CHƯƠNG 1 – TIẾNG THỞ DÀI TRONG CĂN BẾP NHỎ
Gần chín giờ tối, trời thành phố bảng lảng hơi sương sau một cơn mưa rào bất chợt. Con hẻm nhỏ nơi vợ chồng Hạnh sống đèn vàng leo lét, vài chiếc xe máy lướt qua để lại tiếng pô vọng lại như những nhịp thở gấp gáp của ngày cuối tuần muộn.
Trong căn phòng trọ hơn bốn chục mét vuông, Hạnh đang lúi húi trong bếp. Cô nhóm lại bếp ga mini, mở nồi canh chua cá lóc còn dang dở từ trước. Mùi thơm bốc lên phảng phất, lẫn với mùi hành phi và chút gia vị cô mới nêm lại. Nồi cơm điện ở góc phòng bật nút “giữ ấm”, báo hiệu đã chín từ lâu.
Cô đưa mắt nhìn ra phòng khách – nơi chồng cô, Tú, đang ngồi cúi người, tay bấm điện thoại tập trung đến mức không hề biết mẹ vợ đã đứng sau lưng mình.
Bà Loan, mẹ Hạnh, vừa từ quê lên. Chuyến xe khách muộn khiến bà đến thành phố gần tám giờ. Bà ghé thăm con gái mà không báo trước vì lo con rể con gái đi làm vất vả, sợ nói ra lại khiến con bận lòng.
Vừa bước vào cửa, bà đã thấy cảnh Hạnh mồ hôi lấm tấm, vừa dọn cơm vừa gọi chồng lại ăn, còn Tú thì vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt anh khiến bà sốt ruột.
Bà khẽ đưa túi đồ xuống giường, rồi chỉ tay vào Tú:
– Đàn ông gì mà để vợ hầu hạ vậy? – giọng bà đanh lại.
Tú giật mình quay lại:
– Con… con chào má. Má mới lên hả?
Hạnh vội chạy ra can:
– Má đừng nói vậy, ảnh cũng bận việc.
Bà Loan nheo mắt:
– Việc gì mà bận đến mức để vợ làm cơm khuya vậy? Giờ này không ăn thì còn sức đâu?
Hạnh cười trừ, cố tình đánh lảng sang chuyện khác:
– Má ngồi nghỉ đi, để con dọn bàn cho má ăn. Xe chạy đường dài mệt rồi.
Nhưng trong lòng cô lại là một vòng xoáy khó tả. Cô biết má nhìn thấy cảnh đó chắc khó chịu lắm. Từ trước đến giờ, bà Loan luôn lo con gái vất vả. Nhà nghèo, Hạnh lại lấy chồng xa quê, bà càng thương hơn.
Tú mím môi, đặt điện thoại xuống bàn. Anh định giải thích nhưng thấy ánh mắt căng thẳng của mẹ vợ, lại thôi. Anh đứng dậy phụ Hạnh bưng tô canh, nhưng bà Loan khoát tay, giọng chưa nguôi:
– Thôi, để con Hạnh nó làm. Con ngồi đó suốt thì quen rồi.
Tú nghe mà ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu.
Căn bếp nhỏ bỗng trầm xuống như có ai vừa đóng sập cánh cửa vô hình.
Bữa cơm bắt đầu trong im lặng. Chỉ có tiếng lách cách của chén đũa. Hạnh gắp cá cho mẹ. Món nào cũng là món mẹ thích: canh chua, cá kho tộ, rau muống luộc. Cô chuẩn bị từ chiều khi biết má sẽ lên.
Tú định gắp rau cho bà, nhưng bà Loan khẽ nghiêng người tránh nhẹ, vờ lấy muỗng chan thêm nước canh.
Không khí trở nên ngượng ngùng đến mức chính Hạnh cũng thấy khó thở.
Một lúc sau, như để phá vỡ sự im lặng, Tú đứng dậy đi vào phòng nhỏ. Cánh cửa khép lại, để lại tiếng chiếu nghỉ căn phòng lọt thỏm giữa tiếng ồn xa xa của phố phường.
Bà Loan nhìn theo, giọng khẽ bực:
– Con coi đó, má lên mà nó cũng chẳng hỏi han gì. Cứ chúi vào điện thoại như vậy thì sao được. Đàn ông mà để vợ làm việc hết từ sáng đến tối…
Hạnh cười yếu ớt:
– Ảnh cũng cố gắng nhiều lắm má à.
Bà Loan thở dài nặng nề:
– Con gái đi làm cả ngày rồi về còn bếp núc, dọn dẹp. Còn rể má thì…
Trong lúc bà chưa nói hết câu, từ trong phòng nhỏ vọng ra tiếng Tú khẽ than:
– Trời ơi… mấy đơn này phải hoàn trước mười hai giờ…
Hạnh ngẩng lên, bà Loan cũng hơi giật mình. Hai mẹ con nhìn nhau.
