Chương 1: Quá khứ chưa phai
Cuộc sống của tôi không giống những người bạn cùng trang lứa, không có những buổi cà phê rảnh rỗi hay những chuyến du lịch cuối tuần. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở ngoại ô Hà Nội. Bố mẹ làm lụng vất vả, quanh năm đầu tắt mặt tối để nuôi tôi ăn học. Tôi luôn hiểu rõ rằng, nếu muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó, mình phải tự bươn chải bằng chính đôi tay mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh tế, tôi may mắn được nhận làm thư ký cho một công ty xuất nhập khẩu khá có tiếng. Hồi ấy tôi nghĩ, mình sẽ được làm việc chăm chỉ, học hỏi, rồi từ từ xây dựng sự nghiệp. Nhưng đời không như mơ. Chỉ vài tuần sau khi tôi bước chân vào công ty, tôi nhận ra rằng sếp – một người đàn ông trung tuổi, giàu có và quyền lực – lại có ý định khác với tôi.
Ông ấy lớn hơn tôi tới 28 tuổi, phong thái lịch lãm nhưng ánh mắt sắc như dao. Một buổi chiều nọ, ông hẹn tôi ra quán cà phê gần công ty. Tôi ngồi đối diện, tay run run cầm cốc nước, tim đập thình thịch.
“Anh biết em đang khó khăn,” ông nói thẳng, giọng lạnh nhưng đầy sức nặng. “Anh cần tình cảm, em cần tiền. Nếu em đồng ý… anh sẽ cho em nửa tỷ để chữa bệnh cho bố em.”
Tôi chết lặng. Nửa tỷ – số tiền mà bố tôi cần để chạy chữa căn bệnh tim hiểm nghèo – lại được đặt cạnh một lựa chọn mà tôi không thể chấp nhận về mặt đạo đức. Nhưng nhìn bố nằm trên giường bệnh, đau đớn mà không có đủ tiền chạy chữa, tôi biết mình không còn con đường nào khác.
“V… vâng… em… em đồng ý,” tôi thốt ra, giọng nghẹn ngào.
Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và sếp bắt đầu. Tôi trở thành người tình bí mật, người bị dư luận đặt ra ngoài ranh giới đạo đức, nhưng đối với tôi, đó là cách duy nhất để cứu bố. Nửa năm trôi qua, tôi cố gắng tự trấn an bản thân, rằng mọi chuyện chỉ là tạm thời. Nhưng định mệnh lại có cách của nó.
Một buổi sáng, tôi nhận ra mình trễ kinh. Tôi hoang mang, lo lắng. Và khi đi khám, kết quả xác nhận: tôi mang thai. Cảm xúc tôi lẫn lộn: hạnh phúc, sợ hãi, và cả tuyệt vọng. Tôi nhìn đứa con trong bụng như một sinh mệnh nhỏ bé, vô tội, nhưng đồng thời cũng là cơn ác mộng cho tương lai.
Khi tôi nói với sếp về thai nhi, phản ứng của ông ấy không hề giống những gì tôi mong đợi. Ông ta lạnh lùng, không giấu nổi vẻ khó chịu. “Em biết hậu quả nếu giữ đứa bé sẽ như thế nào không? Anh không muốn rắc rối,” ông nói, giọng nghiêm khắc. “Em phải giải quyết, nếu không… mọi chuyện sẽ không chỉ ảnh hưởng đến em.”
Tôi suy nghĩ cả đêm, nước mắt rơi lã chã. Rốt cuộc, tôi không thể từ bỏ sinh linh trong bụng. Nhưng tôi cũng không thể dựa vào người đàn ông đã xem tình cảm và sinh mệnh của mình như một món hàng để thương lượng. Tôi quyết định chia tay.
Ngày chúng tôi nói lời kết thúc mối quan hệ, tôi vừa buồn vừa nhẹ nhõm. Buồn vì mối tình đã từng là tất cả với tôi, nhẹ nhõm vì tôi không còn bị ràng buộc bởi những điều trái đạo lý. Và tôi quyết định một mình nuôi con.
Những tháng đầu tiên làm mẹ đơn thân thật sự khó khăn. Tôi vừa đi làm, vừa chăm sóc con, từng bữa cơm, từng giấc ngủ đều phải tính toán kỹ lưỡng. Tôi chưa bao giờ liên lạc lại với sếp cũ. Tôi muốn quên, muốn chôn vùi quá khứ, để con tôi có một cuộc sống bình thường, không bị ảnh hưởng bởi những quyết định sai lầm của tôi và người đàn ông ấy.
