Min menu

Pages

“Đàn ông gì mà để vợ hầu hạ vậy?” – Lời căn vặn của bà ngoại khi thấy con rể ngồi bấm điện thoại lúc con gái lúi húi dọn cơm gần 9 giờ tối. Con gái cười trừ. Đến khi nghe tiếng...

Chương 1: Khách bất ngờ


Đêm ấy, thành phố lên đèn đã lâu, nhưng căn nhà nhỏ trong con ngõ yên tĩnh vẫn sáng đèn bếp. Trên bàn, mâm cơm chưa dọn xong, cá kho còn bốc khói, rau luộc thơm mùi nước sôi. Lan vừa rửa xong chén bát cuối cùng, tay vẫn còn ướt, thì cửa bỗng mở. Bà ngoại, người phụ nữ gầy gò nhưng nhanh nhẹn, bước vào nhà, gương mặt đỏ ửng vì vội vã.

“Ơ, sao lại vào giờ này?” Lan ngạc nhiên, lau tay vào tạp dề, ánh mắt vừa vui vừa lo.

“Con gái, tao lên thành phố, tiện ghé qua chơi một chút thôi,” bà nói, giọng có phần mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyền uy.

Lan mời bà ngồi, rồi vội vàng đi dọn mâm cơm. Nhưng ngay khi nhìn quanh, bà đã chau mày. Trên ghế salon, Minh – chồng Lan – đang ngồi bấm điện thoại, mắt dán vào màn hình, chẳng hề giúp vợ một tay. Lan cúi xuống lau bàn, tay run run vì vừa bận vừa e dè.

“Đàn ông gì mà để vợ hầu hạ vậy hả?” Bà ngoại vừa thốt ra, ánh mắt nhìn con rể đầy nghi vấn, giọng như mệnh lệnh.

Minh giật mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt bối rối. “Dạ… dạ, bà…” Anh không kịp nói gì thêm vì Lan đã chen vào, chỉ cười trừ.

Bà ngoại không nói nữa, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Nhà này, đàn ông mà….” Tiếng thở dài của bà nghe như nặng trĩu trong căn bếp nhỏ.

Lan ngồi xuống cạnh bàn, bàn tay đỡ mâm rau luộc, nói nhẹ: “Bà yên tâm, anh Minh cũng… đang bận một chút việc thôi mà.”

“Bận cái gì mà ngồi bấm điện thoại hoài vậy?” Bà ngoại nhíu mày, ánh mắt dò xét.

Minh đứng dậy, bước về phòng nhỏ, giọng khàn khàn vọng ra: “Dạ… anh… anh tranh thủ làm thêm vài việc online, trả nợ tiền thuốc cho bố vợ…”

Nghe thấy vậy, bà ngoại nén thở dài, bước đến, ngồi xuống cạnh Lan, lặng lẽ giúp con bày mâm cơm. Không nói gì thêm, nhưng ánh mắt bà đã dịu đi.

Bữa cơm tối hôm ấy không ồn ào, nhưng tràn đầy những câu hỏi chưa được nói ra. Bà ngoại im lặng, nhưng đôi mắt già nua luôn quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của hai vợ chồng. Lan vừa dọn vừa mỉm cười, cảm giác ấm áp len lỏi vào tim.

Sau bữa cơm, bà ngồi cạnh Minh, giọng nghiêm nhưng trầm: “Thôi, tao biết rồi… con trai, biết lo cho vợ cho con là được. Nhưng nhớ, đừng để Lan vất vả quá.”

Minh gật đầu, lòng trào lên cảm giác vừa ấm áp vừa nặng nề. Anh biết, từ giờ, không chỉ là trách nhiệm với bố mẹ mình, mà còn là trách nhiệm với người phụ nữ đang cùng mình chia sẻ cuộc sống.

Chương 2: Lời hứa và áp lực


Ngày hôm sau, thành phố vào đông, không khí lạnh thấm vào từng kẽ tay. Lan ra chợ từ sớm, tay xách giỏ, ánh mắt dò xét những quầy rau, những con cá tươi. Bà ngoại theo sau, thỉnh thoảng cất tiếng: “Mua cá này không ngon đâu, mua cái khác đi.”

Lan chỉ cười trừ, vừa đi vừa giải thích: “Dạ, bà yên tâm, con chọn kỹ rồi.”

