Min menu

Pages

Chàng trai cuối xóm chấp nhận lấy cô gái mang bầu bị bạn trai chối bỏ. Thế nhưng, trước ngày cưới, cô lại bất ngờ đòi hủy hôn, với khuôn mặt tái mét.

Chương 1: Bước vào cuộc đời mới


Nguyễn Thảo, cô gái 24 tuổi, đang đứng giữa gian bếp nhỏ của mẹ, tay đặt lên bụng lộ rõ dấu hiệu mang thai ba tháng. Trên gương mặt cô là một nỗi buồn khó giấu. Bạn trai cô, Hùng, người mà cô từng đặt trọn niềm tin, lại lảng tránh mọi cuộc gọi, từ chối nhắn tin, thậm chí khi gặp trực tiếp cũng chối bỏ trách nhiệm: “Thảo, em hiểu cho anh… chuyện này… em tự lo đi.”

Những lời đó vang lên trong đầu Thảo như những mũi dao nhọn, cứa vào tim cô. Cô biết rằng mình sẽ phải đơn độc đối mặt với thai nghén, nhưng trong ánh mắt mệt mỏi ấy vẫn lóe lên một tia quyết tâm: phải sống cho mình và đứa con trong bụng.

Ngày ngày, Thảo đi làm ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ để kiếm tiền nuôi sống bản thân và chuẩn bị cho tương lai của đứa bé. Cô thường xuyên nhận những ánh nhìn soi mói của hàng xóm, những lời xì xào không mấy thiện cảm: “Mang bầu mà còn trẻ, mấy ai chịu nổi…”. Cô chỉ cười mỉm, không hẳn vì vui, mà là để che giấu nỗi tổn thương.

Đêm ấy, Thảo đi dạo quanh con đường cuối xóm, nơi bầu không khí dịu dàng của làng quê vẫn tràn đầy hương đồng gió nội. Ở đó, có một người lặng lẽ dõi theo cô nhiều ngày qua: Nam, chàng trai cùng xóm, 27 tuổi, hiền lành, ít nói nhưng luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Nam biết chuyện của Thảo. Không phải vì tò mò, mà vì anh từng chứng kiến cô đối mặt với khó khăn một mình.

Một buổi chiều nắng hạ, khi Thảo đang bê gánh nước từ giếng về, Nam tiến lại:

“Cần tôi giúp không?”

Thảo giật mình, nhưng rồi mỉm cười, gật đầu. Gánh nước nặng, nhưng nhờ Nam, cô đỡ vất vả hơn. Dần dần, những ngày tiếp theo, Nam trở thành chỗ dựa tinh thần cho Thảo. Anh không nói lời tán tỉnh nào, cũng không thúc ép, chỉ lặng lẽ xuất hiện khi cô cần.

Rồi một ngày, khi Thảo bị đau bụng vì thai nghén, Nam không ngần ngại đưa cô đến bệnh viện, ở lại chăm sóc cô suốt cả buổi tối. Trong ánh đèn vàng của phòng bệnh, Thảo nhìn thấy ánh mắt chân thành, ấm áp của Nam, và trái tim cô bắt đầu cảm nhận một điều gì đó khác lạ.

“Cảm ơn anh… đã luôn ở bên em,” Thảo nói, giọng run run.

Nam chỉ mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai cô:

“Không cần cảm ơn. Em không đơn độc đâu. Nếu em đồng ý, anh muốn làm cha đứa bé.”

Thảo bất ngờ, nhưng trong lòng cô, một nỗi sợ hãi lẫn hy vọng trỗi dậy. Dù còn nhiều lo lắng, cô cảm nhận được sự chân thành và an toàn nơi Nam. Thảo gật đầu, nước mắt rơi lăn dài:

“Vậy… chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, anh nhé.”

Ngày tháng sau đó trôi đi trong sự chuẩn bị cho một tương lai mới. Thảo và Nam cùng nhau mua sắm đồ cho đứa trẻ, cùng sắp xếp đám cưới nhỏ gọn nhưng ấm cúng. Thảo nghĩ, cuối cùng mình cũng tìm thấy bến đỗ, người đàn ông sẽ đồng hành cùng cô và con trai bé bỏng trong bụng.

Chương 2: Niềm vui chuẩn bị cưới


Ngày cưới sắp đến, làng quê rộn ràng hơn bao giờ hết. Hàng xóm, bạn bè đều tấp nập, ai cũng chúc phúc cho Thảo và Nam. Trong lòng cô tràn ngập niềm vui, xen lẫn một chút hồi hộp trước hạnh phúc sắp tới.

Nam vẫn giữ thói quen âm thầm lặng lẽ. Anh không nói nhiều, chỉ cần Thảo nhìn vào mắt anh là đủ thấy tất cả. Thảo tin rằng Nam là người đàn ông cô có thể dựa vào, tin tưởng suốt đời.