Sau hai năm, tôi mới dám mở lòng. Hưng xuất hiện trong cuộc đời tôi như một phép màu. Anh là người đàn ông chững chạc, dịu dàng, và quan trọng nhất – sẵn sàng chấp nhận con trai tôi. Mỗi lần đi ăn cùng nhau, anh đều giới thiệu chúng tôi là một gia đình, và điều đó khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy cuộc đời mình có thể quay lại quỹ đạo hạnh phúc.
Và rồi, hôm qua, tôi về nhà Hưng ra mắt. Tôi hồi hộp, lo lắng không chỉ vì bố mẹ anh có thể phản đối việc tôi là mẹ đơn thân, mà còn vì… tôi chưa chuẩn bị tâm lý cho một cuộc chạm trán không ngờ tới.
Ngay khi bước chân vào nhà, tôi chết lặng. Trước mặt tôi, người đàn ông mà tôi đã từng yêu, người sếp cũ – là cha của Hưng. Mắt ông ta trợn lên trong giây lát, rồi ngất lịm xuống sàn nhà. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, khiến tôi gần như không kịp thở.
Bây giờ, Hưng không hề hay biết gì về quá khứ của tôi. Và tôi, đứng trước tình cảnh này, cảm thấy mình vừa muốn chạy trốn vừa muốn quỳ xuống khóc. Tôi thật sự yêu Hưng, và tôi muốn quên đi mọi chuyện đã qua. Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi còn mặt mũi nào để nhìn anh nữa đây?
Chương 2: Cuộc gặp định mệnh
Sau khi sếp cũ – nay là bố Hưng – ngã quỵ trên sàn nhà, căn phòng bỗng im lặng đến mức ghê rợn. Mọi người vội chạy tới, ai cũng hốt hoảng. Tôi đứng cứng đơ, tim đập thình thịch, không biết nên lao tới hay đứng yên.
“Hưng, bố… bố bị sao vậy?” Tôi nghe tiếng Hưng run run, giọng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đã vội chạy đến bố, nâng ông dậy, mắt đỏ hoe.
“Gọi xe cấp cứu ngay! Cấp cứu! Cấp cứu!” Một người giúp việc hét lên, vừa nói vừa bấm số điện thoại.
Tôi đứng một góc, tựa vào tường, cảm giác cả thế giới sụp đổ trước mắt. Hai mươi tám tuổi, tôi từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để chống chọi mọi sóng gió, nhưng khoảnh khắc này khiến tôi nhận ra mình vẫn là một cô gái bé nhỏ, không còn đường quay lại quá khứ nhưng cũng không thể thoát khỏi nó.
Khi xe cứu thương đến, tôi bị một cú hẫng trong lòng. Tôi không biết Hưng sẽ nhìn tôi thế nào khi phát hiện sự thật rằng người đàn ông đang nằm trong bệnh viện, bất tỉnh, lại chính là người từng là mối tình “khó nhằn” của tôi. Tôi đã từng hứa với chính mình: không bao giờ để Hưng biết, không bao giờ để con trai tôi biết.
Trong lúc đội cứu thương đưa ông đi, tôi lén theo sau, như một cái bóng, vừa sợ vừa lo. Tôi thấy Hưng nắm tay bố chặt, giọng run run gọi: “Bố… đừng bỏ con…” Mỗi lời của anh như dao cắt vào tim tôi.
Tôi tự hỏi mình: “Liệu mình có dám nói sự thật với Hưng không? Liệu anh có còn yêu tôi nếu biết quá khứ của tôi? Liệu con tôi có an toàn trong vòng tay anh?”
Buổi tối, tôi ngồi một mình trong phòng khách rộng, lặng lẽ nhìn điện thoại. Con trai tôi đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng hiếu động của thằng bé chợt hiện ra trước mắt tôi, khiến tôi nuốt nước mắt vào trong. Tôi không thể để quá khứ phá hỏng tương lai mà tôi đang cố gắng xây dựng cho hai mẹ con.
Nhưng số phận không cho tôi cơ hội lẩn tránh lâu. Sáng hôm sau, bác sĩ thông báo tình trạng của sếp cũ: ông tỉnh, nhưng cần nằm viện ít nhất một tuần để theo dõi. Và điều khiến tôi sợ hãi nhất: Hưng dự định sẽ ở lại chăm sóc bố trong thời gian này.
Tôi biết, trong những ngày tới, tôi sẽ phải đối mặt với ông ấy, với Hưng, và với chính quá khứ của mình. Tôi thử tìm cách né tránh, nhưng Hưng, với bản tính cẩn trọng và dịu dàng, không để tôi làm vậy.