Tiếng gõ bàn phím lạch cạch nhanh, gấp gáp. Từng tiếng thở nặng nhọc của Tú hòa lẫn với tiếng ngồi bật dậy khi điện thoại reo báo đơn hàng mới. Giọng anh mệt mỏi:
– Tôi nhận, tôi nhận… Chờ tôi chạy xong đơn này…
Hạnh đứng dậy, khẽ nói:
– Má ăn đi, con vô xem chút.
Cô bước đến cửa phòng, nhìn vào trong. Tú đang xoay qua xoay lại giữa laptop cũ và chiếc điện thoại bị nứt góc màn hình. Áo anh còn nguyên bụi đường do chạy xe giao hàng lúc chiều. Đôi mắt thâm quầng, dấu hiệu rõ của những đêm thiếu ngủ.
Hạnh nhẹ đặt tay lên vai anh:
– Anh nghỉ chút đi.
Tú lắc đầu:
– Không được. Nếu tối nay anh không làm đủ mười đơn thì tháng này không đủ trả tiền thuốc cho ba. Bệnh viện gọi hôm qua bảo đợt thuốc mới hơi đắt…
Hạnh cắn môi. Ánh mắt cô mềm lại.
Ngoài bếp, bà Loan nghe rõ mồn một.
Bà đứng sững người. Câu nói “tiền thuốc cho ba” như một nhát cắt vào lòng bà.
Thì ra…
Thì ra bấy lâu nay…
Thì ra lý do con rể luôn cặm cụi ban đêm không phải là… vô tâm.
Bà bước chậm lại bàn ăn, ngồi xuống. Đũa trên tay bà run nhẹ.
Hạnh quay ra, nhìn thấy mẹ mình ngồi lặng như tượng đá.
– Má… má ăn đi.
Bà Loan ngẩng lên, đôi mắt sâu của bà ánh lên một tia xót xa, một chút hối hận.
– Nó làm… vì ba con thật hả?
Hạnh gật đầu, nụ cười lẫn buồn:
– Ảnh không muốn nói vì sợ má lo. Tiền thuốc tháng này tăng, nên ảnh nhận thêm việc online ban đêm. Có hôm ảnh làm tới hai, ba giờ sáng. Con kêu nghỉ, ảnh nói: “Ba nằm viện mà mình ngủ không yên”…
Bà Loan im lặng. Những lời mắng khi nãy như quay lại đập vào lòng bà.
Một lúc, bà đứng dậy, tiến về phía bếp. Hạnh nhìn theo ngạc nhiên.
– Má làm gì vậy?
– Má phụ con dọn cơm. Để nó làm việc… – câu nói của bà nhẹ đi nhiều, như lẫn vào tiếng thở dài.
Trên gương mặt người mẹ già, sự cứng rắn đã tan đi, để lộ một nét buồn xen lẫn hối hận. Bà cặm cụi xếp tô, lau bàn, rửa bát. Động tác chậm rãi nhưng trĩu nặng suy nghĩ.
Hạnh đứng lặng phía sau, nước mắt rưng rưng.
Khi bếp đã gọn gàng, bà Loan bước lại cửa phòng Tú. Bà không vào, chỉ đứng nhìn.
Bên trong, Tú đang gõ âm thầm, vai khẽ run vì mệt. Đôi mắt anh đỏ lên vì căng.
Bà Loan bỗng nói, giọng khàn nhưng ấm:
– Con Tú… cố vừa thôi. Sức người có hạn.
Tú quay lại, sững sờ khi thấy mẹ vợ đứng đó. Anh vội đứng dậy:
– Dạ… con xin lỗi má vì nãy con không tiếp má được. Con… con phải hoàn đơn…
Bà khoát tay:
– Thôi. Má hiểu rồi. Làm gì thì cũng nghĩ cho sức khỏe. Ba con bệnh, nhưng con cũng là người trong nhà. Ngã xuống rồi thì ai lo cho vợ con nữa?
Tú cúi đầu. Câu nói ấy như một sự tha thứ. Một sự công nhận.
Giọt nước mắt anh rơi nhanh rồi anh vội lau đi:
– Dạ… má yên tâm.
Bà Loan bước ra, khép nhẹ cửa lại.
Hạnh nhìn theo, thấy dáng mẹ mình nhỏ bé kỳ lạ trong phòng trọ chật hẹp. Dường như trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa mẹ – con – rể đã được vá lại bằng sự thấu hiểu.
