Min menu

Pages

Chàng trai cuối xóm chấp nhận lấy cô gái mang bầu bị từ chối. Nhưng trước ngày cưới, cô gái bất ngờ đòi hủy hôn, với khuôn mặt tái mét vì lo sợ.

Chương 1: Bước chân vào thử thách


Thu Hương ngồi yên lặng trong căn phòng nhỏ, tay vuốt nhẹ bụng bầu đã lớn. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô đầy lo âu. Cô biết mình đang đứng trước ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời. Người đàn ông mà cô từng yêu, người mà cô từng tin tưởng nhất, giờ đây lại chối bỏ đứa con trong bụng cô, để cô phải gánh chịu tất cả một mình.

Hương nhớ lại những tháng ngày bên Duy – người bạn trai cũ. Ban đầu, anh đối xử với cô ngọt ngào, quan tâm từng bữa ăn, từng cử chỉ nhỏ nhặt. Nhưng khi biết cô mang thai, Duy chỉ im lặng. Chẳng một lời chúc mừng, chẳng một lời hứa hẹn. Thay vào đó, là sự tránh né, là những cuộc gọi bị bỏ lỡ và những tin nhắn không bao giờ được hồi đáp. Cảm giác bị phản bội khiến trái tim Hương tan nát, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn giữ một niềm tin mong manh: sẽ tìm được người đàn ông thật sự yêu thương mình và đứa con.

Ngày nọ, khi Hương đi chợ cuối xóm, cô gặp Nam – chàng trai hiền lành sống ngay đầu làng. Nam không phải người giàu có hay đào hoa, nhưng trong ánh mắt anh luôn toát lên sự chân thành và quan tâm. Anh thường giúp đỡ mọi người trong làng, từ những việc nhỏ nhặt như chở nước, sửa mái nhà, đến những việc quan trọng như chăm sóc người ốm. Hương ngạc nhiên khi anh lại dành nhiều sự quan tâm cho cô – một cô gái trẻ đang mang thai nhưng thiếu thốn tình cảm.

Một buổi chiều, Hương tình cờ nhờ Nam giúp cõng nước từ giếng về nhà. Trong khi đi qua con đường làng, Nam chợt hỏi:

– “Hương… em có cần ai đó ở bên giúp đỡ không?”

Hương im lặng, lồng ngực như nghẹn lại. Cô biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một bến đỗ để đứa bé được sinh ra trong vòng tay yêu thương. Và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng sự quan tâm chân thành của Nam đã chạm đến trái tim cô.

Những ngày tiếp theo, Nam luôn ở bên Hương. Anh giúp cô mua sắm đồ dùng cho em bé, lo lắng cho sức khỏe của cô và nói chuyện để cô không còn cảm giác cô đơn. Trong lòng Hương, dần dần hình thành một niềm tin: chàng trai cuối xóm này có thể là bến đỗ an toàn cho cô và đứa con sắp chào đời.

Một buổi tối mưa, Hương quyết định chia sẻ với Nam tất cả. Cô kể về Duy, về nỗi đau bị bỏ rơi, về sự lo lắng khi sinh con một mình. Nam im lặng lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nắm tay cô:

– “Hương, em không phải gánh mọi thứ một mình nữa. Nếu em đồng ý, anh sẽ là chỗ dựa cho em và đứa bé. Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc nhau, xây dựng một gia đình dù muộn màng.”

Hương nhìn vào ánh mắt Nam, thấy sự chân thành không chút giả dối. Cô gật đầu, tim đập rộn ràng nhưng đầy hy vọng. Cô biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng ít ra, lần này cô không còn đơn độc.

Cả làng vui mừng khi nghe tin Hương và Nam sẽ về chung một nhà. Mọi người ủng hộ và chuẩn bị cho đám cưới giản dị nhưng ấm áp. Hương cảm thấy nhẹ nhõm và tin rằng hạnh phúc cuối cùng cũng đã mỉm cười với cô.

Chương 2: Bóng dáng nghi ngờ


Ngày cưới đến gần, Hương tất bật chuẩn bị. Mọi thứ từ váy áo, lễ vật đến danh sách khách mời đều được cô và Nam cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy nhiên, trong lòng Hương bắt đầu dấy lên một nỗi băn khoăn khó gọi tên. Những hôm đi chợ hay về nhà Nam, cô thấy anh nhận những cuộc gọi bí mật, hoặc thỉnh thoảng lén lút ra khỏi nhà mà không nói lý do. Ban đầu, Hương cố gắng bỏ qua, tin rằng đó là việc riêng bình thường. Nhưng dần dần, sự thật không thể che giấu.