“Hưng… anh không nên ở đây quá lâu đâu,” tôi thận trọng nói khi anh chuẩn bị bước vào phòng bệnh. Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng run run.
“Em nghĩ sao?” Hưng nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm. “Anh không thể bỏ bố một mình, My à. Anh biết em sợ gì, nhưng anh cần ở bên bố lúc này.”
Tôi gật đầu, nuốt cơn buồn vào trong. Lòng tôi rối bời, vừa muốn khóc vừa muốn chạy trốn. Tôi tự nhủ: không được để Hưng nghi ngờ điều gì. Con trai tôi cần anh, tôi cần anh, và tôi không thể để quá khứ đánh mất tất cả.
Ngày đầu tiên bên giường bệnh, tôi chứng kiến cảnh sếp cũ mở mắt, nhìn tôi. Ánh mắt ông trống rỗng, nhưng tôi hiểu rằng ông ta nhận ra tôi. Một phần ký ức của nửa năm trước vụt hiện trong mắt ông – một ánh mắt lạnh lùng, quyền lực, nhưng giờ đây lộ rõ vẻ hối hận và đau đớn.
“Anh… My?” Giọng ông yếu ớt, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng.
Tôi im lặng. Tim tôi đập dồn dập. Tôi không dám đáp, không dám nhìn thẳng. Tôi biết nếu mở lời, cả một thế giới mà tôi đang cố xây dựng sẽ lung lay.
Nhưng ông ấy không buông tha. “Con… con trai… của anh…?” Ông nói từng chữ, khó nhọc.
Tôi khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt không thể giấu nổi sự run rẩy. Lời nói dối này là cách duy nhất để bảo vệ Hưng và con tôi, nhưng đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy tội lỗi đến nghẹt thở.
Hưng bước vào, nắm tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng. Anh chưa biết gì, nhưng trực giác đàn ông khiến anh nhận ra sự căng thẳng trong tôi. “My, em sao vậy?”
Tôi cố nở nụ cười yếu ớt. “Em… em ổn mà…”
Nhưng tôi biết, khoảng cách giữa tôi và Hưng đang được đo bằng sự thật mà tôi chưa dám nói. Tôi yêu anh, và tôi muốn quên đi quá khứ, nhưng quá khứ không hề dễ quên, nhất là khi nó đang nằm ngay trước mặt mình, trong căn phòng bệnh viện.
Những ngày sau đó, tôi lặng lẽ quan sát, tránh mọi cử chỉ quá gần với Hưng, nhưng đồng thời vẫn chăm sóc con trai mình. Mỗi lần nhìn Hưng ân cần với thằng bé, tôi vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Tôi biết, nếu bí mật này bị phơi bày, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Và tôi tự nhủ: “Phải mạnh mẽ, My. Vì con. Vì Hưng. Vì tương lai mà mình muốn có.”
Nhưng liệu có thể giấu mãi được quá khứ? Và liệu Hưng sẽ hiểu tôi khi biết tất cả? Câu trả lời vẫn nằm ngoài tầm với, như một câu hỏi chưa được trả lời, treo lơ lửng trên đầu tôi, khiến tim tôi lúc nào cũng như bị bóp chặt."
Chương 3: Sự thật và lựa chọn
Ngày thứ ba bên giường bệnh, không khí trong phòng bệnh trở nên căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Tôi đứng nép vào một góc, mắt dõi theo Hưng chăm sóc bố, lòng vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Mỗi cử chỉ dịu dàng của anh với thằng bé trong lòng tôi vừa ấm áp vừa nhói đau, vì tôi biết, chỉ một lần sự thật bị phơi bày, tất cả sẽ thay đổi.
Bố Hưng – người sếp cũ – mở mắt sau giấc ngủ trưa, ánh mắt sắc lạnh trước khi mềm dần khi nhìn tôi. Ông ta hắng giọng yếu ớt: “My… lại đây, nói chuyện với anh một chút.”
Tôi bước tới, tim đập thình thịch, cảm giác như cả cơ thể bị đóng băng. Ông nhìn tôi, giọng run run nhưng nghiêm nghị: “Anh… biết anh đã sai. Nhưng giờ, anh muốn mọi chuyện rõ ràng.”
Tôi lặng im, không dám nói gì. Tôi sợ rằng một lời cũng có thể làm tan vỡ hạnh phúc mà tôi đang cố xây dựng. Nhưng ánh mắt ông ta, một phần hối hận, một phần cầu xin, khiến tôi biết rằng sự thật sắp bùng lên.
“Con trai… của anh… là thằng bé, phải không?” Ông hỏi.