Trở về nhà, Lan xếp đồ, bếp lửa rực lên, khói bay nghi ngút. Minh ngồi bên bàn làm việc, nhưng ánh mắt luôn thoáng nhìn vợ. Anh biết mình cần làm gì, nhưng áp lực từ công việc, từ nợ nần và từ ánh mắt của bà ngoại khiến tim anh nặng trĩu.

“Lan… anh sẽ cố gắng hết sức, để mọi chuyện ổn thỏa,” Minh nói, giọng khàn khàn, ánh mắt đầy quyết tâm.

Lan nhìn anh, nụ cười trầm lặng: “Anh cứ bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nhưng không khí trong nhà vẫn căng thẳng. Bà ngoại ngồi bên ghế, thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Đàn ông gì mà….” Nhưng khi thấy Minh vừa làm việc vừa lo lắng cho vợ, đôi mắt bà đã dịu lại.

Buổi tối, khi thành phố lên đèn, Minh ngồi bên bàn, máy tính trước mặt, tay run run gõ từng con số. Anh tính toán kỹ từng đồng để trả nợ tiền thuốc cho bố vợ. Lan ngồi cạnh, đưa cho anh cốc nước: “Anh uống đi, đừng quá sức.”

Minh cười, nụ cười mệt mỏi nhưng chứa đầy tình cảm: “Anh biết… có em bên cạnh, anh sẽ không mệt mỏi nữa.”

Bà ngoại đứng bên cửa, nhìn cảnh tượng ấy, lòng dịu lại. Bà biết, không phải lúc nào đàn ông cũng mạnh mẽ, nhưng nếu biết yêu thương và chịu trách nhiệm, họ sẽ làm được mọi chuyện.

Đêm ấy, Minh làm việc đến khuya, Lan chợp mắt bên cạnh, tay vẫn để trên bàn. Bà ngoại ngồi im, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thở dài: “Con trai, con dâu… đúng là… phải thương nhau lắm mới bền.”

Chương 3: Hiểu nhau và hạnh phúc


Vài tuần sau, gia đình nhỏ dần ổn định. Minh đã trả xong khoản nợ, công việc online chỉ còn để duy trì thêm. Bà ngoại thỉnh thoảng lên thành phố, vừa là thăm cháu, vừa để kiểm tra “mức độ đảm đang” của con dâu.

Lan giờ đã quen với nhịp sống căng thẳng của Minh, biết cách chia sẻ công việc nhà, biết cách an ủi chồng. Minh cũng học cách sắp xếp thời gian, biết khi nào nên làm việc, khi nào nên nghỉ ngơi bên vợ.

Một buổi tối, bà ngoại lại ghé thăm. Lần này, khi thấy Minh giúp Lan dọn mâm cơm, bà chỉ mỉm cười, không nói gì. Minh nhìn bà, gật đầu, rồi quay sang Lan: “Ăn cơm thôi, em.”

Lan cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh cứ yên tâm, bà ngoại cũng yên tâm rồi.”

Sau bữa cơm, cả nhà cùng ngồi trò chuyện, tiếng cười vang lên khắp căn phòng nhỏ. Bà ngoại, Lan và Minh – ba thế hệ – quây quần, cảm giác ấm áp, bình yên.

Minh nắm tay Lan, nói nhỏ: “Anh hứa, sẽ luôn lo cho em và gia đình.”

Lan dựa vào vai chồng, mỉm cười: “Em tin anh.”

Bà ngoại nhìn hai người, đôi mắt ánh lên niềm vui lặng lẽ: “Thì ra, đàn ông nếu biết lo lắng và yêu thương, cũng có lúc… đáng khen thật.”

Căn nhà nhỏ yên ắng trong đêm, nhưng tràn đầy tình cảm và sự hiểu nhau. Mọi mệt mỏi, áp lực ngoài kia dường như tan biến hết, nhường chỗ cho hạnh phúc giản dị nhưng bền lâu.

Và từ hôm ấy, Minh không còn chỉ là người chồng bận rộn, mà còn là người đàn ông biết san sẻ, biết yêu thương và được yêu thương. Lan không còn phải lặng lẽ gánh vác tất cả, bà ngoại cũng yên tâm hơn. Cả gia đình, từng người một, học cách hiểu và trân trọng nhau hơn.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.