Đêm ấy, bữa cơm tuy muộn nhưng lại là bữa cơm ấm áp nhất từ lâu.
CHƯƠNG 2 – NHỮNG GÁNH NẶNG KHÔNG AI THẤY
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào qua lớp rèm mỏng. Hạnh thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô mở mắt đã thấy mẹ ngồi xếp quần áo bên giường.
– Má dậy sớm vậy?
– Ở quê quen rồi, 4 giờ là má dậy rồi.
Hạnh gấp chăn, rồi nhìn sang phòng nhỏ – nơi Tú vẫn còn say ngủ. Hôm qua anh làm đến gần ba giờ sáng. Hạnh định vào gọi anh dậy ăn sáng nhưng lại thôi. Cô muốn anh ngủ thêm một chút.
Bà Loan nhìn con gái, giọng dịu đi:
– Nó làm vậy hoài chắc không trụ nổi. Con phải nói nó bớt lại.
Hạnh thở dài:
– Con nói hoài, ảnh không chịu. Ảnh bảo ba nằm viện nên ảnh làm được ngày nào hay ngày đó.
Bà Loan nhìn xuống đôi tay nhăn của mình:
– Ừ… ba con cũng tội. Nhưng sức thằng Tú đâu phải sắt thép.
Hai mẹ con ra ngoài nấu bữa sáng. Hạnh luộc mì, chiên trứng, bày thêm ít cải tím xào tỏi. Bà Loan vừa phụ vừa kể chuyện người quen ở quê – chuyện ruộng nhà ai mới gặt, chuyện đứa cháu mới đi học lớp một.
Một lúc sau, Tú thức dậy, đi ra với đôi mắt hơi sưng vì thiếu ngủ. Thấy mẹ vợ đang ngồi ăn, anh khựng lại.
– Dạ… con chào má.
– Ngồi xuống ăn đi, con. – bà Loan nói, giọng đã hiền.
Câu nói đơn giản ấy khiến Tú bất ngờ đến mức hơi luống cuống.
Bữa sáng trôi qua bình yên. Không ai nhắc đến chuyện tối qua. Chỉ có những câu nhẹ nhàng, những ánh mắt đã bớt ngại ngùng.
Sau khi ăn xong, Tú chuẩn bị đi làm ca trưa ở cửa hàng điện máy. Anh đứng dậy, nói:
– Con đi trước. Tối con về sớm hơn.
– Ừ, đi cẩn thận.
Tú chào rồi dắt xe ra khỏi hẻm. Khi tiếng xe xa dần, bà Loan quay sang Hạnh:
– Má hỏi thiệt… tụi con sống vậy lâu chưa?
Hạnh cúi mặt:
– Từ lúc ba bệnh. Tiền thuốc tốn kém, tụi con phải gồng. Ảnh chạy thêm ship, rồi làm việc đêm. Còn con thì làm giờ hành chính. Hai đứa dành dụm từng chút.
Bà Loan thở dài:
– Sao không nói má? Má bán mấy chỉ vàng ba con để lại cũng được.
Hạnh lắc đầu ngay:
– Không được má. Ba để lại cho má phòng khi đau yếu. Với lại con và ảnh đều nghĩ… phải tự gồng để mạnh mẽ hơn.
Bà ôm lấy tay con gái:
– Mạnh thì cũng phải đúng cách, con à.
Buổi chiều, hai mẹ con ghé bệnh viện thăm ba. Ông nằm trên giường, gầy đi nhiều nhưng nụ cười vẫn hiền.
– Bà lên rồi à?
– Ừ, tôi lên xem con gái với con rể sống sao.
Ông bật cười:
– Bà còn tính bắt lỗi tụi nhỏ nữa chứ gì?
Bà Loan im lặng một lúc rồi nói nhỏ:
– Tối qua tôi hơi trách oan thằng Tú.
Ông đặt tay lên bàn tay bà:
– Nó thương gia đình mình lắm. Nó cố gắng như vậy cũng vì muốn mình đỡ lo.
Bà Loan gật đầu, mắt rưng rưng:
– Tôi biết. Tôi hiểu rồi.
Hạnh đứng cạnh, nhìn ba mẹ vừa cười vừa xúc động. Cô vẫn luôn mong có ngày ba mẹ nhìn Tú bằng ánh mắt tôn trọng và thương yêu.
Tối hôm đó, khi về phòng trọ, ba người cùng ăn cơm. Bà Loan để ý hơn ánh mắt mệt mỏi của Tú, thấy sự cố gắng của anh trong từng lời nói.
Sau bữa ăn, khi Tú định vào phòng nhỏ làm tiếp công việc online, bà nhẹ gọi anh lại:
– Con.
Tú quay đầu:
– Dạ má?