Một buổi chiều, Thảo đi qua con đường dẫn ra nhà Nam để giúp anh dọn dẹp phòng cưới. Khi ngang qua kho thóc cũ, cô bất ngờ nghe thấy tiếng Nam nói chuyện qua điện thoại. Thảo đứng lặng, không muốn làm phiền, nhưng những từ ngữ lại lọt vào tai cô:

“…đừng lo, tiền mừng cưới sẽ đủ trả nợ. Tôi hứa… không để ai biết…”

Thảo như chết lặng. Nợ nần? Trả bằng tiền mừng cưới? Cô không tin vào tai mình, lắng nghe kỹ hơn:

“Ngày cưới sẽ là cách duy nhất… để lấy tiền, không còn cách nào khác…”

Trái tim Thảo đập mạnh. Cô lùi lại, dựa vào gốc cây, cố gắng bình tĩnh nhưng mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Tất cả những gì cô tưởng là tình yêu, là niềm tin, hóa ra chỉ là một kế hoạch. Nam chưa bao giờ thực lòng với cô? Mọi lời yêu thương, mọi hành động ân cần chỉ là phương tiện để lấy tiền trả nợ?

Thảo chạy về nhà, nước mắt tuôn rơi, tim cô như vỡ ra. Cô không thể tưởng tượng nổi, người mà cô tin tưởng, người mà cô nghĩ sẽ đồng hành suốt đời với mình và đứa con, lại dùng cô như một công cụ.

Đêm ấy, Thảo thức trắng. Cô nhớ lại những lần Nam nắm tay cô, những lời hứa, những ánh mắt ấm áp… Tất cả chỉ là giả dối? Cô đau đớn, nhưng trong sâu thẳm, Thảo biết mình phải làm một quyết định dũng cảm, vì bản thân và vì đứa trẻ.

Sáng hôm sau, Thảo viết một lá thư ngắn gọn cho Nam, rồi đặt vào bàn:

“Thảo đã biết tất cả. Tôi không thể kết hôn với người coi tình yêu và tương lai của con tôi là công cụ để trả nợ. Hãy tự lo cho chính mình.”

Cô bỏ đi, lòng trống rỗng nhưng nhẹ nhõm. Cảm giác đau đớn lẫn giận dữ được thay bằng sự quyết tâm: Thảo sẽ nuôi con và sống tiếp, không dựa vào ai giả dối nữa.

Chương 3: Khởi đầu mới


Sau vụ hủy hôn, làng quê dần trở lại yên bình. Thảo tập trung vào việc chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Mẹ cô luôn ở bên, chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Bạn bè tốt vẫn gọi điện, gửi quà, gửi lời động viên. Dù có mất đi niềm tin nơi người đàn ông cô từng yêu, Thảo biết mình không đơn độc.

Nam biến mất khỏi cuộc sống của cô, không tìm cách giải thích, không thuyết phục. Thảo từng đau lòng, từng tức giận, nhưng rồi cô nhận ra rằng nếu một người dùng tình yêu làm công cụ, họ không xứng đáng để cô tin tưởng.

Những ngày sau, Thảo dần lấy lại cân bằng. Cô tập trung làm việc, chăm sóc sức khỏe và chuẩn bị cho ngày đón con. Khi bụng cô đã lớn, ánh mắt Thảo vẫn sáng lên vẻ kiêu hãnh, tự tin. Cô hiểu rằng, cuộc đời mình không chỉ dựa vào một người đàn ông, mà là chính cô và đứa con trong bụng.

Ngày sinh đến, Thảo được mẹ và một số bạn thân ở bên. Cậu bé chào đời trong tiếng khóc chào đời mạnh mẽ, khỏe mạnh. Nhìn con nằm trong tay, Thảo rưng rưng: “Con là tất cả của mẹ. Mẹ sẽ bảo vệ con suốt đời.”

Làng quê nhỏ bé chứng kiến hình ảnh người mẹ đơn thân đầy mạnh mẽ, người phụ nữ từ đau khổ bước ra khỏi bóng tối, để tự xây dựng hạnh phúc cho riêng mình và con. Cô không còn nhìn lại quá khứ với cay đắng, mà coi đó là bài học để biết trân trọng giá trị thực sự: tình yêu chân thành và lòng trung thực mới là nền tảng của hạnh phúc.

Thảo đặt tên con là Minh, với hy vọng: cậu bé sẽ lớn lên trong vòng tay yêu thương thật sự, không bao giờ phải trải qua sự dối trá và phản bội. Cô mỉm cười, nhìn con ngủ say, lòng thanh thản. Đây mới là khởi đầu thực sự của cuộc đời cô – một khởi đầu đầy hy vọng, đầy sức sống, và đầy tự do.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.