Tôi không nói, nhưng nước mắt ứa ra. Tôi biết không thể giấu mãi. Tôi hít một hơi sâu, giọng run run: “Vâng… đúng… anh ấy là con trai tôi. Con của… anh.”
Ông ta lặng người, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt hỗn độn giữa hối hận và bất lực. Tôi nghe thấy tiếng Hưng bước tới, giọng nghiêm nghị: “My… chuyện gì đang xảy ra?”
Tôi quay sang nhìn Hưng, lòng bỗng nghẹn lại. Tôi chưa từng nghĩ sẽ phải nói với anh điều này, chưa từng tưởng tượng gương mặt anh khi biết sự thật sẽ như thế nào. Nhưng tôi biết, không thể lừa dối anh lâu hơn nữa.
Tôi bước tới, nắm tay Hưng: “Hưng… có một điều em phải nói. Quá khứ của em… không hoàn hảo. Con trai em… là kết quả từ một mối quan hệ sai lầm trước khi em gặp anh. Người đàn ông ấy… là… bố của anh.”
Hưng đứng sững, mắt mở to, tim như ngừng đập trong giây lát. Không gian như ngưng trệ, chỉ còn tiếng máy thở và nhịp tim của bố anh trong phòng bệnh. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi, vẻ mặt như vừa muốn trách, vừa muốn hiểu.
Tôi tiếp tục, giọng run run: “Em không muốn gì ngoài việc chăm sóc con trai mình. Em yêu anh, Hưng… và em muốn quên đi tất cả quá khứ đau lòng đó. Em không bao giờ muốn làm anh đau, không bao giờ để con anh… hay con em phải chịu tổn thương.”
Khoảng lặng kéo dài, rồi Hưng khẽ thở dài, tay vẫn nắm chặt tay tôi. “My… anh… anh hiểu em… anh không trách em đâu. Quá khứ… quá khứ là quá khứ. Điều quan trọng là hiện tại, là con trai em và chúng ta.”
Nước mắt tôi rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt nhẹ nhõm, hạnh phúc. Tôi cảm nhận được tình yêu và sự bao dung của Hưng, cảm nhận được rằng quá khứ không thể xóa hết những gì chúng tôi đang có.
Bố Hưng – người sếp cũ – nhìn hai chúng tôi, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy hối lỗi: “Anh… xin lỗi vì tất cả. Anh… đã từng ích kỷ, nhưng bây giờ… anh muốn mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Con trai My… cũng là cháu trai anh, và anh… sẽ không gây rắc rối nữa.”
Tôi thở phào. Mọi nỗi sợ, mọi căng thẳng, giờ đây dường như tan biến. Con trai tôi đang chơi ngoan ở góc phòng, nụ cười nhỏ nhắn của thằng bé làm trái tim tôi tan chảy. Tôi biết rằng, từ giờ, cuộc sống của tôi sẽ không còn phải giấu giếm, không còn phải sống trong sợ hãi.
Những ngày sau, Hưng cùng tôi chăm sóc con, và cũng dành thời gian nói chuyện với bố anh. Mọi thứ không còn căng thẳng nữa. Tôi cảm nhận được tình cảm của Hưng dành cho mình và con trai – một tình yêu chân thành, không điều kiện, đủ sức xoá tan bóng tối của quá khứ.
Một buổi chiều, khi ba chúng tôi ngồi trong phòng khách, ánh nắng dịu dàng rọi qua cửa sổ, Hưng nắm tay tôi, mỉm cười: “My… anh muốn chúng ta là một gia đình. Em và con trai em, hãy để anh bên cạnh, chăm sóc và yêu thương cả hai mẹ con.”
Tôi không kìm nổi nước mắt, siết chặt tay anh: “Em… em đồng ý. Cảm ơn anh, Hưng. Cảm ơn vì đã yêu thương em và con em.”
Trong khoảnh khắc ấy, mọi đau khổ, mọi bí mật, mọi ân hận đều được gói lại. Tôi nhìn con trai, nhìn Hưng, và thấy rằng tương lai đang mở ra phía trước – một tương lai tràn đầy hy vọng, yêu thương và hạnh phúc thực sự.
Đôi khi, quá khứ có thể quay lại như một cơn bão, khiến chúng ta hoảng sợ và bối rối. Nhưng nếu biết dũng cảm đối mặt, biết yêu thương và tin tưởng, chúng ta vẫn có thể tìm thấy bình yên, tìm thấy hạnh phúc – ngay cả sau những sai lầm đau lòng nhất.
Và với tôi, My – mẹ đơn thân, người từng phải chịu đựng quá khứ phức tạp – giờ đây, hạnh phúc đã tìm đến.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.