– Tối nay nghỉ đi. Mai rồi làm tiếp.
Tú ngập ngừng:
– Nhưng con còn vài đơn…
– Má nói rồi. Sức con cũng quan trọng. Con mà đổ bệnh thì gánh nặng lại càng lớn.
Tú nheo mắt, rồi gật:
– Dạ.
Anh ngồi xuống ghế, mở tivi xem cùng hai mẹ con. Cả phòng trọ nhỏ bỗng ấm như một mái nhà thật sự.
Ở giây phút ấy, mọi người đều hiểu:
Có những gánh nặng không ai thấy.
Chỉ đến khi biết rồi, thương nhiều hơn trách.
CHƯƠNG 3 – ÁNH ĐÈN CUỐI NGÀY
Hai ngày sau, bà Loan chuẩn bị về quê. Bà sắp đồ vào túi, vừa làm vừa nói:
– Ở trên đây không phụ được nhiều, để má về xem ruộng vườn.
Hạnh ôm mẹ:
– Má xuống chơi lâu cũng được.
– Ở quê còn nhiều việc. Với lại… – bà liếc nhìn Tú – …má yên tâm rồi.
Tú đứng gần cửa, nghe vậy mà đỏ cả mặt.
Trước khi bà về, cả ba ghé bệnh viện thăm ba lần nữa. Bác sĩ báo tình hình ổn hơn, thuốc mới có tác dụng tốt.
Khi ra cổng viện, bà Loan bất ngờ nói:
– Thôi để tháng sau má lên nữa. Lên nấu cơm phụ tụi con vài bữa.
Hạnh cười vui:
– Dạ, má lên lúc nào tụi con cũng vui.
Tú gật gù:
– Dạ, má cứ lên. Con chạy qua chạy lại bệnh viện cũng quen rồi.
Bà nhìn anh, ánh mắt đầy cảm thông:
– Con nhớ giữ sức. Làm gì cũng vừa phải thôi.
Tú gật đầu, lần này tự tin hơn:
– Dạ, con biết rồi.
Buổi tối trước khi bà Loan về, trời mưa nhẹ. Hạnh dọn cơm sớm hơn. Tú tắt máy tính ngay khi đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi – điều mà anh hiếm khi làm.
Bà Loan vừa ăn vừa nhìn hai vợ chồng ríu rít cười nói. Căn bếp tuy nhỏ nhưng ấm lạ. Không còn tiếng thở dài nặng nề như những ngày trước.
– Tụi con ráng giữ gìn. Gánh nặng nào cũng phải cùng nhau mới nhẹ được. – bà nói.
Hạnh gắp miếng cá cho mẹ:
– Dạ, con biết mà.
Tú nói thêm:
– Con cảm ơn má đã hiểu cho tụi con.
Bà Loan cười hiền:
– Mẹ nào chẳng thương con. Chỉ là… hiểu nhau hơi chậm một chút.
Ba người cùng bật cười.
Sáng hôm sau, khi tiễn bà Loan lên xe về quê, Tú đứng lặng nhìn chiếc xe từ từ rẽ vào đường lớn. Hạnh nắm tay anh:
– Má thương anh rồi đó.
Tú thở phào nhẹ nhõm:
– Anh biết. Hôm qua bà nhìn anh khác lắm.
– Khác sao?
Tú cười:
– Như… không còn muốn đánh anh nữa.
Hạnh bật cười đánh nhẹ vai chồng.
Tú nhìn cô, rồi nắm tay thật chặt:
– Từ mai anh bớt làm đêm. Anh sẽ tìm hướng khác để kiếm thêm mà không phải thức khuya như vậy.
Hạnh gật đầu:
– Em chỉ cần anh khỏe. Mình cùng cố gắng, không ai phải gồng một mình.
Tú cúi xuống, nhẹ nhàng tựa trán vào trán vợ:
– Ừ. Mình cùng nhau.
Đêm hôm đó, căn phòng nhỏ lại sáng đèn. Nhưng lần này, không còn là ánh xanh lạnh lẽo từ màn hình điện thoại mà là ánh vàng ấm trải từ bóng đèn trần, soi lên cảnh hai vợ chồng cùng ngồi xem lại sổ chi tiêu, cùng lên kế hoạch trả nợ, cùng tìm một con đường bền vững hơn.
Bên ngoài, thành phố vẫn ồn ào. Những tiếng xe chạy qua, tiếng mưa lách tách như nhắc họ rằng cuộc sống luôn bận rộn và đầy thử thách.
Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, có sự thấu hiểu, có tình thương, có cả những lời chưa nói hết nhưng ai cũng hiểu.
Và quan trọng nhất…
không còn ai phải chịu gánh nặng một mình nữa.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.