Min menu

Pages

Con rể ngồi bấm điện thoại còn con gái lúi húi dọn cơm lúc gần 9 giờ tối. Bà ngoại vào chơi đã căn vặn ngay: “Đàn ông gì mà để vợ hầu hạ vậy?” Con gái cười trừ, cho đến khi nghe tiếng...

Chương 1: Bữa cơm bất ngờ


Đêm khuya dần buông xuống thành phố, những ánh đèn đường vàng vọt soi xuống vỉa hè còn ướt sương. Trong căn hộ tầng ba của khu chung cư cũ, mùi cá khô và rau luộc bốc lên thơm nồng trong bếp nhỏ. Trên ghế sofa, Quang ngồi co ro, ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt mệt mỏi. Bàn tay anh lướt qua từng con số, từng dòng tin nhắn bán hàng online, trong khi bên cạnh, Thu, vợ anh, lúi húi dọn cơm, sắp xếp từng chiếc bát, từng miếng rau vào đĩa.

Bỗng nhiên, cửa căn hộ bật mở. Tiếng giày bà ngoại cọt kẹt trên sàn gỗ, đi theo làn gió lạnh mang theo hương thuốc bắc từ phố. Bà đứng ngạc nhiên một nhịp khi nhìn cảnh tượng trước mắt: con rể ngồi bấm điện thoại, con gái dồn tâm sức cho bữa cơm muộn. Giọng bà nghiêm nghị vang lên, sắc lạnh hơn cả tiếng gió ngoài cửa sổ:

— “Đàn ông gì mà để vợ hầu hạ vậy?”

Thu chỉ cười trừ, im lặng đặt nốt những đĩa cơm còn nóng lên bàn. Quang ngẩng đầu, ánh mắt lúng túng, nhưng vẫn giữ im lặng, không dám giải thích. Bà ngoại tiến vào bếp, tay chống hông, lườm hai con một lượt.

— “Mấy giờ rồi mà mới dọn cơm? Cả ngày anh ấy đi làm về còn phải làm gì mà con để vợ dọn hết?”

Thu hít một hơi dài, cố nén sự khó chịu:

— “Dạ, bà ơi, anh ấy… anh ấy vừa tranh thủ làm việc một chút…”

Quang chợt từ phòng nhỏ vọng ra, giọng khàn khàn vì mệt:

— “Bố… bố cần thuốc gấp cho ông… nên em tranh thủ bán online để trả nợ…”

Bà ngoại nhíu mày, rồi chậm rãi nhìn anh. Ánh mắt khắt khe dần dịu đi, thay bằng một nỗi trăn trở. Thu thấy vậy, nhẹ nhàng mời bà:

— “Bà ngồi xuống, để con phụ dọn cơm. Ăn cùng sẽ ấm hơn.”

Bà thở dài, bước tới ngồi vào ghế, tay cầm chiếc đũa gỗ đã cũ. Căn bếp nhỏ bỗng trở nên ấm áp hơn, tiếng xào nấu, tiếng bàn chạm bàn, tiếng nước rót trong ly hòa cùng mùi thức ăn dần xua tan căng thẳng.

Quang đứng dậy, rửa tay, nhìn vào bát cơm đơn sơ nhưng đầy ắp tình cảm. Anh tự nhủ: “Mình may mắn thật, bà ấy hiểu rồi…”

Bữa cơm diễn ra trong im lặng, nhưng không hẳn là lạnh nhạt. Bà ngoại đôi lúc lặng lẽ quan sát con rể, ánh mắt lấp lánh sự thông cảm. Thu thì thầm bên tai Quang:

— “Bà cũng biết rồi. Không sao đâu.”

Bên ngoài, đêm thành phố vẫn sáng lóa, nhưng trong căn hộ nhỏ, ba người họ cảm nhận được một sự bình yên hiếm hoi, giữa những lo toan, những nỗi mệt mỏi và những bí mật chưa kịp nói ra.

Chương 2: Bí mật sau ánh đèn


Sau bữa cơm, bà ngoại không vội về mà ngồi lại, vừa nhâm nhi chút trà gừng, vừa nhìn hai con trẻ. Không khí trở nên trầm lắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió đêm lùa qua khe cửa.

Bà chậm rãi nói:

— “Con biết không, bà từng nghĩ đàn ông mà để vợ hầu hạ là… không ra gì. Nhưng… con rể của bà, nhìn kỹ mới thấy, cậu ấy cũng chịu đựng, cũng lo cho nhà vợ lắm…”

Thu mỉm cười, nắm tay Quang:

— “Bà ơi, chuyện tiền thuốc của bố bà ấy… nó nặng hơn mọi chuyện trong nhà mình. Em biết anh ấy vất vả mà không dám nói ra…”

Quang cúi đầu, tay xoa xoa gáy:

— “Anh chỉ… không muốn làm mọi người lo. Nhưng nhìn bà ngoại, anh… anh thấy nhẹ nhõm hơn.”