Một chiều, Hương đến nhà Nam để chuẩn bị mâm cỗ cho đám cưới. Khi đi ngang qua vườn sau nhà, cô vô tình nghe thấy tiếng Nam và một người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện. Cô bước chậm lại, cố nghe rõ.

– “Anh không lo được, số nợ đó quá lớn. Nếu không trả đúng hạn, họ sẽ…” giọng Nam trầm xuống, đầy lo lắng.

– “Vậy sao anh lại vội cưới Hương? Có chắc số tiền mừng cưới đủ để trả nợ không?” giọng người kia khẽ cười, đầy mưu mô.

Hương choáng váng. Từng câu từng chữ như mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô. Chẳng lẽ người mà cô tin tưởng, người đã hứa sẽ cùng cô và đứa con bước vào cuộc sống mới… lại chỉ coi cô là phương tiện để giải quyết khoản nợ? Cô đứng lặng trong bóng cây, tim đập loạn nhịp, toàn bộ những kế hoạch, những niềm tin bấy lâu như sụp đổ.

Hương chạy về nhà, không biết nên làm gì. Cô nhìn bụng bầu, nhìn vào sự ngây thơ chưa ra đời của đứa con, và khóc. Cô nhận ra rằng mình không thể để đứa bé sinh ra trong một gia đình mà người cha chỉ coi con như một vật để trả nợ. Sự phản bội này không chỉ là tình cảm, mà còn là tương lai của đứa trẻ.

Đêm đó, Hương suy nghĩ cả đêm. Cô không muốn gây ồn ào, không muốn mọi người bàn tán, nhưng quyết định trong lòng đã rõ ràng: cô sẽ hủy hôn.

Sáng hôm sau, Hương gọi Nam ra sân, nơi họ từng cùng nhau chuẩn bị lễ vật cho đám cưới. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, không hiểu sao trong mắt cô lại có nỗi đau và quyết tâm đến vậy.

– “Nam… chúng ta không thể cưới nữa,” Hương nói, giọng run nhưng dứt khoát. “Anh không yêu con và em, anh chỉ dùng đám cưới để trả nợ. Em không thể để đứa bé sinh ra trong một gia đình như thế.”

Nam sững sờ. Anh định giải thích, nhưng thấy ánh mắt cô, một phần nào đó trong lương tâm anh chợt cắn rứt. Hương quay đi, nước mắt rơi ướt vai áo, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã dũng cảm đối diện với sự thật, không để bản thân và đứa trẻ phải chịu thiệt thòi.

Chương 3: Lời hứa mới


Hương trở lại cuộc sống bình thường, nhưng lần này cô quyết tâm tự lo cho bản thân và đứa con. Cô đi làm thêm, vừa chăm sóc sức khỏe, vừa tích góp tiền cho tương lai của con. Mỗi ngày trôi qua, Hương đều nhắc nhở bản thân rằng: hạnh phúc không thể dựa vào người không chân thành.

Người dân trong làng, biết chuyện đám cưới bị hủy, ai cũng cảm thông và khuyên Hương mạnh mẽ. Có những lúc cô yếu lòng, nhưng mỗi lần nhìn vào bụng bầu, Hương lại thấy nghị lực trỗi dậy. Cô biết rằng đứa bé trong bụng chính là động lực lớn nhất để cô bước tiếp.

Thời gian trôi qua, Hương gặp lại Nam vài lần trong làng. Lúc đầu, cô vẫn còn giận, nhưng rồi nhận ra rằng nếu anh thật sự muốn sửa sai, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động. Tuy không còn tình yêu lãng mạn, nhưng Hương vẫn giữ sự tôn trọng cho anh – một người từng gần gũi và từng giúp cô vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.

Cuối cùng, Hương quyết định: cô sẽ nuôi con bằng tất cả tình yêu và nghị lực của mình. Cô sẽ là người mẹ kiên cường, người bạn đồng hành vững chắc cho đứa trẻ ngay từ khi chưa sinh ra. Và ai đó yêu thương thật sự sẽ đến, khi cô sẵn sàng mở lòng một lần nữa, nhưng lần này, với sự tỉnh táo và lựa chọn đúng đắn.

Câu chuyện kết thúc, không có nỗi đau kéo dài, không có sự hận thù hay âm mưu, chỉ còn lại bài học về lòng kiên cường, sự tỉnh táo và giá trị của tình yêu chân thành. Hương bước đi giữa nắng mai, tay đặt trên bụng bầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng: cô đã tìm thấy sức mạnh thật sự của chính mình, và hạnh phúc thực sự sẽ đến đúng lúc.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.