khoát không phải là sự hận thù, mà là cách tôi giành lại cuộc đời mình và bảo vệ những điều quý giá nhất.
Và từ khoảnh khắc đó, mỗi bước đi, mỗi quyết định đều mang một sức mạnh mới: sức mạnh của người phụ nữ biết đứng lên, bảo vệ chính mình và những đứa trẻ bé nhỏ mà cô yêu thương hơn tất cả.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.