Bà ngoại bật cười khẽ, nụ cười già nua nhưng đầy ấm áp:

— “Ừ, phải biết mà. Người đàn ông tốt, không chỉ là người không lười biếng, mà còn biết chịu trách nhiệm, biết quan tâm gia đình…”

Thu lặng lẽ chuẩn bị vài tách trà, đặt trước mặt bà, trước mặt chồng. Không khí dần trở nên gần gũi hơn. Quang kể về những ngày anh vừa làm việc công ty, vừa tranh thủ bán online để trả nợ tiền thuốc, vừa chăm sóc vợ. Những câu chuyện mệt nhọc, nhưng đầy tình cảm, khiến bà ngoại chậm rãi gật gù.

— “Thì ra… con rể bà vất vả thật. Bà tưởng… tưởng cậu ấy lười.”

Bà nhìn Quang, đôi mắt long lanh, giọng dịu dàng hơn hẳn:

— “Người tốt thì mệt cũng không than, chỉ âm thầm lo cho người khác. Con gái bà chọn đúng người.”

Thu mỉm cười, ôm lấy chồng, cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi len lỏi giữa những lo toan thường nhật. Bà ngoại ngồi bên cạnh, chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt dịu dàng dõi theo đôi vợ chồng trẻ.

Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt ra từ đèn trần, chiếu lên bàn tay những người lao động, những gương mặt mệt mỏi nhưng ấm áp. Mọi chuyện tưởng chừng bình thường, nhưng với bà, đây là khoảnh khắc quý giá: bà đã hiểu, đã thấy con rể không hề tầm thường, và con gái của mình cũng đủ kiên nhẫn để đồng hành cùng anh.

Bà thầm nhủ: “Cuộc sống không hoàn hảo, nhưng nếu biết yêu thương và chia sẻ, thì mọi chuyện cũng đủ ấm áp.”

Chương 3: Hiểu nhau giữa những nỗi lo


Ngày hôm sau, căn hộ nhỏ sáng rực ánh mặt trời, nhưng không khí vẫn nặng trĩu vì những lo lắng thường nhật. Bà ngoại đứng bên cửa sổ, nhìn phố phường tấp nập, tay cầm túi nhỏ thuốc, chợt quay lại nhìn Quang.

— “Anh ơi… hôm qua bà hơi… vội vàng. Nhưng nhìn anh làm việc, bà thấy… đúng là con rể bà không tầm thường.”

Quang cúi đầu, ngượng ngùng:

— “Dạ… cảm ơn bà… Anh chỉ muốn giúp mọi người…”

Thu bước tới, đặt tay lên vai chồng:

— “Anh ấy tốt mà bà. Chỉ là đôi lúc, mọi người chưa hiểu hết thôi.”

Bà ngoại gật gù, ánh mắt dịu lại, nụ cười nở trên môi:

— “Ừ, bà hiểu rồi. Ai cũng có gánh nặng riêng, chỉ cần biết chia sẻ, là đủ.”

Cả ba cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, không còn ai cằn nhằn, không còn ai căng thẳng. Chỉ có tiếng cười nhẹ, tiếng nước rửa bát và sự ấm áp len lỏi khắp căn hộ.

Quang thầm nghĩ: “Có bà ở đây, Thu cũng bớt vất vả hơn. Cuộc sống không còn cô đơn…”

Thu thì thầm bên tai chồng:

— “Đêm qua, nhìn bà ngồi cùng mình, em thấy bình yên lắm…”

Bà ngoại nghe vậy, nắm lấy tay Thu, giọng trầm ấm:

— “Con gái bà, sống có trách nhiệm và biết yêu thương, bà yên tâm rồi. Con rể bà cũng xứng đáng.”

Căn phòng nhỏ ngập tràn ánh sáng, không chỉ là ánh nắng mà còn là sự thấu hiểu, là lòng biết ơn, là tình cảm gia đình vừa được hàn gắn. Những nỗi mệt nhọc, những lo toan trước đây bỗng trở nên nhẹ nhõm.

Bữa cơm tối hôm trước, bây giờ không còn là chuyện “vợ hầu chồng”, mà là câu chuyện về sự quan tâm, hy sinh và thấu hiểu. Mỗi người đều biết mình cần gì, cần ai, và quan trọng nhất là cùng nhau bước tiếp trong cuộc sống thường nhật, dù bận rộn, dù mệt mỏi.

Đêm xuống, ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, phản chiếu lên bàn tay những người lao động, những gương mặt mệt nhưng ấm áp. Trong lòng mỗi người, có một nỗi nhớ, một niềm hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn: gia đình, sự yêu thương, và sự thấu hiểu lặng lẽ.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.